Ái Đắc So Với Ngươi Tiêu Sái

Chương 8



Cô hẳn là nên từ chối.

Trong những năm qua, cô đã quen với cộc sống độc thân, có đôi khi cô còn nghĩ sống như thế đến cuối đời cũng không có gì sai, tự do tự tại, nhàn nhả thong dong mà vui sướng.

Đương nhiên là, nếu có thể yêu thêm một lần nữa cũng tốt, nếu như cô có thể một lần nữa gặp được người đàn ông khiến tim cô dao động thì cô cũng không ngạI cùng đốI phương hẹn hò, thử nhìn xem cuộc sống của đôi bên.

Chỉ là Mr.Right kia mãi vẫn không xuất hiện. Cô từng nghĩ rằng ba của An An rất tốt, cô cũng thích cái cảm giác khi bên cạnh Ngụy Nguyên lãng, nhưng là vẫn như luôn thiếu một chút gì đó .

Là một chút gì đó có thể làm tim cô loạn nhịp

Nghĩ như thế nào cũng không ngờ đến là anh ta.

Sau nhiều năm, vẫn chỉ có một người đàn ông có thể khiến cô một lần nữa tìm đến tình yêu.

Vì sao lại như thế

Vấn đề này không chỉ có khiến một mình cô phải đặt tay lên ngực trái của mình tự hỏi, mà ngay cả 2 người bạn tốt của cô cũng phát điên lên truy vấn.

“Vì sao? Tĩnh, cậu bị bệnh gì sao? Cậu điên rồi sao? Là ngườI đan ông kia đấy! Cậu lạI đồng ý hẹn hò cùng hắn ta!” Trang Hiểu Mộng dùng một giọng nói đầy oán trách đến mức có thể làm rung cả trần nhà.

“Là bởi vì đông tình sa? Hay là bị ép buộc? Có phải tên kia uy hiếp cậu đúng không? Tĩnh, cậu cứ thẳng thắng nói với mình, mình sẽ thay cậu dùng đao mà chém hắn ta!” Đồng Vũ Thường cũng không phải dễ dàng xem thường, tiếng nói của cô sắc bén đến mức dọa cả cái trần nhà phải run sợ một trận.

Trầm Tĩnh ngẩng đầu, đưa mắt nhìn cái trần nhà vô tội, yên lặng cảm thương thay cho nó.

“Trầm Tĩnh! Cậu nói đi, lúc này không được trở nên câm điếc như vậy, cậu làm ngướI khác lo lắng đến chết có biết không hả?” Hai người bạn gái, một trái một phảI, nhắm ngay lỗ tai cô mà hét lên.

Đau quá.

Cô theo quán tính nâng hai tay bịt kín lỗ tai, xem ra, đáng thương cảm còn có cả cái dây thần kinh thính giác yếu đuốicủa cô nữa kìa.

“Hai người nói nhỏ giọng thôi, mình vẫn có thể nghe được” Ngay cả đến lớI khán nghị cũng là một lời bình tĩnh, không nhanh không chậm

Trang Hiểu Mộng cùng Đồng Vũ Thường liếc mắc nhìn nhau, vẻ mặt đầy tức giận.

Hiện tại là như thế nào? Hoàng đế không lo, thái giám đã vộI sao? Trầm Tĩnh đang đùa vớicác cô sao?

Trang Hiểu Mộng dùng hai tay ôm lây gương mặt Trầm Tĩnh. “Vậy cậu phải giải thích rõ ràng với bọn mình, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt cô xúc động phẫn nộ như tóe lửa

Được rồi, bây giờ thì ngay cả mặt cô cũng sẽ có khả năng bị đốt cháy bởi ánh mắt của Hiểu Mộng luôn đây.

Trầm Tĩnh thầm nghĩ một cách vui vẻ, nhưng cô cũng hiểu rất rõ vì sao hai chị em tốt của cô lại kích động như thế, thật sự là họ vì cô mà lo lắng, cô nhẹ nhàng mỉm cườI, tận lực trấn an hai người đang kích động kia.

“Đừng khẩn trương như vậy, mình biết mình đang làm gì….”

“Cậu có thục sự biết không?” Đồng Vũ Thường cắt đứt lời cô một cách không kiên nhẫn, đôi mi thanh tú vì tức giận mà nhíu lại. “Nếu như đầu óc của cậu không có vấn đề thì cậu sẽ không đồng ý hẹn hò với tên kia.”

“Không sai!” Trang Hiểu Mộng phụ họa theo một cách phẫn nộ, cố gắng nhịn xuống ý muốn vỗ mạnh vào gương mặt Trầm Tĩnh. “Cậu quả thực làm mình tức chết mà, Tĩnh, mình vẫn nghĩ, trong ba chúng ta, cậu là người có chí khí nhất, nhưng cậu lạI làm bọn mình thất vọng!”

“Xin lỗi.” Trầm tĩnh cuối đầu một cách nhu thuận.

“Xin lỗi cái gì?”

Thấy Đồng Vũ Thường nhìn Trầm Tĩnh bị hai người hùng hổ tra hỏi nhưng vẫn giữ nguyên thần thái bình thản, không hề tức giận thì bồng nhụt chí, cụt hứng mà ngã xuống chiếc ghế sô pha, Trang Hiểu Mộng không có người phụ trợ cũng thấy vô vị, buông Trầm Tĩnh ra, thả người nằm úp xuống chiếu ghế dài bên kia.

Hai người song song cùng thở dài một cách khoa trương.

“haiz….” Là một tiếng thở dài thật ….dài , giống như muốn kéo dài đến tận đầu kia của thế giới.

Nghe thấy tiếng thở dài ấy, Trầm Tĩnh không khỏi mìm cười, dường như là có thể cười thành tiếng, nhưng cô lại nhịn xuống, cố tạo một vẻ mặt đoan trang.

“Có muốn uống trà không? Mình đi pha cho các cậu một bình nhé?”.

“Không cần” Trang Hiểu Mộng ảo não xua tay. “Uống không vô.”

“Mình chỉ muốn uống máu.” Đồng Vũ Thường tiếp lời. “Mình muốn đen người đàn ông kia ra xả thành nhiều mảnh, sau đó sẽ vắt đến giọt máu cuốI cùng của hắn ta.”

“Đồng ý, thêm 1 phiếu.”

“Tổng cộng là hai phiếu tán thành. Tĩnh, cậu gọi người đàn ông đó đến đi, chúng ta sẽ dùng nghiêm hình mà tra tấn hắn.”

“Dùng mười đại cực hình của Mãn Thanh đấy.”

“Không sai, nhất định phải hỏi rõ ràng hắn ta muốn thế nào.”

Hai người phụ nữ, cậu một tiếng, mình một tiếng, càng nói càng đưa ra những ý nghĩ kỳ lạ, cũng càng nghe đước chỉ là những lờinói vui đùa, lại có thêm một chút bất đắc sĩ trong lời nói.

Đều là do cô, làm tổn thương hai người bạn tốt.

Trầm Tĩnh buồn bã, vô tình nhìn vào sự gắn bó thâm giao của cả 3, nhất thời cũng không biết nên làm sao để làm cho 2 người bạn thoải mái

Ngược lại , Đồng Vũ Thường nghiêng đầu nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Tĩnh, vì sao cậu lạI đồng ý hẹn hò vớI Mạnh Đình Vũ? Cậu vẫn còn yêu hắn ta sao?”

“Mình không biết.” Cô thành thực trả lời.

“Không phải cậu nói cậu đã không còn cảm gíc vì với hắn ta sao?” Lần này, quan tòa thẩm vấn là Trang Hiểu Mộng.

“Vốn dĩ là không có.” Cô cườI khổ. “Nhưng gần đây, hình như lại có.”

“Vì sao vậy….” Trang Hiểu Mộng ôm đầu kêu, “Hắn ta rốt cuộc làm cái gì khiến cậu vui vẻ vậy? Cậu chắc chắn không phải là lọai người tùy tiện, chỉ vì một vài trò hề của đàn ông mà rung động nha! Rốt cuộc là vì sao?”

Vì sao? Vấn đề này thực sự rất khó có thể trả lời, cũng không thể nói cho bọn họ biết, là bởI vì ánh trăng đi?

Trầm tĩnh thẫn thờ.

“Cậu không phải đã nói, cậu không cần một người đàn ông không hợp làm vướng bận đến cuộc sống sinh hoạt của cậu sao?” Đồng Vũ Thường chất vấn. “Cậu còn nói, một người đàn ông không có thể làm cho cuộc sống của cậu vui vẻ hơn thì cậu sẽ không cùng người đó hẹn hò… Lẽ nào, Mạnh Đình Vũ ngườI kia lại có thể mang đến cho cậu niềm vui sao?”

“Trầm Tĩnh bình tĩnh mà lắc đầu. “Chính anh ấy cũng không hề có niềm vui”

“Thế vì sao….

”Thế nhưng, nếu như có thể làm cho anh áy vui vẻ, mình cũng sẽ rất ạhnh phúc.” Cô nói ra lời từ tận sâu trong lòng mình

Đồng Vũ Thường và Trang Hiểu Mộng cùng chấn động, chưa phát giác ra chính bản thân mình đã nhảy dựng lên, bốn con mắt đang cùng nhìn cô một cách kinh dị.

Cô thản nhiên đón chờ nghi vấn của cả hai người, đôi môi phơn phớt hồng, nhẹ nhàng nở một nụ cười trong sáng như ánh trăng…

“Mình muốn giúp anh ấy biết được thế nào là vui sướng.”

Nếu chỉ một người hưởng thụ sự vui vẻ thì chi bằng hai người cùng nhau chia sẻ niềm vui.

Cô nói với anh như thế.

Anh vẫn không thể hiểu được, hạnh phúc của một người là từ đâu mà đến.

Đêm đó, anh đi dọc theo con đường Trung Sơn Bắc, thử đi theo dấu chân của cô để kiếm tìm dấu vết cái hạnh phúc mà cô đang có, nhưng anh lại không thể nào tìm thấy được.

Có lẽ nói đúng ra, anh không có khả năng để hiểu.

Không thể lý giải được sống độc thân một mình thì vui sướng như thế nào.

Nhưng, sự niềm vui khi có hai ngườI thì anh có thể biết được, từ khi có cô xuất hiện bên cạnh anh, có vẻ như rất nhiều chuyện bình thường và vô vị cũng sẽ trở nên đặc sắc vạn phần.

Ánh mặt trời như càng rực rỡ hơn, hoa nở cũng sẽ đẹp hơn, không khí dường như mang một vị tươi mát thoải mái, dụ dỗ anh thỉnh thoảng muốn hít thật sâu.

Mạnh Đình Vũ thu hồi ánh mắt đang nhìn lưu luyến ngoài cửa sổ, đôi môi lén lút hiện lên một nét cười ngọt ngào mà ngay cả chính anh cũng không phát hiện được.

Mấy người cấp dưới cũng đã sớm phát hiện được sự kỳ lạ của anh trong những ngày gần đây, bây giờ lại có được cái cơ hộI đễ khe khẽ “tám”.

“Này, mọi người có nhận thấy không? Gần đây Boss của chúng ta tâm tình quả thật rất tốt nha.”

“Đúng vậy, mình thường thấy anh ấy đang làm việc giữa chừng bỗng ngây người, sau đó lại tủm tỉm cười.”

“Không sai, không sai! Mình cũng vậy.”

Nói đến vị boss này, vài nhân viên liếc nhìn anh đầy vẻ sâu xa, đồng thời lại cảm giác như có một trận gió lạnh thổi qua, làm nổi cả da gà.

Thật sự rất kỳ lạ nha. Vị sếp ít nói không cười của bọn họ, ngay cả đối với sự nhượng bộ trong bản báo cáo về tài sản của “Phong Kình” cũng không làm cho da mặt của anh ấy giãn nở một chút …. Thế nhưng, hiện tại lại đang âm thẩm mà mỉm cười sao?

“Xảy ra chuyện gì tốt sao?”

“Làđược Tổng Giám Đốc tăng lương sao?”

“Hay là được lên chức nữa?”

“Chẳng lẽ là …. tình yêu sao?”

Lời này vừa nói ra, mấy người đồng nghiệp không hẹn mà lại cùng nhau cứng người, ánh mắt sắc bén đồng loạt nhìn về hướng người vừa thốt ra câu nói kia.

“Sao lại nhìn mình như thế?” Người nọ cảm thấy không được tự nhiên. “Mình chỉ là tùy tiện suy đoán mà thôi. Mà mọi người không cảm thấy Boss gần đây có vẻ rất giống như mà một người đang có tình yêu sao? Trong lúc làm việc thỉnh thoảng lại ngây người, đôi lúc lại dùng điện thoại để gửi tin nhắn, còn có, vừa hết giờ làm là đã vội vã đi ra ngoài… Anh ấy trước giờ đâu có như thế đâu? Dường như là sẽ cả đêm không ngủ mà làm việc đến tận hừng đông.”

“Cũng có lý.”

Nghe người nọ phân tích như thế, mấy người đồng nghiệp đều rơi vào im lặng để suy nghĩ.

“Chỉ là rất khó mà tưởng tượng nha. Đối phương sẽ là ai đi? Boss ở New York mấy năm nay, không ít các vị tiểu thư danh gia vọng tộc theo đuổi anh ấy mà không nghe nói anh ấy vừa mắt người nào, làm sao mà vừa về lại Đài Loan thì đã có tình yêu rồi?”

“Rốt cuộc là ai? Là vị Cao Lệ Na tiểu thư kia sao?”

“Cao Lệ Na?” Vài người đưa mắt nhìn nhau.

Nói đến vị Cao Lệ Na tiểu thư kia, nghe đồn rằng cô ấy là viên ngọc quý trên tay của chủ tịch một công ty lớn, từ một tháng trước cùng Mạnh Đình Vũ không hẹn mà gặp lại trong một nhà hàng, lien sau đó, rất nhiều lần tìm cớ ghé thăm và dò hỏi.

Cô ấy cũng khá đẹp, nhưng là tính tính của vị thiên kiêm tiểu thư ấy như thế nào thì cũng không một ai giám lĩnh giáo.

“Boss sẽ thích cô ta sao?” Có người đưa ra thắc mắc. “Tuy rằng cố ấy vẫn thường đến tìm Boss thế nhưng mình nghĩ Boss dường như cũng không để ý đến cô ấy lắm, biểu hiện chỉ là tỏ ra rất phải phép mà thôi.”

“Nghe nói cô ta cùng Boss trước kia đã từng làm chung một công ty, hay là tình cảm phát sinh từ lúc đó rồi.”

“Nói không chừng Boss chỉ là giả vờ nghiêm trang trước mặt chúng ta mà thôi, thực ra là lén cùng Cao Lệ Na gặp gỡ.”

“Ừh, thế nhưng mình vẫn nghĩ không phải là cô ta, thái độ của Boss đối với cô ấy cũng không có gì gọi là đặc biệt cả, nếu như thật sự là người Boss yêu thì làm sao lại có thể lạnh nhạt như thế?”

“Cái này thì….”

Vài người nói chuyện với nhau cả nữa ngày vẫn không đưa ra được ý kiến chung, chỉ trách cuộc sống riêng tư của sếp bọn họ quả thật rất thần bí, xưa nay lại không dính vào bất cứ tai tiếng gì, hiện tại muốn biết rõ giữa anh ta và phụ nữ có mối quan hệ thế nào, quả thực cũng là rất khó.

“Không bằng trực tiếp hỏi Boos?” Người nào đó đưa ra lời đề nghị thật khinh xuất, lập tức khiến những người khác trợn mắt.

“Cậu bị bệnh àh? Muốn tìm đến cái chết a! Nếu như cùng với cô gái kia không có quan hệ gì, Boss không đóng đinh cậu mới là lạ! Lúc đó cũng chính cậu chịu tội thôi nha, ngàn vạn lần đừng liên lụy chúng mình nha!”

“Được rồi, được rồi, xem như mình nói sai rồi, được chưa? Đừng kích động như vậy nữa a”

“Cậu hoàn toàn không biết xấu hổ mà giả vờ vô tội sao?” Có người giả vờ kết tội

“Được rồi, các người đừng đùa nữa! Cẩn thận Boss thấy sẽ không hài lòng…”

“Tôi không hài lòng cái gì?” Tiếng nói trogn sáng và mát mẻ vang lên phía sau lưng mọi người.

Không xong!

Hai người đồng nghiệp đang đùa giỡn kia tạm thời nín thở, mặt khác hai người cũng đang xấu hổ, đối mặt với câu hỏi của Mạnh Đình Vũ, một chữ cũng không phun ra được.

“Vấn đề các người vừa thảo luận là về tôi đúng không?” Cũng không biết Mạnh Đình Vũ là cố tình hay vô ý, cứ tiếp tục truy hỏi vấn đề này. “Nói đến việc gì vậy?”

“”Ách, cái này….” Mọi người liếc mắt nhìn nhau, thấy Boss quả thật rất khôn khéo, pha trò nhưng vẫn không bỏ qua, xem ra là thông thể làm gì khác hơn là phải ăn ngay nói thật.

“Chúng tôi là đang nói…” Một vị nữ đồng nghiệp cố gắng lấy hết dũng khí, đưa ra một nụ cười như hoa. “Boss gần đây tâm tình thật rất tốt.” Cô cười đến thật ngây thơ, ngây thơ đến mức làm một người đàn ông phong độ thì sẽ không nên trách cứ cô. “Có phải là … Ách, hẳn là có có chuyện tốt gì phải không ạh?”

“Biểu hiện của ta rõ ràng như vậy sao?” Mạnh Đình Vũ nhứng mày, không chỉ là không hề tức giận chút nào, trái lại mang vẻ rất là hài lòng, thậm chí trên mặt còn xuất hiện một nụ cười rất tươi.

Phản ứng của anh làm cho mấy người thuộc hạ đang lo lắng sẽ bị ăn mắng ngạc nhiên cực độ, nhất thời giật mình.

Một lúc sau, cũng là cô gái kia tiếp tục nhẹ giọng hỏi. “Boss, anh không phải là đang hẹn hò với cô gái nào đi?”

Rất khá! Rất can đảm.

Ba người đàn ông kia không thể không ngạc nhiên, cũng lại không nhịn được ngại ngùng, nghĩ rằng mình đường đường chính chính một đấng nam nhi lại thua cả một người con gái đầy dũng khí.

“Em nhìn ra sao?” Mạnh Đình Vũ đáp lời một cách tự nhiên khiến mọi người hoảng hồn, ánh mắt kinh ngạc tập trung tại nụ cười mê hoặc trên gương mặt của anh.

“Là … Cao Lệ Na tiểu thư sao?”

Cao Lệ Na?

Nhớ đến vị thiên kim tiểu thư đang dây dưa không rõ với mình kia, Mạnh Đình Vũ nhíu mày có vẻ không hài lòng. “Liên quan gì đến cô ta?”

Sao? Không phải cô ấy? Mọi người rất ngạc nhiên. Vậy rốt cuộc là ai?

“Là một người phụ nữ rất tuyệt vời và rất xuất sắc, hôm nào sẽ giới thiệu cho các người làm quen…”

“Team member của anh muốn gặp em.”

Buổi tối hôm nay, Mạnh Đình Vũ đến nơi ở của Trầm Tĩnh, hai người ngồi trên bàn ăn cơm, vừa nói chuyện phiếm, vừa gói sủi cảo.

“Team meber của anh?” Trầm Tĩnh hỏi, động tác trên tay cô vừa liên tục vừa lưu loát, gói thành một viên sủi cảo thật đẹp, còn những thành phẩm trước mặt Mạnh Đình Vũ thì quả thật rất thê thảm.

Anh đột nhiên ngừng tay lại, cau mày, chăm chú nghiên cứu xem động tác của mình là sai ở chỗ nào.

‘Là những người đồng nghiệp đi theo anh về Đài Loan thực hiện dự án thu mua “Phong Kình Khoa Học Kỹ Thật.”, bọn họ muốn gặp em.

‘Gặp em làm gì? Em cũng không phải là nhân vật nổi tiếng gì.” Trầm Tĩnh nhẹ nhàng nói.

“Mạnh Đình Vũ bỗng sững người, ngước mắt nhìn lên. “Em là bạn gái của anh!” Anh cận lực mà nhấn mạnh. “Anh muốn giới thiệu em vớI bọn họ.”

Thực tế là, anh còn muốn đem cô giới thiệu cho toàn bộ thế giới, cho tất cả mọi ngườI biết, anh có một người bạn gái thật thông minh, thật xuất sắc.

“Vì sao?”

“Vì sao?” Anh hà hốc miệng. Điều đó còn phải hỏi? “Không được sao?”

“Không phải là không được, mà là không cần phải đi.” Cô nhún vai. “Em cùng những người đó không có cơ hộI gặp nhau…”

“Vì sao không có?” Mạnh Đình Vũ tức giận, anh rất không thích thái độ lạnh nhạt như thế này của Trầm Tĩnh. “Bọn họ là cấp dưới của anh, em là bạn gái của anh, mọI người sẽ có thể gặp nhau a!”

“Nhưng ssau khi dự án thu mua này kết thúc, bọn họ sẽ quay về Mỹ đúng không? Em cùng bọn họ sẽ không có cơ hộI để gặp lại.”

Một dự cảm không tốt bỗng xuất hiện trong lòng Mạnh Đình Vũ, anh nhíu mày. “Em sẽ không quy về Mỹ cùng anh sao?”

Cô nghe vậy, nhướng mày, ánh mắt trong suốt của cô làm tim anh có chút căng thẳng. “Anh dự định sẽ định cư lâu dài ở Mỹ sao?”

“Anh vẫn chưa quyết định, nhưng sự nghiệp của anh là ở bên ấy.”

“Mà người thân, bạn bè và côgn việc của em đều là ở bên này. Em rất thích Đài Loan, em không có dự định sẽ rời khỏi đây.” Cô nói và mỉm cười một cách nhẹ nhàng. Anh thật sự không hiểu làm sao mà cô có thể cười một cách thoải mái đến như vậy.

“Mặc dù anh quay về Mỹ” Nhìn thấy được tâm thần của anh đang bất định, cô mỉm cười càng sâu, tiếng nói cũng cang trở nên ôn nhu. “Chúng ta có thể dùng điện thoạI hoặc e-mail để liên lạc.”

Cứ như thế sao?

Anh thất vọng đưa mắt nhìn cô. “Em bỏ được anh sao?”

“Luyến tiếc cũng muốn buông a.” ý cười hiện rõ trên mặt của cô,lóe sáng làm động lòng người “hiện tạiI em đã hiểu được, yêu một ngườI hẳn là nên phóng khoáng một chút, cấp họ nhiều một chút tự do, như thế thì tình yêu mớI có thể bền lâu.”

Nhưng là anh thực sự không thể “phóng khoáng” được. Mạnh Đình Vũ ảm đạm suy nghĩ.

Cô có thể học được cách yêu một cách phóng khoáng, không vướng bận, nhưng anh thì ngược lại, rất chấp nhất, đã từng vì một chút bốc đồng mà mất đi tất cả, nỗi đau đó vễn còn âm ỉ đến tận bây giờ, anh không muốn một lần nữa giẫm lên vết xe đổ ấy.

“Anh muốn ở lại Đài Loan.” Anh đột nhiên thông báo, nhấn mạnh từng câu từng chữ.

Cô sửng sốt. “Cái gì?”

“Anh muốn ở lại Đài Loan.” Anh nhấn mạnh lặp lại, ánh mắt sâu thẳm bá đạo nhìn cô chăm chú. “Sau khi dự án này kết thúc, anh sẽ đưa đơn xin từ chức cho Đàm Dục, sau đó sẽ ở lại Đài Loan tìm việc khác.”

“Anh có lầm không?” Cô kinh ngạc. “Tiền lương làm việc tại Đài Loan nếu so với tại Phố Wall sẽ hoàn toàn khác xa nhau a!”

“Anh không quan tâm đến tiền lương.” Danh lợi, địa vị, … những thứ này đều không còn quan trọng, anh chỉ quan tâm đến một mình cô

Anh yên lặng nhìn nàng.

Trầm Tĩnh đón nhận ánh mắt nóng bỏng như lửa của anh, tâm trí nhất thời loạn nhịp.

Đã có lúc, cô nghĩ rằng cô đã bị anh nhốt trong những cảm xúc vui buồn bờn giận của tình yêu, tiếp sau, cô cuối cùng cũng trốn khỏi nhà lao khủng khiếp đó, nhưng bây giờ, dường như cô lại bị bắt một lần nữa.

Chẳng lẽ cô lại muốn làm tù nhân của tình yên một lần nữa sao?

Trầm Tĩnh hoảng hốt suy nghĩ, có chút đắng, có chút mặn, nhưng cũng có chút ngọt ngào làm say lòng người, những cảm xúc dường như xoay tròn trong tim cô.

Cuối cùng, cô chỉ có thể dùng một câu bông đùa để che giấu nỗI phức tạp trong lòng. “Anh sẽ không định quấn quýt em đến chết đi?”

“Anh đương nhiên là muốn quấn quýt em đến chết!” Mạnh Đình Vũ thế nhưng là mười phần tập trung, chăm chú đến mức không nhận ra căn bản là cô đang đùa giởn, lòng anh đầy ngập hoảng loạn, không thể kiềm chết một chút lửa giận. “Em cũng đừng nghĩ tìm bất cứ lý do gì để thoát khỏi anh, anh cảnh báo em, anh sẽ không buông tay đâu.”

Đây là lời nói của cảnh sát trước khi bắt phạm nhân sao?

Ngươi có quyền giữ im lặng, nhưng những lời của ngươi nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa.

Trầm tĩnh mím môi buồn cười, đôi mắt chợt như vụt sáng. “Thật là khủng khiếp quá! Em có phải là nên thông minh một chút, sớm xin toà án lệnh cấm chế anh, để tránh khỏI sự dây dưa không ngớt từ một người biến thái như anh a?”

“Em cả gan dám nói anh là biến thái!”Mạnh Đình vũ cực kỳ không hài lòng, đôi tay đang dính đầy bột mì giả vờ bóp chặt chiếc cổ mảnh mai của Trầm Tĩnh.

Cô vui vẻ cười, tiếng cười thanh toát như chiếc phong linh trong cơn gió mùa hè, nhẹ nhàng, khoan khoái hợp lòng người.

Mạnh Đình Vũ giật mình, lắng nghe tiếng cười thanh túy của cô, trong ngực cảm thấy như có một trận rung động.

“Tĩnh.” Anh khàn khàn gọi, giọng nói không dấu được sự thâm tình. “Nếu anh thực sự định cư tại Mỹ, em cũng sẽ không theo anh sang đó đúng không?”

“Sẽ không” Cô thẳng thắng mà trả lời anh.

Anh vẫn biết là như vậy.

Anh cười khổ, tuy rằng sớm đã đoán được câu trả lời của cô, nhưng tôn nghiêm của đàn ông vẫn không thể vứt bỏ được. “Thật sự rất tàn nhẫn a, Trầm Tĩnh.”

“Thì tại ai bảo anh hỏi một vấn đề buồn chán như thế.” Cô không đồng ý chút nào, nhưng nét mặt vẫn tươi cười như hoa. “Hiện tại chúng mình vừa mới bắt đầu hẹn hò, anh lại tỏ ý muốn em giao cả cuộc đời cho anh, làm sao có thể như vậy được?”

“Chỉ cần em gật đầu đồng ý, anh sẽ có thể cưới em bất cứ khi nào. “Anh nói một cách chân thành.

“Em biết.” Nhưng muốn bắt cô giam cầm vào cuộc sống hôn nhân, e rằng anh còn phải cố gắng nhiều hơn nữa. Cô nghiêng đầu và cười. “Nhưng thật xin lỗI nha, bản cô nương bây giờ vẫn chưa nghĩ nhiều như vậy.”

“Em là có ý định muốn đùa giỡn vớI anh đúng không?” Anh làm bộ tức giận nheo mắt lại.

“Ai giám đùa giỡn vớI anh chứ? Anh là đại minh tinh của “Tập Đoàn Đầu tư Đàm Thị” cơ mà, là người tình trong mộng của biết bao tiểu thư danh giá, em mà không biết tốt xấu thì sẽ có thể bị “đá” bất cứ lúc nào nha.”

“Em biết rõ là anh không để em rời bỏ anh lần nữa.”

“Nếu em thực sự muốn đi thì sẽ không ai ngăn cản được em cả.”

“Em thực sự rất tàn nhẫn, Trầm Tĩnh!” Mạnh Đình vũ đột nhiên đứng bật dậy, hai tay nắm chặt, giơ lên trước mặt cô vẻ như đang uy hiếp. “Em là đang muốn chọc giận anh có đúng không?”

Cô không sợ sự uy hiếp của anh. Ánh mắt vừa hạ xuống, nũng nịu đùa cợt những cái bánh sủi cảo mà anh đang gói. “Đây là tác phẩn mà anh đã dốc hết toàn lực để làm sao? Thật là xấu quá đi.”

‘Em dám cười anh?” Mạnh Đình Vũ nghiến răng, sải bước về hướng Trầm Tĩnh, hai tay hôm lấy gương mặt mịn màng của cô, cố sức mà xoa. “Xem anh trừng trị em như thế nào nha!”

Trầm Tĩnh mỉm cười, cố sức xoay mặt đi nhưng vẫn tránh không khỏi. “Đáng ghét, đó là bột mì nha! Anh đừng đùa nữa, mặt của ngườI ta đã bị dính hết rồi này.”

“Anh chính là đang muốn biến em thánh Tào Tháo mặt trắng đây!” Anh tiếp tục xoa. “Một người phụ nữ gian trá, xấu xa dám đùa bỡn với đàn ông như em thì phải nhận hậu quả này.”

“Ai dám đùa bỡn anh chứ? Anh buông ra đi, đáng ghét!”

“Anh không buông!”

“A! Anh làm đụng vào mắt của người ta rồi! Đau quá.” Cô bỗng la lên.

Anh hoảng hốt, vội buông tay ra. “Ở chỗ nào? Tĩnh, mau để cho anh xem thế nào!”

“Ở đây nè.” Cô chúm môi, ngón tay chỉ nhẹ vào mắt phải. “Rất đau nha, thật là tàn nhẫn mà.” Đôi bàn tay trắng như phấn của cô nhẹ nhàng đánh vào ngực anh.

“Xin lỗi, xin lỗi, Tĩnh, anh không có cố ý, anh không là sẽ đụng vào mắt của em.” Anh tay chân luống cuống, luôn miệng thanh manh, cẩn thật chăn chút nhìn vào mắt cô, lo lắng mà xem thật kỹ. “Anh xoa giúp em … Như vậy có đỡ hơn không? Có còn đau nữa không? Nếu không thì anh dẫn em đi bác sĩ nhé?”

“Không cần mà, anh muốn em bị bác sĩ cười sao? Cô không nghe lờI mà vộI đẩy anh ra. “Một vết thương nhỏ vậy cũng đi bác sĩ!”

“Thế nhưng không phảI là em nói rất đau sao?” Anh bốI rối. “Anh đưa em đi bác sĩ nhé.” Vừa nói, anh vừa nắm lấy tay cô đi ra cửa.

Cô gạt tay anh ra

“Thực ra là em lừa anh đấy!” Cô nháy mắt với anh, sau đó làm mặt xấu. “Thực tếlà không có gì, xem dáng vẻ khẩn trương buồn cười của anh kìa.”

Anh sửng sốt, ngây ngốc nhìn cô

Cô dịu dàng cười, ánh mắt như gợn sóng. “Mắt của em rất bình thường, không có việc gì cả.”

“Em thực sự không sao đúng không?”

“Không sao mà.” Cô nhìn anh một cách kỳ lạ, sau đó xoay ngườI lạI, tiếp tục góisủi cảo.

Anh đột nhiên nhìn chăm chú bóng lưng của cô.

Thế nên, những lời nói, cử chỉ tức giận mới vừa rồi của cô, tất cả đều là …làm nũng ?

Cô làm nũng vớI anh?

Mạnh Đình Vũ chợt ngừng thở, một nỗi kích động như cơn sóng đang tràn ngập lòng anh.

Cô gái hay khóc, hay cười, hay làm nũng của ngày xưa …đã trở về!

Tuy rằng, chỉ trong một lúc ngắn ngủi, tuy rằng giờ khắc này anh gần như cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng, cũng đủ rồi.

Anh lại gặp được cô gái kia, đã từng nghĩ rằng đã vĩnh viễn mất đi rồI, ngờ đâu, có một ngày lại có thể gặp lại…..

Rất đáng giá, đau khổ mà theo đuổi phía sau cô cũng tốt, bị cô cười nhạo cũng được, chỉ cần có thể thỉnh thoảng gặp lại cô gái ngày trước thì một chút tự tôn của đàn ông có đáng gì!

Anh bỗng nhiên đưa tay, ôm lấy cô từ phía sau.

Cô giật mình một chút. “Anh làm sao vậy?”

“Tĩnh, Tĩnh …” nhẹ nhàng gọi tên cô, dường như không thể nói thành lời, chỉ có thể đem gương mặt ấm áp của chính mình chôn vùi vào chiếc cổ trắng ngần và thơm ngát của cô.

Thân thể run rẩy của anh làm lòng cô như bị bóp chặt. “Rốt cuộc là làm sao vậy? Có gì không đúng sao?”

Không có gì. Chỉ là anh quá cảm động, chỉ là cảm xúc trong lòng nhất thờI trở nên mãnh liệt, không thể khống chế được

Anh xiết vòng tay, ôm cô chặt hơn.

“Đình Vũ?” Cô bối rối.

Là ảo giác sao? Chính là cô thực sự cảm thấy phía sau cổ của mình dường như có một giọt nước vừa rơi xuống sao?

Cô cố quay đầu lại muốn nhìn anh, nhưng anh lại ôm chặt lấy cô, không cho cô động đậy,

“Đừng nhúc nhích, cứ như vậy, để anh ôm em một chút.” Giọng anh khàn khàn nhỏ nhẹ bên tai cô. “Chỉ một chút thôi, để anh ôm em như thế.”

Nghe giọng nói của anh tràn đầy tình cảm, trái tim Trầm Tĩnh khẽ rung động, thân thể mềm mại của của cô cũng buông lỏng, không hề chống cự, để cho anh ôm chặt lấy cô.

Cô chớp chớp mắt, mọi thừ dần dần trở nên mờ mịt, nhưng đôi môi lạI hiện rõ một nụ cườI thật ngọt ngào.

Có thể cô cảm giác được giọt nước ướt át kia quả thật là nước mắt, có thể, ánh mắt của anh đã đỏ lên.

Nhưng cô cũng không lo lắng.

Bở vì, có đôi khi, một ngườI rơi lệ, cũng không phải là bi thương mà là do quá mức hạnh phúc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.