Sau khi Thành Hoàn vào phòng thì chỉ liếc thoáng qua Mạnh Cảnh Xuân một cái, cũng không hứng thú hỏi nàng là ai, tại sao ở đây. Hắn tự ý kéo cái ghế đến gần giường Trần Đình Phương ngồi xuống, vẻ mặt thân thiết, nói: “Buổi sáng nghe người bên Thái y viện nói ngươi bị bệnh mấy ngày nay, bây giờ có thấy khá hơn chút nào chưa?”
Đôi mắt Trần Đình Phương ảm đạm, ngữ khí lành lạnh: “Điện hạ không ở trong cung tự kiểm điểm mà lại chạy ra ngoài, nếu Hoàng thượng biết thì lại bị khiển trách cho mà xem. Điện hạ nên hồi cung đi thôi.”
Hắn nói xong thì ho khan một trận.
Mạnh Cảnh Xuân đứng bên cạnh nghe vậy thì trong lòng ‘lộp bộp’ một tiếng. Trần Đình Phương này từ chối tiếp đón người khác thì cũng thôi đi, nhưng đây chính là Nhị điện hạ nha. Cho dù hồi trước Trần Đình Phương có từng làm thư đồng cho Nhị điện hạ, nên hai người cũng thân mật hơn một tí, nhưng cũng không đến nỗi kiêu ngạo đến mức này chứ.
Thành Hoàn nghe hắn nói như vậy cũng không giận, trái lại chỉ duỗi tay cầm lấy bình nước trên bàn, rót ra một chén đưa cho hắn, giọng điệu mềm mỏng như lấy lòng: “Ho nhiều như vậy. Uống một chút nước đi.”
Trần Đình Phương không nhận lấy, chỉ nói: “Nếu điện hạ có thời gian rảnh rỗi cũng đừng phí phạm ở đây làm gì. Ở nơi này của thần có đầy đủ người chăm sóc bưng trà đưa thuốc, không hề thiếu thốn gì. Đã phiền điện hạ lo lắng quan tâm rồi.”
Chỉ với một chữ ‘thần’, lập tức đẩy người ra cách xa vạn trượng.
Lần này Thành Hoàn vẫn không cáu giận gì hắn, chỉ cho là bây giờ hắn đang ốm đau, nên trong lòng khó tránh khỏi có chút khó chịu, mở miệng nói: “Ta biết ngươi có nghe thấy vài lời đồn đãi. Nhưng lời đồn đãi cũng chỉ là lời đồn đãi, ngươi xem nó như không có, thì chính là không có.” Hắn đặt chén nước xuống, quan tâm dặn dò một câu: “Dưỡng bệnh cho thật tốt, đừng có hở chút là bực dọc như vậy, không đáng.” Vừa dứt lời thì đứng dậy, đầu không ngoảnh lại mà bỏ đi.
Mạnh Cảnh Xuân nhìn Nhị điện hạ cứ như vậy mà bị đuổi đi, thật sự sửng sốt. Nàng vội vàng lấy lại tinh thần, thầm nghĩ tên nhóc Trần Đình Phương này cũng quá xa cách rồi. Không ngờ bình thường nhìn có vẻ rất cởi mở, mà cũng có lúc tính tình khó chịu như bây giờ.
Aiz, người mang bệnh thì đều kỳ quái. Mạnh Cảnh Xuân tự giải thích như vậy, rồi cũng không nghĩ nhiều thêm nữa.
Mà Nhị điện hạ này có vẻ cũng khác xa lời đồn. Chưa nhược quán, chỉ lớn tuổi hơn Trần Đình Phương một ít. Thoạt nhìn có vẻ hiền lành, không giống người có tâm kế sâu xa, cử chỉ cũng không hề ngả ngớn như mọi người đồn đãi.
Mạnh Cảnh Xuân thấy tâm trạng của Trần Đình Phương không tốt lắm, cũng không muốn quấy nhiễu hắn nghỉ ngơi nữa. Đang định tìm cái cớ để đi về, thì đã nghe Trần Đình Phương từ tốn nói: “Huynh chỉ có một mình ở Đại Lý tự, cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, tất cả đều phải nhìn trước ngó sau hết sức cẩn thận, trước khi muốn dính vào chuyện gì thì cũng cần phải cân nhắc cho thật kỹ trước.”
Tuy Mạnh Cảnh Xuân rất không có tiền đồ nhưng vẫn ghi nhớ những câu này trong lòng. Công việc trong Đại Lý tự có nhiều chuyện vụn vặt nhỏ lẻ nên rất cần sự cẩn thận tỉ mỉ, không được phép sai sót. Bây giờ tuy nàng còn chưa được đích thân tham gia điều tra vụ án, nhưng mấy vụ án mà nàng ghi chép mỗi ngày đều không phải là những vụ tầm thường.
Nhưng nàng lại không biết, những lời mà Trần Đình Phương vừa nói cũng là do có nguyên nhân đặc biệt, không phải hoàn toàn chỉ vì nàng.
***
Mấy ngày sau, Đại Lý tự Thiếu khanh Từ Chính Đạt trình lên trên những tình tiết có liên quan đến vụ án viết sách của Hàn Chí Thanh.
Chỉ có điều là, quyển tấu chương này lại bị Hoàng thượng phê đúng 4 chữ “tra tiếp, khâm thử” sau đó không nói lời nào nữa.
Từ Chính Đạt lại một lần nữa tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này. Ông cũng đã dự liệu được lời phê này, nhưng thật sự không còn biện pháp nào. Trước giờ Từ Chính Đạt đều không nóng không lạnh, không dễ dàng đắc tội người khác. Nhưng sau khi cân nhắc kỹ càng hai bên, ông cảm thấy vẫn nên đắc tội với Nhị điện hạ thì tốt hơn. Dù gì thanh danh của Nhị điện hạ cũng đã không được tốt, hơn nữa lại được Hoàng thượng bảo vệ, chắc hẳn cho dù kết án như thế nào, thì cũng sẽ không bị trách phạt gì nhiều. Còn nếu đắc tội với bên kia…… Từ Chính Đạt ngẫm ngẫm lại cảm thấy run sợ toàn thân.
Thái tử đã sớm vươn tay đến Hình bộ. Mà quyết định cuối cùng thuộc về Hình bộ, Từ Chính Đạt ông chẳng qua cũng chỉ là một Thiếu khanh ngũ phẩm nho nhỏ, thật sự là không dám phản lại.
Nhưng ngay sau đó, Hoàng thượng lại đề ra kỳ hạn tra án cho Đại Lý tự, lệnh cho Tam Pháp ty(1) cùng nhau hội thẩm rồi nhanh chóng giải quyết vụ án này. Từ Chính Đạt ưu sầu lo lắng, nghĩ đủ cách để vứt củ khoai lang nóng hôi hổi này đi nơi khác. Nhưng mà nhìn khắp Đại Lý tự này, có ai là không minh bạch rõ ràng những lợi hại trong vụ án này chứ? Đột nhiên trong đầu ông lóe ra một tia sáng, nghĩ đến một người. Mạnh Cảnh Xuân.
(1) Tam Pháp ty: Là một hệ thống tư pháp của triều đình, gồm Hình bộ, Đô Sát viện (hay còn gọi là Ngự sử đài), Đại Lý tự. Trong đó Hình bộ quản lý công việc về xây dựng và thi hành phá luật (tương đương với bộ Tư pháp hiện nay), Đô Sát viện là cơ quan giám sát tối cao, Đại Lý tự là cơ quan xét xử, làm công tác phúc thẩm.
Hắn vừa mới đến đây làm việc, hơn nữa mới chỉ 19 tuổi miệng còn hôi sữa thì có thể đưa ra được ý kiến gì? Với lại hắn làm bình sự, cũng đã có quyền tham gia xử án, đâu có cái gì là không hợp quy củ ở đây. Từ Chính Đạt nghĩ vậy, cuối cùng đem toàn bộ hồ sơ vụ án Hàn Chí Thanh ném hết cho Mạnh Cảnh Xuân, để nàng tự mình tra án tự mình viết báo cáo.
Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ căm phẫn. Bình thường thấy Từ Chính Đạt có vẻ phúc hậu hiền hòa, ai ngờ lại là một kẻ khó lường đến thế!
Từ Chính Đạt lão già nhu nhược sợ đắc tội với người khác này, lại đem nàng ra làm bia đỡ đạn! Nhưng nàng quả thật cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể bất chấp khó khăn mà nhận vụ án Hàn Chí Thanh, sau khi đọc một lượt qua toàn bộ hồ sơ vụ án thì tức đến giậm chân. Hàn Chí Thanh đã tự sát trong ngục, nên mấy tờ cung khai này căn bản là không thể nào đối chứng được. Nếu nhìn một cách khái quát thì vụ án này không có điểm sơ hở nào, chỉ lạ ở một chỗ, lúc đầu Nhị điện hạ có trình lên một bản tấu chương, trong đó định rõ tội của từng người và mức trừng phạt, bao gồm cả nữ quyến Hàn phủ. Nhưng sau này thì hắn lại tự ý lén thả nữ quyến Hàn phủ ra ngoài.
Có ai lại nói một đường làm một nẻo như hắn không ? Chẳng lẽ đầu óc của Nhị điện hạ bị hỏng rồi hay sao?
Ai cũng biết trong chuyện này nhất định có ẩn tình, nhưng Nhị điện hạ lại chỉ trả lời là —— cảm thấy không nhẫn tâm, thế là thả.
Trừ lần đó ra thì cũng không hề biện hộ thêm lần nào nữa!
Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên có chút hiểu được thái độ của Trần Đình Phương hôm đó. Trần Đình Phương có quan hệ rất tốt với Nhị điện hạ, nên đương nhiên khó chịu vì hắn không chịu tranh cãi. Mà đâu phải chỉ có không tranh cãi, thậm chí ngay cả một tí ý nghĩ tự bào chữa cho mình cũng còn không có!
Nhưng chuyện đó cũng nói rõ là tấu chương về vụ án không phải do Nhị điện hạ tự tay viết. Vì thế Mạnh Cảnh Xuân xét hỏi vị thư lại đã viết bản tấu chương kia, nhưng hắn lại khăng khăng một mực rằng đó đều là ý của Nhị điện hạ, còn hắn chỉ chịu trách nhiệm ghi chép lại mà thôi. Mạnh Cảnh Xuân lại hỏi hắn, trong quá trình viết tấu chương, có phải Ngụy Minh Tiên cũng ở đó hay không . Thư lại đó không phủ nhận, nói là có Ngụy đại nhân ở đó, nhưng không hề nói tiếng nào, chỉ có một mình Nhị điện hạ đọc cho hắn chép.
Mạnh Cảnh Xuân không còn lời nào để nói. Hơn nữa chữ ký trên tấu chương đích thực là của Nhị điện hạ. Vật chứng nhân chứng đều rõ ràng đầy đủ. Nhưng mặc kệ là có ích lợi gì hay không , Mạnh Cảnh Xuân vẫn bảo thư lại viết lại lời khai để làm bằng chứng.
Nàng lại đọc lại tờ cung khai của Hàn Chí Thanh thêm một lần nữa, tỉ mỉ từng chữ từ trên xuống dưới. Từ lúc đầu chống chọi quyết liệt không chịu nhận tội, cho đến cuối cùng gật đầu thừa nhận, thật sự là có phần gượng ép. Theo như bản cung khai này, Hàn Chí Thanh ban đầu hoàn toàn không có ý định nhận tội, những lời sau cùng có thể là do không chịu nổi nghiêm hình bức cung nữa, cũng có thể là do bị uy hiếp gì đó. Kẹt một cái là sơ thẩm(2) thì ở Sâm Châu, còn bây giờ lại phúc thẩm(3) ở kinh thành, rất khó tìm được chứng cớ gì.
(2-3) Sơ thẩm, phúc thẩm: Sơ thẩm tức là lần đầu tiên xét xử thẩm vấn phạm nhân, thường diễn ra ở địa phương nơi những người có liên quan đến vụ án sinh sống. Khi bản án được chuyển lên cấp cao hơn để xử lại thì gọi là phúc thẩm. Sau khi bản án phúc thẩm được đưa ra sẽ lập tức có hiệu lực pháp luật, không ái có quyền được kháng cáo gì nữa. Tuy nhiên bất kỳ bản án nào, cho dù đã được phúc thẩm và có hiệu lực pháp luật, mà sau đó phát hiện có vi phạm pháp luật hoặc có thêm tình tiết mới thì sẽ được lật lại bản án.
Quả thật là đau đầu.
***
Hai đêm liền nàng đều ngây ngốc ở Đại Lý tự, đến buổi tối ngày thứ 3 thì vừa mệt vừa đói, bất đắc dĩ chỉ đành phải mang theo hồ sơ vụ án quay về quan xá. Tiếc là nàng về đến quan xá thì trời đã tối muộn, nhà bếp đóng cửa từ lâu. Mạnh Cảnh Xuân đứng bần thần ngoài nhà bếp một lát, khó khăn lắm mới ổn định lại được tinh thần, thở dài đi về hướng nhà mình.
Mạnh Cảnh Xuân suy nghĩ không biết trong nhà có còn lương khô hay không , nếu không thì chỉ còn nước chịu đói. Nhưng khi nàng đi đến trước cửa, lại phát hiện trên khuyên cửa có treo một cái túi vải.
Nàng nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy xung quanh yên lặng không một bóng người. Nàng liền cầm lấy túi vải kia, cúi đầu lục lọi, thấy bên trong có một gói bánh nướng, còn có một gói mơ xanh, ôm vào trong ngực thấy lành lạnh.
Chợt thấy trong đó còn có một tờ giấy.
Mạnh Cảnh Xuân lui về sau một bước, nương theo ánh đèn lồng leo lét dưới mái hiên kia mà đọc. Tờ giấy đại ý nói là, mơ xanh là người bên nhà bếp đưa tới hôm qua, mà nàng không có ở nhà nên liền nhận giùm nàng một phần; còn về phần bánh nướng, là hôm nay trước khi nhà bếp đóng cửa thì lấy một ít, thuận tiện cho chung vào với gói mơ, tránh cho đến lúc Mạnh Cảnh Xuân trở về thì không còn gì để ăn.
Cuối cùng ở phần ký tên, Thẩm đại nhân rất keo kiệt mà viết duy nhất một chữ “Thẩm”.
Mạnh Cảnh Xuân nghĩ, chắc là bút mực mà hắn xài rất đắt.
Nàng lại lui về sau thêm mấy bước, nhìn nhìn căn phòng sát vách kia, thấy đèn vẫn còn sáng, xem ra vẫn chưa ngủ. Cũng không biết Thẩm tướng mỗi ngày trở về làm những gì mà chỉ thấy ở rịt trong phòng như thế, không bằng cùng nhau uống chút rượu tán chút chuyện. Mạnh Cảnh Xuân nghĩ đến đó thì trong đầu chợt hiện lên cảnh Thẩm tướng ngồi nói ba hoa chích chòe, liền ha ha cười ngây ngô. Đương nhiên nàng không trông cậy vào chuyện có thể uống rượu tán dóc với Thẩm tướng, chỉ là khi tưởng tượng đến thì vẫn thấy buồn cười. Nhưng sau đó nàng lập tức định thần lại, lòng trầm xuống nghĩ về chồng hồ sơ kia.
Nàng đứng tại cửa thêm một lát rồi chậm chạp ôm chồng hồ sơ xách túi vải mở cửa vào phòng, đi thẳng một mạch đến giường, quẳng mấy thứ đồ trong tay lên đó rồi nằm vật ra, úp sấp xuống. Nằm chưa được bao lâu thì bụng đã reo vang, lại mò mò kéo túi vải tới gần, lôi ra gói bánh nướng bên trong, bẻ một miếng cho vào miệng.
Ngọt. Nhưng lạnh.
Nàng thuận tay lấy tờ giấy kia ra, đọc đọc, lại cắn thêm một miếng bánh nướng, thầm nghĩ, tờ giấy này tuy nhỏ, nhưng chữ viết thật sự rất đẹp. Dù gì hắn cũng từng là Trạng nguyên, đương nhiên phải là một kẻ có văn hay chữ tốt. Nhưng bây giờ làm Thẩm tướng thì lại tích chữ như vàng, che giấu tài năng. Muốn tìm được một bài thơ văn mà Thẩm tướng làm, e là cực kỳ khó khăn.
Aiz. Nàng lật người lại, tiếp tục suy nghĩ về vụ án Hàn Chí Thanh.
Nàng vừa cắn bánh nướng vừa suy xét, lúc trước vẫn cho rằng Hàn Chí Thanh nhận tội là do bị ép buộc, thật ra cũng không nhất thiết như vậy. Một người vào phút cuối cùng có thể thoải mái thẳng thắn nhận tội như thế, nếu không phải là vì đã nhìn thấu tất cả khiến lòng chết lặng, thì chính là tâm nguyện đã đạt thành không còn vương vấn gì.
Có thể nào là do có người trao đổi điều kiện với hắn, nên hắn mới sảng khoái nhận tội như thế?
Trong đầu Mạnh Cảnh Xuân chợt lóe, vội vàng tìm trong đống hồ sơ, tra ra ngày nữ quyến Hàn phủ được thả, chính là vào giờ Dậu buổi chiều ngày 26 tháng giêng. Đầu óc nàng giống như hoàn toàn thông suốt, vỗ đầu bộp một phát ngồi phắt dậy. Đúng vậy! Hàn Chí Thanh tự sát trong ngục vào giờ Hợi ngày 26 tháng giêng!
Hàn Chí Thanh sớm không tự sát muộn không tự sát, lại cứ cố ý chết vào lúc đó. Thật sự là rất kỳ quặc!
Giống như khi tin nữ quyến được thả vừa được truyền đi, hắn lập tức đồng ý chịu chết.
Như vậy tức là tờ cung khai đó đã được viết từ trước, chỉ cần đợi đến giờ phút này, Hàn Chí Thanh liền ký tên lên rồi tự sát. Có thể là lúc nữ quyến Hàn phủ được thả, có người liền chạy đi báo tin cho Hàn Chí Thanh! Tâm nguyện của hắn được hoàn thành, hắn cũng vui vẻ mà chết đi.
Lúc đầu khi Mạnh Cảnh Xuân nghĩ ra được thì rất là kích động, giống như có một tia nắng ấm chiếu rọi qua màn sương mù vậy. Nhưng sau khi tỉnh táo lại thì lại đau đầu. Vẫn là không có chứng cớ!
Nàng nằm úp xuống giường lần nữa, nếu thật là như vậy thì…… động cơ là gì?
Nhị điện hạ không thu được lợi lộc gì thì chớ, ngược lại còn rước phải một đống phiền toái. Có ai lại phí sức đi làm một chuyện không thu được kết quả tốt gì như thế? Không có ai.
Chẳng lẽ là vì nữ nhân?
Mạnh Cảnh Xuân nghe nói Hàn Chí Thanh có hai nữ nhi, người nhỏ hơn chính là một tuyệt sắc mỹ nhân, vẫn chưa hứa hôn với ai. Chẳng lẽ Nhị điện hạ nhìn trúng nữ nhi nhà người ta hay sao? Nhưng nếu vậy thì hắn chỉ cần thả một mình nàng ta là được rồi, đằng này hắn lại thả một mạch mấy chục người!
Huống chi, lý do này dường như cũng không hợp lý cho lắm. Nhị điện hạ đến Sâm Châu xử lý vụ án xong thì liền quay về, sau khi về kinh thành cũng không hề có lời đồn dính dáng dây dưa với nữ nhân nào ngoài cung. Suy đoán được đến đây thì lại đâm vào ngõ cụt.
Nhị điện hạ này chỉ cần đứng ra nói rõ ràng một câu là có phải xong việc rồi không ? Cứ khiến mấy kẻ bên dưới phải nát óc suy nghĩ, thật đúng là muốn làm khó người khác mà! Lúc trước nàng còn thấy sách lược của Nhị điện hạ quả là cao minh, bây giờ ngẫm lại thì thấy thái độ này của hắn như là muốn tìm đường chết vậy! Có rất nhiều chuyện một khi rơi xuống trên đầu mình, lập trường thay đổi, mọi thứ cũng trở nên khác biệt.
Mạnh Cảnh Xuân suy nghĩ rất lâu, sau đó thật sự chống đỡ không nổi nữa mà ngủ mất.
Trên thực tế, thời gian của nàng cực kỳ eo hẹp, muốn tìm chứng cớ là chuyện mơ tưởng, cho dù có suy đoán ra được những nguyên cớ hợp lý hơn nữa thì cũng chỉ là vô dụng.
May mắn là cuối cùng Mạnh Cảnh Xuân cũng hiểu ra được một điều. Kỳ hạn mà Hoàng thượng định ra, căn bản không phải để tìm ra chân tướng sự việc, mà chỉ là không nhẫn tâm phạt Nhị điện hạ thôi. Nếu không thì đã không vứt vụ án này cho Đại Lý tự phúc thẩm, lại càng không bắt tiếp tục điều tra khi Từ Chính Đạt trình tấu chương lên. Nguyên nhân trong đó chẳng qua là do phán quyết cuối cùng sau hai lần thẩm án đều cực kỳ bất lợi cho Nhị điện hạ mà thôi.
Mạnh Cảnh Xuân nghĩ, Hoàng thượng quả nhiên vẫn rất sủng ái đứa con này, cũng nguyện ý tin tưởng rằng hắn có oan mà không thể nói.
***
Mấy ngày nữa trôi qua, kỳ hạn mà Hoàng thượng định ra rốt cuộc cũng tới. Đêm trước hôm đó Mạnh Cảnh Xuân không thể ngủ ngon, hôm sau lại dậy thật sớm, nghiêm túc chăm chỉ viết tấu chương, rửa mặt mặc quần áo, sửa soạn gọn gàng, lại soi gương mấy lượt, hít một hơi thật sâu rồi mới đi ra cửa. Mở cửa ra thấy bên ngoài trời vẫn còn tối, đèn lồng dưới mái hiên cháy cả đêm, khiến ánh sáng cũng mang theo vẻ ảm đạm.
Mạnh Cảnh Xuân cầm tấu chương trên tay, cung cung kính kính hướng về phía Tây Nam cúi người vái một cái.
Thẩm Anh từ trong cửa đi ra, đúng lúc thấy nàng đang thành kính nghiêm túc bái cái gì đó.
Thẩm Anh thấy nàng có hành động kỳ lạ, liền đứng lại xem. Mạnh Cảnh Xuân đứng thẳng người lên, thấy hắn, cực kỳ ung dung cất tấu chương vào trong tay áo, nói: “Tướng gia lên triều sao? Đi cùng đi.”
Thẩm Anh biết lần này Từ Chính Đạt phủi tay mặc kệ, quẳng toàn bộ vụ án Hàn Chí Thanh cho một tiểu lại bát phẩm của Đại Lý tự, còn ông ta thì ngồi chơi xơi nước không dính líu gì. Tính tính một chút, thấy hôm nay chính là ngày hạn định, mà Mạnh Cảnh Xuân lại đặc biệt dậy sớm như vậy, chắc hẳn là đi vào triều. Nàng chỉ là một viên quan bát phẩm nho nhỏ, lẽ ra không có tư cách vào triều, lại vì vụ án Hàn Chí Thanh và Từ Chính Đạt phủi tay mặc kệ kia mà lên điện trình bày vụ án.
Thẩm Anh làm như không biết gì, chỉ đi cùng nàng vào triều. Trên đường đi thấy nàng trầm mặc không nói, hắn cũng không chủ động bắt chuyện.
Lúc hai người đến cửa cung thì trời mới hửng sáng. Quan phẩm của Mạnh Cảnh Xuân không đủ, không thể vào điện, chỉ có thể đứng đợi bên ngoài. Khi Từ Chính Đạt đi vào còn liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy nàng đưa tầm mắt lại đây thì vội vàng tránh đi, nhanh chóng bước vào điện.
Những người vào chầu đều hiếu kỳ nhìn Mạnh Cảnh Xuân đứng ngoài điện. Bị mọi người soi mói như vậy nhưng Mạnh Cảnh Xuân vẫn rất thờ ơ, trên mặt luôn mang nét thản nhiên.
Khi triều thần đều đã vào trong điện, liền có cung nhân đến đóng cửa điện lại. Mạnh Cảnh Xuân đứng đợi bên ngoài, ngắm mặt trời đang nhô lên từ phía đông , cảm thấy một ngày này dài bằng một năm.
Sau khi mọi người trong điện đã tấu bẩm xong mọi chuyện, rốt cuộc cũng có người nhắc tới vụ án này. Từ Chính Đạt đứng ra nói: “Bẩm bệ hạ, Mạnh bình sự của Đại Lý tự, người phụ trách vụ án Hàn Chí Thanh lần này đã đợi ở ngoài điện.”
Hoàng thượng thản nhiên nói: “Cho truyền Mạnh Cảnh Xuân.”
Triệu công công đứng một bên nói ngay: “Truyền………… Mạnh Cảnh Xuân.”
Cung nhân mở cửa điện, Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu, không chút hoang mang bước vào.