Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 37: Một lá bùa



Mạnh Cảnh Xuân “A” một tiếng, nói: “Nhưng hạ quan đã quen rồi…… Sao mà sửa……”

Chẳng lẽ muốn sửa thành “Này, nấu cháo trần bì cho ngươi rồi đấy, đi uống mau đi”, “Này, đừng có xụ mặt thế, cười lên cái coi”, “Này, rốt cuộc gần đây ngươi gặp phải chuyện gì mà lại có bộ dạng này”…… sao? Mạnh Cảnh Xuân chỉ nghĩ thôi đã thấy lông gà lông vịt gì đó dựng đứng hết cả lên rồi. Nếu đổi sang nói chuyện kiểu đó, có khi lại bị Thẩm Anh quẳng ra ngoài mất.

Thẩm Anh khẽ thở dài, trong phút chốc cũng không nghĩ ra được cách xưng hô nào khác để thay thế, đành phải nói: “Đừng tự xưng là ‘hạ quan’ nữa.”

Mạnh Cảnh Xuân rất thoải mái gật đầu: “Ta biết rồi.”

Nàng nói xong thì chợt thấy bạo dạn hơn hẳn, không ngờ tự xưng hạ quan lại cảm giác kém hẳn một bậc như thế.

Thẩm Anh đang định vươn tay ra xoa xoa đầu nàng, lại bị nàng tránh đi. Mạnh Cảnh Xuân giả vờ như không có chuyện gì, nói: “Ta đi ngủ trước, Tướng gia nhớ phải ăn cháo rồi nghỉ ngơi sớm một chút.”

Thẩm Anh thu tay lại, thấy nàng xoay người, bước chân vô cùng thư thả, nhanh chóng biến mất cuối hành lang. Những gì mà hắn nắm được trong tay, chỉ là một làn không khí mỏng manh mà thôi.

Tuy hôm nay Mạnh Cảnh Xuân đi ngủ sớm, nhưng trong lòng lại suy nghĩ bề bộn, khó mà đi vào giấc ngủ. Hồi trước mỗi lần đi ngang qua phòng lưu trữ của Đại Lý tự và Hàn Lâm viện, nàng đều muốn vào trong tìm một chút, mong tìm được đáp án. Nhưng bây giờ nàng chẳng qua chỉ là một Bình sự bát phẩm nho nhỏ, ngay cả cơ hội để danh chính ngôn thuận đi vào đó tìm đọc hồ sơ cũng không có. Nàng trở người, với phẩm cấp của Thẩm Anh, muốn tìm lại một bản án cũ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng làm sao nàng có thể đi làm phiền hắn được cơ chứ? Thậm chí nàng còn không biết phải mở miệng thế nào.

Thời tiết kinh thành đã chuyển lạnh, lá thu biến đỏ, sáng sớm bắt đầu bắt đầu có sương, những món điểm tâm nóng ấm đủ kiểu đủ loại cũng trở thành đối tượng khiến mọi người trong nha môn giành giật nhau. Mạnh Cảnh Xuân mang bánh hồng diệp từ trong phủ tới, luôn luôn bị đồng liêu cướp sạch, hại nàng lần nào cũng chỉ có thể mút mút dư vị còn đọng lại trên ngón tay.

Thẩm Anh không biết từ đâu nghe được chuyện này, bảo đầu bếp làm nhiều thêm một ít cho nàng mang đi. Nhưng hôm đó, đồng liên ăn ăn rồi lại thần thần bí bí nói với nàng: “Đầu bếp trong phủ các ngươi có đi Liễu Châu cùng với Tông đại nhân không? Nếu không đi thì giới thiệu đến phủ ta làm việc đi.”

Mạnh Cảnh Xuân sững sờ một chút, hiểu được ý hắn muốn nói là Tông Đình, thầm nghĩ Bạch Tồn Lâm quả đúng là một tên lắm mồm nhiều chuyện, lại có thể oang oang đi truyền bá lung tung bậy bạ như thế.

Quả nhiên, chỉ mấy ngày sau, liền có người túm lấy Mạnh Cảnh Xuân hỏi: “Nghe nói Tông đại nhân là cậu ngươi?”

Mạnh Cảnh Xuân dở khóc dở cười, chỉ có thể nói bừa qua loa một trận. Lần tới mà tóm được Bạch Tồn Lâm, xem xem mình có đập chết hắn hay không!

Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là lời đồn, Mạnh Cảnh Xuân cho rằng nó cũng chỉ truyền một hồi rồi thôi, nên cũng không ra mặt phản ứng gì. Kết quả đến hôm Tông Đình rời khỏi kinh, lại thật sự sai người đến Đại Lý tự gọi nàng qua đó, khiến cho một đám đồng liêu càng thêm tin tưởng, Tông Đình chính là cậu họ xa của nàng.

Tự dưng Mạnh Cảnh Xuân lại mọc đâu ra một ông cậu hơn ba mươi tuổi, thật sự là ngổn ngang trăm mối tơ vò.

Trong Tông phủ đã được dọn trống trơn, Tông Đình gặp Mạnh Cảnh Xuân ở tiền sảnh, đưa một cái hộp sách cho nàng. Mạnh Cảnh Xuân ngẩn người, Tông Đình lại nói: “Người ngoài đồn thổi rằng ta là cậu ngươi, e là có người sẽ không thích. Hôm nay gọi ngươi tới đây, là có một vật muốn đưa cho ngươi.” Hắn nhìn cái hộp sách: “Hơn mười năm trước, những tác phẩm cũ của Thẩm Anh, ta cũng có giữ lại được một ít, đưa ngươi để ngươi nghiền ngẫm.”

Mạnh Cảnh Xuân không đoán ra được ý đồ của hắn, hơi nghi ngờ nhìn thoáng qua hộp sách kia. Khóe môi Tông Đình cong nhẹ lên, thong thả nói: “Nhóm hậu sinh chưa ai được thấy bộ dáng hăng hái của Thẩm trạng nguyên, người liên tiếp giành được Tam nguyên năm đó, bây giờ nhớ lại……” Hắn hơi nheo mắt: “Thật sự là khiến người ta cực kỳ hâm mộ……”

Mạnh Cảnh Xuân nhìn hộp sách kia, ngây người.

Tông Đình liếc nhìn nàng, nói tiếp: “Nhưng không biết thế nào, hình như hắn cảm thấy xấu hổ khi nhìn lại bản thân mình khi ấy, vì thế, tất cả những tác phẩm hắn đã làm ra, có thể hủy đều hủy cả. Người ngoài lại truyền tai nhau, bảo là tính hắn lạnh lùng cô độc trời sinh, thật sự là một hiểu lầm lớn.”

Mạnh Cảnh Xuân chợt nhớ tới cái cây rỗng ruột kia, nàng lấy lại tinh thần nói với Tông Đình: “Vậy sao đại nhân không trả lại mấy thứ này cho hắn, mà lại đưa cho hạ quan……”

“Hắn mà biết ta còn giữ mấy thứ này, bảo đảm sẽ trở mặt với ta, có khi lại đem đi đốt sạch cũng nên. Về phần tại sao đưa cho ngươi, ta nghĩ, cháu ngoại mình đang ăn nhờ ở đậu như thế, đương nhiên phải nắm một ít đồ trong tay. Nếu một ngày nào đó, hắn muốn đuổi ngươi đi, ngươi liền nói với hắn, ‘’Nếu không cho ta ở tiếp, ta liền đem mấy tác phẩm cũ của ngươi đi rêu rao khắp nơi’, để xem hắn còn dám đá ngươi ra khỏi cửa hay không.”

“Tông đại nhân cần gì phải……”

Tông Đình cười cười, liếc nhìn nàng một cái: “Vì ngươi là cháu ngoại của ta mà, sao Tông Đình ta có thể cam lòng để cháu ngoại bị thiệt thòi cơ chứ?”

Khóe miệng Mạnh Cảnh Xuân giật nhẹ, không nói gì nữa, ôm lấy hộp sách kia định cáo từ, Tông Đình lại đưa cho nàng một phong thư: “Còn một chuyện cuối cùng nữa, chuyển lá thư này cho hắn, bảo hắn mở ra xem trước mặt ngươi.”

“……” Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy Tông Đình quả nhiên là người làm việc quái đản, thậm chí còn khó dò hơn cả Thẩm Anh.

Mạnh Cảnh Xuân ôm hộp sách cùng với lá thư, xoay người, Tông Đình lại chậm rãi nói một câu sau lưng nàng: “Bao nhiêu năm qua, tuy Thẩm Anh đã giấu đi mọi lòng chân thành thẳng thắn, thoạt nhìn như không có sức sống gì, nhưng cũng là một nhân vật hiếm có, trong lòng ngươi hiển nhiên là hiểu rõ ý ta. Nếu có thể nắm lấy, thì đừng buông tay.”

Mạnh Cảnh Xuân lộp bộp trong lòng, Tông Đình đã ám chỉ rất rõ ràng, không chỉ đoán ra nàng là nữ nhi, mà còn biết tình cảm giữa nàng và Thẩm Anh. Nàng không nói câu nào, cúi đầu vội vàng rời khỏi Tông phủ.

Nàng vừa về phủ, lập tức mở hộp sách kia ra xem thử, tuy chỉ đọc lướt qua một lần nhưng cũng nhận ra lòng nhiệt huyết của người đã viết ra những áng văn này. Đích thực là một thiếu niên có chí khí, đúng là rất khó để liên hệ với Thẩm Anh hiện nay.

Mạnh Cảnh Xuân cảm khái một phen, vẹt trong lồng bắt đầu vỗ cánh phành phạch, gọi bậy một hồi. Mạnh Cảnh Xuân cất kỹ hộp sách, cho thư vào trong tay áo, mở cửa phòng ra, lại thấy Quế Phát đứng chầu chực ngay ngoài cửa. Mạnh Cảnh Xuân khóa cửa kỹ càng, ngồi xổm xuống nâng mặt nó lên vò vò: “Không được dọa con quỷ chết nhát trong lồng kia, đi ra sân sau chơi đi.”

Quế Phát không ngừng làm nũng với nàng, Mạnh Cảnh Xuân đen mặt, xa xa Ngưu quản gia nhìn thấy nàng, nói: “Ai da, Tướng gia vừa mới về, đang ở trước nhà tìm ngài đấy.”

Mạnh Cảnh Xuân đứng dậy, khép tay áo, đi ra đằng trước nhà.

Hình như Thẩm Anh vừa về tới nơi, nhìn thấy nàng liền hỏi một câu: “Hôm nay đến phủ của Tông Đình à?”

Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, hóa ra tin tức lan truyền nhanh đến thế, liền gật gật đầu. Nhớ tới phong thư cất trong tay áo, nàng lập tức lấy ra đưa cho Thẩm Anh: “Tông đại nhân nhờ chuyển giao.”

Thẩm Anh nhận lấy thư, không nói hai lời liền mở ra xem. Tông Đình cũng là một kẻ viết văn hay, bức thư lần này viết khá dài, kể lể sướt mướt về tình nghĩa đồng khoa một lần, nếu người ngoài lướt qua nhìn lén một chút nhất định cho rằng tình cảm giữa bọn họ thật chân thành thiết tha cảm động lòng người, nhưng đến một câu cuối cùng, Thẩm Anh đọc thấy bốn chữ “Cháu ngoan bảo trọng” kia, mới biết Tông Đình đang khoe khoang chuyện chiếm được tiện nghi của hắn.

Tông Đình tình nguyện nhận Mạnh Cảnh Xuân làm cháu ngoại, vậy nếu hắn cưới Mạnh Cảnh Xuân, xét về vai vế chả phải là kém hơn Tông Đình một bậc hay sao. Đấu ròng rã mười năm, cuối cùng lại thu được một kết cục thổn thức dở khóc dở cười như thế.

Mạnh Cảnh Xuân thấy sắc mặt Thẩm Anh biến hóa rất nhanh, hiếu kỳ không biết trong thư kia rốt cuộc viết cái gì. Nàng hơi ghé đầu vào, Thẩm Anh lập tức gập thư lại bỏ vào trong tay áo, làm nàng chả nhìn được chữ nào.

Thẩm Anh xoay người đi về phía trước, Mạnh Cảnh Xuân đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hắn, không nhúc nhích. Cho dù nàng có hờ hững hơn nữa, thì cũng nhận ra, Thẩm Anh rất gầy gò ốm yếu. Mặc dù hiện giờ hắn đã bớt nhăn mặt nhíu mày trước mặt nàng, nhưng Mạnh Cảnh Xuân vẫn cảm thấy hắn có tâm sự.

Một hôm, nàng rón ra rón rén vào thư phòng tìm một quyển sách, thấy Thẩm Anh đọc sách ngủ gật, lông mày vẫn cau chặt, đúng là ngủ mơ cũng không thể thư thái.

Mạnh Cảnh Xuân ngồi xuống đối diện hắn, xem đến khi nào thì hắn mới tỉnh. Cuối cùng nàng không chờ được đến khi Thẩm Anh tỉnh lại thì đã lăn đùng ra ngủ trước, đến khi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong phòng, bên ngoài sắc trời tối kịt, khiến người ta phải thở dài.

Ở trong Thẩm phủ đã lâu, cũng không có người nào khác tới, Mạnh Cảnh Xuân nhất thời thừa ra rất nhiều thời gian thảnh thơi rảnh rỗi để học vài thứ tu tâm dưỡng tính, như là vẽ tranh. Thẩm Anh nhàn rỗi cũng chỉ bảo nàng một chút, nhưng cực kỳ có lệ, Mạnh Cảnh Xuân nói nếu hắn không dạy nàng cho tốt, nàng sẽ tìm Trương Chi Thanh học. Thẩm Anh thấy nàng thật lòng muốn học, nghiêm túc hẳn lên.

Bởi vậy, mùa thu kinh thành có vẻ càng dài hơn. Trong trí nhớ của nàng chưa từng có một mùa thư như thế, ôn hòa dễ chịu, đi chơi vài lần, từng ngày thanh thản trôi qua khiến người ta chỉ muốn say không tỉnh.

Nàng tăng thêm vài cân thịt, Thẩm Anh thì lại ốm vặt suốt ngày. Mạnh Cảnh Xuân nhìn mà lòng đau như cắt, ngày nào cũng lật xem sách thuốc, giày vò bắt đầu bếp làm dược thiện, chưa đến giờ hợi đã giục Thẩm Anh về phòng nghỉ ngơi, bản thân mình thì lại ngây người trong thư phòng đến đêm khuya, đọc hồ sơ đến muốn xỉu.

Cuối năm là thời điểm phải đánh giá thành tích, Mạnh Cảnh Xuân không dám thờ ơ, vụ án trong tay đều gom lại cẩn thận tra xét, sợ phạm phải lỗi gì ảnh hưởng đến bảng đánh giá, sau đợt đánh giá sẽ luôn có một phen thưởng phạt lên xuống. Thẩm Anh thì đương nhiên đã nằm ngoài thể chế đánh giá rồi, không để ý đến mấy chuyện này. Nhưng còn nàng chỉ là một tiểu lại bát phẩm quèn, còn phải trông cậy vào lúc này để leo lên.

Chỉ cần nàng được thăng một cấp là có thể vào trong phòng lưu trữ tìm bản án cũ mười năm trước, không cần phải làm phiền đến ai khác.

Xế chiều hôm đó, Trần Đình Phương đến nha môn tìm nàng, hỏi nàng hôm nào có muốn cùng hắn đến Viên Giác tự xin một lá bùa hay không. Viên Giác tự hương khói rất vượng, nghe đâu bùa xin ở đó đều rất linh nghiệm. Nàng suy nghĩ một phen, cảm thấy khả thi, liền đồng ý.

Trần Đình Phương lại nói cho nàng, muốn xin bùa thì phải đưa ngày sinh tháng đẻ, bảo nàng chuẩn bị một tấm thiếp ghi sẵn trước. Nàng gật đầu rồi dọn đồ đi về.

Mấy hôm sau chính là ngày nghỉ, đợi Thẩm Anh đi khỏi, nàng liền hứng chí bừng bừng ra cửa, đi cùng với Trần Đình Phương đến Viên Giác tự.

Nàng giấu hai tấm thiếp trong túi tay áo, mang theo tiền nhang đèn, đến Viên Giác tự liền trình hai tấm thiếp kia ra. Trần Đình Phương ở đằng trước thắp hương, tìm cao tăng giải quẻ rồi mới đi tìm nàng.

Vừa đúng lúc Mạnh Cảnh Xuân nhận được lá bùa, chỉ có mỗi một cái nằm lẻ loi trong một túi gấm nhỏ. Nàng nhìn mà buồn bực trong lòng, rõ ràng đưa hai tấm thiếp ghi ngày sinh tháng đẻ, sao lại chỉ đưa cho nàng có mỗi một lá bùa. Nhưng nàng ngại không dám hỏi nhiều, chỉ đành phải giấu lá bùa vào tay áo.

Tuy nói hôm nay vốn định tham lam xin hai lá bùa bình an, nhưng gần đây vận may của nàng xem ra tốt hơn nhiều so với Thẩm Anh, nghĩ đi nghĩ lại, bùa này vẫn nên đưa cho Thẩm Anh thì hơn.

Trần Đình Phương đi bên cạnh thấy nàng cân nhắc suy tư, cũng không hỏi gì nhiều, thôi thì cứ tùy nàng.

Mạnh Cảnh Xuân về phủ, chờ đến tối muộn mới thấy Thẩm Anh về. Nàng mơ màng xách hai thùng nước nóng, cởi vớ ngâm chân vào, nói với Thẩm Anh: “Khí lạnh thấm từ dưới chân lên, Tướng gia ngâm chân nhiều một chút cũng tốt.”

Thẩm Anh ngồi xuống đối diện nàng, cũng bắt chước nàng ngâm chân. Mạnh Cảnh Xuân xoa xoa mặt cho tỉnh ngủ, chợt nhớ đến lá bùa kia, liền sờ sờ vào trong tay áo, lấy ra đưa cho Thẩm Anh: “Có xin một lá bùa cho Tướng gia, Tướng gia nhớ cất kỹ.”

Thẩm Anh ngờ vực nhận lấy, nhìn nhìn, nói: “Bùa gì đấy?”

Mạnh Cảnh Xuân nhướng mắt, nghĩ nghĩ nói: “Bùa bình an?”

“Sao nàng biết được bát tự của ta?”

“Đến Lại bộ hỏi……”

“……” Thẩm Anh lại nhìn nhìn, nhưng vẫn rất là hoài nghi: “Chắc chắn đây là bùa bình an chứ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.