Tại thôn trang nhỏ lân cận Vĩnh Tồn huyện, hai tháng
trước đây bỗng xuất hiện một đôi phu phụ mới đến định cư. Nhất thời thôn dân như có việc mới để nói chuyện với nhau, thảo luận hết sức náo
nhiệt. Mọi người nói đủ mọi chuyện, nhưng chỉ có một chuyện là mọi người cùng nhau nhất trí cho rằng, thiếu phụ kia vốn xinh đẹp như tiên nữ
trên trời lại gả cho một gã phàm phu tục tử, lại muốn vì phàm phu tục tử này mà sinh hài tử nữa, a, a.
Kỳ thật thôn dân đều đã hiểu sai
hết, một nam một nữa này ko phải phu phụ, mà là chạy trốn từ Vĩnh Tồn
huyện ra. Chính là Thiết Huyết Cừu cùng Lưu Hương Ngưng.
Thiết
Huyết Cừu vốn định đến một nơi cách xa Vĩnh Tồn huyện một chút, nhưng
Lưu Hương Ngưng không thích hợp để bôn ba đường dài, đợi sau khi Lưu
Hương Ngưng sinh nở xong, sẽ tiếp tục thực hiện dự định đó. Lưu Hương
Ngưng đã đem đồ trang sức trên người cầm cố. Nàng vốn là nữ nhi con nhà
giàu có, đồ trang sức đeo trên mình tất nhiên là vật cực kỳ quý báu,
đương nhiên đã đổi được không ít tiền. Hai người đã tậu một mảnh đất
ruộng, dựng một căn nhà nhỏ ở nơi đây, trải qua cuộc sống không tranh
đua cùng thế tục.
Dần dần, bọn họ cũng quen với thôn dân ở đây.
Trước mặt thôn dân, bọn họ thừa nhận hai người là phu thê. Đối với loại
quan hệ phu thê giả này thì Thiết Huyết Cừu không giải thích mà Lưu
Hương Ngưng cũng chẳng nói gì, tựa hồ như tự mặc nhận cái quan hệ này
vậy.
Lúc mới đầu, Thiết Huyết Cừu ngủ bên cạnh phòng Lưu Hương
Ngưng nhưng nàng lại nói sợ hãi sự tịch mịch của bóng đêm. Thiết Huyết
Cừu cũng không nói lời nào, mang giường của mình sang kê trong phòng Lưu Hương Ngưng.
Xuân đến, vạn vật lại bắt đầu sinh sôi nảy nở.
Lưu Hương Ngưng ngồi trước cửa nhìn Thiết Huyết Cừu cuốc đất, mồ hôi theo trán hắn chảy xuống, rớt xuống bùn đất dưới chân.
Nàng thốt: “Nghỉ ngơi một chút đi?”
Thiết Huyết Cừu ngẩng lên nhìn Lưu Hương Ngưng nở nụ cười nói: “Những chuyện
này trước kia ta vẫn thường làm, vẫn chưa thấy mệt đâu.”
Lưu
Hương Ngưng nhìn nét mặt tươi cười của Thiết Huyết Cừu. Trong khoảng
thời gian ban ngày này, nàng thường bắt gặp nụ cười của hắn, khiến nàng
không thể không nhớ tới hắn ngày trước, với nụ cười tiếc hận lạnh như
tiền. Lúc chung sống với Lý Thiếu Dương, Lý Thiếu Dương đã từng bảo rằng “Ta thích nhất là nhìn thấy nụ cười của Thiết Huyết Cừu.” Khi đó, nàng
hỏi lại: “Khuôn mặt đó của hắn cũng có thể xuất hiện nụ cười được sao?”
Sau khi nàng đi cùng hắn đến cái thôn nhỏ này, hắn đã thường xuyên cười, nụ cười của hắn cũng giống như nụ cười của bao người dân trong thôn –
một thứ nụ cười thuần phác đến từ nội tâm, tạo cho người ta cảm giác tốt đẹp như đang ngoảnh mặt đón gió xuân. Trong con mắt của Lưu Hương
Ngưng, trên khuôn mặt Thiết Huyết Cừu chính là thứ nụ cười ngốc nghếch;
nàng yêu thích thứ nụ cười này – nó đáng yêu giống như hài tử vậy.
“Ngốc tử, ta bảo chàng nghỉ ngơi, chàng không nghe thấy sao?” Lưu Hương Ngưng bắt đầu làm nũng nói. Chẳng biết từ lúc nào nàng đã quen nhõng nhẽo
trước mặt Thiết Huyết Cừu. Nếu nàng cẩn thận tính toán lại, nàng làm
nũng trước mặt Thiết Huyết Cừu còn nhiều hơn lúc nàng làm nũng trong
ngực Lý Thiếu Dương.
Thiết Huyết Cừu vội vàng dừng tay, đặt cái
cuốc cạnh tường rồi ngồi xuống cạnh nàng. Lưu Hương Ngưng liền lấy ra
một cái ghế đẩu cho Thiết Huyết Cừu ngồi.
Lưu Hương Ngưng đã chuẩn bị sẵn một chiếc khăn, hắn cũng để nàng tùy ý lau mồ hôi cho hắn.
Thế là Thiết Huyết Cừu lại ngây ngốc cười, Lưu Hương Ngưng bật thốt: “Chàng bây giờ trông thật giống một nông dân.”
Thiết Huyết Cừu cười nói: “Ta vốn là người như vậy mà.”
Lưu Hương Ngưng nói: “Chúng ta sẽ trở lại thôn của chàng chứ?”
Thiết Huyết Cừu đáp: “Chờ nàng sinh ra hài tử rồi nghỉ ngơi cho thân thể thật khỏe ta sẽ dẫn nàng về, vĩnh viễn rời xa Vĩnh Tồn huyện.”
Lưu Hương Ngưng hỏi: “Chàng từ xa như vậy tới Vĩnh Tồn huyện là vì cái gì?”
Thiết Huyết Cừu nhìn Lưu Hương Ngưng một chút rồi lại quay đầu nhìn về phương xa, không trả lời nàng.
Lưu Hương Ngưng than nhẹ một tiếng, “Chàng không muốn trả lời cũng được.”
“Lúc ban đầu là do nghĩa phụ sai ta tới Vĩnh Tồn huyện để ta bí mật điều tra nghĩa mẫu – cũng chính là mẫu thân của Lý công tử. Nhưng do ta khi đó
tâm lý trong lòng còn chưa rõ ràng lắm, mình tới Vĩnh Tồn huyện làm gì,
cho tới khi gặp nàng ta mới hiểu được mình vì sao phải tới Vĩnh Tồn
huyện.”
“Sao?”
“Chính vì gặp nàng đã làm cho ta hiểu rõ lý do của nghĩa phụ, cùng với……”
Thiết Huyết Cừu vừa ngừng lời, Lưu Hương Ngưng vội hỏi: “Cùng với cái gì?”
Thiết Huyết Cừu nhin thật sâu vào Lưu Hương Ngưng, nói: “Khổ luyện quyền chính là chân chánh ý nghĩa.”
Lưu Hương Ngưng trừng hai mắt, sẵng giọng: “Cái gì chân chánh ý nghĩa?
Chàng vì sao lại nói chuyện không đầu không đuôi như vậy, nếu còn không
nói minh bạch ta nhất định sẽ tức giận.” Nàng nâng chiếc bụng lớn đứng
lên, giống như cơn giận của nàng đã lên đến bụng vậy, trông rất khả ái.
Thiết Huyết Cừu nói: “Nghĩa phụ nói: nắm tay chỉ dùng để bảo vệ tình yêu ở trong lòng, người bảo vệ Trữ Đình, ta bảo vệ nàng.”
Lưu Hương Ngưng hơi đỏ mặt, khẽ cúi đầu xuống, Thiết Huyết Cừu nói tiếp:
“Do nhiều nguyên nhân, nghĩa phụ không bảo vệ tốt cho Trữ Đình được,
nhưng ta hy vọng sẽ bảo vệ cho nàng hết thảy, cho đến ngày bàn tay ta
biến mất.” Hắn nhắc lấy cây cuốc, rồi đặt nó trước phòng.
“Chàng thấy nên gọi hài tử này là gì thì đẹp?”
Thiết Huyết Cừu quay đầu nhìn Lưu Hương Ngưng, nói: “Ta không biết đặt tên cho hài tử.”
Lưu Hương Ngưng hỏi: “Chàng muốn hài tử tín ( họ) gì?”
Thiết Huyết Cừu đáp: “Hài tử này là con của công tử, đương nhiên mang họ Lý rồi.”
Lưu Ngưng Hương không nghe: “Để hài tử mang họ của chàng đi. Ta không muốn cho nó mang họ Lý, mang họ của chàng mới phải?”
“Nàng nói hài tử này mang họ của ta? Ngưng Hương, nàng nguyện ý làm thê tử
của ta?” Thiết Huyết Cừu buông cái cuốc ra, chạy vội đến bên Lưu Ngưng
Hương, run run quỳ dưới chân nàng hỏi.
Lưu Ngưng Hương không
trực tiếp hồi đáp, chỉ là mỉm cưòi sẵng giọng: “Ngốc tử!” Bàn tay trắng
muốt của nàng khẽ vuốt ve Thiết Huyết Cừu. Cảm nhận sự ôn nhu ve vuốt
của nàng, hắn khe khẽ vuốt vào bụng nàng. Hắn nghĩ, hài tử sau khi hạ
sinh hạ, hắn sẽ làm phụ thân của hài tử, hắn sẽ mang theo Ngưng Hương và hài tử về nhà.
Thiết Huyết Cừu vẫn đang nghĩ phải đặt tên gì cho hài từ trong bụng của Lưu Ngưng Hương, xong đến khi nó hạ sinh cũng
phải mười ngày sau đêm này.
Mọi vật chìm vào bóng đêm, trên bầu trời lấp lánh ánh sao.
Nhưng, màn đêm đang yên tĩnh chợt có tiếng sấm nổi lên báo hiệu một cơn mưa sắp tới.
Thiết Huyết Cừu bị tiếng sấm nổ đánh thức dậy, hắn nghe được tiếng rên rỉ
thống khổ của Lưu Ngưng Hương, vội vã đốt đèn, nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Lưu Ngưng Hương, vội vã hỏi: “Nàng làm sao thế?”
Lưu Ngưng Hương thở dốc, thều thào: “Ta……chuyển dạ…”
Thiết Huyết Cừu nói: “Nàng hãy cố gắng chịu đựng, ta ra ngoài tìm bà đỡ trong thôn này.” Dứt lời vội vàng đẩy cửa chạy vội trong đêm tối mưa gió.
Cùng với bà đỡ đang trở về trên đường, phía trước đột nhiên xuất hiện một
tia sáng ám muội, kẻ mà Thiết Huyết Cừu không muốn gặp rốt cuộc đã đến.
Vũ Tác dẫn theo hơn hai mươi môn đồ Liệt Diễm Bang mang theo đèn lồng đặc
chế có thể sáng được trong mưa, chặn ngang đường đi của bọn họ.
Thiết Huyết Cừu quát: “Cút ngay!”
Vũ Tác cười nói: “Thiết Huyết Cừu, lại gặp mặt, chúng ta thật có duyên a!”
Bà đỡ thấy tình thế như vậy, sợ hãi vứt cả cây dù và đèn lồng cuống cuồng chạy mất.
Vũ Tác nhìn theo sau lưng lão bà đỡ , ha ha cười nói: “Lão bà tử chạy rất nhanh, không sợ đường trơn trợt hay sao chớ?”
Chúng môn đồ đi theo hắn ha hả cười rộ lên, trong màn đêm mưa gió, Thiết
Huyết Cừu trong tai nghe như có mấy chục thanh cự lôi đánh thẳng vào
đầu.
Một tia chớp lóe lên, khuôn mặt chất phác của hắn chợt trở
nên vô cùng dữ tợn, những cơ nhục trên khuôn ngực để trần chợt trở nên
cứng rắn như sắt, cơ băp trên song chưởng vồng lên như hình tam giác, cơ nhục cùng gân guốc cuồn cuộn, âm thanh băng lãnh xuyên qua mưa gió sấm
chớp vang lên.
“Các ngươi đều phải trả giá đắt.”
Thân ảnh Thiết Huyết Cừu lao về phía đắm người trước mặt hăn đột khởi.
Vũ Tác quát lên: “Giết nó!”
Trong mưa gió điên cuồng, đám môn đồ cùng xông tới, những bước chân đạp bùn, nước văng tung tóe cao đên vạn trượng.
Trừ Vũ Tác và hai kẻ mang đèn lồng, đám môn đồ còn lại đều nhằm Thiết Huyết Cừu xông tới.
Trong đêm tối, Thiết Huyết Cừu cùng môn đồ Liệt Diễm Bang hỗn chiến, không
phân biệt được ai là ai, đó đây vang lên tiếng kêu gào thê thảm. Đám môn đồ Liệt Diễm Bang đều bị ngã xuống, trong vũng nước, Thiết Huyết Cừu sử tả quyền đánh thẳng vào đầu của người đệ tử cuối cùng của Liệt Diễm
bang. Vũ Tác sắc mặt đại biến, nhân lúc Thiết Huyết Cừu đang thở dốc,
phi thân đến, song chưởng tung ra, xuyên qua màn mưa, trực diên công
thẳng vào lồng ngực Thiết Huyết Cừu.
Vào thời khắc nguy hiểm đó,
Thiết Huyết Cừu đột nhiên cong lưng cuối xuống, hai nắm đấm đánh vào mặt đất, bùn đất cùng nước đọng văng mạnh lên trước mặt hắn giống như một
tấm bình phong bằng nước.
Song chưởng Vũ Tác mang theo kình khí bị dòng nước ngăn cản, hai mắt nhất thời không nhìn rõ động tác của Thiết Huyết Cừu.
Quá ngạc nhiên, hắn ngừng ngay thế công lại, hai chân vừa chạm đất, đã thấy Thiết Huyết Cừu đứng ngay trước mặt.
“Nếu là đòn đánh lén, tại sao lại dừng tay?” Thiết Huyết Cừu tả quyền không
dừng lại. Thấy vậy Vũ Tác trong lòng kinh hãi, tránh không kịp chỉ đành
giương hữu chưởng như đao bổ về tả quyền Thiết Huyết Cừu đồng thời tả
chưởng bốn ngón tay chụm lại như kiếm đâm thẳng vào trái tim Thiết Huyết Cừu, hắn biết Thiết Huyết Cừu chỉ có tả quyền cường hãn. Nếu Thiết
Huyết Cừu không thu quyền trở về chống đỡ hữu chưởng hoặc là né tránh,
nhiều nhất hắn chỉ phải phế bỏ cánh tay phải còn Thiết Huyết Cừu phải
nguy đến tánh mạng. Trong thế đánh này, Vũ Tác hắn rất ổn.
Thiết
Huyết Cừu, tả quyền thế công bất biến, Vũ Tác tâm lý thập phần hoan hỉ,
lại thấy hữu quyền Thiết Huyết Cừu nhắm hướng kiếm chưởng nghênh đón,
trong lòng lại mừng như điên: “Thiết Huyết Cừu, hữu quyền của ngươi
chung quy không đủ sức mạnh, ngươi nhất định chết chắc rồi.”
Trong nháy mắt, song quyền chạm vào song chưởng, một tiếng hét thảm vang lên. Thân hình Vũ Tác bay xéo ra ngoài, thân ảnh Thiết Huyết Cừu chớp động
chân hắn đã đứng ở dưới.
“Thiết Huyết Cừu, tại sao ngươi, hữu quyền và tả quyền đều như nhau thế?”
Song chưởng Vũ Tác huyết nhục lẫn lộn, thân thể cùng nước bùn bê bết.
Thiết Huyết Cừu nhìn Vũ Tác trên mặt đất cười lạnh nói: “Nghĩa phụ ta vẫn
nói, tả quyền sức mạnh tuy lớn nhưng không cách nào vận dụng được toàn
diện, thế nên ta từ nhỏ đã được nghĩa phụ bắt buộc khổ luyện cả song
quyền. Nghĩa phụ bảo, thế gian này rất nhiều người biết nhược điểm của
tả quyền, cho nên nghĩa phụ muốn biến nhược điểm này thành đòn đánh chí
mạng.” Nói rồi, lại tọa tấn, hữu quyền cũng trầm xuống, đánh thẳng vào
trán Vũ Tác.
Vũ Tác không kịp kinh ngạc, tánh mạng hắn rốt cuộc
cũng giao cho Thiết Huyết Cừu bởi do suy đoán không có sức mạnh tại hữu
quyền.
Hai môn đồ cầm đèn lồng liền vứt bỏ đèn, chạy điên dạy vào bóng đêm.
“Các ngươi đã biết bí mật của ta, đối với địch nhân mà nói, đó là điểm chí
mạng, đối với ta mà nói, đó cũng là điều chết người. Thật đáng tiếc, ta
không thể để các người sống sót được”. Hắn vừa nói vừa nhắm phương hướng của hai người đuổi theo.