Hứa Niệm Nhất, Đường Nịnh và Tiền Nhất Khiêm cả ba đã cùng nhau trải qua khoảng thời gian tuổi thơ hoang đường nhất.
Cô thử cùng họ trèo qua bức tường vây cao hai mét, đem vứt những bức tranh nước ngoài, thử cả mặc áo mưa xuống hồ bơi. Cuối cùng quần áo đều ướt sũng, về nhà khó tránh được bị bà ngoại mắng một trận.
Có điều như vậy vẫn còn đỡ, cô thậm chí còn thử đứng đi tiểu, chỉ vì cái tên hư hỏng Đường Nịnh đó nói, con người ai cũng đều đứng đi tiểu. Thế là có một ngày, cô cùng bọn họ đi chơi, chạy đến cửa nhà, các bạn học nam cởi quần, đứng đấy đi tiểu. Kết quả cuối cùng tất nhiên là không thể tưởng tượng ra nổi.
Bà ngoại vô cùng tức giận, nói, “Sao lại làm vậy? Nha đầu ngốc này……”
Lúc ấy cô thật sự là hết đường chối cãi. Tóm lại cho dù giải thích thế nào, đều không thể xoá bỏ đi cái danh ” Nha đầu ngốc ” này của cô. Hứa Niệm Nhất lúc đó liền hiểu, Đường Nịnh, lời của hắn đều là phân chó.
Thế nhưng, mặc dù cái tuổi thơ đó thật nực cười, mà lại quý giá. Nhiều năm sau, Hứa Niệm Nhất lớn lên. Cô trải qua cuộc sống không có sự yêu thương của cha, không có tình thương của mẹ, tình bạn cũng ít hơn so với những đứa trẻ cùng lứa.
Đi qua tuổi thơ hoang đường, ba người bọn họ cuối cùng cũng trở thành học sinh tiểu học.
Đường Nịnh luôn được sắp chung một lớp với Hứa Niệm Nhất, Tiền Nhất Khiêm thì một thân một mình ở lớp bên cạnh. Lúc đầu, Hứa Niệm Nhất đặc biệt vô cùng lo lắng, Tiền Nhất Khiêm lại vốn không nói nhiều, cả ngày ôn nhu mỏng manh, cũng không biết có ai ức hiếp hắn hay không.
Thế nhưng Đường Nịnh nói một câu, liền khiến cô từ bỏ những cái suy nghĩ kia.
Quả nhiên, hết giờ học, Tiền Nhất Khiêm bị giáo viên quay quanh, Đường Nịnh mỉm cười tỏ ý “Cậu xem đi” với cô, anh kéo cô ra ngoài cổng trường. Hai người bọn họ ở ngoài cổng đợi rất lâu, mới nhìn thấy Tiền Nhất Khiêm đi ra.
Ở trường tiểu học sáu năm, Tiền Nhất Khiêm không hề khổ cực, không một lần nào tự mình làm việc gì. Với vẻ ngoài vạn người mê của hắn ta từ lúc nào đã bắt đầu có vị trí trong lòng bọn con gái. Tất nhiên, Hứa Niệm Nhất cũng đã không ít lần được hưởng phước lây. Với danh hiệu chị họ của Tiền Nhất Khiêm, hết ăn rồi uống đều không hề thiếu. Chị em bạn bè xếp thành một hàng dài, hầu hết họ đều cố lấy lòng cô. Cộng thêm thái độ của Đường Nịnh đối với Hứa Niệm Nhất, cô cảm thấy bản thân được nâng trong lòng bàn tay như một nàng công chúa.
Nhưng công chúa chỉ là một tưởng tượng của cô mà thôi, bởi vì công chúa sẽ ở trong lâu đài, có quốc vương và hoàng hậu chăm sóc.
Hứa Niệm Nhất sống trong nhà bà ngoại, ba mẹ một tháng đến thăm cô một lần, có lúc cô thậm chí lại sợ hãi cái ngày đó.
Bởi vì quen không ở cùng họ, cô dần trưởng thành, đối với cha mẹ chỉ có lạ lẫm và cảm giác xa cách. Không biết làm thế nào để đối mặt với họ? Còn không bằng cô an nhàn ngày ngày gặp bà ngoại.
Mỗi lần họ đến đều là đi riêng, thế mà lại luôn hỏi vấn đề không khác nhau mấy, học tập ra sao? Tiền có đủ không? Nhớ phải nghe lời bà ngoại. Dần dần, cô ngoại trừ sợ hãi đối mặt, còn sinh thêm cảm xúc chết lặng chán ghét.
Cô chưa từng nói lên tâm sự của mình với bất kì ai. Lúc ấy còn nhỏ, sợ hãi, tự ti, nhu nhược, sẽ chỉ dồn nén mọi thứ để ở trong lòng. Mãi cho đến lần kia, tập thể lớp đi xem《 Mẹ, lại yêu con lần nữa 》
Hứa Niệm Nhất cũng không biết mình như thế nào mà lại sụp đổ, cô ngồi trên ghế trong rạp chiếu phim mà khóc run rẩy, muốn cử động cũng không được. Đường Nịnh lúc đó lại bình tĩnh đứng bên cạnh, một câu cũng không hề nói. Đến khi cô khóc mệt rồi, hắn mới vươn tay, “Về nhà……”
Ba từ, công thêm nụ cười xấu xa trên khuôn mặt, tựa như hắn đang trêu ghẹo cô sao lại ở đây làm chuyện ngu xuẩn này. Hứa Niệm Nhất biết bản thân mình bây giờ rất chật vật, thế nhưng lại không thể làm được dáng vẻ cô gái nhỏ. Dứt khoát hung hăng nhìn hắn chằm chằm, hắn lại cười càng sung sướng, “Nếu cậu không đi, chờ chút người ta đến đuổi cậu, sẽ càng mất mặt.”
Nhiều năm sau, Hứa Niệm Nhất nghĩ, có lẽ khi cô xấu hổ nhất, Đường Nịnh đã ở bên cô, nên đối với hắn, cô thực sự không quan trọng nhiều điều, không cần che giấu, không cần ẩn nhẫn.
Tất nhiên, cô có một điều đáng xấu hổ. Đường Nịnh thì không có sao?
Các cậu bé thời đó gần như nghiện Transormers* và Thánh đấu sĩ. Điều tồi tệ của Đường Nịnh chính là sẽ vì hai tên này mà mất bình tĩnh.
*một loại robot biến hình trong phim khoa học viễn tưởng ” Robot đại chiến ”
Hắn sẽ cố gắng hết sức để lừa tiền túi của mẹ mình mua bất cứ thứ gì liên quan đến Transformers. Tất nhiên, lúc ấy đó cũng là thể loại truyện tranh mà hắn thích nhất. Mẹ của hắn nếu biết có cuốn mới, đều liền giúp hắn mua về. Chính vào lúc đó, Hứa Niệm Nhất mới phát hiện ra rằng khoảng cách giữa cuộc đời cô và Đường Nịnh cách nhau rất xa. Tiền tiêu vặt của cô là hai nhân dân tệ mỗi tháng, mà trong túi hắn dù dùng hay không đều cũng sẽ có sẵn mười đồng tiền. Mà quan trọng hắn lại vĩnh viễn xài không hết mười đồng tiền đó.
Đường Ninh lần đầu tiên đánh nhau cũng là vì Transformers và Thánh đấu sĩ
Có một người bạn cùng lớp tên là Văn Ý, hắn có biệt danh gọi là trứng luộc. Sau khi tan học, quả trứng luộc đã vô tình nói: “Cha tôi hôm qua đã mua cho tôi một bộ Saint Seiya Saint Cloth, lần sau tôi sẽ cho mấy cậu xem”
“Cái gì? Mua ở đâu?” Trong câu nói này, Đường Nịnh gần như phấn khích phát điên.
“Gần ga xe lửa. Tôi nói chứ, nếu muốn, tốt hơn là nhanh lên. Tôi đã đến đó vào ngày hôm kia, cũng không còn nhiều đâu. ”
“Nhà ga xe lửa ở đâu?” Đường Nịnh luôn bình tĩnh, nhưng miễn nghe tới Transformers và Thánh đấu sĩ, hắn sẽ hiện ra ” con người thật” của mình. Rốt cuộc thì, hắn vẫn là một đứa trẻ.
Lúc nhỏ, cô đã đọc cổ tích của Andersen, cô tin câu chuyện về hoàng tử và Lọ Lem, và cũng vì nàng tiên cá mà rơi lệ, trong khi Đường Nịnh thì lại tin rằng trong bóng tối của thế giới này, có chính nghĩa Transformers cùng thánh đấu sĩ tồn tại.
Những lời nói của trứng luộc rõ ràng đã khiến hắn trở nên điên cuồng. Nhanh chân chạy về nhà, nhờ bố đưa đi đến ga xe lửa. Hứa Niệm Nhất cùng Tiền Nhất Khiêm cười nhìn sự phấn khích của Đường Nịnh, sau đó trở về nhà bà ngoại ăn tối.
Ngày hôm sau, ba người vẫn đi học cùng nhau. Tất nhiên, cô sẽ hỏi Đường Nịnh đêm qua thu hoạch được gì. Ai biết rằng hắn lại nói hắn thậm chí không ăn cơm. Ở nhà ga tìm rất lâu vẫn không thể tìm thấy thứ mình muốn. Bình thường Đường Nịnh nói nhiều nhất, hôm nay bởi vì thất vọng nên cũng nói ít đi, buổi sáng hôm đó yên tĩnh và có chút buồn tẻ.
Ba người đến phòng học, còn chưa đi vào, liền nghe được giọng nói của Văn Ý.
“Tôi cho cậu biết, hôm qua tôi lừa gạt tên Đường Nịnh kia nói nhà tôi có thánh đấu sĩ, nó vậy mà tin thật. Ha ha, chết cười thật, nó nói nó muốn cha nó dắt đi mua. Chờ chút nó tới tôi hỏi nó làm thế nào mà mua được.”
Tiếng cười của mọi người dường như lộ ra chút chói tai và gay gắt. Đây là lần đầu tiên Hứa Niệm Nhất thấy Đường Nịnh tức giận. Nụ cười lạnh lùng, rồi một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Anh chàng này dường như luôn thích cười. Cười khi hạnh phúc và cười khi không hạnh phúc.
Khi hắn còn trẻ, hắn tự che giấu nỗi lòng như vậy.
Cuối cùng, cơ thể gầy gò di chuyển, rất nhanh. Khi Tiền Nhất Khiêm và Hứa Niệm Nhất kịp phản ứng, Văn Ý đã bị Đường Nịnh cưỡi nằm trên mặt đất, tuỳ ý đánh đập.
Vào thời điểm đó, chỉ là học sinh lớp ba, mọi người đều là trẻ con. Không ai nghĩ rằng Đường Nịnh sẽ bạo lực như vậy. Mọi người đều ngơ ngác. Cuối cùng, Tiền Nhất Khiêm mới phản ứng chạy đến kéo ra. “Bỏ đi…”
Đường Nịnh hung hăng tung hai cú đấm, và sau đó buông Văn Ý. Không nói gì. Hắn cầm túi lên khỏi mặt đất rồi cười với Tiền Nhất Khiêm. “Quay trở lại lớp học thôi…”
Hứa Niệm Nhất đột nhiên hiểu tại sao hắn lại tức giận như vậy. Đó là một sự bùng nổ của niềm tin, một sự sỉ nhục của lòng tự trọng. Giống như ai đó nói với cô rằng truyện cổ tích là giả, hoàng tử cuối cùng sẽ ở bên công chúa thay vì Lọ Lem. Cô nghĩ, cô cũng sẽ thót tim.
Tuy nhiên, cô sợ rằng không có sự can đảm giống như Đường Nịnh để trút những cảm xúc như vậy.
Cô lặng lẽ ngồi bên cạnh Đường Nịnh, rồi lạnh lùng nói với hắn: “Hôm nay, cậu trực nhật, đừng quên.”
Đây là điều duy nhất cô có thể làm, điềm nhiên như không có việc gì. Tựa như mọi việc hắn làm dù có kinh thiên động địa thế nào, đối với cô, cũng giống như không làm bất cứ điều gì. Đường Nịnh khẽ mỉm cười rồi gật đầu. “Thật keo kiệt, giúp tôi một chút cũng không được.”
Cười nhạt, mím môi, hai đứa trẻ trong lớp học, tất cả đều thể hiện một biểu cảm trưởng thành.
Sau đó, bọn chúng cũng không ngờ đến, mọi thứ chưa kết thúc.
Khi giáo viên đến, Văn Ý đã khóc lóc thưa kiện, buổi sáng đó Đường Nịnh bị gọi tên đứng lên. Trên thực tế, mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra, vì vậy tất cả đều đã hiểu rõ.
Hứa Niệm Nhất luôn nhớ rằng đôi mắt của những đứa trẻ mười tuổi đó, không có chút nào che giấu hiển nhiên như đang xem kịch vui rồi đắc ý, cô không khỏi có chút lo lắng.
“Đường Nịnh, em tại sao đánh Văn Ý?” Giáo viên lộ ra vẻ trách cứ.
Đường Nịnh chỉ cười cười không nói gì.
Hứa Niệm Nhất từng nghĩ rất lâu, tại sao hắn không nói ra?
Cho đến khi cô lớn lên, cô mới hiểu – hắn đã sớm biết rằng giáo viên đó không thích mình.
Chỉ là một cái cớ, cái cớ để ” dạy bảo ” hắn mà thôi.
“Đường Nịnh, đứa trẻ kiêu căng như em không xứng làm đại đội trưởng của lớp……”
“Tuổi còn nhỏ mà em đã ngang ngược như thế, trước kia đã vậy, bây giờ lại càng trầm trọng hơn……”
“Em đừng tưởng rằng điều kiện gia đình tốt là có thể muốn làm gì thì làm……”
Lời của giáo viên tựa như một khẩu súng máy càn quét Đường Nịnh, Hứa Niệm Nhất không biết hắn làm sao có thể chịu nổi, nếu như là cô, chỉ sợ sớm đã khóc rống lên.
Đường Nịnh chỉ đứng yên lẳng lặng nghe, vẻ mặt lạnh lùng trở nên nhẹ nhàng và bình tĩnh, đứng lặng lẽ như một thiên thần. Sau khi lời nói của giáo viên vừa dứt, hắn đem phù hiệu có ba đầu đỏ trên tay áo tháo xuống, rồi mới đi về phía bục giảng. Những ngón tay nhỏ phát sáng lấp lánh cùng hoà với ánh sáng vàng dưới ánh nắng của bầu trời trong xanh.
Mọi đứa trẻ trong lớp đều nín thở quan sát, ngay cả giáo viên cũng ngạc nhiên trước phản ứng của hắn.
Mà hắn tháo xong phù hiệu, quay người rời phòng học, một lời cũng chưa hề nói.
Hứa Niệm Nhất nhìn bóng lưng cao ngạo gầy gò rời đi khỏi tầm mắt giáo viên, cô yên lặng cúi đầu xuống vành mắt đột nhiên đỏ ửng.
Đêm hôm đó, cô vẫn giúp Đường Nịnh làm trực nhật, như thường lệ. Chỉ khác là, chỉ có một mình cô về nhà. Ngày đó Tiền Nhất Khiêm cũng không có tới nhà bà ngoại ăn cơm, cô một mình lẳng lặng ăn cơm chiều, rồi lên giường sớm.
Ngày hôm sau, ăn bữa sáng xong, vốn cho là bọn họ đã bỏ rơi cô, ra cửa liền thấy hai người yên lặng đợi cô bên ngoài con hẻm nhỏ ở Phong Kiều.
“Cậu thật là vẫn muốn đi học cùng chúng tôi chứ?” Đường Nịnh cười hỏi cô.
“Ý gì?” Cô không hiểu.
“Đến tìm Văn Ý nói chuyện……” Tiền Nhất Khiêm vẫn là dáng vẻ đó, dịu dàng như nước, nhưng lời nói ra ngược lại sát khí rất nặng.
Cô không thể tin được, hôm qua náo loạn một trận lớn như vậy, hôm nay bọn họ lại còn dám đi tìm phiền phức từ tên Văn Ý kia. Thế nhưng, theo bản năng, máu huyết trong cô đang sôi trào, thuộc về niềm tin và sự quan tâm lẫn nhau, cô cười, “Tôi có thể hỗ trợ canh chừng, đánh người thì chắc tôi không được đâu.”
Đường Nịnh năm mười tuổi nói cho Hứa Niệm nghe một nguyên tắc, nếu như ai trêu chọc hắn, thì hắn phải có trách nhiệm nói cho tên đó biết hậu quả là gì.
Nhiều năm sau, có người nói Hứa Niệm Nhất cô quá hung ác, cô chỉ luôn cười nhạt.
Đi theo Đường Nịnh Tiểu Bá Vương này, còn có Tiền Nhất Khiêm người đàn ông thâm độc này, cô có thể không hung ác sao?
________
Lời của Nhiễm: Bắt đầu từ chương sau Nhiễm sẽ đổi cách gọi từ hắn thành anh, vì họ thân nhau rồi nhé!