Ai Gia, Có Hỉ

Chương 4



Về chuyện hỉ mạch của ta, tuy Hoàng đế đã ra lệnh chặn
hết tin tức, nhưng dù sao nhà trong thiên hạ chỗ nào không bị hở tường. Lúc ta
đang bịt mũi uống thuốc dưỡng thai, một tiếng nói hoa lệ cùng tiếng ngọc bội
đinh đang từ xa đi tới gần ——

“Ha ha ha, Thái hậu, nghe nói ngươi có
thai?”

Ta bị sặc thuốc, Như Ca vội vỗ nhẹ lưng ta, khi xuôi
xuống rồi mới nhìn về phía tiếng nói đó ngẩng đầu bất đắc dĩ nói: “Thường
Trữ, lần sau ngươi đến chỗ ta thì đừng có đem theo mấy câu kinh hãi thế tục ấy
đi…” Ta ngừng lại một chút, “Ngươi tới thỉnh an ai gia không thể ăn
mặc chỉnh tề một chút à?”

Nhìn toàn thân Thường Trữ, rõ ràng là thành gia lập
thất rồi, mà tóc tai bù xù, mặc hay không mặc cũng chẳng khác nhau là mấy.

Thường Trữ lơ đễnh nói: “Trời nóng, mặc thế này
mới thoải mái.” Nàng đột nhiên vẫy tay với Như Ca đang đứng phía sau,
“Như Vũ mỹ nhân, đi lấy cho bản cung mấy đồ ăn giải nhiệt đi.”

Như Ca yên lặng trả lời “Dạ” .

Thường Trữ lại quay sang Như Vũ đang lau bình hoa nói:
“Như Thi mỹ nhân, ngươi cũng đi cùng Như Vũ mỹ nhân đi.”

Như Vũ yên lặng nhìn ta một cái, rồi yên lặng đi ra
ngoài.

Thường Trữ này trí nhớ không tốt lắm, luôn nhớ nhầm
tên bốn cung nữ thân cận của ta, bất kể ta nói đi nói lại bao nhiêu lần, nàng
ấy chung quy vẫn không thể sửa được. Sau đó nghe nói nàng ấy ngay cả mấy người
hầu trong phủ cũng không nhớ nổi, ta mới bỏ qua vấn đề này.

Thường Trữ là Hoàng tỷ của Hoàng đế, nàng họ Lý tên
Khuynh Thành, Thường Trữ là phong hào (tước hiệu) của
nàng. Thường Trữ Khuynh Thành hai tên này đều đẹp như nhau. Thường Trữ chính là
đệ nhất mỹ nhân của Đại Vinh, từng có người thấy vẻ đẹp của Thường Trữ mà cam
nguyện tự thiến để được vào cung làm thái giám. Nhưng mà tác phong Đại công
chúa Thường Trữ cũng rất dũng mãnh, trong phủ nàng ấy không biết có bao nhiêu
nam hầu, ta từng khuyên nhủ nàng ấy vài lần là bớt phóng túng đi một chút, nàng
ta lại chỉ miễn cưỡng cười nói: “Con người chỉ sống có một đời, vì sao lại
không nên tận tình hưởng lạc chứ?”

Thường Trữ cũng xấp xỉ tuổi ta, lúc ta mới tiến cung,
quan hệ với Thường Trữ rất tốt, nàng thường che chở ta. Trước sau đều đối xử
với ta như một mặc dù ta bị gọi là lòng dạ độc ác, bao nhiêu lần mệnh ta treo
lên sợi chỉ, đều là Thường Trữ cứu trở về. Tới nay, ta với nàng ấy cũng có thể
nói là tri kỉ chốn khuê phòng.

“Hài tử trong bụng ngươi là của ai?”

Câu hỏi này cũng quá thẳng rồi, ta lại sặc lần nữa,
“Thật ra… ta cũng không biết.”

Thường Trữ gật gù, có vẻ vui mừng nói: “Tác phong
hiện giờ của ngươi tốt hơn trước nhiều rồi, giống ta hơn. Ta vốn định khuyên
bảo ngươi tìm vài nam hầu về để mua vui, chẳng ngờ ngươi bình thường chẳng hé
miệng một câu, vừa đánh tiếng đã biến thành thiên lôi, đến mức còn có luôn cả
hài tử.” Nàng đột nhiên tiến tới gần tai ta, “Hay là ngươi không biết
biện pháp phòng tránh trong phòng the hả?”

Ta cảm khái: “Một lời khó nói hết.”

“Thôi thôi, đợi ngươi sinh hài tử xong ta sẽ
truyền bí quyết cho.” Thường Trữ khép lại quạt trong tay, “Lần này ta
tới đây, chính là có chuyện tốt muốn nói với ngươi.”

“Ừ?”

“Ngươi có nhớ từ năm trước ngoài cung rất thịnh
hành một vở hí kịch?”

Ta thoáng nghĩ ngợi, “Là công chúa chia sẻ?”

Thường Trữ gật đầu, “Đúng rồi. Vở hí kịch đó tới
nay vẫn rất phổ biến, ta vẫn chưa được xem. Ta nhớ tới ngươi, nên mời gánh hát
Phiên Quả giờ Tuất đêm nay tới biểu diễn.”

Ta cầm lấy một quả nho trên bàn, chậm rãi bóc vỏ,
“Gánh hát Phiên Quả này mấy hôm trước ta cũng nghe kể qua về vở diễn, nói
về một nữ nhân ở dị giới xuyên qua tới Hoàng cung phát sinh một thiên tình cảm
với Hoàng tử. Chuyện đó thật là vớ vẩn, trong Hoàng cung làm gì có chuyện cung
nữ nhàn hạ thoải mái làm bậy bạ như thế được, hay là Thái tử phi nói hưu là hưu
luôn được? Nếu Thường Trữ ngươi muốn hưu Phò mã, còn phải qua bao nhiêu trình tự.”
Ta bỏ quả nho đã bóc sạch vỏ vào miệng, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:
“Gánh hát Phiên Quả này đúng là không đáng tiền bỏ ra.”

Lúc này Như Ca và Như Vũ bưng nước nho cùng chè hạnh
vào, Thường Trữ thích nhất là hai đồ giải nhiệt này, ngọt ngọt thanh thanh.
Thường Trữ bưng lên một chén, sau khi uống một ngụm, lại hưởng thụ mà cảm thán
buông tiếng thở dài: “Thái hậu, hai cung nữ này bên người ngươi đúng là
trình độ rất cao, đầu bếp nổi tiếng trong phủ ta làm nước nho cũng không có nổi
mùi vị này.”

Ta cười nhưng không nói.

Thường Trữ lại nói tiếp: “Thật ra cũng không phải
không đáng tiền như ngươi nói. Dù sao ngươi đang phải dưỡng thai không nhàm
chán thì cũng là vô vị, chi bằng đi xem gánh hát Phiên Quả kia xem có thật
không đáng tiền hay không? Hơn nữa, bốn cung nữ hầu cận của ngươi chắc hẳn cũng
thích vở 《Công chúa chim sẻ》 này.”

Ta nhìn Như Ca, Như Ca nói: “Công chúa nói cũng
đúng, Như Ca từ nhỏ đã rất thích xem gánh hát diễn. Nghe nói gánh hát Phiên Quả
đã đổi tên vở diễn thành 《Chim sẻ bay lên cao 》.”

“Hoá ra ngươi là Như Ca, không phải Như Vũ, ngươi
nắm bắt thông tinh nhanh thật.” Thường Trữ đột nhiên cười với ta,
“Mời gánh hát vào trong cung diễn, ngươi sẽ có cơ hội gặp Thẩm tướng, tại
sao không làm?”

Ta liếc mắt nhìn Như Ca cùng Như Vũ, các nàng hai mắt
nhìn mũi, mũi nhìn chân, chỉ cúi đầu không nói. Tâm tư của ta với Thẩm tướng
vốn tưởng rằng là chuyện bí mật, nhưng ta lại tính sai, trong cung này làm gì
có chuyện gì bí mật.

Ta buông tiếng thở dài: “Như Ca Như Họa, chuẩn bị
thiệp mời, tối nay ai gia muốn mời tất cả các triều thần tới Sướng Thính các
nghe hí kịch.”

Thường Trữ cười ra tiếng, “Vậy là được rồi, đời
người là phải hưởng thụ, Như Họa mỹ nhân, khi sắp xếp ghế ngồi ngươi cũng cần
phải khôn khéo một chút.”

Ta lau mồ hôi trên trán, Thường Trữ này mồm miệng đúng
là chẳng bao giờ giữ được. Ta khoát tay, “Thường Trữ, ngươi mau về nhà đi.
Nếu không lát nữa Phò mã nhà ngươi lại tới đây tìm.”

Trước khi đi Thường Trữ cũng không quên trêu chọc ta
một câu, “Thái hậu, ngươi đừng quên trong bụng ngươi còn có hài tử, cẩn
thận đừng để động thai khí.”

Ta lại đưa tay lên lau mồ hôi, Như Ca đã chuẩn bị xong
thiệp mời, hỏi ta mời những người nào. Ta trầm ngâm một lát, rồi lần lượt đọc
tên các triều thần ra, đến ba chữ Thẩm Khinh Ngôn, tâm tư ta lại nhộn nhạo như
lá cây bị gió thổi.

Cuối cùng, Như Ca hỏi: “Nương nương, lần này có
gửi thiệp mời tới Ninh đại tướng quân không?”

Từ trước đến giờ cứ là thiệp mời của ta, Ninh Hằng đều
không hề nể mặt, chưa một lần tới tham dự. Mà ta cũng không giận, Ninh Hằng
càng cứng rắn ngang ngạnh như thế, ta càng thấy thú vị. Hiện giờ ta với hắn đã
có quan hệ kia, không mời hắn không được.

Như Họa bóc vỏ một quả nho đưa cho ta, sau khi ăn
xong, ta mới chậm rãi nói: “Mời đi.”

Gió đêm thổi qua, ánh trăng toả sáng, trăng hôm nay tròn
đẹp, ta ngồi trên kiệu, hai mươi tư cung nữ xinh xắn ở Lưu Ly Cung đi theo hai
bên. Trước khi đi, ta để cho Như Thi sơn móng tay, lúc này từng ngón đang ẩn
dưới tay áo dài, đợi đến khi ta cùng Thẩm Khinh Ngôn nói chuyện, tay áo dài lay
động, sẽ lộ ra bộ móng tay sơn đỏ, có lẽ sẽ làm hắn rung động.

Khi đến Sướng Thính Các, Tào Võ hô một tiếng
“Thái hậu tới”, mọi người đều hành lễ, ta đi thẳng đến ghế chủ vị,
sau khi Như Ca đỡ ta ngồi xuống, Tào Võ lại hô một tiếng “Bình thân”,
mọi người mới lục tục ngồi vào vị trí riêng của mình.

Thường Trữ ngồi bên trái, đêm nay nàng ấy thật không
làm mất thể diện ta, trang phục rất quy củ, nhưng lại dẫn theo vài lang quân
tuấn tú đến, thể hiện rõ tác phong anh dũng của nàng ấy làm ta mồ hôi lạnh chảy
ròng ròng. Nàng liếc mắt thấy bộ móng tay sơn đỏ, trong mắt hiện lên ý cười,
nàng nói nhỏ bên tai, nhẹ giọng nói: “Khà khà, Thẩm tướng ngồi phía sau
ngươi, ta với hắn đổi ghế ngươi thấy thế nào?”

Ta vừa định nói nàng chớ làm bừa, nàng đã xoay qua
Thẩm Khinh Ngôn nói: “Hì hì, Thẩm tướng, bản cung với ngươi đổi ghế được
không? Lang quân nhà ta hôm nay hơi cảm mạo, ghế này gió lại lớn.”

Công phu bịa chuyện của Thường Trữ từ trước đã rất
cao, ta thấy vị lang quân kia của nàng ấy cũng rất phối hợp, Thường Trữ vừa dứt
lời, đã ho khụ một tiếng như thật.

Giọng nói Thẩm Khinh Ngôn từ từ truyền đến, đem theo
sự nho nhã, “Công chúa mời.”

Thường Trữ cười nói: “Thẩm tướng đúng là rất
phóng khoáng.”

Thẩm Khinh Ngôn ngồi xuống bên trái ta, nụ cười mỉm
dưới ánh trăng sáng, tâm can phổi phế của ta lại nhộn nhạo lên, ta rụt rè gật
đầu một cái, Thường Trữ ở phía sau cười lớn.

Ta coi như không nghe thấy, vỗ tay ý bảo gánh hát có
thể bắt đầu diễn.

Trên sân khấu bắt đầu diễn kịch, kịch bắt đầu diễn mà
ta hoàn toàn không có hứng thú xem, trong đầu ta chỉ toàn nghĩ nên bắt chuyện
thế nào với Thẩm Khinh Ngôn. Một ý nghĩ xẹt qua, ta với hắn thân thể cũng động
chạm rồi, nói chuyện còn e ngại gì nữa?

Ta như được khai sáng, mắt long lanh thoáng nhìn Thẩm
Khinh Ngôn, hắn lại rất chăm chú xem kịch. Ta cũng nhìn lên trên sân khấu, chỉ
nhìn một cái mà lục phủ ngũ tạng suýt nữa phọt hết ra ngoài.

May mắn ta định lực cao, nặng nề khụ một tiếng, Thẩm
Khinh Ngôn quay lại nhìn ta, ta mở môi chậm rãi nói: “Người diễn vở Công
chúa chim sẻ này chọn thật kém, vừa nhìn, ai gia còn tưởng là đang cãi nhau. So
với gánh hát lần trước xem, đúng là thua xa.”

Thẩm Khinh Ngôn khẽ cười một tiếng.

Lòng ta ngứa như bị lông vũ phe phẩy, ta giả bộ lơ
đãng nói: “Quá chán, người nhìn xem, cũng là cùng một màn diễn chim sẻ bị
trúng tên, lúc trước gánh hát kia diễn lay động lòng người, còn người hát này
hát như sấm đánh ngang tai, thật là làm cho người ta… làm cho người
ta…”

Thẩm Khinh Ngôn bỗng nhiên nở nụ cười, khuôn mặt tràn
đầy ý cười, “Thái hậu rất hài hước.”

Ta đột nhiên cảm thấy gánh hát diễn tuyệt đối không
bằng nụ cười tao nhã của Khinh Ngôn, ta che miệng cười nói: “Khinh Ngôn
nói chuyện cũng rất thú vị.”

Mắt hắn dừng lại trên tay ta một lúc, “Màu đỏ
thật tương xứng với Thái hậu.”

Ta nghe xong mà lòng vui rạo rực, nhưng trước mặt
chúng thần không thể biểu hiện ra, đành cười cất lời khen ngợi vở diễn. Thấy ta
nói thế, một đống người phía sau cũng vội vàng khen lấy khen để. Lúc ấy ta cảm
khái, thế gian này, hay hay không hay cũng là do bề trên định đoạt.

Ta len lén nhìn Thẩm Khinh Ngôn, hắn mỉm cười tiếp tục
xem diễn, trong lòng ta cảm thấy gánh hát này diễn hay hay không hay cũng như
nhau hết, chỉ cần thấy hắn cười, tức là rất hay rồi.

Thẩm Khinh Ngôn mặc dù từng nói ngưỡng mộ ta, nhưng
chung quy ta vẫn cho rằng hắn vì thể diện của ta nên mới nói thế. Cảnh Chi là
một người tuyệt vời, làm sao lại thích một goá phụ như ta chứ?

Lập tức, lòng ta biến thành thật lạnh thật lạnh. Ta
chẳng còn tâm tư vui vẻ nữa, trong lòng chỉ muốn sớm kết thúc, không ngờ gánh
hát này lại tệ đến thế, diễn một màn lại một màn nữa, ta thấy không có tẹo thú
vị nào, cũng may chủ gánh hát là người biết xem sắc mặt, thấy sắc mặt ta không
tốt, vội vàng kết thúc vở diễn.

Lúc tan cuộc, Thẩm Khinh Ngôn như có như không nhìn
lướt qua bụng ta, ta cười, nói với hắn: “Chuyện đó, Khinh Ngôn không cần
để trong lòng.”

Vẻ mặt hắn có chút phức tạp, nhưng vẫn không nói gì
nữa.

Trong lòng ta cũng thấy phức tạp, hài tử trong bụng
không biết phụ thân là ai, tùy tiện để Thẩm Khinh Ngôn nghĩ thế, ta cũng thấy
ngượng ngùng. Mọi chuyện cứ đợi cho tới khi hài tử sinh ra, xác nhận được phụ
thân là ai rồi mới tính tiếp.

Ta bước lên kiệu, đám người kính cẩn nâng kiệu rồi
chậm rãi dời đi.

Lúc đi được nửa đường, phía trước truyền tới giọng nói
——

“Thái hậu xin dừng bước.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.