Cửa thành đã đóng, nhưng mà một thị trấn nho nhỏ, tường cao còn không được
một trượng, đối với cao thủ giang hồ, quả thực tựa như chuyện cười.
Sau khi hai người vào thành tìm không bao lâu, liền thấy được quán mì của
Ách Ba, sau đó bị một màn trong quán chấn động nhảy dựng, thiếu chút nữa không có cho nhau cắn một ngụm chứng minh hai người không phải đang
mộng du.
Vị Các chủ mà trên lý luận đã chặt đứt thất tình tuyệt lục dục của bọn họ, đang bôi thuốc cho một người quái dị xấu xí.
Thuốc kia, chính là Băng Thủy Quả vừa mới mất trộm.
Sớm nên nghĩ đến ngoại trừ Các chủ, trên giang hồ còn có người nào có khinh công có thể thắng mình. Văn Tinh lại quẹt quẹt cái mũi.
“Băng Thủy Quả, đó là Băng Thủy Quả a……” Chiêu Hoa sắp té xỉu, thì thào tự nói.
Trên quán mì có một cái đèn lồng, ngọn đèn tuy rằng u ám lại ngăn không được ánh mắt lợi hại của cao thủ giang hồ, tay của người quái dị kia, hình
như chỉ bị phỏng có một chút nho nhỏ, nhưng là…… Băng Thủy Quả là
thánh phẩm chữa thương “Sinh tử nhân, thịt bạch cốt” a! (cải tử hoàn
sinh, xương cũng thành thịt)
Quả thực là giết gà dùng dao mổ trâu,
giậm chân giận dữ. Chiêu Hoa gần như phát điên, một đôi chân lại giống
đóng đinh trên mặt đất, không bước nổi một bước, trong cổ họng càng
giống như bị cái gì chặn, một thanh âm đều phát không ra.
Bởi vì so với giận dữ càng làm cho người ta khiếp sợ là, hành động của vị Các chủ kia của bọn họ.
Các chủ tự tay bôi thuốc cho người ta? Dùng vẫn là hiếm thấy Băng Thủy Quả? Người quái dị này đời trước tích cái gì đức, kiếp nầy có thể gặp phải
chuyện tốt như vậy?
Ở trong lòng Chiêu Hoa, cái người quái dị xấu xí
kia hiện tại hẳn là phải mang ơn, còn phải lập bài vị trường sinh cho
Các chủ. Nhưng mà ở trong lòng người quái dị, à, không, ở trong lòng Ách Ba, không chỉ không mang ơn, ngược lại mau bị hù chết.
Thật vất vả
có một chút buồn ngủ, đang lúc thiu thiu ngủ, đột nhiên gặp tiên nhân
mới không thấy kia, lại giống như quỷ mỵ xuất hiện ở trước mắt, dù người có gan lớn thế nào, cũng sẽ bị dọa nhảy dựng, huống chi lá gan Ách Ba
vốn không lớn.
Hoảng sợ nhìn thấy tiên nhân ngồi xổm trước mặt mình,
lấy ra một viên trái cây màu trắng hương khí tỏa ra bốn phía, bóp vỏ,
lấy chất lỏng chảy ra từ trái cây bôi trên tay hắn.
Ách Ba không biết đây là trái cây gì, nhưng là hắn cảm giác được chất lỏng rất thanh mát, bôi đến chỗ nào, lập tức hết đau. Kế tiếp, làm Ách Ba sợ tới mức chết
khiếp, không phải hành động bôi nước trái cây trên tay hắn, mà là bôi
xong tay, tiên nhân xem còn có nửa trái cây chưa dùng, liền đem chất
lỏng còn lại toàn bộ bôi lên khuôn mặt mà người khác ngay cả nhiều xem
một cái đều chán ghét của Ách Ba.
Ách Ba đột nhiên mộng, không biết
làm sao ngưỡng nghiêm mặt, ánh mắt dừng ở trên mặt tiên nhân, khoảng
cách gần trong gang tấc, làm cho khuôn mặt tiên nhân có vẻ hết sức rõ
ràng, ánh mắt không có một tia cảm tình, giống như là băng trên đỉnh
tuyết sơn ngàn năm không tan. Một cơn đau đớn thình lình xảy ra trong
đầu Ách Ba, lung lay một chút, hai mắt hắn tối sầm, gục ở tại trong lòng tiên nhân.
Tiên nhân, không, phải nói Các chủ, khuôn mặt xinh đẹp
không giống phàm nhân kia, lộ ra biểu tình giật mình hiếm thấy, hình như không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt. Một hồi lâu sau, hắn đột
nhiên sờ sờ mạch đập của Ách Ba, sau đó ôm lấy Ách Ba, đi về phía Văn
Tinh cùng Chiêu Hoa.
“Các, Các chủ?”
Ánh mắt lạnh như băng của Các chủ nhìn nhìn Văn Tinh, sau lại dừng ở trên tay Ách Ba, sau đó ánh mắt
trầm xuống, độ ấm lại giảm xuống vài phần.
Văn Tinh lập tức hiểu được ý tứ của Các chủ, lập tức nói: “Các chủ yên tâm, thuộc hạ hiểu được.”
— —— —— —— —— ——-
Một ngày sau, mấy du côn trong thị trấn nhỏ đều bị người đánh gãy tay, dân
chúng trầm trồ khen ngợi rất nhiều, nhưng cũng không biết đến tột cùng
bọn họ đắc tội với ai mới có báo ứng như vậy.
Ách Ba mất tích, không
có gây cho dân chúng trong thị trấn nhỏ bất an gì, chỉ ngẫu nhiên cảm
thấy được có chút đáng tiếc, rốt cuộc không được ăn mì ngon mà rẻ như
vậy nữa.
Trịnh quả phụ cũng có chút buồn bực, thật vất vả tìm được
một người không trêu chọc thị phi có năng lực làm tấm gỗ miễn phí lao
động liền như vậy không có, còn muốn tìm một người như vậy nữa để bớt
lo, sợ sẽ khó khăn.
Cũng không có người nào lưu luyến Ách Ba, nguyên
nhân hình như là xuất phát từ khuôn mặt kia của Ách Ba, thật sự rất khó
làm cho người ta có ý niệm nhung nhớ trong đầu.
— —— —— —— ——–
Khi trở lại Lạc Dương, đã là canh năm, mơ hồ còn có thể nghe được một hai tiếng gáy.
Các chủ đem Ách Ba ném cho Chiêu Hoa, trực tiếp quay về phòng mình.
Chiêu Hoa sửng sốt nửa ngày, không biết làm gì với người quái dị này, một hồi lâu mới đánh thức chưởng quầy của khách điếm, vừa muốn một gian phòng
đem Ách Ba ném vào. Khi chuẩn bị đi ngẫm lại không đúng, lại quay lại
kêu chưởng quầy lấy một ít băng gạc sạch sẽ, đem tay và mặt Ách Ba đều
băng bó lại.
Mặc kệ nói như thế nào, bôi lên nước Băng Thủy Quả,
trong vòng sáu canh giờ không thể gặp ánh sáng mặt trời, nếu không sẽ
không hiệu quả. Chiêu Hoa cảm thấy được mình nếu không phân phó một
tiếng như vậy, vậy thật là không công lãng phí cả một trái Băng Thủy
Quả.
Sau hừng đông, Chiêu Hoa mất gần nửa ngày, làm ra chín món ăn đủ sắc đủ vị. Đối với chín món ăn đặc sắc có lạnh có nóng có chua có cay,
hắn nghiến răng thề, nếu còn không khơi dậy cho Các chủ thèm ăn, đời này hắn sẽ không nghiên cứu thực đơn nữa.
Sự thật cũng rất tàn khốc.
Các chủ khoanh chân ngồi ở trên giường luyện công, mặc cho Chiêu Hoa cầm
cây quạt, quạt hương thơm đồ ăn nóng hầm hập hướng vào lỗ mũi hắn, ngay
cả mắt cũng chưa nháy một chút, nhập định ngưng thần, như cây khô, như
tượng đá. Nếu không còn có hô hấp, Chiêu Hoa quả thực phải nghĩ đến mình đối mặt chính là một khối thi thể ấm áp.
Lúc gần đến chạng vạng, Văn Tinh đã trở lại. Hiển nhiên chuyện mà Các chủ dặn dò chẳng những đã
xong xuôi, trên tay còn mang trở về một…… người.
Nhìn thấy người
nào đó ở trên tay Văn Tinh liều mạng giãy dụa, mặt cùng tay đều bọc như
một cái bánh chưng, Chiêu Hoa đảo cặp mắt trắng dã: “Người này chạy đi
lúc nào?”
Văn Tinh sờ sờ cái mũi nói: “Ta trở về thì chỉ thấy hắn
chạy lung tung khắp nơi, giống như lạc đường, vì thế thuận tay liền
khiêng trở lại.”
Ách Ba liều mạng muốn tránh thoát tay Văn Tinh,
nhưng mà nam nhân này nhìn qua yếu đuối, lực tay cư nhiên so với mình
còn mạnh hơn, điều này làm cho Ách Ba cực kỳ sợ hãi.
Cái này cũng khó trách, vừa tỉnh lại, đột nhiên phát hiện mình không ở quán mì quen
thuộc, ngược lại ngủ ở một gian phòng xa lạ, đổi thành là ai đều sẽ bị
dọa nhảy dựng. Mê mang nửa ngày, Ách Ba mới nhớ tới chuyện đêm qua.
Không biết vì sao, lúc ấy nhìn thấy tiên nhân, hắn liền cảm thấy được giống
như có cái gì đó muốn từ trong óc chui ra, làm đầu hắn đau như muốn nứt
ra, duy trì không được, lập tức liền hôn mê bất tỉnh. Nghĩ như vậy,
trong lòng hắn lại càng thêm sợ hãi, chỉ có thể run run từ cửa sổ đi ra
bên ngoài, giống kẻ trộm quẹo trái quẹo phải, ra khách điếm.
Lạc
Dương quá lớn, không đi bao xa, Ách Ba liền bị lạc trong phố lớn ngõ nhỏ thành Lạc Dương, không biết chính mình vòng vo nửa ngày, không ngờ quay lại phía trước khách điếm, bị Văn Tinh mới gấp trở về gặp được.
Trên mặt hắn bao băng gạc, Văn Tinh tự nhiên là nhận không ra, nhưng mà mùi
đặc biệt của Băng Thủy Quả, lại bán đứng tay và mặt đều bị băng như bánh tét của Ách Ba, vì thế Văn Tinh thuận tay liền khiêng người trở về
khách điếm.
“Được rồi, đừng từ chối, cũng không biết ngươi người quái dị này gặp cái gì vận may, Các chủ nếu đem ngươi mang về, về sau liền
đi theo chúng ta đi! Cái khác không nói, bảo đảm ngươi ăn no mặc ấm.”
Chiêu Hoa sờ sờ Ách Ba đầu, đột nhiên nhớ tới hẳn là có thể cởi bỏ băng gạc, vì thế đem Ách Ba kéo trở về phòng.
Văn Tinh nhìn thấy Ách Ba, hình như cảm thấy được cũng thú vị, cũng cùng
lại đây, xem Chiêu Hoa đem băng gạc trên tay trên mặt Ách Ba đều cởi bỏ.
Bị hai nam nhân vây quanh, Ách Ba giống như đã bị đe dọa, không từ chối,
ngoan ngoãn ngồi một chỗ, mặc ai muốn làm gì thì làm, nhìn qua đáng
thương cực kỳ.
Băng gạc mở ra.
Trên tay hoàn hảo, dưới thần hiệu
của Băng Thủy Quả, một chút sưng đỏ do bị nóng, sớm đã biến mất không
dấu vết, dùng nước lau đi liền rớt một tầng da chết, lộ ra mảng da mới
tuyết trắng phấn nộn. Tay Ách Ba vốn vết chai che kín, lúc này không chỉ có làn da được bôi qua trở nên trắng noãn vô cùng, liền ngay cả vết
chai đều rớt một tầng.
Chiêu Hoa tấm tắc lấy làm kỳ, đối Văn Tinh
nói: “Khó trách cung chủ nhất định muốn Các chủ lên Thi gia trang cầu
trái Băng Thủy Quả này, thì ra ngoại trừ là thánh phẩm chữa thương, Băng Thủy Quả này còn giống như truyền thuyết là thánh phẩm làm đẹp da, lần
này Các chủ không biết phải nói như thế nào với cung chủ đây.”
Văn Tinh sờ sờ cái mũi, không đáp lại nói: “Cởi bỏ băng gạc trên mặt hắn nhìn nhìn xem.”
Nếu có thể đem một người quái dị xấu xí biến thành một đại mỹ nhân, đó mới thật sự kêu thần kỳ.
Nếu Băng Thủy Quả thực có thể làm được chuyện này, vậy không gọi thánh phẩm, rõ ràng kêu thần quả cho rồi.
Chuyện đó đương nhiên là không có khả năng.
Mặt Ách Ba cũng giống tay, rớt một tầng da chết, khiến cho lớp da gồ ghề
không hề rõ ràng nữa, làn da cũng trắng hơn chút, từ người gặp người
ghét cực phẩm quái dị xấu xí thăng lên cấp bình thường xấu. Đương nhiên, nếu hắn thật sự gặp vận may có cơ hội lại bôi tám lần mười lần Băng
Thủy Quả, từ mức người xấu xí bình thường lại thăng lên biến thành tiêu
chuẩn người bình thường, cũng không phải không có khả năng.
Nhưng là, trên đời này nào có nhiều như vậy Băng Thủy Quả? Một viên này, vẫn là
Các chủ tự đi cầu tới. Vì thế, Các chủ thiếu Thi gia trang một cái đặc
ân, đặc ân của Các chủ Trấn Long các Hoàng Thiên Cung, so với một tòa
thái sơn còn nặng hơn.
Văn Tinh thực thất vọng, vuốt cái mũi đánh giá Ách Ba nửa ngày, mới đột nhiên hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Ách Ba đang nhìn hai tay mình ngẩn người, chợt nghe được Văn Tinh ra tiếng, giống như bị sấm sét dọa đến, nhảy dựng lên, đối diện tầm mắt tò mò của Văn Tinh. Một hồi lâu, hắn run rẩy ngồi trở về, vươn một ngón tay, dính dính nước, ở mặt bàn viết xuống hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Ách Ba”.
Trước kia hắn gọi là gì hắn không nhớ được, sau khi được Chu Mì Sợi cứu,
người ta lão hán cũng không có tiêu chuẩn đặt cho hắn tên dễ nghe gì,
mỗi ngày liền Ách Ba Ách Ba kêu, còn nói tên xấu sẽ mạng lớn phúc lớn.
Cho nên Ách Ba đã kêu Ách Ba, nếu nhất định phải có họ phía trước, vậy
kêu Chu Ách Ba.
Người câm? Còn là người câm biết viết chữ.
Văn Tinh cùng Chiêu Hoa hai mặt nhìn nhau, giống như…… Ách Ba biết viết chữ thực ngạc nhiên.
“Vậy ngươi biết làm cái gì?”
Văn Tinh trong lòng cân nhắc, một người câm, mang về Hoàng Thiên Cung có
thể làm cái gì? Nấu nước chẻ củi? Đó là chuyện của sở giám sát, hắn Trấn Long các nhúng tay sở giám sát cũng không tốt. Nhưng ở lại Trấn Long
các liền càng không được, trong Trấn Long các người nào không phải cao
thủ trong cao thủ, liền ngay cả quét rác, ít nhất cũng có tiêu chuẩn nhị lưu cao thủ, xếp vào một người câm không biết võ công, còn không cho
người cười rớt hàm.
Nhưng mà người là Các chủ tự tay ôm trở về, không mang theo về cũng không được a.
Ánh mắt Ách Ba thật cẩn thận xẹt qua mặt hai người, thấy bọn họ không giống có ác ý, vì thế lại ở trên bàn viết xuống hai chữ: 『Mì sợi.』
“Biết
làm mì sợi……” Chiêu Hoa mắt bắt đầu trợn trắng, biết làm mì sợi rất
giỏi a, hắn cũng biết. Không chỉ vậy, chỉ là mì sợi hắn có thể làm ra
ba, bốn mươi loại khác nhau, đáng tiếc mặc kệ là loại nào, đều không câu nổi sự thèm ăn của Các chủ…… Ý? Từ từ, mì sợi?
Chiêu Hoa và Văn
Tinh nhanh chóng trao đổi một ánh mắt, nhớ tới Các chủ khuya khoắt chạy
đến cái quán mì thị trấn nhỏ kia, chẳng lẽ là……
“Ngươi biết làm mì sợi? Các chủ nửa đêm chạy đến ngươi đó là đi ăn mì sợi?”
Có lẽ là phán đoán này quá mức khó tin, giọng nói của Chiêu Hoa thật sự cao, hình như là giống nhị hồ (đàn nhị) bị kéo trật.
Ách Ba hoảng sợ, bản năng rụt lui về phía sau, sợ hãi nhìn thấy bọn họ.
“Các chủ, chính là người đêm qua bôi thuốc cho ngươi……” Văn Tinh bổ sung một câu, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Nhớ tới người nam nhân đẹp như tiên nhân lại quỷ dị như quỷ, Ách Ba càng
thêm sợ hãi, lại đi sau rụt lui, tròng mắt cũng quét khắp mọi nơi, giống như chuẩn bị xem xét chỗ nào không người mà chạy trốn.
“Nói mau! Các chủ có phải hay không chạy đến chỗ ngươi ăn mì sợi?”
Chiêu Hoa nóng nảy, liên tục lắc lắc bả vai của Ách Ba. Ách Ba bị lắc đến đầu váng mắt hoa, thẳng đến Chiêu Hoa bị Văn Tinh đẩy ra, trước mắt hắn sao còn bay đầy trời, không đợi khôi phục, trên người căng thẳng, cả người
đã bị Chiêu Hoa kéo vào phòng bếp.
“Bột mì, nước, chậu……”
Chiêu Hoa vừa ghi nhớ vừa đem mấy thứ này ném tới trước mặt Ách Ba, sau đó
đôi mắt – trông mong nhìn thấy Ách Ba, giống như tràn ngập cầu xin.
Ách Ba bình tĩnh, bị Chiêu Hoa thấy toàn thân lông tơ đều dựng thẳng lên,
trong lòng bất ổn, không biết người này rốt cuộc muốn thế nào, cũng
không có biện pháp hỏi ra miệng, đành phải lấy chút bột mì, bắt đầu chậm rãi nhào bột.
Chính là phương pháp làm mì sợi bình thường, chẳng sợ
Chiêu Hoa đem ánh mắt trừng to như đồng la (cồng chiêng), cũng không
phát hiện trong quá trình Ách Ba làm mì sợi có cái gì đặc thù, nước làm
nước dùng, cũng chỉ là nước giếng bình thường khách điếm cung cấp. Về
phần mì nấu ra thôi…… Chiêu Hoa nếm thử, hương vị coi như không có
trở ngại, hơn nữa mì sợi cũng cũng đủ dai, nhưng mà cũng không hơn, ít
nhất Chiêu Hoa còn có tự tin mình làm được mùi vị có thể tốt hơn rất
nhiều, nhưng không thấy Các chủ có bao nhiêu thích ăn a.
“Mì này…… Các chủ thật có thể nuốt trôi?”
Khi Chiêu Hoa còn đang lo lắng rốt cuộc có mang qua cho Các chủ hay không,
Văn Tinh đã thực rõ ràng bưng lên mì sợi đi ra phòng bếp. Cùng với ở
trong này đoán già đoán non, còn không bằng đi thử thử một lần.
“Ê, chờ ta……”
Chiêu Hoa đuổi theo qua, tại trù phòng lại chỉ còn lại có Ách Ba một người.
Đông ngắm ngắm, tây nhìn xem, không ai. Vì thế…… Ách Ba lại chuồn.
Các chủ còn đang luyện công, tư thế kia từ lúc bắt đầu đến bây giờ sẽ không biến quá. Chiêu Hoa từng nghĩ tới, nếu làm cho Các chủ luyện như vậy
một tháng, cuối cùng hắn nhìn thấy khẳng định là Các chủ bị tro bụi
chôn.
“Các chủ, nên dùng cơm.” Văn Tinh đem mì sợi đặt lên bàn.
Các chủ cái mũi giật giật, mở to mắt, sau đó đứng dậy, xuống giường, ngồi
xuống, ăn mì. Liên tiếp động tác, quả nhiên là lưu loát đến không có một chút tạm dừng, Văn Tinh cùng Chiêu Hoa hai người thấy ánh mắt đều
thẳng, như hai con rối gỗ, nửa ngày không nhúc nhích.
Mì này, thực sự đặc biệt như vậy?
Hay là, đặc biệt chính là Ách Ba làm mì kia?
“Nguy rồi!” Chiêu Hoa đột nhiên vỗ đầu, hắn để Ách Ba một người ở lại phòng bếp, nên sẽ không……
Vội vàng chạy về, vừa vào thấy phòng bếp quả nhiên không ai, Chiêu Hoa vừa
bực mình vừa buồn cười, đi ra khách điếm vỗ ba cái, mấy người dân chúng
ăn mặc tầm thường liền vây quanh lại đây, hắn nói nhỏ vài câu, những
người đó liền lại đều tán đi.
Một lát sau, Ách Ba đã bị người xách cổ áo dẫn theo trở về, hình như ăn một chút đau khổ, trong mắt tràn đầy sợ hãi, nhìn thấy Chiêu Hoa lạnh run, hơn nửa ngày không dám động đậy chút nào.
“Các chủ thích ăn mì ngươi làm, ngươi liền ngoan ngoãn lưu lại, nếu không…… Cho ngươi ăn đủ!”
Có chút chán ghét Ách Ba luôn chạy trốn, Chiêu Hoa trước cười cười, sau đó đột nhiên liền thay đổi mặt, nói câu ngoan độc. Nhìn đến mặt Ách Ba sợ
tới mức một mảnh trắng bệch, hắn lại cảm thấy được giống như có chút
quá…, lấy tay sờ sờ mặt Ách Ba, vỗ vỗ, ôn nhu nói, “Chỉ cần ngươi nghe lời, ta cam đoan, chuyện gì đều không có.”
Chiêu Hoa rất ít uy hiếp
người khác, lần đầu tiên nảy sinh ác độc cư nhiên là với một người câm.
Thấy ánh mắt tràn đầy sợ hãi của Ách Ba, hắn bắt đầu cảm thấy được có
chút hổ thẹn, đường đường là tam đầu lĩnh của Hoàng Thiên Cung Trấn Long các, cư nhiên đối với một người thường không biết võ công như vậy, vì
thế hắn hạ quyết tâm, về sau sẽ đối với Ách Ba tốt một chút, nhất là hai tay làm mì sợi của Ách Ba, nhất định phải bảo vệ tốt.
“Tay Ách Ba là như thế nào bị thương?” Chiêu Hoa hỏi Văn Tinh.
“À, mấy du côn, tranh giành tình nhân.”
“Ngươi xử trí như thế nào?”
“Ăn miếng trả miếng, đánh gảy.” Văn Tinh nhẹ nhàng bâng quơ qua loa. Đừng
xem hắn bề ngoài yếu đuối giống cái thư sinh, trên thực tế người hung ác trong Trấn Long các, không thể không có hắn.
Chiêu Hoa nghe xong,
vừa lòng gật đầu, sau đó lại vỗ vỗ tay kêu tới mấy tùy tùng ẩn từ một
nơi bí mật gần đó, phân phó tìm được mấy du côn kia, đánh gãy chân bọn
họ một lần. Bình thường Chiêu Hoa không phải người ngoan độc, chẳng qua
lúc hắn độc lên, cũng không phải người.
Khi hai người nói chuyện,
không có kiêng dè Ách Ba, chẳng qua Ách Ba phản ứng có chút chậm, chờ
bọn hắn đi đã lâu mới dần dần hiểu được, tay rụt vào run lên nửa ngày.
Mặc kệ là cố ý hay là vô tình, Văn Tinh cùng Chiêu Hoa làm cho Ách Ba nhận
rõ một chuyện thật, thì phải là bọn họ nói cái gì chính là cái đó, Ách
Ba không có quyền lợi phản kháng, nếu còn dám chạy trốn, hai cái đùi của Ách Ba, chỉ sợ cũng rất khó giữ được. Làm mì sợi, dùng chính là tay,
không phải chân.
Từ đó về sau, Ách Ba liền thành thật, hắn chỉ là
người làm mì sợi, không có gì mà uy vũ không khuất phục, đối mặt cường
quyền, hắn chỉ có khuất phục. Dù sao đều là làm mì sợi, ở nơi nào không
thể làm?
Đầu của Ách Ba không được tốt lắm, sau khi nhận rõ sự thật
cũng cũng chỉ có thể tự an ủi như vậy, nhưng là ánh mắt nhìn Chiêu Hoa
và Văn Tinh, đều mang theo ba phần sợ hãi.
— —— —— —— —— —— —–
Ở Lạc Dương dừng lại nửa tháng, sau khi Ách Ba đến, Các chủ rốt cục tiếp tục ra đi.
Văn Tinh thở dài một tiếng. Mì sợi thần kỳ a, cư nhiên chậm trễ bọn họ nửa
tháng hành trình, nếu biết Các chủ mỗi nửa đêm chạy đến một cái quán mì
nhỏ ngoài hai mươi dặm đi ăn mì sợi, hắn sớm ra tay đem Ách Ba bắt về.
Mà Chiêu Hoa lại còn có chút đau buồn âm thầm, trộm hỏi Văn Tinh: “Ngươi nói Các chủ sẽ ăn mì sợi bao lâu?”
Sau khi Ách Ba đến đây, hắn rốt cục có thể theo một đống rau dưa thịt bò
giải thoát đi ra, mới hưng phấn không bao lâu, liền lại bắt đầu lo lắng.
“Có lẽ một ngày, có lẽ cả đời.”
Cái này phải xem Các chủ rốt cuộc là thích mì sợi, hay là thích…… Văn
Tinh ngồi trên lưng ngựa, nhìn xe ngựa phía sau một cái, Ách Ba lui ở
trên giá ngồi trước thùng xe, đang buồn ngủ, cằm theo bánh xe chuyển
động một chút một chút. Nếu xem nhẹ vết thương trên khuôn mặt kia, rất
có vài phần dáng điệu thơ ngây dễ thương làm người thích, nhưng nếu nói
Các chủ thích Ách Ba này, hình như vẫn là có chút không thể tưởng tượng
được.
“Hừ, nói cũng như chưa nói.” Chiêu Hoa thực khinh bỉ liếc Văn
Tinh một cái, sau đó theo ánh mắt Văn Tinh, cũng nhìn về phía Ách Ba.
Hình như cảm giác có người đang nhìn mình chăm chú, Ách Ba đầu đột nhiên
rung một chút, sau đó bừng tỉnh. Hắn kích động nhìn xung quanh, không có phát hiện dị thường, lúc này mới lại bắt đầu gà gật.
Bởi vì Văn Tinh cùng Chiêu Hoa từ lúc Ách Ba tỉnh lại, cũng đã quay đầu đi, nhìn không chớp mắt.
“Phía trước chính là Ưng Khẩu nham a.”
Đi rồi nửa ngày, Chiêu Hoa nâng tay che ánh nắng. Mặt rời đầu hè, đã bắt
đầu tùy ý phóng thích độ nóng, cho dù là cao thủ võ công cũng sẽ cảm
thấy nóng, hắn nghĩ đến nghỉ ngơi nghỉ ngơi dưới tàng cây râm mát.
“Cẩn thận, nghe nói nơi này thường có gấu lui tới.” Văn Tinh nghiêm trang.
“Ha, đang muốn ăn tay gấu đây……” Chiêu Hoa cười to, cười mới một nửa,
trong đám cây cối bên cạnh đột nhiên nhảy ra một bóng đen, “A! Văn Tinh
ngươi miệng quạ đen……”
Chiêu Hoa kêu thảm thiết một tiếng, nhanh
chóng lập tức nhảy dựng lên, một cước bay vút ra, đem bóng đen đá bay
ngược ra ngoài, nhưng càng nhiều bóng đen từ trong rừng cây nhảy ra, mục tiêu thẳng hướng — xe ngựa!
Không phải gấu, tất cả đều là sát thủ áo đen.
Ách Ba bị tiếng kêu thảm thiết của Chiêu Hoa bừng tỉnh, mới vừa mở mắt,
liền nhìn đến vô số bóng đen mang theo lưỡi dao sắc bén hàn quang dày
đặc lao thẳng tới, nhất thời sợ đến mặt không còn chút máu, bất chấp xe
ngựa còn đang đi tới, né ra khỏi càng xe té xuống đất. Xa phu hình như
không có dự đoán được Ách Ba sẽ hành động như vậy, đột nhiên lôi kéo
cương ngựa, khi muốn tự tay đem hắn kéo trở về thì đã muộn.
Ách Ba
lăn xuống xe, còn ngã một cái, đứng lên ôm đầu liền chuẩn bị chạy trốn,
khi chạy qua sườn xe, cửa xe đột nhiên không tiếng động mở ra, một bàn
tay bắt lấy áo Ách Ba, đưa hắn kéo tới trong xe, sau đó chỉ nghe bên tai một tiếng quát khẽ lạnh lùng: “Biến!”
Ngoài thùng xe, đồng thời truyền ra hơn mười tiếng kêu thảm thiết, sẽ thấy không một tiếng động.
Thản nhiên mùi máu tươi bay vào mũi, Ách Ba một trận ghê tởm, như thế nào
cũng không dám đẩy ra cửa xe hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh.
Trong thùng xe cực kỳ im lặng, thảm dưới chân là da sói tuyết, vị Các chủ
xinh đẹp giống tiên nhân kia đang khoanh chân ngồi ở giữa, không có mở
mắt, cũng không có động, giống như người vừa rồi kéo Ách Ba lên xe, lại
chỉ dựa vào một tiếng khẽ quát đã đem hơn mười người sát thủ áo đen đột
kích đột nhiên đánh chết cũng không phải hắn.
Ách Ba lặng lẽ hướng
góc thùng xe xê dịch, thân xe nhoáng lên một cái, lại bắt đầu đi tới.
Một lát sau, không khí bên trong xe im ắng nặng nề, làm cho Ách Ba dần
dần dâng lên cảm giác nổi da gà, cùng Các chủ khoảng cách gần trong gang tấc, càng làm hắn phi thường không có cảm giác an toàn. Hắn muốn xuống
xe ngồi trở lại giá ngồi, nhưng là trộm nhìn khuôn mặt không có biểu
tình của Các chủ, lá gan Ách Ba vốn không lớn, hình như lại trở nên càng nhỏ.
Cuối cùng, Ách Ba vẫn là lựa chọn lại lui về góc, hết sức đem
khoảng cách giữa mình và Các chủ kéo xa một chút. Còn hơn Văn Tinh cùng
Chiêu Hoa, hắn hình như đối với vị Các chủ chưa từng làm cái gì hung ác
với hắn này càng sợ hãi một chút. Nguyên nhân nói không rõ, trên người
Các chủ hình như có loại không hiểu gì đó, vô ảnh vô hình, trước kia còn không cảm thấy được, hiện tại lại càng ngày càng rõ ràng, hình như từng ở nơi nào cảm thụ qua, nhưng là Ách Ba chỉ cần tập trung suy nghĩ, sẽ
đau đầu. Hắn sợ, rất sợ, lại không biết cuối cùng là sợ hãi những điều
không thể giải thích trên người tiên nhân, hay là sợ hãi những cơn đau
đầu gây ra bởi những điều không thể giải thích.
Tóm lại, cách xa một chút sẽ không sai, đây là kết luận mà cái đầu không quá linh hoạt của Ách Ba cuối cùng làm ra.
Lúc sau hành trình chậm lại, hình như là gặp một hồi ám sát, làm cho Văn
Tinh cùng Chiêu Hoa đều thật cẩn thận, đối với mấy người đi theo sau xe
ngựa làm mấy thủ thế, các tùy tùng liền tản ra bốn phía, chỉ để lại bốn, năm người đi theo sau xe ngựa.
Ngoại trừ mấy con thỏ hoang chơi đùa
trong bụi cỏ làm cho bọn họ sợ bóng sợ gió một hồi, dọc theo đường đi
coi như bình tĩnh. Nhưng là tốc độ đi chậm lại, quấy rầy kế hoạch, không có đến kịp chỗ nghỉ chân, cho nên bọn họ chỉ có thể tìm chỗ vách núi đá chắn gió trước khi trời tối, hơi làm sạch một chút cành lá khô, chỉnh
ra một chỗ có vẻ sạch sẽ, đốt lửa nhóm bếp.
Mì sợi là có sẵn, Văn
Tinh giống như đối loại tình huống này có chuẩn bị, trước khi xuất phát
đã kêu Ách Ba làm sẵn một bao mì sợi, ngay cả nồi cũng không quên mang
đi. Lúc này Ách Ba đang ngồi xổm trước đống lửa một tay nấu mì sợi, một
tay cầm lương khô Văn Tinh mang đi, buồn bực cắn.
Lương khô là Chiêu
Hoa tỉ mỉ đặc chế, rất ngon, bên trong lớp da khô là thịt khô ngon
miệng. Người đầu bếp giỏi dù có đi ra ngoài, cũng sẽ không để dạ dày
mình chịu thiệt. Làm cho Ách Ba buồn bực chính là, hương vị lương khô
ngon hơn mì sợi mình làm, vì sao còn bắt hắn làm mì làm gì? Cái này
giống như có cơm thơm ngào ngạt không ăn, lại đi ăn lương khô. Ách Ba
không biết là vị Các chủ kia có tật xấu, hay là do mình chưa thấy nhiều
việc kỳ quái.
Nói là nói như vậy, Ách Ba cũng không có can đảm chạy
tới để hỏi đến cùng, vẫn là thành thành thật thật ngồi xổm nơi đó nấu
mì. Thấy nước sôi, hắn nắm một nắm mì sợi ném vào trong nồi.
Rất
nhanh mì sợi chín, Ách Ba múc ra bát, sau đó nhìn trái nhìn phải, lại
phát hiện Văn Tinh cùng Chiêu Hoa mang theo mấy tùy tùng tản ra ở bốn
phía xe ngựa, không một người tới gần xe ngựa bên này.
Không trông
cậy vào, Ách Ba chỉ có thể tự mình bưng mì sợi, đứng không yên ở bên
ngoài xe ngựa một lát, mới nhẹ nhàng mở ra cửa xe. Trước đem đầu nhòm
vào, thấy Các chủ vẫn duy trì bộ dáng nhắm mắt khoanh chân như trước,
hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, đem mì sợi đặt ở trên xe, sau đó nhanh
chóng đóng cửa lại, lại chạy trở về bên đống lửa.