Ai Gia, Có Hỉ

Chương 24



Hôm sau, Thường Trữ vác bụng bầu tới tiễn chân ta. Ta
đột nhiên nhớ lại trước đó vài ngày Hoàng đế dặn ta, chuyện hắn cùng Thái y
diễn trò vạn vạn lần không được để cho Thường Trữ biết.

Cứ theo trí tuệ của Thường Trữ, nếu nàng biết việc
này, nhất định cũng rõ ràng dụng ý của Hoàng đế, đến lúc đó khó tránh khỏi ảnh
hưởng tới tình cảm của Hoàng đế với Hoàng tỷ của hắn. Có lẽ Hoàng đế cũng không
nỡ làm đau lòng Thường Trữ, không muốn Hoàng tỷ của mình liên quan tới mấy việc
lừa gạt.

Thật ra ta làm sao lại muốn Thường Trữ liên quan đến
những chuyện này, Hoàng đế thương Thường Trữ, chẳng lẽ ta không thương Thường
Trữ sao?

“Ê? Quán Quán, ngươi đang suy nghĩ gì thế? Ta gọi
ngươi mấy lần rồi.”

Ta lấy lại tinh thần, cười nói: “Ta thấy bụng
ngươi lớn như vậy, không biết được bao tháng rồi.”

Sắc mặt Thường Trữ khẽ biến, đoán chừng nàng lại nghĩ
đến chuyện kia, ta liền vội vàng kéo tay nàng, nói: “Không sao, người ta
thường nói có bỏ sẽ có được, lần này ta mất đi một oa nhi, nhưng lần tới ông
trời chắc chắn sẽ cho ta một oa nhi khác.”

Sắc mặt Thường Trữ mới bình thường trở lại, nàng gật
đầu nói: “Ngươi nghĩ được như vậy, ta cũng yên tâm.” Dừng một chút,
nàng trong mắt có ý cười nói: “Ngươi với Ninh Hằng cố gắng thêm chút nữa
thì có oa nhi nhanh thôi.”

Ta khóe miệng giật giật, Thường Trữ lại nói:
“Quán Quán, thật ra ngươi với Ninh Hằng cứ tiếp tục như này cũng không tệ.
Ninh Hằng bỏ qua lời ong tiếng ve của người ngoài nguyện ý làm nam hầu của
ngươi, riêng điều ấy đã thể hiện chân tình của hắn.” Bỗng dưng, nàng nói
nhỏ, “Ngươi cũng đừng cứ mơ mộng Thẩm Khinh Ngôn nữa. Ngươi cũng biết kẻ
trong cuộc thì u mê, ngươi nói ngươi thích Thẩm Khinh Ngôn, mà ngươi làm sao
biết người ngươi thích là Thẩm Khinh Ngôn trong hiện thực hay Thẩm Khinh Ngôn
trong mơ mộng? Nói không dễ nghe là, ngươi luôn hình tượng hoá Thẩm Khinh Ngôn
nghĩ quá mức tốt đẹp, mà ngươi cũng không ngẫm lại hắn tuổi còn trẻ mà chức
quan đã đến tướng quốc, bỏ qua nguyên nhân hắn là người danh gia vọng tộc,
trong đó tâm cơ khôn ngoan sao lại thiếu được. Quán Quán, thất tình rất khổ, ta
cũng không muốn ngươi dẫm vào vết xe đổ của ta.”

Ta vẫn luôn buông mắt xuống lắng nghe, cho đến khi
nghe câu cuối cùng, mới giật mình ngẩng đầu tìm thân ảnh của Phò mã, Thường Trữ
cầm tay ta, vẻ mặt thản nhiên “Khỏi cần nhìn nữa, hắn không tới.”

Ta há hốc mồm, “Phò mã hắn…”

“Nghe nói Ninh Hằng lần này đi đón quân vương
nước láng giềng?” Thường Trữ ngắt lời ta, môi khẽ mím, ta biết nàng lúc
này không muốn nhắc tới Phò mã, nên không nói nữa gật đầu nói: “Ừ, vương
quân nước láng giềng muốn tới bái phỏng Đại Vinh.”

Thường Trữ bỗng nhiên cười nói: “Quán Quán, ngươi
cũng nên cẩn thận. Ngươi có biết nước láng giềng này là quốc gia nào
không?”

Ta lâu nay không tiếp xúc với chính sự, nên thực sự
không biết, ta lắc đầu.

Thường Trữ nhìn nhìn Ninh Hằng đang ngồi trên lưng
ngựa ở xa xa, khẽ chu môi, nói: “Bình Quốc.”

Ta không khỏi kinh ngạc. Người dân Bình quốc dũng
mãnh, người có năng lực, nữ nhân cũng có
thể làm quan làm vua, cũng có thể tam phu tứ lang (ngược
của tam thê tứ thiếp), nam nhân cũng thế. Trước
kia Thường Trữ còn từng nói đùa với ta, nếu hôm nào có hứng, cầm tiền bạc đến
Bình quốc kiếm mấy lang quân đem về.

Thường Trữ khẽ cười nói: “Quán Quán, ngươi phải
cẩn thận nhỡ Bình quốc quân vương thấy Ninh Hằng nổi lên sắc tâm, đoạt hắn về
làm phu lang thì hỏng.”

Ta lơ đễnh cười cười.

Sau khi chào tạm biệt, Thường Trữ cuối cùng lưu luyến
bước xuống xe ngựa. Trước khi đi, ta nhấc rèm nhìn về phía sau, Thường Trữ vẫn
như trước đứng tại chỗ, vẻ mặt cô đơn, trong lòng ta đột nhiên thấy hận không
thể đem Phò mã này chém ngàn đao rồi ném vào nồi chảo chiên rán trăm lượt rồi
mới thả ra.

Hình như thấy được ánh mắt của ta, Thường Trữ nâng mắt
nhìn ta, cười nhẹ.

Ta biết Thường Trữ không thích nhất là người khác can
thiệp vào chuyện nhà nàng, đành phải nuốt xuống cơn tức này, cũng cười nhẹ với
nàng. Nhạn Nhi bỗng nói: “Thái hậu, cảm tình của người với Thường Trữ công
chúa so với tỷ muội ruột thịt còn thân thiết hơn.”

Lời này nói ra có thêm vài phần hâm mộ, lúc này xe
ngựa đã lộc cộc chuyển động, sau khi không còn nhìn thấy thân ảnh của Thường
Trữ, mới buông mành xuống, nói với Nhạn Nhi: “Trong nhà Nhạn Nhi còn có tỷ
muội khác không?”

Nhạn Nhi lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm nói: “Ta chỉ có
một huynh trưởng.”

Ta lại nhớ tới nàng tìm kiếm huynh trưởng trong cung
không có kết quả, hơn nữa vừa mới ly biệt với Thường Trữ, trong lòng lúc này
khó tránh khỏi có vài phần buồn bã, ta trong lòng rầu rĩ, cũng không muốn nói
thêm gì nữa.

Núi Trọng Quang cách kinh thành không xa, ra khỏi kinh
thành, đi thêm nửa canh giờ nữa là đến. Ta đụng đầu vào thành xe ngựa, tỉnh lại
phát hiện xe ngựa đã ngừng, Nhạn Nhi thấp giọng nói: “Thái hậu, đến
rồi.”

Ta vén rèm nhìn ra bên ngoài, “Đến lúc nào?”

“Khoảng mấy khắc trước.”

Ta lại nói: “Sao không gọi ai gia dậy?”

Nhạn Nhi chớp chớp mắt, “Đầu gỗ tướng quân thấy
Thái hậu người đang ngủ, không đành lòng đánh thức, nên sai người ngừng ở chỗ
bóng râm.”

Ta miễn cưỡng cười, “Trí Viễn này lại thật có
tâm.”

Nhạn Nhi gật đầu lia lịa, “Đúng vậy, tướng quân
đầu gỗ rất có tâm.”

Ta bỗng dưng nhớ tới lời nói của Hoàng đế cùng Thường
Trữ, Hoàng đế nói uống Bích Loa Xuân lâu rồi cũng nên thay đổi khẩu vị, Thường
Trữ nói Ninh Hằng đối với ta là thật tâm, lúc này Nhạn Nhi cũng nói Ninh Hằng
tốt. Trong lòng ta có chút phiền chán, lúc nào cũng có chút phản nghịch, ai
cũng nói Ninh Hằng tốt, ta lại càng không muốn thừa nhận Ninh Hằng tốt.

Ta buông mành, thanh âm thản nhiên, “Có tâm chung
quy cũng là có tâm, cũng chẳng biết có phải là có ý đồ khác hay không. Bảo Ninh
Hằng khởi hành đi Bình quốc đi, đừng làm trễ nải công sự.”

Nhạn Nhi hai mắt tròn xoe, “Thái hậu không tới
cáo biệt Ninh đại tướng quân sao?”

Ta nhíu mày, “Cáo biệt cái gì? Hắn cũng không
phải là không trở về.”

Nhạn Nhi có chút oan ức nói: “Nhưng mà Ninh đại
tướng quân bây giờ vẫn còn đang mong chờ Thái hậu tới cáo biệt hắn.”

“Mong chờ cái gì, đúng là nói bậy bạ từ một
phía.”

Nhạn Nhi nói: “Thái hậu, đêm qua Ninh đại tướng
quân cả đêm thổi sáo cho người nghe.”

Nhạn Nhi không nói, ta cũng quên luôn. Tiếng sáo đêm
qua nghe không giống Như Thi thổi, giờ nghe Nhạn Nhi nói, suy đoán tối qua của
ta lại là đúng. Nhưng mà Ninh Hằng dù có làm nhiều việc cho ta, hắn chung quy
vẫn là người của Hoàng đế. Chi bằng nhân lúc này tình cảm của ta đối với Ninh
Hằng chưa sâu, nhân lần dưỡng bệnh này, triệt tiêu hoàn toàn một đao chém đứt
tơ tình này.

Ta nói với Nhạn Nhi: “Ngươi hôm nay trái một câu
đầu gỗ tướng quân phải một câu đầu gỗ tướng quân, hay là Nhạn Nhi ngươi qua lần
tỷ thí với Ninh Hằng đã có tình cảm với hắn?”

Nhạn Nhi biến sắc, cúi đầu, tay nắm chặt thành đấm,
không muốn nói chuyện với ta nữa. Xem ra tiểu nha đầu này đã hạ quyết tâm giận
dỗi ta, mấy ngày nay ta sủng ái Nhạn Nhi quá mức, cũng nên để nàng ta biết ta
đối với nàng tuy không chú ý tới cấp bậc lễ nghĩa, nhưng cũng không có nghĩa là
ta bỏ luôn uy nghiêm của Thái hậu.

Sau đó, ta cách rèm phân phó ra, để Ninh Hằng khởi
hành.

Lúc Ninh Hằng cưỡi ngựa lướt qua xe ngựa, hắn dừng
lại, ta không muốn cùng hắn dây dưa nữa, nên phân phó: “Tiến vào trong
chùa miếu đi.”

.

Ta vì có tâm sự nặng nề, cũng không rảnh thưởng thức
cảnh đẹp của núi Trọng Quang này, dùng xong bữa trưa, liền chui vào phòng ngủ.
Ngủ tới nửa đêm, ta mơ một giấc mơ quái dị ——

Bình quốc quân vương chưa từng gặp mặt ôm Ninh Hằng
nói với ta: “Ngươi không cần Trí Viễn, ta đây sẽ miễn cưỡng nhận
lấy.” Ta nhìn Ninh Hằng, Ninh Hằng buông mi mắt xuống, đưa sáo ngọc tới
bên môi thổi, ta há hốc mồm lúc định nói chuyện, Ninh Hằng cười với ta một nụ
cười thê lương, rồi sau đó thả người nhảy xuống sông chẳng biết xuất hiện từ
lúc nào.

Ta hoảng sợ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, từ trên giường
ngồi bật dậy, theo bản năng sờ soạng trên bàn, nghĩ uống chén trà Bích Loa Xuân
sẽ bình tĩnh lại, không ngờ chẳng sờ được cái gì. Ta lúc này mới nhớ ra mình
đang ở trong chùa, cũng quên luôn phân phó cung nữ pha sẵn bình trà Bích Loa Xuân.

Núi rừng ban đêm cực kỳ yên tĩnh, côn trùng kêu râm
ran, càng lộ vẻ kỳ ảo của núi rừng. Ta dùng khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

Ta đúng là một người mềm lòng, rõ ràng ban ngày còn
làm được, mà ban đêm lại nhớ tới Ninh Hằng. Cũng chẳng biết bây giờ Ninh Hằng
đang làm gì, cũng chẳng biết quân vương Bình Quốc tuyệt sắc có nhìn trúng Ninh
Hằng không nữa.

Ta khẽ thở dài một tiếng, lúc định nằm lại giường,
thoáng nhìn bên ngoài đột nhiên hiện lên một bóng đen.

Ta kinh sợ, lập tức quát: “Ai!”

Lời nói vừa dứt, Như Ca Như Họa Như Thi Như Vũ còn có
Nhạn Nhi lập tức xông vào, Nhạn Nhi đốt đèn lên sáng cả căn phòng, Như Ca hỏi
ta: “Thái hậu, có chỗ nào không ổn sao?”

Ta nâng mắt nhìn chỗ vừa rồi có bóng đen xuất hiện,
gió thu bên ngoài chợt thổi đến, cành cây lay động, trong nội tâm cuối cùng
cũng thả lỏng, nói: “Không có gì, chỉ mơ ác mộng. Các ngươi lui xuống
đi.”

Lúc các nàng lui ra, ta lại nhìn ra ngoài cửa sổ, côn
trùng lại kêu râm ran, ta gọi Như Ca lại, “Pha cho ai gia một bình trà
Bích Loa Xuân đem vào.”

Như Ca thoáng dừng lại, nàng hình như có chút do dự
liếc mắt nhìn Như Họa Như Thi Như Vũ, rồi sau đó mới xoay người nói: “Thái
hậu nương nương, bệ hạ đã phân phó, nửa đêm uống trà sẽ hại thân, Thái hậu uống
ít đi vẫn là tốt hơn.”

Ta nhăn mặt nhíu mày, Như Họa lại nói: “Thái hậu
nương nương, trong chùa miếu hình như không có Bích Loa Xuân.”

Như Thi nói: “Như Thi đã tìm qua chùa miếu rồi,
thật sự không có Bích Loa Xuân, chỉ có Quân Sơn ngân châm.”

Như Vũ cũng nói: “Nương nương thật sự muốn uống
trà, Như Vũ sẽ đi pha Quân Sơn ngân châm cho người.”

Bốn người câu này tiếp nối câu kia, nhưng lại rất có
thứ tự. Ta mới vừa rồi có chút kinh hãi, lúc này cũng chẳng có tâm tư so đo với
các nàng, đành khoát tay, nói: “Thôi thôi, các ngươi đều lui xuống đi.
Nhạn Nhi, ngươi lưu lại.”

Nhạn Nhi đáp lời “Dạ” .

Đợi cửa phòng đóng lạnh, ta mở miệng nói: “Ngươi
vừa rồi có cảm thấy có gì khác thường không?”

Nhạn Nhi sửng sốt, “Cái gì khác thường?”

Ta mím môi, “Ngươi có cảm thấy vừa rồi bên ngoài
có người không?”

Nhạn Nhi sắc mặt trắng bệch, “Ý của Thái hậu là
trong núi có quỷ?”

Lần này đến phiên ta ngây người, Nhạn Nhi môi run run
nói: “Ta trước đây nghe người ta nói trong núi lắm u hồn quỷ dữ, chùa miếu
Hoàng gia long khí mạnh cũng không ngăn nổi. Không ngờ chúng ta vừa mới đến đã
gặp rồi.”

Không ngờ Nhạn Nhi này bản lĩnh không tồi, mà đối với
việc quỷ quái lại sợ hãi như thế, chung quy vẫn chỉ là một cô nương. Nghĩ lại,
ta cũng không giận biểu hiện hôm nay Nhạn Nhi, ta dở khóc dở cười nói:
“Ngươi đừng nghĩ lung tung.”

Nhạn Nhi mặt như đưa đám.

Ta cười nói: “Ai gia chỉ đùa với ngươi thôi,
ngươi trở về nghỉ đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.