Mạnh Cảnh Xuân xưa nay vẫn luôn hoài nghi về ký ức của mình, khi đó tuổi còn nhỏ, sau đó lại không có ai giúp nàng xác nhận lại những điều này, bị rơi vào hoàn cảnh khó đoán khó định, không tìm ra được một vết tích gì.
Nàng đã đi đến chỗ lưu trữ hồ sơ của Hàn Lâm viện nhiều lần, lần nào cũng muốn vào trong đó coi trộm một chút, lật xem bản án năm đó, tìm hiểu rõ ràng những bí mật bên trong, cũng để an ủi cho những ủy khuất không minh bạch mà mình phải chịu mấy năm qua.
Nàng vẫn sốt, đầu óc lơ mơ không rõ, đầu nhức như búa bổ, lại cắn răng nhịn xuống không rên tiếng nào. Thẩm Anh thu gọn lại mái tóc tán loạn của nàng, cầm một sợi dây lên cột hờ lại. Gáy nàng mướt mồ hôi, làn da lành lạnh. Thẩm Anh vắt khô khăn mặt, lau cho nàng lần nữa, rồi đứng dậy tắt đèn, giọng nói ấm áp: “Ngủ tiếp đi.”
Mạnh Cảnh Xuân bất chợt rơi lệ.
Cảm giác chua xót trong mắt như thế này, đối với nàng mà nói đã rất là xa lạ. Năm đó, sau khi rời kinh, mẫu thân liền xem nàng như con trai mà nuôi lớn, thậm chí lừa cả cậu họ xa ở Giang Châu, để nàng đi học cùng với bọn tiểu tử, không cho đụng đến mấy thứ mà các cô nương hay chơi nữa, kinh thư sách cổ phải thuộc làu làu, một ngày cũng chỉ được ăn hai bữa, không được ăn vặt, vì đó là thứ mà chỉ có nữ hài tử mới ăn. Nàng chịu ủy khuất trên trường, khóc một hai lần, sau bị mẫu thân đánh mắng, lạnh lùng bảo nàng không được khóc. Khi ấy nàng còn bé, thút thít lấy hơi vài lần mới nín được, xoa mắt nghẹn ngào đáp ứng, không bao giờ khóc nữa.
Mẹ con ăn nhờ ở đậu, phải giúp làm việc, mẫu thân bị mùi thuốc nồng đậm trong cửa hàng làm cho ho khan liên tục, nàng liền làm thay cho bà. Dần dà, nàng biến rất nhiều chuyện trở thành niềm vui cho mình, thấy trên đời này không có gì quá gian nan, cho dù ở nhở nhà người ta, ăn cơm rau dưa đạm bạc, nhưng có sách để đọc, có mẫu thân bên cạnh, cũng không còn gì gây khó dễ được nàng.
Sống nghèo túng ở Giang Châu ròng rã mười một năm trời, nàng cũng dần dần sinh động hơn, dáng người thay đổi, trong bụng có thêm nhiều chữ nghĩa, trong lơ đãng đã trưởng thành thành một hồng nhan mỹ thiếu niên, rốt cuộc không còn là một đứa con nít tóc còn để chỏm chỉ biết níu chặt góc áo mẫu thân, lo lắng sợ sệt khi bị ép rời khỏi kinh thành nữa.
Lệ trong mắt dần khô, nàng còn chưa kịp nâng tay lau đi, Thẩm Anh đã vươn tay tới, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, giọng nói khàn khàn, dường như hơi thở dài: “Mơ thấy ác mộng sao?”
Mạnh Cảnh Xuân cũng không biết sao hôm nay lại nghĩ lắm như vậy, trong đêm tối nghe giọng nói dịu dàng hiếm có của hắn, lại càng cảm thấy buồn, nước mắt tuôn rơi càng nhiều.
Trước kia khi mẫu thân vẫn còn, cuộc sống tốt xấu gì cũng có nguồn an ủi, cho dù mẫu thân cực kỳ nghiêm khắc với nàng, nhưng có người để nương tựa lẫn nhau, đã là một chuyện đáng để ăn mừng rồi. Đến khi thật sự chỉ còn lại một mình, mặc kệ cố gắng sống đến thế nào, bản chất vẫn chỉ là một mình cô độc.
Thường ngày nàng không bao giờ cho phép mình nghĩ những chuyện này, rất là vô bổ, nghĩ nhiều càng thêm hại.
Nhưng giờ phút này, nàng lại nhai đi nhai lại những cơ khổ bơ vơ trong đó, bất chợt cảm thấy khổ sở.
Nếu trời sáng ngay thì tốt rồi, nhưng đêm lại vẫn dài như vậy.
Thẩm Anh chỉnh chăn lại cho nàng, mặc nguyên quần áo nằm xuống mép giường, cách một lớp chăn mền nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng nàng. Mạnh Cảnh Xuân xoay người lại, nâng tay lau khô nước mắt, Thẩm Anh lại bắt lấy tay nàng: “Không dễ gì mới thay được quần áo, vậy mà đã muốn làm dơ rồi.”
Hắn lấy khăn ướt trên bàn, lau sạch mặt cho nàng, tay nhẹ nhàng che lại mắt nàng, nói: “Đừng nghĩ gì nữa, khóc tiếp mắt sẽ sưng.”
Bàn tay hắn phủ nhẹ trên mắt màng, qua lớp mí mắt mỏng manh có thể cảm nhận được hơi ấm, lại có năng lực khiến lòng người yên tĩnh lại. Mạnh Cảnh Xuân co rúc trong tấm chăn mỏng, hai mắt bị che, dường như đã chìm vào một thế giới an ổn, cho dù có ngủ tiếp cũng không sao.
Tiếng trống canh vang lên lần nữa, ngoài phòng bắt đầu hửng sáng. Mạnh Cảnh Xuân ngủ mê man, đầu lệch sang bên, dây cột lỏng lẻo nhưng tóc không bị loạn. So với hai lần trước, lần này tướng ngủ của nàng cực kỳ ngoan, cả đêm không nhúc nhích, rúc trong chăn mỏng an tĩnh ngủ.
Thẩm Anh lặng lẽ đứng dậy, nhẹ bước chậm rãi đi ra ngoài, đóng cửa phòng ngủ, lại dặn hạ nhân trong phủ bón thuốc đưa cơm cho nàng, rồi mới vội vàng thay quần áo lên triều.
Khi Mạnh Cảnh Xuân tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao ba sào. Mưa rơi cả đêm qua, đến sáng nay thì lại nắng gắt, oi bức ngày hè như lại bốc từ dưới đất lên. Mạnh Cảnh Xuân đổ một thân mồ hôi, ướt đẫm cả lớp trung y trắng.
Nhớ lại chuyện hôm qua, nàng liền cảm thấy đau đầu. Mang máng hình như Thẩm Anh có nói vài câu thưa thớt gì đó, nàng quay đầu nhìn nhìn xung quanh, hóa ra không phải là giấc mơ.
Nàng muốn chống giường ngồi dậy, nhưng cảm giác sau lưng đau không chịu nổi, khi mở miệng giọng nói cũng nghẹn đặc.
Cúi đầu nhìn quần áo rộng thùng thình trên người mình, không biết là mò ra ở đâu.
Thị nữ giúp nàng tắm rửa thay quần áo hôm qua đẩy cửa vào, tay bưng một cái khay đựng chén thuốc và chén cháo, cũng không nói gì với nàng, chỉ hành lễ rồi đặt khay trên bàn, chậm rãi đỡ nàng ngồi dậy, bón thuốc cho nàng.
Mạnh Cảnh Xuân nhúc nhích một cái là đau, nên cũng tùy vào nàng ấy.
Nàng uống thuốc ăn cháo xong, nằm xuống ngủ tiếp, trong đầu vẫn mê mê man man.
Buổi tối hình như Thẩm Anh có ghé qua, nhưng nàng cũng không nhớ rõ hắn rời khi lúc nào. Nàng thường hay bị sốt, đầu óc khi thì hồ đồ khi thì tỉnh táo. Cứ liên tiếp hai ba ngày như vậy, cuối cùng cơn sốt của nàng dứt hẳn, chỉ là khắp người vẫn còn đau. Nàng kéo ống tay áo rộng lên, thấy mấy vết xanh tím trên tay càng thêm đậm, không biết khi nào mới biến mất.
Nàng biết đây vốn dĩ là phòng ngủ của Thẩm Anh, hiện giờ nàng chiếm lấy như tu hú chiếm tổ chim khách, trong lòng có chút hổ thẹn. Nàng biết Thẩm Anh muốn tốt cho nàng, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn. Hôm ấy nàng xuống giường đi lại, bị quản gia trong phủ nhìn thấy, quản gia vội vàng mời nàng quay về phòng, bảo là thân thể nàng còn chưa tốt, phải nằm dưỡng thương trên giường, không nên đi lại nhiều.
Vị quản gia này họ Ngưu, xử lý mọi chuyện vô cùng chu đáo tỉ mỉ, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết để dưỡng bệnh, không chút sơ sẩy.
Nghe giọng điệu thành khẩn tha thiết của Ngưu quản gia, nàng đành phải nghe lời quay lại giường.
Ngưu quản gia thấy hai ngày này Tướng gia đều ở tạm tại thư phòng, sáng sớm ra tinh thần không tốt, liền cẩn thận dọn ra một gian phòng ngủ ở đông sương, bố trí theo sở thích của Thẩm Anh.
Thẩm Anh về phủ thấy ông đã dọn dẹp một phòng ngủ khác, liền dứt khoát sai người dời toàn bộ hành lý của Mạnh Cảnh Xuân từ quan xá sang đây.
Trong Thẩm phủ có nuôi một con chó tên là Quế Phát, cực kỳ dữ tợn. Hôm đó khi hành lý của Mạnh Cảnh Xuân được chuyển tới, nó liền ghé vào cạnh xe ngựa kia, hình như ngửi được gì đó. Đến khi Ngưu quản gia xách lồng vẹt ra, Quế Phát lập tức tới gần, bổ nhào lên bắt lấy, dọa cho vẹt trong lồng sợ đến mức gọi bậy một trận: “Tướng gia, Tướng gia!”
Ngưu quản gia nghe mà đen mặt, vỗ vỗ đầu Quế Phát, trấn an con vẹt đang bị kinh hoảng quá độ, xách lồng vào phủ.
Quế Phát không từ bỏ, theo sát phía sau, Ngưu quản gia quay lại lườm nó một phát, nó liền an phận hơn một chút.
Vẹt ta vẫn sợ chết con chó dữ, rụt trong lồng căng thẳng xù lông.
Ngưu quản gia xách lồng vẹt đến phòng ngủ mới ở đông sương, hành lý cũng chuyển hết vào trong đó, khóa chặt cửa lại. Quế Phát vẫn quanh quẩn không ngừng ở ngoài phòng, không hề muốn rời đi.
Ngưu quản gia đi hai bước, quay đầu lại nhìn nó, sợ nó làm ra chuyện gì cầm thú, liền đeo vòng cổ vào cho nó, dắt tới sân sau xích lại.
Hành lý đều đã bị chuyển hết về đây, mà Mạnh Cảnh Xuân lại hoàn toàn ngây thơ chẳng hay biết gì.
Hôm chuyển đồ, Bạch Tồn Lâm còn buồn bực sao tự dưng Mạnh Cảnh Xuân lại dời đi như thế, thật đúng là quá kỳ lạ, hỏi gã sai vặt phụ trách chuyển đồ, nhưng gã sai vặt lại im như thóc chẳng nói với hắn câu nào, khiến hắn rất chi là phiền muộn.
Sau đó, hắn lại biết được Mạnh Cảnh Xuân tra án bị tập kích, nghe đâu bị thương không nhẹ, không thể đến nha môn đi làm, khiến hắn giật cả mình. Hắn muốn đi thăm Mạnh Cảnh Xuân, nhưng lại chả biết tiểu tử này đang dưỡng thương ở cái xó xỉnh nào, liền sốt ruột đi tìm Trần Đình Phương.
Trần Đình Phương thấy bộ dáng gấp gáp của hắn, phản ứng lại hết sức lười nhác.
Bạch Tồn Lâm cảm thấy, tốt xấu gì cũng là tình nghĩa đồng khoa, tiểu tử họ Trần này lại máu lạnh như thế, đúng là không ưa nổi.
Trần Đình Phương lại thờ ơ trả lời hắn: “Mọi người đều có số mệnh của riêng mình, Bạch huynh sốt ruột như vậy, theo đệ thấy cũng chỉ là sốt ruột suông thôi.”
Hắn như thể thiên tiên nói ra vài câu nhẹ như mây trôi nước chảy, Bạch Tồn Lâm lại không thích nghe, tự mình đi đến chỗ khác tìm hiểu.
Nhưng ở kinh thành này hắn cũng không có mối quan hệ gì nhiều, dò la vài ngày cũng chẳng dò ra được nguyên cớ gì, đành phải ngậm ngùi từ bỏ.
Trong mười mấy ngày ngắn ngủi mà Mạnh Cảnh Xuân dưỡng thương, đã có không ít chuyện xảy ra ở kinh thành. Tam đương gia của Vạn Bồ lâu Tống Định Khoan bị bắt vào nhà tù Hình bộ với tội danh là giật dây quan lại trong triều tham gia đánh bạc, xúi giục họ mua bán chức quan, cuối cùng còn cộng thêm một tội mưu sát quan lại không thành.
Bạch Tồn Lâm tự cho là thông minh mà liên kết mọi chuyện lại, rút ra kết luận chắc chắn Tống Định Khoan chính là kẻ sai người ngầm tập kích Mạnh Cảnh Xuân, tức đến sôi gan. Tuy hắn không gặp được Mạnh Cảnh Xuân, nhưng cũng có thể tưởng tượng Mạnh Cảnh Xuân nhỏ bé ốm yếu kia bị đánh đến mặt mũi bầm dập đáng thương đến thế nào, thật đúng là tạo nghiệp mà! Tống Định Khoan cái tên chơi bẩn kia đúng là đáng hận!
Vừa hay hắn có bạn đồng khoa lạm việc bên Hình bộ, liền đi nói với người đó, nhất định phải dùng đại hình hung hăng hầu hạ tên Tống Định Khoan đó, khiến hắn phải sống không bằng chết thì mới được. Bạn đồng khoa thấy hắn nghiến răng nghiến lợi như thế, hơi ngẩn người, nói: “Sao ngay cả Bạch huynh cũng căm tức như vậy…… Trước đó cấp trên đã có người dặn dò qua, tuyệt đối không cho thằng nhãi này sống tốt, hiện giờ đã dụng hình đến mức không động đậy nổi rồi, làm thêm nữa chắc hắn toi mạng luôn.”
Bạch Tồn Lâm: “……”
Ngay sau đó vụ Vạn Bồ lâu cũng được kết án, hơn hai mươi tên tiểu lại trong triều bị bắt đi thẩm vấn, sau khi nhận tội đều bị phán quyết lưu đày.
Mạnh Cảnh Xuân bị nhốt trong Tướng phủ, không nghe được chuyện gì bên ngoài, đương nhiên cũng hoàn toàn không biết những chuyện đã phát sinh.
Ngoại thương đã khá hơn rất nhiều, nhưng vẫn bị bắt uống thuốc tiếp. Trương Chi Thanh có ghé qua vài lần, đều bắt mạch xong là liền vội vàng đi, không hề nói câu nào thừa thãi với nàng.
Mạnh Cảnh Xuân chỉ trông ngóng cho mình mau khỏe, vậy thì nàng có thể nhanh chóng rời khỏi đây, không quấy rầy Thẩm Anh nữa.
Qua thêm mấy ngày, Thẩm Anh khó khăn lắm mới có được một ngày nghỉ, mới sáng sớm đã bị con vẹt ở gian trong kêu tỉnh cả ngủ. Hắn lập tức rời giường, xách lồng vẹt sang một gian phòng ngủ khác.
Mạnh Cảnh Xuân vẫn ngủ say, Thẩm Anh nhẹ nhàng đặt lồng vẹt xuống rồi sang nhà bếp bưng cháo tới.
Mạnh Cảnh Xuân nghe thấy tiếng động, ngồi dậy dụi dụi mắt. Bình thường giờ này Thẩm Anh đã lên triều rồi, không ngờ hôm nay lại xuất hiện trong phòng.
Nàng sửng sốt, Thẩm Anh đã bưng chén ngồi xuống, thong dong đưa chén nước cho nàng súc miệng.
Mạnh Cảnh Xuân ngoan ngoãn nhận lấy, Thẩm Anh lại bưng chén cháo lên, múc một thìa rồi đưa đến bên môi nàng. Mạnh Cảnh Xuân ngẩn người, vội đưa tay ra, nói: “Hạ quan tự mình làm được……”
Thẩm Anh liền đưa chén cho nàng.
Vẹt trong lồng rỉa lông chán chê xong há mỏ kêu lên: “Tướng gia! Tướng gia!”
Mạnh Cảnh Xuân bị dọa đến run cả tay, suýt nữa thì làm đổ cháo trong chén.