Ngày thứ hai, trong Bích Hoa Cung truyền ra tin tức khó đoán, nói là Hoắc Phi- Hoắc Oánh Oánh bị giết chết, kể cả đứa bé trong bụng của nàng cũng chết.
Ngọc Linh Viễn nghe tin chạy tới thì mọi người đã quỳ xuống thành một hàng, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ, nói: “Hoàng thượng, nô tài hôm qua không nên ngủ gật, là nô tài có lỗi, kinh xin hoàng thượng khai ân.”
“Thị vệ gác đêm ở chỗ nào?” Ngọc Linh Viễn nhìn người trên giường sắc mặt nhợt nhạt, bụng cao thẳn, cũng không có một chút tiếng động, người lạnh giọng hỏi.
“Hồi hoàng thượng, nô tài ở đây ạ.” Hai người thi vệ liếc nhau một cái, vừa quỳ vừa tiến lên phía trước, dập đầu hai cái, lại vội vàng cúi người đem trán chạm vào đất, chờ nghe lệnh.
“Các ngươi đều là người chết sao?” Ngọc Linh Viễn môi mỏng khẽ mở, sắc mặt âm lãnh mà hỏi.
“Không biết tại sao tối hôm qua nô tài chỉ cảm thấy thực buồn ngủ.” Hai người thị vệ nói xong, bốn mắt nhìn nhau. Thầm nghi tối qua thực sự rất buồn ngủ, cảm giác kia giống như bị người hạ dược vậy.
“Ưa ngủ ngư vậy, các người ngủ thật tốt đi, troang hoàng cũng của trẫm không cần người chết.” Ngọc Linh Viễn nói xong, sai người mang hai người kia xuống chém.
Chỉ nghe thấy những tiếng kêu thê lương cầu xin tha thứ truyền tới, nhưng rất nhanh đã không còn tiếng gì nữa.
“Mấy người các ngươi có nhìn thấy người nào đi vào không?” Ngọc Linh Viễn hỏi mấy người nô tài còn lại.
Những tiểu thái giám cũng các cung nữ hoảng sợ, vừa khóc vừa dập đầu, nói: “Hôm qua chủ tử nói không có việc gì, phân phó Triệu Long Triệu Hổ gác đêm, sau đó nói nô tài đi nghỉ ngơi, nô tài không phải cố ý lười biếng, hoàng thượng khai ân .”
Trên gương mặt thoát tục của Ngọc Linh Viễn hiện lên một tầng giận dữ, thậm chí có người dám ở trong hậu cung hành hung, đúng là tạo phản!
“Hoàng, hoàng thượng.” Một vị lão mẹ quỳ cẩn thận đi phía trước hoạt động mấy cái, nói: “Nô tài hôm qua ban đêm đi tiểu đêm qua, đụng phải Lâm quý phi đang đi về phía bên này, lúc ấy bởi vì vội vã đi ngoài, cho nên không có có quá lưu ý, bây giờ suy nghĩ một chút, nàng chẳng lẽ là đi tới ‘ Vĩnh Ninh cung ’, sau đó, giết ――”
“Hoàng, Hoàng thượng.” Một vị ma ma cẩn thận đi lên phía trước, nói: “Hôm qua nô tài đi tiểu ban đêm, đụng phải Lâm Quý Phi đang đi về phía bên này, lúc ấy vì vội vã đi ra ngoài nên không chú ý, bây giờ nghĩ lại, nàng là đi tới Vĩnh Ninh cung, sau đó giết…”
Ngọc Linh Viễn nheo cặp mắt, đi tới bên cạnh Hoắc Oánh Oánh, đưa tay rút ra chủy thủ cắm trên bụng nàng, cẩn thận chu đáo nhìn, ánh mắt chợt biến.
Cây chủy thủ này hắn nhận ra, chính là cây chủy thủ Lâm TĨnh Dao đặt dưới gối, nửa đêm bò dậy chuẩn bị ám sắt mình.
Chỉ là ――
Tại sao nàng lại muốn làm cho hậu cung hỗn loạn đây? Hơn nữa thủ đoạn lại vụng về như thế?
Còn đang nghi hoặc, chợt thấy một tiểu cung nữ từ ngoài xông vào nói: “Hoàng thượng, ngài đi xem chủ tử của ta một chút đi, sáng nay nàng tỉnh lại một mực ho ra máu, thái y cũng không nhìn ra bệnh gì.”
“Vệ Tình?” Ngọc Linh Viễn chợt nhíu mày, liếc mắt nhìn Hoắc Mỹ Nhân hương tiêu ngọc vãn một cái,vội vàng đi khỏi Vĩnh Ninh cung tới Vĩnh Thọ cung, mới bước vào đại điện, liên nghe thấy một tràng tiếng khóc thút thít, chỉ thấy Vệ quý phi nằm bên giường, chợt phun một ngụm máu lớn ra ngoài, sau đó ho kịch liệt.
Ngọc Linh Viễn tiến đến ôm nàng trong ngực, nhìn thái y quỳ trên mặt đất hỏi: “Đang êm đẹp, sao lại ho ra máu đây?”
Thái y hết sức lo sợ trả lời: “Hồi hoàng thượng, theo cựu thần thấy đây là do độc dược gây ra, chỉ là có thời gian cũng không tra ra được phải dùng cách nào để điều chế né, loại độc này chưa từng xuất hiện ở Nhan Quốc ta.”
Sắc mặt Ngọc Linh Viễn căng thẳng, hỏi: “Nhưng phải trị thế nào đây?”
“Cựu thần có mấy loại thuốc, không biết có thể khắc chế độc trong người nương nương không, cựu thần cũng không có phép, chỉ có thể làm hết sực. Cựu thần vô năng, kinh xin hoàng thượng trách phạt.”
“Hoàng thượng.” Cô giá nằm trong ngực nhu nhu hô lên một tiếng, sau đó nắm tay áo Ngọc Linh Viễn, đem đầu mình tựa vào khuỷu tay của hắn, nói: “Nô tì không có chuyện gì, kiến hoàng thượng phải lo lắng.” Dứt lời, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đưa tay lau đi vết máu nơi khóe miệng.
“Ở nơi này không có việc gì!” Ngọc Linh Viễn nói xong, nhìn xung quanh, thấy các nô tài hoảng sợ, hỏi: “Hôm qua Ngự Thiện PHòng chuẩn bị bữa tối, các người có cho nàng ăn cái gì khác không?”
“Tối hôm qua Lâm chủ tử tới một chuyến, ôm một bọc lá sen to, nói là tới đây đi vòng một chút. Lúc ấy trong bụng chủ tử nóng một mảng, chờ Lâm chủ tử đi, tùy tiện ăn một miếng, ai có thể biết….”
Vừa Lâm Tĩnh xa sao?
Nữ nhân kia mặc dù vô sỉ, nhưng tinh thần trọng nghĩ từ trước tới giờ hết sức mãnh liệt, sao sẽ lạm sát kẻ vô tội đây?
Bao nhiêu sự cố liên tiếp sảy ra, như thế nào cũng thấy đây là chuyện có người tỉ mỉ sắp xếp, trong đám nữ nhân này, hẳn là có người muốn nhân cơ hội này giết hết sủng phi của trẫm, Lâm Tĩnh Dao chỉ là người xui xẻo chịu tội thay mà thôi.
Dặn dò Vệ Tình nghỉ ngơi thật tốt, Ngọc Linh Viễn đi tới Bích Hoa cung, chỉ thấy một nữ nhan đang nghiêng hai chân dựa vào đầu giường, cầm trong tay một cái gương nhỏ xinh xắn, ngay cả mình tới cũng không phát hiện.
“Tĩnh Dao.” Ngọc Linh VIễn gọi nàng một tiếng, chỉ thấy nữ nhân kia giống như đột nhiên từ trong mộng tỉnh dậy, tiện tay đem cái gương giấu dưới gối, nói: “Hoàng thượng, ban ngày ban mặt tấu chương không xem, tùy tiện ra vào tẩm cung nữ tủ, cẩn thận bị người nói là ham mê nữ sắc, hoặc là người ta ở sau lưng mắng ta hồng nhan họa thủy.” dứt lời sờ sờ dung mạo không xinh đẹp lắm của mình.
“Tĩnh Dao.” Ngọc Linh VIễn gọi nàng một tiếng, chỉ thấy nữ nhân kia giống như đột nhiên từ trong mộng tỉnh dậy, tiện tay đem cái gương giấu dưới gối, nói: “Hoàng thượng, ban ngày ban mặt tấu chương không xem, tùy tiện ra vào tẩm cung nữ tủ, cẩn thận bị người nói là ham mê nữ sắc, hoặc là người ta ở sau lưng mắng ta hồng nhan họa thủy.” dứt lời sờ sờ dung mạo không xinh đẹp lắm của mình.
Rõ ràng là đang trong nguy cư bị hại nà vẫn không tự biết mình, Ngọc Linh Viễn thở dài một cái, nói: “Trẫn xin hỏi ngươi, chủy thủ dưới gối ngươi đâu?”
“Sao lại hỏi cái này?” Lâm Tĩnh Dao nói thầm một câu, đưa tay xuống dưới gối tìm một lúc, “À” một tiếng, nói: “Kỳ quái, sao lại không thấy?”
Ánh mắt Ngọc Linh Viễn căng thẳng, lại hỏi: “Đêm qua ngươi đi những đâu?”
“Trời rất lạnh, đương nhiên ngủ vùi ở trong chăn.” Lâm Tĩnh Dao đáp, hỏi ngược lại: “Ngươi là tới hưng sư vấn tội sao? Thế nào. Có phải có nữ nhân nào nói ta nửa đêm không ngủ chạy đi chơi?”
Chỉ thấy Ngọc Linh Viễn tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay Lâm Tĩnh Dao, hỏi: “Vết cắt trên này là thế nào?”
“Ai biết được, sáng nay khi tỉnh lại phát hiện trên cổ tay của mình xuất hiện mấy vết cắt, chắc không cẩn thận nên bị thương.” Lâm Tĩnh Dao nói xong, bỏ tay Ngọc Linh Viễn ra, vuốt vuốt cổ tay mình, bất mãn nói: “Làm cái gì vậy, thật sợ.”
“Tối nay thị tẩm!” Ngọc Linh Viễn ném ra một câu sau đó sải bước rời đi, chỉ để lại Lâm Tĩnh Dao với đầy vạch đen trên khuôn mặt.
Lại là này câu!
Không hổ là huynh đệ với Thủy Linh Ương.
Nghĩ tới nam tủ tà mị đó, trong lòng nàng thật đau xót, nếu như lần này không thể trở lại bên hắn, có phải hay không cũng nên quên đi cuộc tình này.
Nếu như một ngày kia mình biến mất ở thế giới này, đến lúc đó, tổi thiểu chỉ có thể còn lại hoài niệm thôi.
Tới đêm, Ngọc Linh Viễn đi tới Bích Hoa cung thật, nhìn thấy Lâm Tĩnh Dao đang vui thích soi gương, thầm nghi nữ nhân này thật dễ thỏa mãn, một khối vàng mà nàng cũng si mê lâu như vậy.
Nhìn thấy hắn tới, Lâm Tĩnh Dao giấu gương, nói với các cung nữ: “Rói cho hoàng thượng một ly trà nóng để uống, làm ấm cơ thể.”
Ngọc Linh Viễn khoát khoát tay, nói: “Không cần, đem hương nhang dập đi.”
“Thế nào, sợ có độc à?” Lâm Tĩnh Dao cười lạnh một tiếng, từ trên mặt đất cầm một khối cây đặt giữa giường, nói: “Vượt qua đây, ta liền thiến ngươi!”
Ngọc Linh Viễn dĩ nhiên không hiểu nghĩa câu nói thứ hai của nàng, chỉ cười cười, sau đó cởi bỏ áo khoác, nằm xuống, nói: “Tối nay trẫm coi chừng ngươi, trong cung hôm nay có việc giết người, trẫm phải cho bọn họ một cái công đạo.”
“Hừ, trực tiếp đem ta giết có phải nhanh hơn không.” Lâm Tĩnh Dao quay lưng đi, sau một hồi lâu, lại nói: “Nếu ta nửa đêm có biến thành Thi, đoán chừng người đầu tiên ta giết là ngươi.”
Ngọc Linh Viễn chỉ cười không nói.
Hắn mất đi một ái phi, còn có một đứa bé chưa trào đời, vốn là nên đau thương vô hạn, nhưng trên thực tế, hắn là một nam tử lanh khốc, đối với hắn tất cả cũng chỉ như những gợn sóng trên mặt sông, không làm thay đổi chút tâm tình nào của hắn.
Giống như trước mắt hắn nữ nhân này ngây ngô dại dột, nhưng thực ra ở tỏng lòng mọi thứ đều biết, khiến cho hắn căng thẳng theo nàng.
Mang nàng trở lại Nhan quốc, cuối cùng là nghĩ muốn lấy nàng để kiềm chế Thủy Linh Ương, còn là….
Ước chừng rạng sáng, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên nhẹ tay nhẹ chân bò dậy, sau đó cẩn thận vượt qua Ngọc Linh Viễn, đi giày vào, sao đó nhanh như mèo đi mấy bước, rồi xoay người lại nhìn Ngọc Linh Viễn đang ngủ say, lặng lẽ đẩy cửa cung, trong tay cầm một con dao gọt trái cây lóe ánh sáng lạnh.
Vừa mới đi ra ngoài, Hàn Phong, Lâm Tĩnh Dao run cầm cập, ánh mắt căng thẳng, nửa đêm đi ra ngoài đuổi theo một cung nữ.
“Lâm, lâm chủ tử!” Này cung nữ phát hiện Lâm Tĩnh Dao cầm con dao trong tay, lui về sau một bước, đầu lưỡi không còn nói lưu loát .
“Khàn…” Lâm Tĩnh Dao một tay bịt kín miệng tiểu cung nữ, một tay khác không chận trẽ vung đao đâm vào lồng ngực nàng, đáng thương cho nữ nhân kia không kịp thét đã tắt thở.
Lâm Tĩnh Dao đem thi thể kéo đi, từng bước từng bước đi tới bên hồ, nhìn toàn cảnh nước hồ, ưỡn ngực ngẩng đầu, hóp bụng, vươn tay lên, hết sức phóng khoáng diễn thuyết: “Hello, Chicago! If there is any one out there who still doubts that America is place where all things are posible. Who still wonders if the dream of our founders…”
Cách đó không xa, Ngọc Linh Viễn cau mày nhìn một màn phía trước, vượt qua thời gian, cùng không gian, cảnh này thoạt nhìn thật tức cười, nàng nói ngôn ngữ hắn không hiểu.
Gió đông thổi qua, Lâm Tĩnh Dao đầu đầy sương đêm theo gió chậm rãi phiêu du, một thân áo ngủ màu trắng giống như được cắm thêm đôi cánh nhân loại, tùy thời mà biến mất không còn gì.
Hồi lâu sau, Obama diễn giải một phen bị Lâm Tĩnh Dao lặp lại đầy đủ, giống như trong lúc nhất thời có thể làm rồi, chỉ thấy nàng đột nhiên bước về phía trước một bước, nhảy vào hồ nước lạnh như băng.
Ngọc linh xa ngẩn ra, vội vàng từ trong bóng mờ đi ra, bước nhanh đi tới bên hồ, hơi chút do dự, đi theo nhảy vào trong hồ.
Ngọc Linh Viễn ngẩn người, vội vàng đi ra khỏi nơi bóng đêm, bước nhanh đến bên bờ hồ, hơi do dự một chút, nhảy vào trong hồ.
Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì đây?