Ai Cứu Vớt Ai

Quyển 1 - Chương 30: Không thể phân rõ



Mắt của Ngôn Mặc thật
sự có thể so sánh với mắt cá , lúc Tiểu Nhã mới thấy hơi ngây người ,
sau đó lập tức hỏi “Làm sao vậy,” , Yên Nhiên nhìn thấy ban đầu còn cười to một trận , sau đó mởi thở dốc hỏi cô “Có phải đã khóc không ?”

Tâm tình của Ngôn Mặc vốn đã tệ , hoàn toàn không có ý định trả lời . Nhưng lại bị Yên Nhiên nhìn trúng tim đen , sắc mặt trầm xuống , ngay lập tức gục xuống bàn giả vờ ngủ . Tiểu Nhã và Yên Nhiên đều cảm thấy hơi kinh
ngạc , Ngôn Mặc là một người không thích để lộ cảm xúc lên mặt , nhưng
hôm nay lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy , coi bộ xảy ra chuyện lớn gì rồi . Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái , buông tay , đều cùng một
vẻ không biết.

Tất cả đều bị phát hiện , giống như một đứa nhóc
bị lột hết quần áo , xấu hổ đứng ở trên đường mặc cho người ta nhìn bằng ánh mắt khinh ghét . Ngôn Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ , hành lang đối diện vẫn còn một vài nam sinh đứng , trên khuôn mặt thanh xuân luôn tràn đầy tinh thần , đương nhiên ánh mắt thi thoảng lại nhìn về phía này . Nghe
nói việc “liếc mắt đưa mày” này đã xuất hiện mấy đôi thành công .

Ngôn Mặc nhìn về phía tốp người qua cửa sổ , Nam Cung Nguyên vẫn như ngày
thường , đứng đưa lưng về phía lan can , cánh tay tựa lên phía trước ,
nhìn qua rất trầm mặc , không nói chuyện gì với người bên cạn . Ngôn Mặc đột nhiên đứng lên , bước về phía trước mấy bước , đưa tay khép màn che lại .

“Làm sao vậy ?” Ánh sáng đột nhiên tắt , Tiểu Nhã kỳ quái ngẩng đầu hỏi .

“Sáng quá , mình muốn ngủ.” Ngôn Mặc lại ngồi xuống , chôn mặt vào bàn.

Đương nhiên , ý chí thì muốn không có nghĩa là thật sự có thể thành công .

Mấy đêm không ngủ kết quả đổi lại đại não càng minh mẫn và hứng phấn .

Bữa tiệc kỷ niệm tốt đẹp , buổi tối tốt đẹp , bây giờ nhìn lại giống như
trăng trong nước , hơi một chút gợn sóng liền tan rã thành hàng vạn mảnh vỡ , không cách nào nắm lên , cũng không thể dùng mắt chắp vá.

Chị Thi Hoa lạnh nhạt , anh Air trầm mặc , cha không có cách nào , còn anh
Bạch Đạm thì thất thần . Bao nhiêu người một đêm không ngủ , bao nhiêu
người luân phiên gõ cửa phòng cô , Ngôn Mặc một mình ngồi trên giường
trong căn phòng nhỏ , đối với cô mà nói , không gian nhỏ mới có thể tạo
cảm giác an toàn cho cô , nhưng tại sao đêm đấy lại trở nên chật chội oi bức đến thế ? Cô không tháo trang sức , không thay quần áo , không nói
với mẹ là cô không về , chờ đến khi bầu trời hé ra những tia sáng nhạt , hai mắt sưng đỏ vẫn chưa đóng lại một giây .

Có thứ gì đó vạch rõ không thể tốt đẹp được nữa.

Có thứ gì đó vỡ nát không thể hàn gắn lại .

Có thứ gì đó sáng tỏ không thể tiếp tục che dấu .

Cho dù là đối mặt với ai cũng làm cho người đó cảm thấy vết đâm trong lòng
vừa trát vừa sâu , nhưng không có cảm giác đau , tổn thương đã quá sâu , giống như chết lặng .

Mà tất cả mũi nhọn đều hướng về một người.

Có lớn tiếng phán bác hơn nữa cũng chỉ là vô dụng . Nhìn vào khuôn mặt có
phần tiều tụy kinh dị của mình trong gương , Ngôn Mặc ngơ ngác nhìn mặt
mình hồi lâu . Mình bây giờ không rõ là chân thật hay là giả dối . Mới
đầu cô chỉ muốn làm cho bản thân không được một ai biết đến , nhưng mà
lâu dần , dường như đây mới chính là cô . Nhưng đến khi màn đêm buông
xuông , gỡ bỏ lớp ngụy trang tầm thường xuống , trong máu lại như có thứ gì đó nhanh chóng ấm lên . Cảm giác như vậy là sao ?

Rốt cuộc cô muốn một cuộc sống như thế nào ?

Là dơ bẩn , hay là yên ả , là ánh hào quang , hay là sự ấm áp . Bởi vì
chưa từng có được , cho nên cũng không dám tham vọng quá đáng . Có điều , mấy ngày qua tới giờ , cảm giác giãy dụa này luôn đánh vào nơi yếu ớt
nhất trong trái tim cô , gõ mạnh lên đó rồi lại vang vọng làm chấn động
thân thể. Có hai tiếng nói .

Một tiếng nói muốn ẩn đi , một cái lại muốn thoát ra.

Một cái bị thượng đế coi thường , một cái được thượng đế cưng chiều.

Ngôn Mặc không mê muội , nhưng sau khi nghe những lời Nam Cung Nguyên nói ,
cô bắt đầu nhìn thẳng vào những vấn đề này , lúc đó mới phát hiện , bản
thân đối với cuộc sống đã mê muội và mơ hồ bao nhiêu .

Ngôn Mặc vốc nước lên mặt , cúi đầu chậm rãi đi ra ngoài.

“Nhanh lên , đám nam sinh đang chơi bóng rổ đấy”

“Biết rồi . Bây giờ mấy con nhỏ lớp mười còn lợi hại hơn chúng ta đấy , chậm trễ một chút là không xem được đâu.”

Nhìn thấy khuôn mặt như hoa như ngọc , Ngôn Mặc hơi nghiêng người , nhường
cho Du Chi Âm đi qua trước , Du Chi Âm ngừng lại bên cạnh cô . Sửng sốt
nhìn Tả Ngôn Mặc , sau đó giọng nói dễ nghe như nước mùa xuân thốt lên , nhưng nghe không có bao nhiêu thân thiết , thậm chí còn mang theo chút
trào phúng : “Mặt bị sao thế này?”

“Không có gì.”

Du Chi Âm không nói gì tiếp , nhìn Ngôn Mặc một cái rồi đi vào.

Sau giờ thể dục , trên sân bóng rổ chật kín người . Mấy cô gái nhỏ đều rất
thích nghiêng về phía nam sinh ngoại hình đẹp , chơi bóng rổ hay , thành tích cũng tốt , tất cả đều vô song , liếc mắt một cái cũng đủ thấy hơn
phẩn nửa trái tim đều giao cho mấy người như vậy .

Đây là kết luận của Tưởng Hàm , đương nhiên , là tạo ra cho Nam Cung Nguyên .

Hôm nay Nam Cung Nguyên rất không bình thường , trước kia khi chơi bóng cậu ta rất phong độ , động tác đẹp đẽ như nước chảy mây trôi , đẹp đến mức
làm cho người ta hoa cả mắt , hiếm thấy hơn nữa là mỗi một đường đi đều
mang tính công kích , nhưng tuyệt đối sẽ không xao động , cậu dẫn điểm
cao , lực phòng thủ tốt .

Nhưng hôm nay , phong cách chơi bóng
của cầu không gọn gàng như trước , động tác rất mạnh , thậm chí còn có
chút thô lỗ , lúc đấu đã phạm quy ba lượt , nhưng không phát biểu gì , ở trong mắt nữ sinh thì là thật khốc , nhưng ở trong mắt đồng đội lại là
không bình thường . Có thể trong thi đấu đều hay như vậy , cho dù trong
tấn cống cướp đoạn đều rất tích cực , nhưng lại va chạm liên tục , bóng
cũng chẳng ném vào nổi , lại không chỗ nào có vấn đề.

“Tạm dừng” Ôn Lĩnh thật sự chịu không nổi nữa , chạy tới vỗ vai Nam Cung Nguyên
nói “Làm sao mà như du hồn vậy , đánh cho tốt vào chứ”

Nam Cung
Nguyên không buồn đếm xỉa đến , cầm lấy chai nước uống vài ngụm , thở
dốc một hơi nói : “Mệt mỏi , hôm nay đánh tới đây thôi . Mấy cậu tiếp
tục đi”

Cậu vẫy vẫy tay với bạn học ở phía sau , liền rời khỏi
cuộc chơi. “Đợi một chút , không sao chứ?” Tiểu tử này mặc dù đánh rất
hăng , nhưng không phải tác phong chơi bóng bình thường của cậu , nhìn
thế nào cũng thấy có vấn đề .

“Không có việc gì , có thể có
chuyện gì chứ?” Nam Cung Nguyên bày ra bộ dạng thoải mái , nhìn về phía
Ôn Lĩnh hất đầu nói “Mình về phòng học trước . Giúp mình nói với thầy
giáo .”

Ôn Lĩnh nhíu mày , Nam Cung Nguyên rõ ràng đang “giấu
đầu lòi đuôi” , có điều mọi người ở phía sau đang chờ cậu , cậu cũng
chẳng hỏi kỹ làm gì.

Trên đường Nam Cung Nguyên uể oải đi về
phòng học , cậu phát hiện bây giờ ngay cả chơi bóng cũng không làm cậu
trút hết buồn bực , trạng thái thế này chỉ e rằng đấu nữa sẽ thành vấn
đề .

“Nguyên.”

Nam Cung Nguyên không kiên nhẫn quay đầu
lại , lúc này cậu muốn để bản thân mình yên tĩnh , người nào xui xẻo
chọn đúng lúc này đụng đến cậu đấy?

“Có chuyện gì sao ?” Hoa
khôi Yên Nhiên đứng ở phía sau cậu , quả thật rất đẹp , có điều , gần
như cùng một lúc , Nam Cung Nguyên liền liên tưởng đến khuôn mặt làm cho người ta kinh động kia của Tả Ngôn Mặc .

Ngôn Mặc bước trên
con đường nhỏ , giáo viên chủ nhiệm hiện tại có tiếng là cô giáo hiền
lành nhất trường , chỉ cần giả vờ một chút là có thể xin giấy nghỉ ốm dễ như trở bàn tay .

Lúc vòng qua bồn hoa , Ngôn Mặc vừa vặn vô
tình nghe được phía sau bụi cây có người đang nói chuyện . Chọn một chỗ
thế này , chắc là muốn nói chuyện gì bí mật . Ngôn Mặc rất tự giác quyết định nhanh chóng rời đi , thế nhưng , giọng nam vang lên kia khiến cô
không tự chủ được mà dừng bước.

“Có việc gì nói đi” Thanh âm của Nam Cung Nguyên thật sự rất lạnh nhạt . “Là như thế này , có một bạn
học , cậu ấy ở đội bóng của trường họ , rất muốn làm quen với cậu , cho
nên sau khi tan học cậu ấy muốn tới đây , cậu có rảnh không ?” chỉ khi
Du Chi Âm ở trước mặt Nam Cung Nguyên mới có thể trở nên đặc biệt ngọt
ngào hiền thục .

“Thật ngại , hôm nay không được” Cho dù là phản ứng không thích , Nam Cung Nguyên vẫn giữ gìn vẻ lịch sự , khách khí từ chối.

“Cậu ta đến đây một mình , rất nhanh thôi” Du Chi Âm chưa từ bỏ ý định , giọng nói không còn vẻ trấn tĩnh như ban đầu .

“Không được , khi khác đi . Giả như lúc thi đấu cũng sẽ có cơ hội chạm mặt”
Nam Cung Nguyên lãnh đạo bảy ra khoảng cách giữa hai người.

Ngôn Mặc cảm thấy bản thân như một tên trộm , lén lút làm chuyện xấu , âm thầm trách móc bản thân , tính nhanh chóng rời đi.

“Chờ chút , cậu ta muốn nói một số chuyện kỳ lạ . Là về Tả Ngôn Mặc .”

Ngôn Mặc lập tức lại dừng bước , tại sao lại nhắc tới cô ? Cô có dự cảm
không tốt , không biết có phải tại gần đầy nhiều chuyện không hay xảy ra hay không mà thần kinh của cô luôn quá mức nhạy cảm . Hơn nữa , chuyện
từ miệng Du Chi Âm nói ra , chắc chắn chẳng phải điều gì tốt đẹp .

Nghe có chuyện liên quan đến Ngôn Mặc , Nam Cung Nguyên quả nhiên đem hết
tất cả lực chú ý ra : “Chuyện gì?” Giọng nói phát ra cũng tràn ngập sự
cảnh giác cùng gấp gáp.

“Thật ra…”

“Điều này thật ra là , mình nghĩ …” Ngữ điệu của Du Chi Âm rất kỳ lạ , giống như đang cố gắng áp chế bản thân .

“Có điều gì .” Nam Cung Nguyên nói lại “Rốt cuộc là chuyện gì ?” Cảm xúc
của Du Chi Âm có phần khôngbình thường , không biết có phải bị đả kích
lớn hay không : “Rất khó nói , nghe cậu ta nói đi.”

Nam Cung Nguyên trầm mặc một lúc … “Được , khi nào ?” Nam Cung Nguyên quyết đoán mở miệng .

“Tan học , đợi trước cổng trưởng.”

“Đợi đến lúc đó hẵng hay , nói trước cho tôi biết , về điều gì ?”

Du Chi Âm bỗng tiện đà nói , khẩu khí trở nên lạnh nhạt , nghe vào tai còn mang theo mấy phần khinh thường “Cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt là được , cụ thể cũng không rõ lắm . Nhưng mà , hình như là về tác phong sống.”

Trái tim của Ngôn Mặc đập nhanh hơn , tác phong sống ?

“Không biết tác phong sống của cậu ấy có điều gì không đúng.”

“Mình cũng không rõ . Thật ra Tả Ngôn Mặc hoàn toàn không giống như những gì
chúng ta nhìn thấy bên ngoài , Nguyên , đừng bị mắc lừa” Du Chi Âm nói
nghe rất hợp lý , âm thanh lại càng trở nên đáng yêu dịu dàng , có thể
làm cho người ta mềm ra.

“Im miệng , chuyện này tôi rõ hơn ai
hết . Tôi thấy cũng chẳng có gì đáng nói . Nếu là nói chuyện thế này ,
tôi cũng chẳng muốn biết.” Cảm xúc của Nam Cung Nguyên trở nên kích động , lời nói cũng lạnh hơn , giọng điệu không chút thân thiết , mà lại vô
cùng nghiêm khắc trách móc , cậu không thích nghe người khác nói Tả ngôn Mặc như vậy .

“Nguyên , đừng tự lừa dối bản thân . Tả Ngôn Mặc
là một đứa con gái hư hỏng ở quán bar” Giọng nói của Du Chi Âm đột nhiên trở nên sắc nhọn , mang theo giọng điệu không thể khống chế được , Ngôn Mặc không cần tập trung sự chú ý cũng có thể nghe được . “Hừ , quán bar thì sao , chút việc nhỏ này tôi không quan tâm . Rất nhiều chuyện không thể nhìn ngoài mặt được . Du Chi Âm , trước khi đi chia rẽ người khác
cậu tự nhìn lại phân lượng của mình một chút đi . Còn nữa , cảnh cáo cậu trước khi chưa rõ ràng chuyện này thì đừng có đi nói lung tung trước
mặt người khác” Nam Cung Nguyên nói bằng giọng điệu lạnh lẽo chưa từng
có , từng tiếng đều bức người , làm cho người ta có cảm giác áp bức và
sợ hãi không thở nổi.

“Mình không chia rẽ ” Du Chi Âm nóng nảy , biết kỳ này hình tượng đã bị phá hỏng rồi , xúc động một chút đã lựa
chọn mở miệng , thật sự không phải hành vi sáng suốt . Có điều đã điều
tra lâu như vậy rồi , bản thân đã có được nhược điểm của Tả Ngôn Mặc ,
há có thể buông tha như vậy ? Nhưng mà , sự cố chấp của Nam Cung Nguyên
đối với Tả Ngôn Mặc đã đến mức này rồi , Du Chi Âm phát hiện cô thật sự
đã quá coi thường Tả Ngôn Mặc . Nhưng mặc kệ như thế nào đi nữa , bây
giờ cũng phài cố gắng vãn hồi . “Tả Ngôn Mặc …”

“Không cần dài dòng” Nam Cung Nguyên lên giọng lớn tới mức khiến hai bạn học đi qua
bọn họ khá xa cũng nghe thấy được , nhưng cậu rất chán ghét Du Chi Âm tư nghĩ mình đúng như thế “Mong cậu nên nói những điều phù hợp với thân
phận của mình . Tạm biệt” Lời nói cực kỳ trào phúng , dưới lớp mặt nạ
hoàng tử , khuôn mặt xa lạ của Nam Cung Nguyên làm cho người ta cảm thấy xa lạ , Ngôn Mặc và cả Du Chi Âm đều ngẩn người.

Nam Cung
Nguyên hầm hầm bước ra khỏi phía sau bụi cây , hoàn toàn không chú ý
trái phải , nhưng Ngôn Mặc vẫn nhanh chóng trốn sang một bên . Chờ cậu
đi rồi , Du Chi ÂM vẫn đứng tại chỗ , không có ý định đi.

Kết quả nghe lén chính là Ngôn Mặc cảm thấy trái tim càng lúc càng khó mà bình tĩnh nổi.

Không biết là vì lo lắng cho chuyện của mình hay là cảm động vì thấy Nam Cung Nguyên che chở cho mình , mặc dù không hiểu Du Chi Âm làm sao mà biết
được , nhưng xem ra hiện tại còn chưa ai biết chuyện này , nếu tryền ra
ngoài hậu quả nhất định sẽ khó lường .

Cảm giác như vậy đã không thể dùng ngôn từ để hình dung . Ngôn Mặc cảm thấy mình bây giờ giống
như một cây bèo giữa sóng lớn , bị người ta đẩy tới đầu ngọn sóng ,
không rõ sống chết ra sao.

Song cũng có vài ngược hiển nhiên là hi vọng làm cho chuyện này rắc rối hơn .

Ngày hôm sau , Ngôn Mặc vừa vào phòng học, Tiểu Nhã đã nóng vội tươi cười
nói cho cô biết sắc mặt của Du Chi Âm ngày hôm qua rất khó coi , giọng
điệu vụng về đến mức làm cho người ta sảng khoái – đâu còn dáng vẻ hoa
khôi mỹ nữ nữa ?

“Có phải liên quan đên chuyện của Nam Cung Nguyên hay không ?”

“Không biết .” Mặc dù nói vậy , nhưng không phải chuyện của hắn thì còn về
chuyện gì nữa ? Trang bị toàn thân Ngôn Mặc đều đang báo động .

Mắt phải của ngôn Mặc nháy cả ngày , mặc dù tránh được ngày hôm qua , nhưng không có nghĩa là hôm nay có thể tiếp tục may mắn . Dự cảm không lành
cuối cùng cũng ứng nghiệm .

Ngôn Mặc bị người khác chặn lại trên đường đi


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.