Chu Mộng Châu lúc thấy bóng ngươi quen, chừng như đã nhận ra là ai. Thế nhân từ sau khi không nghe được những lời khải thị của Nhẫn đại sư biết được nhiều về sư phụ của mình, mặc dù người chưa từng dạy cho chàng một chiêu võ. Thế nhưng cuộc duyên hội trong rừng táo với lão hòa thượng như là một bước ngoặt trong cuộc đời chàng, và cũng như là cuộc đời chàng đã ước định từ đó. Chàng thầm hiểu trọng trách của mình lúc này rất lớn, chỉ muốn mau chóng hoàn thành sứ mệnh ban đầu sư phụ giao phó, để còn trở lại gặp người.
Nghĩ vậy, nên lúc ấy chàng không truy theo bóng hồng kia, mà tiếp tục phóng về hướng tây.
Chàng thi triển khinh công mà chạy, bất tri bất giác quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra phía sau xa một đám bụi mù vàng, nháy mắt đã nghe rõ tiếng vó câu dồn dập chạy tới. Chu Mộng Châu nghĩ nhanh trong đầu một ý, lập tức giảm tốc độ, rồi thả bộ thong thả.
Chốc lát, ba con tuấn mã phóng tới, trên lưng là ba gã hán tử vận áo đen. Lúc vượt qua người chàng, gã cuối cùng liếc mắt nhìn Chu Mông Chu một cái.
Chu Mộng Châu đầu hơi cúi thấp, cứ như chuyên chú mà đi, cố tránh cái nhìn của gã kia.
Ba gã đại hán phóng ngựa lướt qua, mười hai vó câu tung mạnh cuốn lên đằng sau một đám bụi mù mịt. Nhưng khi vừa qua khỏi Chu Mộng Châu chừng vài trượng, trong đám bụi mờ ấy, Chu Mộng Châu chợt nhận ra một vật gì từ ngựa rơi xuống, có điều nhất thời chưa nhìn thấy rõ. Đến khi đám bụi tan hết, Chu Mộng Châu mới nhận ra một tay nải vải đen rơi bên đường. Chàng biết bọn người kia đánh rơi, vốn định gọi lại, thế nhưng chớp mắt cả ba con ngựa đã phóng xa mấy mươi trượng, tiếng vó lại rầm rập, căn bản không thể gọi cho họ nghe được Chu Mộng Châu không chút do dự, liền chạy lại cầm lấy tay nải vải đen, rồi thi triển thân pháp phóng đuổi theo định trả lại tay nải cho họ. Nhưng vừa phóng được mươi trượng,chàng chợt dừng chân lại, thầm nghĩ:
– Không được ! Ta vốn không muốn để xảy ra chuyện rắc rối, nên vừa mới thả bộ. Giờ phóng đuổi theo bọn chúng, chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này hay sao chứ ?
Nghĩ thế, chàng vứt tay nải lại bên đường rồi tiếp tục đi.
Đi được thêm một đoạn khá xa, bỗng thấy ba gã hắc y hán tử kia phóng ngựa quay trở lại, lần này vừa qua ngang người chàng, bỗng chúng giật cương dừng ngựa. Một trong ba gã lên tiếng quát :
– Dừng lại !
Chu Mộng Châu lòng rất trấn tĩnh, nhưng vờ làm vẻ hoảng hốt nhìn bọn họ, gã vừa rồi thét lớn có khuôn mặt rộng cằm bạnh, tướng mạo hung dữ. Một gã khác gầy ốm, mặt choắt, lúc ấy nhìn chàng, rồi nói với gã mặt bạnh.
– Đại ca, chúng ta trước hết làm rõ chuyện rồi tính.
Gã mặt bạnh trên trán còn thêm vết thẹo đao dài, lúc này nghe thế liền trừng gã mặt choắt, nói:
– Tam đệ, thời gian đã gấp lắm rồi, để nhỡ chuyện của trang chủ, ngươi có gánh chịu tránh nhiệm không chứ?
Gà mặt choắt được xưng là tam đệ, chừng như rất khiếp sợ gã mặt thẹo, uyển chuyển nói :
– Tuy là thế, nhưng đại ca cũng phải biết tính khí của trang chủ, nếu như biết được chuyện này, chẳng những trang chủ không chấp nhận phương pháp giải độc này, mà còn có thể tự quyết để bảo vệ thanh danh của Tụ Tinh trang trong thiên hạ…
Gã mặt thẹo nghe thế giọng ôn hòa nói:
– Vậy theo ý ngươi thì thế nào đây ?
– Theo ý tiểu đệ, chẳng bằng nhanh chóng về cốc, khéo may hiện tại đã có hai tên, chỉ còn thiếu một, không chừng gặp được một tên nào thuộc phường gian ác, cớ gì phải làm tội thằng nhóc này ?
Vừa nói gã vừa liếc về phía Chu Mộng Châu.
Gã mặt thẹo trầm mặc suy nghĩ, rồi nói:
– Cũng được, cứ theo ý ngươi, coi như phước lớn cho thằng nhỏ này !
Chu Mộng Châu nghe thế thì thầm rủa:
– Quái ! Ta đi đường ta, chẳng gây hấn với hắn, cái gì mà phước với họa chứ ?
Tuy nghĩ vậy nhưng vẫn làm ra vẽ sợ nhìn bọn chúng.
Ba gã hắc y hán tử đã phóng ngựa bỏ chạy trở lại hướng đến ban đầu.
Chu Mộng Châu thản nhiên đi tiếp. Nhưng qua chừng thời gian một tuần trà, bỗng lại nghe tiếng vó ngựa sau lưng, hơi nghiêng đầu nhìn thì lại thấy chính ba tên lúc nãy. Chu Mộng Châu bấm bụng nghĩ lần này chắc không thoát được phiền phức.
Nào ngờ, ba tên kia phóng ngựa qua người chàng vọt đi, chỉ thấy gã mặt choắt là quay đầu lại nhìn chàng nheo mắt mỉm cười. Chu Mộng Châu nhìn bọn họ, đã kịp phát hiện ra sau lưng ngựa gã mặt thẹo lúc nãy trống không, nhưng lúc này có thêm một chiếc túi vải đen lớn, bên trong thò ra một bàn chân.
Chu Mộng Châu nhậu mày nghĩ :
– Hắn cười gì ta chứ ? Xem ra hắn không thuộc hạng tà ác, thế nhưng trong nháy mắt, bọn chúng từ đâu bắt một người mang đi. Xem ra hai chiếc bao sau lưng hai tên kia cũng là chứa người.
Nghĩ đến đó, chàng cảm thấy phấn chấn lên, chẳng lẽ thấy người gặp nạn không cứu ?
Lòng hiệp nghĩa trỗi dậy, quyết định bám theo bọn người này, chờ cơ hội cứu ba người bị bắt trong ba bao kia.
Nghĩ vậy, chàng liền thi triển khinh công phóng đuổi theo.
Bọn người kia như đã làm được việc, cứ dong ngựa mà chạy chẳng hề nghĩ phía sau đã có “thằng nhóc” truy theo.
Chừng hai khắc giờ trôi qua, bọn ba gã hắc y hán tử chạy vào một dãy núi. Chu Mộng Châu vừa đuổi theo vừa tính toán trong đầu cách đối phó nếu như đột nhiên bị bọn người kia phát hiện. Vừa chạy vừa nghĩ bất tri bất giác đã nhập sơn khá sâu qua một chân núi, thế núi đột nhiên thay đổi, chỉ thấy vách núi dựng đứng, một bên là rừng cổ thụ cằn cỗi rậm rịt.
Đột nhiên chàng nhận ra một bóng người xẹt ngang, chàng liền nhảy sang bên đường ẩn thân sau gốc cây lớn. Ghé mắt quan sát thấy đó là một gã áo đen, chàng nghĩ đã thấy một tên, hai tên kia hẳn cũng chỉ ở gần đâu đây. Chàng vừa đinh lén đến xem thế nào, bỗng lại thêm một bóng người áo đỏ xẹt nhanh tới, chỉ nghe gã áo đen “hự” một tiếng, cả người từ từ quay lại.
Chu Mộng Châu lúc này mới phát hiện gã áo đen kia không phải là một trong bọn ba người vừa rồi. Lại nhìn người áo đỏ vừa xuất hiện là một lão già thấp lùn, mặt mày cổ quái.
Lão vừa xuất hiện đã ra tay phóng chỉ lực phong bế huyệt đạo gã áo đen. Chỉ nghe lão “hừ ” một tiếng lạnh lùng nói:
– Khảm Ly Tử ta xưa nay chưa tiếng nói hai lời, đồng bọn của ngươi lừa ta, hại ta bỏ công không phen này, chúng đã bị ta dụng Tỏa Cốt xuyên tâm trừng tri. Chung Đà Tử như đã ẩn thân trong núi này, nếu hắn chưa trị giải được độc trong người, thì quyết không khi nào rời được khỏi đây. Chỉ cần ta bỏ công truy tìm, thì chẳng phải là khó khăn gì mấy, có điều …
Lão dừng lại cười gần lên mấy tiếng, nói tiếp :
– Hắc hắc …Có điều lão phu lười phải phí sức, nếu ngươi chịu nói cho lão phu biết hắn hiện trốn ở đâu, lão phu nhất định sẽ mang ngươi về Nam Hải Thần Cung, chẳng những truyền thụ võ công cho ngươi. Chung Đà Tử cho dù mọc thêm ba đầu sáu tay cũng không làm gì được ngươi. Còn nếu như ngươi ngoan cố chẳng hồi tỉnh, thì chớ trách lão phu thủ đoạn tàn độc.
Trung niên đại hán nghe thế mặt biến sắc, thế nhưng quật cường nói :
– Tiền bối xỉn cứ tự nhiên đi tìm tệ trang chủ, thứ cho vãn bối không thể cáo bạch.
Khảm Ly Tử vừa nghe thế, mắt nổ lửa trừng nhìn gã đại hán, rồi đột nhiên nhảy phất tới vung tay bửa xuống vai trái gã một chiêu. Chỉ nghe gã đại hán thét lên một tiếng đau đớn, cả bả vai trễ xuống, xương cốt tợ hồ như vụn nát. Tuy vậy gã đại hán gắng chịu đau, nghiến răng trừng mắt nhìn Khảm Ly Tử cười gằn rít qua kẽ răng :
– Hừ ! Cho dù ngươi giết chết ta cũng đừng hòng moi ở ta tin tức gì về bổn trang chủ.
Khảm Ly Tử gật gật đầu,ngước mắt nhìn lên đỉnh núi, chắt lưỡi nói:
– Hảo ! Hảo ! … Chung Đà Tử chẳng ngờ lại có đám đệ tử trung thành như vậy, chẳng trách gì mà hắn cứ khí khái vỗ ngực xưng danh, cuồng ngạo nhất thế.
Nói đến đó, lão thâu ánh mắt lại chiếu thẳng vào mặt gã đại hán, hàn quang lạnh lùng, cười nhạt nói tiếp :
– Hừ ! Thế nhưng chỉ cần ta diệt tận bọn đáng chết các ngươi, để xem ai còn giúp con lừa già kia trị độc ? Chung Đà Tử trúng độc tàn phế. Chu Giác đã chết từ lâu. Bằng Thân thì không đáng phải lo, danh Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm không thuộc về ta thì còn ai chứ ? Ha …
ha … ha Lão cười lên vô cùng đắc chí.
Chu Mộng Châu nghe Khảm Ly Tử nhắc đến tên nha mình thì trong lòng chấn động, vô ý người bổ, chạm vào gốc cây phát ra tiếng động.
Khảm Ly Tử trong cơn cười khoái chí tựa hồ như không nghe thấy. Thế nhưng hắc y hán tử thì đưa mắt nhìn về phía gốc cây, độ nhiên thở dài rồi lại nhìn Khảm Ly Tử.
Khảm Ly Tử đã ngừng tiếng cười, nhìn chằm vào hắc y hán tử hồi lâu, bỗng lạnh giọng nói :
– Ngươi còn chưa chịu ra đây sao ?
Chu Mộng Châu nghe vậy thì ngớ người, thấy hắc y hán tử lại nhìn về phía mình lần nữa. Chàng nghĩ câu này Khảm Ly Tử chẳng phải nói với minh hay sao chứ ? Chàng hiểu là lão già đã biết được mình nấp ở đây, chỉ có điều chưa nói toát ra mà thôi.
Nhìn thấy thần thái và tiếng cười cuồng ngạo của Khảm Ly Tử, chàng ngầm tức giận khinh bỉ:
– Hừ ! Bằng vào ngươi mà dám xưng Thiên Hạ đệ nhất kiếm?
Chàng vốn không muốn ra mặt nhưng lúc ấy hiệp khí trỗi dậy liền rời gốc cây bước ra.
Nào ngờ thân hình mới định di chuyển thì lập tức thấy bóng áo đỏ lướt tới nhanh như chớp, chàng đinh né tránh nhưng đã không còn kịp, chỉ thấy thắt lưng hơi ê, cả người bị lão già nâng bổng lên ném một cái ra ngoài.
Chu Mộng Châu khinh công thân pháp đã khá thâm hậu lúc bị ném người bổng lên không, liền đề khí tụ thần thả người rơi xuống đất một cách nhẹ nhàng.
Khảm Ly Tử mặt hiện nụ cười khinh thị, lạnh giọng nói :
– Một chút bản lĩnh như ngươi mà dám giỡn mặt với lão phu ?
Chu Mộng Châu từ khi rời Trường An đến nay đã hấp thụ hai cao thủ phật môn nhất lưu truyền thụ võ công, lại được Kim La Hán cho uống linh đơn, võ nghệ nội công đã tiến triển rất nhiều. Thế nhưng không ngờ lúc nãy bị lão già chộp ném một cách dễ dàng, đến tránh cũng chẳng kịp trong lòng rất buồn bực. Tuy thế lòng vẫn không phục, tức giận nói :
– Ta tuy võ công còn kém, thế nhưng ngươi chỉ bằng vài món võ công mà đòi xưng Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm chỉ e chẳng xong đâu.
Khảm Ly Tử tức giận vọt người phóng tới, vung tay phải chộp vào ngực Chu Mộng Châu.
Chu Mộng Châu thầm hiểu mình không đáng là đối thủ của lão già, thế nhưng không cam lòng để đối phương khi hiếp, liền vung tay lên chống đỡ. Hai chưởng chạm nhau, Chu Mộng Châu cảm giác tay lão già cứng như thép, tay chàng đau buốt tợ như gãy lìa, đồng thời một cỗ kình lực đẩy bật tay chàng ra ngoài, cổ áo bị đối phương tóm gọn.
Khảm Ly Tử hầm hầm hói :
– Nói mau ! Đương kim thiên hạ còn ai võ công vượt qua lão phu ?
Chu Mộng Châu trong đầu nghĩ nhanh đến hai người, một người là tiên phụ của chàng và một người là sư phụ chàng, chút nữa thì đã buộc miệng nói ra. Thế nhưng chàng đã kịp ghìm lại không nói, mà hiên ngang trả lời.
– Là ta!
Khảm Ly Tử cười lên “hắc hắc ” mấy tiếng, nhìn chàng từ đầu đến chân, rồi lại nhìn từ chân lên đầu lạnh giọng nói :
– À ra thế ! Thật thất kính, đã thế thì Khảm Ly Tử ta nguyện tiếp các hạ vài chiêu !
Hắc y hán tử bấy giờ đứng bên ngoài nghe nói vậy, khẩn trương lên vội chen vào nói :
– Tiểu tử, ngươi tiếp lão tiền bối vài chiêu. Lão thân phận thế nào chứ ? Tuyệt đối không thể đả thương đến ngươi đâu !
Khảm Ly Tử trừng mắt hắc y hán tử một cái, mắt lộ hàn quang đầy uy lực, khiến hắc y hán tử cúi gầm đầu.
Chu Mộng Châu lực này tợ hồ như không còn nghĩ đến tình cảnh của mình hiện tại, nghĩ đến vừa rồi Khảm Ly Tử từng tuyên bố sẽ diệt tận bọn hắc y võ sĩ này, đồng thời đã ra tay với gã này. Thế nhưng, hắc y hán tử chừng như không dám mạo phạm đến lão ta, ngược lại còn có chút tôn kính, thực là điểu khó hiểu.
Bấy giờ Khảm Ly Tử cuồng ngạo nói :
– Hừ, tiếp chiêu ư ? Chỉ một thằng nhóc chưa ráo máu đầu, xứng qua chiêu với lão phu ư ? Chỉ cần hắn tiếp nổi lão phu ba chưởng, lão phu quyết không làm khó gì hắn ?
Chu Mộng Châu lại nghĩ :
– Sở học của mình rõ ràng không đáng là đối thủ của lão ta, thế nhưng nói tiếp không nổi lão ta ba chiêu, thì thực quá tệ hại !
Khi ấy khí tráng tuổi trẻ trỗi lên, chàng chẳng nghĩ gì nữa, mạnh dạn nói :
– Được ta tiếp lão ba chưởng, nếu sau ba chưởng không làm gì nổi ta, thì lão phải tha cho người này !
Vừa nói chàng vừa đưa tay chỉ gã hắc y hán tử.
Khảm Ly Tử nói :
– Chuyện của hắn ngươi không can thiệp nổi đâu !
Hắc y hán tử chen vào tiếp lời :
– Ngươi tiếp nổi ba chưởng của lão tiền bối, thì nên nhanh rời khỏi đây, chuyện của ta tiểu huynh đệ bất tất bận lòng.. Chu Mộng Châu vốn đến đây nguyên do truy đuổi theo ba gã hắc y hán tử kia để cứu người, hiện tại trong đầu vẫn còn nghĩ đến chuyện đó, nên lúc này nghe gã kia nói vậy, lòng nghĩ :
– Ngươi đã không cần ta nhúng tay vào, thì ta cũng chẳng phải hao công tổn trí !
Nghĩ rồi quay người bỏ đi, nhưng bên tai lập tức nghe tiếng thét giận dữ của Khảm Ly Tử, thân mình của lão đã như ánh chớp lướt tới cản đường, lạnh lùng nói :
– Chớ vội, tiếp lão phu ba chưởng rồi đi !
Chu Mộng Châu lãnh đạm nói :
– Các ngươi như đã muốn tự giải quyết với nhau, thêm ta vào chỉ càng lấn cấn !
Khảm Ly Tử bước tới một bước, tay phải hơi giở lên, mặt lộ nộ khí quát :
– Thực ra ngươi dám tiếp chiêu hay không chứ ?
Chu Mộng Châu thấy lão già cứ cố ức hiếp mình, trong lòng không phục, thầm nghĩ :
– Đến vào dầu sôi lửa bỏng, ta còn không sợ há sợ ba chưởng của lão ta !
Nghĩ vậy liền đưa ngực hiên ngang nói :
– Phất chưởng đi !
Khảm Ly Tử ngược lại thấy Chu Mộng Châu chấp nhận tiếp ba chưởng, thì sắc mặt hòa hoãn lại, đơn chưởng đưa lên, dụng năm thành công lực phát chưởng đánh ra. Chu Mộng Châu thấy lão già đã phát chưởng, tuy uy lực không ghê gớm thế nhưng cũng không dám khinh suất vội vận công thi triển một chưởng khởi thức trong Phiên Thiên chưởng gọi là “Phiên phiến sơ động”, khuỷu tay trầm xuống, phóng chưởng nghênh tiếp “Binh” một tiếng, Khảm Ly Tử người bất động, Chu Mộng Châu người chao đảo mạnh, thế nhưng chung quy vẫn không bị đẩy lùi. Thực ra Khảm Ly Tử đã đánh giá thấp đối phương cho nên chỉ dụng năm thành công lực, nào ngờ Chu Mộng Châu luyện được Phiên Thiên chưởng là tuyệt công dương thế, oai lực vô cùng, chỉ có điều công lực chàng còn non kém, cho nên mới chưa phát huy hết thần lực của nó.
Sau chưởng này, Khảm Ly Tử đứng há mồm tròn mắt nhìn Chu Mộng Châu, thất thanh hỏi:
– Nhẫn đại sư là gì của ngươi ?
Chu Mộng Châu nghe hỏi thì giật mình, thầm phục nhãn lực của lão ta quá lợi hại, mới chưởng đầu đã nhận ra mình sử dụng Phiên Thiên chưởng, còn biết được chính là chưởng pháp của Nhẫn đại sư. Lúc ấy hàm hồ nói :
– Cứ phát tiếp chưởng thứ hai đi. Hỏi những điều đó liên can gì chứ ?
Khảm Ly tử tròn mắt nói:
– Sao không liên can ? Lão phu với Nhẫn đại sư năm xưa có chút tinh hương hỏa, nếu ngươi là môn đồ của ông ta, thì ta lẽ nào để ngươi bị thiệt !
Chu Mộng Châu tiếp một chưởng vừa rồi không nhận ra đối phương dụng chưa hết công lực, chỉ nghĩ nội công lão ta bất quá hơn mình một chút nhưng không phải chẳng kháng cự nổi, lại thấy lão ta với Nhẫn đại sư chừng như đúng y lời lão ta nói có chút tình thân, nếu nói ra chính Nhẫn đại sư truyền thụ Phiên Thiên chưởng cho mình, có thể lão ta sẽ không tiếp tục xuất chưởng nữa. Mà lão không xuất. chưởng, thì không có cơ hội đánh giá xem võ công của mình cao thấp thế nào. Trong lòng suy tính như vậy, bèn nói :
– Ngươi yên tâm, ta căn bản chẳng quen biết với ai là Nhẫn lại sư.
Khảm Ly Tử nghe tợ hề như không tin lắm thế nhưng gật đầu nói :
– Được vậy thì ngươi tiếp lão phu một chưởng nữa.!
Vừa nói dứt lời lão tung chưởng cực nhanh.
Chu Mộng Châu giật thót người không nghĩ lão ta lần này ra tay nhanh như vậy, mà thế chưởng xem ra so với lần trước tăng gấp bội. Phản xạ đầu tiên.là né người tránh trực diện, rồi thi triển thức thứ hai trong Phiên Thiên chưởng đánh tới.
Nào ngờ Khảm Ly Tử cười “ha ha ” mấy tiếng, lách người né tránh, rồi hóa chưởng từ cương thành nhu cuộn lấy cả người Chu Mộng Châu vất ra ngoài mười mấy trượng.
Chu Mộng Châu khi cả người bị vứt bổng như người rơm, mới thầm hiểu chưởng lực của đối phương vượt mình rất xa. Gã hắc y hán tử kia, lão ta đánh xả vai mà vẫn không dám kháng cự, chừng như hiểu chẳng phải là đối thủ của lão ta. Khi ấy người còn lơ lửng trên không, hai hàng nước mắt tự nhiên chảy ra một cách tức tối. Nghĩ bản lĩnh mình học đã như vậy mà Khảm Ly Tử chỉ một chưởng đã ném mình như trở bàn tay, không biết phải luyện thêm đến năm nào tháng nào mới có thể cự lại một chưởng của lão ta.
Thế nhưng khi người rơi xuống đất, thì nghĩ nhanh dẫu sao trước mặt đối phương cũng không thể rơi nước mắt, mà nam nhi đại trượng phu thì quyết chẳng biết đến rơi nước mắt là gì. Chàng cắn răng cương quyết phải tiếp chiêu thứ ba của Khảm Ly Tử, dù một chưởng này có thể làm chàng bỏ mạng, dù có chết thì cũng phải chết trước sự khiếp phục của đối phương !
Lòng anh hùng ấu trĩ trổi dậy, vừa lồm cồm đứng lên, định chạy trở lại, chẳng ngờ, khi chàng quay lại nhìn thì cả Khảm Ly Tử và gã hắc y hán tử kia biến đâu mất. Đưa mắt nhìn quanh bốn phía vắng ngắt không một bóng ma, Chu Mộng Châu đứng ngớ người một lúc, lòng còn hậm hực thầm nghĩ :
– Lão ta quả thật có quan hệ thâm tình với Nhẫn đại sư, cho nên mới không muốn ra tay dụng thủ đoạn tàn bạo với mình.
Thế nhưng suy nghĩ vừa rồi khiến lòng chàng còn ấm ức, cắn răng quyết định trước nên đi tìm cho được Khảm Ly Tử, tiếp lão ta vài chưởng nữa, rồi chuyện gì tính sau.
Nghĩ là làm, chạy quanh một vòng tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy bóng người nào.
Khi ấy lại nhớ Khảm Ly Tử từng nói quyết tìm bằng được nơi ẩn thân của Chung Đà Tử, tuy không biết nơi nào trong núi này, nhưng nếu chỉ cần bám lại đây ba hôm, không chừng sẽ gặp được lão ta.
Suốt hôm đó, chàng đi lung khắp khu rừng, chẳn nhìn thấy bóng áo đỏ của Khảm Ly Tử đâu, ngược lại phát hiện bốn xác chết. Bọn người này ăn vận hoàn toàn giống với gã hắc y hán tử kia, cái chết trông rất thê thảm.
Cứ nhìn bốn xác chết này, Chu Mộng Châu cũng đoán được chính Khảm Ly Tử hạ thủ chứng tỏ lão ta chưa rời khỏi đây.
Tối hôm ấy, Chu Mộng Châu tìm hốc đá dưới chân núi ngủ qua đêm.
Sáng ngày hôm sau, chàng thức dậy rất sớm, sau khi hành công vận khí là bắt đầu tìm kiếm Khảm Ly Tử. Có nơi nào khả nghi là Chu Mộng Châu dừng lại lục soát rất kỹ. Chàng nhớ lại Khảm Ly Tử mục đích đến đây là tìm Chung Đà Tử, giữa bọn họ tất có ân oán giang hồ rất sâu sắc, cho nên Khảm Ly Tử mới ra tay với thuộc hạ của Chung Đà Tử tàn khốc như vậy.
Cả ngày hôm ấy chừng như chàng không hề nghỉ ngơi, tìm kiếm khắp từ chân lên đỉnh, cả tòa núi hùng vĩ này chừng như không nơi nào chàng không để mắt tới, thế nhưng chung thủy vẫn chẳng nhìn thấy tăm dạng Khảm Ly Tử đâu. Ngược lại, Chu Mộng Châu trước sau phát hiện thêm mười ba xác chết nữa, mà đều là bọn hắc y hán tử, như vậy hôm qua đến giờ cả thảy đã là mười bảy tên võ sĩ áo đen bị giết.
Chu Mộng Châu nhíu mày suy ngẫm, có chút gì đó hoài nghi về mối quan hệ giữa Khảm Ly Tử và Nhẫn đại sư. Vì rằng, Nhẫn đại sư là người đức độ từ bi, cao tăng đạo hạnh mà Khảm Ly Tử tuy rằng võ công có thể đồng luận với Nhẫn đại sư. Thế nhưng, hành vi của lão tàn bạo, giết người không gớm tay, chừng như hoàn toàn trái ngược với phẩm đức của Nhẫn đại sư.
Như thế, khó luận rằng quan hệ giữa họ là thân hữu giao tình, hay là Khảm Ly Tử có gì đó úy kỵ Nhẫn đại sư, cho nên mượn cớ nói vậy để nhân cơ tránh mặt với Chu Mộng Châu ?
Thực khó hiểu.
Chu Mộng Châu càng nghĩ càng thấy đau đầu, thế nhưng quyết chí tìm cho được Khảm Ly Tử dù sao vẫn không hề giảm sút trong lòng chàng.
Lúc ấy chàng chính đang đứng ngớ người bên một gốc cây lớn, đột nhiên có tiếng lọt vào tai:
– Tam đệ, ta xem chỉ còn có cách đó, mười bảy tên giang hồ bại hoại kia đều được Khảm Ly Tử cứu thoát hết rồi, mà việc trị độc cho trang chủ đã gấp lắm rồi. Cho dù ta dốc toàn lực cũng sợ trước giờ tí đêm nay khó có thể bắt lại được mười tám người để thế thân.
Do vậy chủ ý ta là mang mười bảy xác chết huynh đệ chúng ta về, thay áo quần khác vào.
Trang chủ trước lúc kịch độc trong người còn chưa giải được, tinh thần hôn mê quyết chẳng nhận ra được đâu. Đằng nào người chết thì cũng đã chết, huống gì chúng ta dẫu có chết vì trang chủ cũng cam nguyện ?
Chu Mộng Châu thất kinh, quay đầu lại nhìn, chẳng thấy bóng người nào. Nhưng rõ ràng tiếng người từ phía trái rất gần vọng lại. Đang lúc mơ hồ, thì giọng một người khác vang lên :
– Đại ca, chuyện này tiểu đệ thấy cần cân nhắc suy nghĩ.
Giọng người ban đầu pha chút nộ khí :
– Tam đệ, chẳng lẽ Trang chủ đối xử với chúng ta nhiều năm nay có điểm nào không phải chăng ? Nói thật lòng, nếu hôm qua lúc về đây mà không bắt được thêm thằng nhóc kia, thì ta nguyện sẽ hy sinh mình để đủ số mười tám người. Ngươi nên biết phải thêm hai lần nữa thì kịch độc trong người Trang chủ mới giải hết. Mấy năm nay phi tận tâm huyết trang chủ đã có phần thuyên giảm, giờ đến chẳng lẽ khoanh tay đứng nhìn ? Đành rằng những ngươi kia đều là huynh đệ của chúng ta, ai nỡ nhìn thấy họ bị biến thành vật hấp độc tán huyết, trị thương cho trang chủ. Nhưng nếu không như vậy, thì còn cách nào nữa?
Lần này giọng cao hơn, nghe rõ ràng, Chu Mộng Châu đã đoán ra tiếng người phát từ trong gốc cây mà bọn người này chính là ba gã hắc y hôm qua chàng gặp trên đường. Phát hiện vô tình này khiến Chu Mộng Châu cao hứng, chỉ nghe bọn nói chuyện cũng đoán được Chung Đà Tử chỉ ẩn cư gần đâu đây mà thôi !
Bấy giờ, đột nhiên thân cây hơi chuyển nhẹ, rồi tiếp đó có ba bóng người chẳng biết từ đâu nhảy ra. Chu Mộng Châu nép người la thầm :
– May thật !
Bởi vì chàng nép người phía bên này gốc cây nếu không thì đã bọn người kia bất gặp !
Thấy bóng ba người phóng chạy như bay, chàng đoán là bọn họ do mang những xác chết vừa về. Chàng nghĩ xác chết gần nhất cũng cách đây bốn năm dặm, cả đi lẫn về cũng là một thời gian để chàng quan sát quanh đây. Khi ấy liền đi vòng quanh thân cây, chỉ thấy thân cây đại thụ to có đến mấy người ôm, nhưng không có một lỗ bộng nào hay một đấu vết nào khả nghi.
Chu Mộng Châu đứng ngớ người suy nghĩ một lúc hiểu ra, hai chân nhún mạnh phóng lên thân cây. Chàng nghĩ có thể lối vào bên trong sẽ từ một bộng cây nào bên trên cây này.
Thế nhưng tìm quanh các cành lớn cành nhỏ, chẳng hề tìm thấy một lỗ hổng nào đáng ngờ.
Chu Mộng Châu hơi nản, nhưng nghĩ bọn người kia có thể sắp trở lại, tốt nhất nên nấp nơi nào, xem bọn chúng ra vào gốc cây kia như thế nào rồi sẽ tính. Nghĩ vậy, chàng liền nhảy xuống nấp người vào một bụi rậm gần đó chờ đợi.
Lát sau, đã thấy một bóng đen quay trở lại với thêm một xác chết trên vai. Tốc độ chạy rất nhanh, thế nhưng luôn luôn tìm những gốc cây mỏm đá để che khuất thân hình, thỉnh thoảng lại nhìn lui, chừng như sợ có người bám theo.
Khi còn cách gốc cây chừng mười trượng thì hắn dừng lại. Trước hết đến dưới vách đá, đặt xác chết xuống, rồi chạy quanh một vòng xem có ai theo dõi hay không. Như đã yên tâm hắn mới chạy trở lại vách đế tung người lên cao chừng trượng tay sờ vào nơi nào đó, tự nhiên có tiếng động nhẹ, vách đá để lộ ra một lỗ hổng nhỏ. Hắc y hán tử trở xuống đất mang thi thể ném vào bên trong, rồi phóng chạy đi và lập tức đưa tay nắm lấy vòng sắt vừa xoay vừa kéo.
Vách đá chuyển nhẹ, rồi một huyệt đạo mở ra lưng chừng vách đá, Chu Mông Châu thầm mừng, liền bám người lần vào huyệt động. Chàng vừa đặt chân vào hẳn trong huyệt động, thì cánh cửa đã tự nhiên khép chặt, trong lòng bỗng hơi hoảng, nghĩ không biết lát nữa làm sao mở huyệt động để trở ra. Nhưng rồi lại nghĩ, đằng nào cũng thám thính xem mật động này đáo để thế nào. Nghĩ rồi bước hẳn vào sâu bên trong, đã thấy tử thi nằm một bên động đạo, bước sâu vào thêm, phút chốc con đường động đạo rẽ làm hai lối.
Trong động đạo ánh sáng chủ yếu được tỏa ra từ những hạt dạ minh châu gắn cao trên vách đá, ánh sáng xanh nhờ nhợ cũng có thể nhìn thấy tầm xa vài trượng. Chu Mộng Châu đứng trước lối rẽ hai chưa biết nên đi lối nào, đưa mắt nhìn lối bên trái thấy đoạn đường hẹp dốc xuống với những bậc cấp bằng đá, tầm nhìn bị khuất sau chỗ rẽ cách đó chừng hai trượng. Chàng nghĩ:
– Ta cứ thứ đi theo lối này xem sao ?
Nghĩ rồi liền bước đi, con đường với mười mấy bật cấp đá vòng xuống thấp, rồi mở thẳng tấp xuống trước. Đi chừng trượng lại phát hiện bên trái một lối rẽ khác. Chàng đứng lại đưa mắt nhìn xem, thì thấy lối rẽ cụt dài chừng hơn một trượng cuối đường là một chiếc thang gỗ.
Trong lòng tò mò, liền trèo lên thang, cuối cầu thang là một vách gỗ phẳng lì, có hai chiếc lỗ tròn bằng đầu ngón cái có ánh sáng lọt vào.
Chu Mộng Châu đưa mắt nhìn ra ngoài theo hai chiếc lỗ tròn đó, lúc này mới hiểu hết vấn đề. Tại sao ba tên kia lại nói chuyện với nhau nghe phát ra từ gốc cây ở trên kia, thì ra động đạo mở tới tận gốc cây rồi khoét bên trong làm điểm quan sát. May là lúc ấy chàng đứng ở phía ngược lại, khuất tầm nhìn của chúng nên mới không bị phát hiện.
Chu Mộng Châu mỉm cười một mình, rồi trở xuống đất quay ra lại lối cũ. Chàng thầm tin Chung Đã Tử ẩn trú đâu trong động đạo này, có điều không biết đích xác tại đâu. Thế nhưng, điều làm chàng yên tâm khi nghĩ lão ta trên người còn trúng độc, dẫu gặp cũng chưa hẳn làm gì được mình. Vả lại mình vào đây hoàn toàn không có ác ý với lão ta. Nghĩ vậy, cho nên chàng mạnh dạn tiến bước sâu vào bên trong.
Động đạo cánh bên phải này hoàn toàn khác với bên trái, thế bằng phẳng, không ngoằn ngoèo uốn lượn, nhưng lại có rất nhiều lối rẽ ngang dọc. Có một điều rất lạ là tất cả các lối rẽ đều với vách đã phẳng lì hoàn toàn giống nhau.
Chu Mộng Châu lúc đầu không để ý đến điều này, cho nen chỉ đi theo tính hiếu kỳ, đến khi thấy chẳng phát hiện ra gì, mà rẽ ngang rẽ dọc đã nhiều lần, sợ tiếp tục đi lát nữa khó lần đường ra thì nguy, bèn quay trở lại. Chàng cố nhớ lại vừa rồi rẽ trái ở đậu, rẽ phải nơi nào, rồi lần mò quay ra, thế nhưng lòng vòng một hồi chẳng thấy lối cũ ở đâu. Trong lòng bất đầu phát hoảng, chàng dừng chân lại cố nghĩ xem mình đã đi thế nào, rõ ràng là không sai, thế nhưng tại sao không tìm ra đường rẽ ban đầu vào đây?
Càng nghĩ càng hoảng, càng hoảng thì càng mò mẫm đi cầu may, chẳng biết đã rẽ thêm mấy đoạn đường nữa, mà trước mặt thủy chung vẫn là nhưng lối rẽ không dứt. Chu Mộng Châu trong lòng đã chấn động đoán là mình đã lạc vào mật đạo, đứng bần thần, trán toái mồ hôi. Chính đanh lúc chưa biết tính thế nào bỗng nghe có tiếng người rất gần :
– Ê ! Lão lùn, ngươi phục hay chưa chứ ? Chỉ cần cúi đầu chịu phục thì ta sẽ nói cho biết khẩu quyết đi ra khỏi Cửu U Địa Phủ này.
Chu Mộng Châu giật mình, lần mắt tìm theo giọng nói, nhưng chẳng thấy bóng người nào, bất giác lấy làm kỳ quái, rõ ràng nghe thấy tiếng người rất gần, sao không nhìn thấy bóng người ? Chàng định lên tiếng hỏi, nhưng đã kìm lại kịp thầm nghĩ :
– Người kia nói với một người lùn nào đó, ta đau có lùn, có thể là còn thêm một lão lùn nào bị kẹt trong mê đạo này.
Nghĩ rồi chàng chẳng dám lên tiếng, đứng im lặng lắng nghe. Lát sau lại giọng nói trầm trầm khai vang lên:
– Ê ! Lão lùn, nói đi chứ ? Thế nào, ngươi chịu phục đầu trước Chung Đà Tử ta chứ ?
Chu Mộng Châu nghe đến đó thì giật mình, nghĩ :
– A ! Thì ra là Chung Đà Tử. Lão nói lão lùn kia nhất định phải là Khảm Ly Tử. Chẳng sai, Khảm Ly Tử lùn tịt, chẳng phải nói lão ta thì còn ai vào đây ? Hừ ! Không ngờ lão ta cũng chui được vào đây rồi, thảo nào mà ta tìm ngoài kia cả hai ngày chẳng thấy tăm dạng.
Giọng nói già kia lại vang lên bên tai :
– Lão lùn, nếu ngươi còn không chịu lên tiếng nữa, thì coi như ngươi đã nhận thua, vậy thì ta sẽ nói cho ngươi biết khẩu quyết để ra được Cửu U Địa Phủ này ?
Chu Mộng Châu nghĩ một nhân vật cổ quái như Khảm Ly Tử chẳng khi nào chịu thua.
Nào ngờ chờ một hồi lâu vẫn không thấy có tiếng người, giọng già kia lại tiếp:
– Lão lùn nghe đây ! Ta đọc khẩu quyết cho mà nghe :
“Tả nhất hữu nhị, tiền tam hậu tứ”. Giờ thì về đi, lần khác Chung Đà Tử ta sẽ tiếp ngươi, ta vốn thán phục võ công của ngươi, cho nên không muốn làm khuất nhục ngươi đâu.
Chu Mộng Châu vô tình mà biết được khẩu quyết phương pháp ra khỏi Cửu U Địa Phủ này, trong lòng vui mừng. Lúc ấy lập tức theo lời của Chung Đà Tử, đầu tiên rẽ trái ở lối thứ nhất, rồi sau đó rẽ phải ở lối thứ hai. Thế nhưng còn tiền tam hậu tử thì hơi khó hiểu, qua hồi suy luận, Chu Mộng Châu cho rằng tiến tới trước ba lối rẽ, rồi thụt lùi bốn lối, bắt đầu từ đó tiếp tục trở lại từ đầu.
Suy luận như vậy, Chu Mộng Châu đi một hồi, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu gì là ra được Cửu U Đia Phủ. Chu Mộng Châu đứng lại chau mày suy nghĩ câu khẩu quyết của Chung Đà Tử:
“Tả nhất hữu nhị, tiền tam hậu tứ”, chẳng biết có phải như mình suy nghĩ hay không ? Đúng lúc đang phân vân chưa quyết, thi sau lưng bỗng có tiếng áo lướt gió, bóng người vụt tới rất nhanh. Chàng vốn đinh phản thân đối kháng, nhưng chỉ thấy vai ê nặng, một bàn tay đã chộp cứng.
Chu Mộng Chầu hoảng hốt vung tay ngược lại xuất một chưởng trong Phiên Thiên chưởng tối uy mãnh là Xảo Đoạt Âm Dương. Chàng vốn vận hết chân lực vào một thế cứu nguy, nhưng vai trái bị chộp cứng, nên căn bản không thể vận hết được kình lực, lại bị nghịch thế, nên chẳng đánh trúng người sau lưng.
Đột nhiên nghe người kia “ái” lên một tiếng, buộc miệng :
– Thì ra là ngươi !
Chu Mộng Châu thấy vai được thả lỏng, liền quay phắt người, mới nhận ra chính là Khảm Ly Tử.
Khảm Ly Tử ngưng mục nhìn chàng ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi vào đây làm gì ?
Chu Mộng Châu thấy mặt lão thì tức giận “hừ” một tiếng, sẵn giọng :
– Ta vào đây tìm ngươi đấy !
Khảm Ly Tử đôi mày nhíu chặt lại, hỏi :
– Tìm ta làm gì?
– Ngươi nói ta tiếp ngươi ba chưởng, chỉ mới tiếp một chưởng, ngươi đã bỏ trốn, còn hai chưởng chưa tiếp !
Khảm Ly Tử hai mắt trừng lớn, nói :
– Lão phu vốn có quái lệ, hễ ké nào nhúng mũi vào chuyện lão phu thì phải nếm ba chưởng. Thế nhưng ngươi biết dụng Phiên Thiên chưởng nhất định phải là sử truyền của Nhẫn đại sư, cho nên lão phu mới bỏ qua cho ngươi, xem như vị tình mà phá lệ. Ngươi lại chẳng biết họa phúc, mà lại đâm đầu tìm lão phu ?
Chu Mộng Châu nghe ra ngữ khí của lão ta chẳng gay gắt, biết lão chẳng muốn động thủ với mình, khi ấy chuyển đề hỏi :
– Ngươi hiện tại bị giam khốn trong Cửu U Địa Phủ này chứ gì ?
Chưa nói hết câu, liền bị Khảm Ly Tử tức giận hắt ngang :
– Nói bậy ! Một chút kỹ xảo này của Chung Đà Tử mà giam khốn nổi lao phu ư ?
Chu Mộng Châu nghĩ nhanh một ý nói :
– Có thể ngươi có phương pháp ra khỏi đây nhưng cũng mất không ít thời gian. Nếu ngươi tận lực đánh ta hai chưởng, ta sẽ nói cho ngươi biết khẩu quyết đi ra khỏi Cứu U Đia Phủ này.
Khảm Ly Tử ngửa mặt cười kha kha, chẳng tin tưởng nói :
– Ngươi … ngươi mà có thể …
Chu Mộng. Châu cắt ngang lời lão :
– Chẳng lẽ ngươi không tin ?
– Hảo, hảo ! Trước hết ngươi nói cho ta nghe xem, nếu ta nghe ra là thực, thì nhất định sẽ đánh ngươi hai chưởng. Nhỡ ngươi bị thương thì ta chịu hoàn toàn trách nhiệm trị thương.
– Lời lão nói chắc chắn chứ ?
Khảm Ly Tử hừ một tiếng, vẻ không vui, nói:
– Lão phu hành cước giang hồ mấy mươi năm qua, chưa từng đánh mất chữ tín !
Chu Mộng Châu gật đầu tin tưởng, rồi nói :
– Tả nhất hữu nhị, tiền tam hậu tứ !
Khảm Ly Tử nghe rồi trầm ngân suy nghĩ một lúc gật gù đắc ý, rồi đột nhiên nắm lấy tay Chu Mộng Châu tung người phóng chạy.
Trong động đạo không rộng, vậy mà lão tung người chạy rất nhanh. Chu Mộng Châu cả người như bị treo lơ lửng trên không trung, bên tai tiếng gió lướt qua vù vù, vốn muốn cưỡng lại lão ta nhưng cũng không được. Chỉ thấy khi rẽ trái, khi rẽ phải, lại phóng tới lại thụt lùi, mắt cứ hoa lên, chốc lát thấy ánh sáng tràn ngập, mới hay đã ra khỏi thạch động Chu Mộng Châu đưa mắt nhìn quanh, thấy chỗ ra hoàn toàn không phải là cách sơn lâm lúc vào. Nơi đây là một vách núi dựng đứng cao chót vót, lưng chừng vách núi có một mỏm đá lớn nhô ra. Bên trái có mười tám trụ sắt, một nửa cắm sâu vào vách núi, đầu thiếc trụ mỗi cây có một chiếc vòng sắt, trên vòng treo lơ lững một sợi xích lớn.
Khảm Ly Tử ra khỏi thạch động cao hứng lớn tiếng gào :
– Chung Đà Tử. ta bảo chút kỹ xảo của ngươi chẳng làm gì nổi ta đâu. Giờ ta ra được rồi đấy.
Liền nghe thấy tiếng lão già từ vách đá dội xuống :
– Lão lùn, ngươi lên đây gặp ta !
– Hừ, gấp gáp gì chứ ? Ta đã đến đây, lẽ nào lại không lên ? Có điều hiện tại ta còn chút việc riêng cần giải quyết, phiền ngươi chờ ta giây lát !
Chu Mộng Châu nghe ra ngữ khí của Khảm Ly Tử nói với Chung Đà Tử ôn hòa như chẳng thù oán, thế nhưng tại sao lại hạ thủ tàn khốc với thuộc hạ của Chung Đà Tử như vậy ?
Thực khiến người ta khó hiểu.
Khảm Ly Tử nói xong, liền quay người từ từ đưa tay về phía Chu Mộng Châu nói :
– Tiểu tử, vào đi !
Chu Mộng Châu hơi có chút ngớ người, hỏi lại :
– Vào gì ?
– Ài, chẳng phải chúng ta đã thương lượng, ngươi giúp ta ra khỏi Cửu U Đia Phủ, ta sẽ bồi ngươi thêm hai chưởng là gì ?
Chu Mộng Châu chợt nhớ ra, gật đầu đáp :
– À, à … đúng vậy ! Nhưng là lão đánh còn ta tiếp !
Khảm Ly Tử biết chạm phải một thằng nhóc cứng đầu, chẳng nói thêm câu nào, lập tức đưa đơn chưởng phất chiêu, một cỗ kình lực cực mạnh đẩy tới người Chu Mộng Châu.
Chu Mộng Châu vội giơ cả song chưởng lên, vận kình lực phát chưởng nghênh chiêu.
Chu Mộng Châu quả thực ngông cuồng ương ngạnh với cao thủ hạng nhất lưu nội công thâm hậu như Khảm Ly Tử. Chu Mộng Châu há có thể tiếp nổi sao ?
Chỉ nghe “binh ” một tiếng, cả người chàng tung lên cao, khí huyết nghịch xung, ngũ tạng như vỡ ra, rơi phịch trên đất bất tỉnh nhân sự.
Lại nói Khảm Ly Tử vốn nghĩ thiếu niên này công lực không phải là kém, lại hấp thụ được chân truyền Phiên Thiên chưởng từ Nhẫn đại sư là người mà lão hằng khiếp phục. Cho nên khi phát chưởng này đã vận hết tám thành công lực, nghĩ đối phương dẫu không tiếp nổi nhưng cũng không đến nổi thọ thương. Chẳng ngờ Chu Mộng Châu rơi người trên đất bất động chết giấc.
Khảm Ly Tử ngớ người, vội nhào về phía Chu Mộng Châu, đưa tay thăm mạch, thấy chàng tuy bất tỉnh nhân sự, nhưng chưa đến nỗi thọ trọng thương đến lục phủ ngũ tạng. Lão thở phào nhẹ nhõm rồi rút lấy trong người ra một viên linh đơn màu tía nhét vào miệng Chu Mộng Châu, sau đó lại xoa bóp vận công, giúp chàng điều hòa lại khí huyết.Qua một hồi lâu mới thấy Chu Mộng Châu từ từ tỉnh lại.
Khảm Ly Tử nói :
– Ngươi tuy thọ nội thương, nhưng đã phục linh dược của lão phu, căn bản không còn trở ngại gì. Thế nhưng, trong thời gian ngắn tuyệt đối không được cử động nhiều, tốt nhất ngươi nên ngồi nghỉ, điều vận công tĩnh thần, lão phu lên trên kia gặp Chung Đà Tử xong, sẽ trở xuống đây gặp lại ngươi.
Chu Mộng Châu ngực còn tức, thế nhưng ngạo khí bất khuất lắc đầu :
– Không được, còn một chưởng thứ ba, ngươi cứ đánh đi, sau đó ai đi đường nấy, chẳng dính líu gì nhau !
Nhưng Khảm Ly Tử chẳng nói thêm tiếng nào, nhún mình vút lên không trung biến mất.
Chu Mộng Châu hoảng hốt đứng dậy đuổi theo, la lớn:
– Chờ đã !
Chu Mộng Châu thương thế mới hồi phục, lúc này lòng kinh hoảng, lại vận động đột ngột. khiến khí huyết lưu nghịch, cảm thấy đầu óc ong ong kêu lên, mắt nổ dom đóm, ngã người trên đất bất tỉnh.
Nên biết nơi đây là hậu động khẩu của Cửu U Địa Phủ.
Ba gã hắc y hán tử đối với đường đi nước bước trong mật đạo rành như chỉ lòng bàn tay.
Lúc này bọn họ đã mang mười bảy xác chết vào động chính đanh trên đường mang ra ngoài theo hậu động khẩu này.
Gã mặt thẹo tên là Kiều Phàm, lúc này hai tay cắp ba tử thi đi trước, hai gã đi sau một người mặt choắt tên là Hầu Tam, người còn lại tên Hoàng Dương, cả hai đều cắp tử thi theo chân đại ca. Bọn họ ba người là thủ hạ thân tín nhất của Chung Đà Tử. Vừa ra khỏi hậu động khẩu, Kiều Phàm liền phát hiện trước cửa động một khối đen trên đất, gã thấy lạ liền dừng chân lại, hai gã kia cũng lập tức dừng chân theo.
Kiều Phàm định mục chăm nhìn, lúc này đã nhận ra là một người, buộc miệng la lên :
– Nguy !
Rồi buông tay thả mấy xác chết xuống, người nhào tới phóng chưởng nhắm Chu Mộng Châu đánh tới.
Gã vốn nghĩ có người đột nhập vào đây, nên vừa nhìn thấy đã xuất chưởng tấn công.
Nào ngờ chưởng kình đã tới gần, mà không thấy đối phương phản kháng, bất giác khựng người thâu chưởng nghi hoặc trong lòng.
Lúc này Hầu Tam từ phía sau cũng chạy tới chừng như nhận ra người kia là ai, liền la lớn:
– Dừng tay!
Kiều Phàm vốn lòng nghi hoặc nên chưởng lực chạm lại, lúc này nghe Hầu Tam la lớn cản lại thì thâu chưởng hoàn toàn, thế nhưng chân cũng đá nhẹ một cái khiến Chu Mộng Châu lật ngửa người ra.
Kiều Phàm đã nhận rõ mặt Chu Mộng Châu, chau mày tự hỏi :
– Sao lại là hắn ?
Hầu Tam lòng cũng mơ hồ khó hiểu, lầm bầm:
– Đúng thế ! Đừng nói hắn chỉ là thằng bé mười mấy tuổi đầu,. chứ đương kim cao thủ, quyết cũng không vượt qua nổi Cửu U Địa Phủ này !
Hoàng Dương lúc ấy đến ngồi bên Chu Mộng Châu, đưa tay sờ ngực, rồi lại sờ mạch.
bỗng la lên :
– Nguy rồi, có kẻ đã dùng nội gia công lực đánh thằng nhóc bị thương, mà thủ pháp rất quái dị, quyết không phải hạng tầm thường !
Kiều Phàm nghe đến đó thì phát hoảng, vội đưa mắt nhìn tứ phía, hồ nghi nói :
– Ngoài thằng nhóc này ra, chẳng lẽ còn có người vượt qua được Cửu U Địa Phủ. Nguy rồi chúng ta nhanh đi !
Dứt lời, liền phóng người bỏ chạy. Hoàng Dương và Hầu Tam cũng không kịp ngó lại Chu Mộng Châu đang nằm bất động trên đất, phóng chân chạy theo.
Nguyên là trên vách núi này còn có thêm một động khẩu khác, bọn Kiều Phàm ba người chính chạy vào động khẩu đó.
Cả bọn đi chưa lâu thì một lão già cổ quái người gầy như bộ khô cốt tàn xuất hiện. Lão đưa mắt nhìn Chu Mộng Châu nằm bất tỉnh trên đất hồi lâu, rồi bỗng đưa tay cắp chàng lên, vừa đi vừa lảm nhảm một mình :
– Trị thương cho ngươi chỉ là cái trở bàn tay, nhưng mà lão phu lý do nào mà phải trị thương cho ngươi chứ ?
Nói vậy, rồi lão buông tay khiến cả người Chu Mộng Châu rơi phịch lại trên đất, nhưng lão ta không vội bỏ đi mà lòng vòng quanh người Chu Mộng Châu mấy vòng, miệng lại lẩm bẩm một mình :
– A. ta có lý do để cứu hắn rồi, nhưng chẳng hiểu sau khi hắn lành thương thế trong người, có chịu chấp nhận lời ta hay không ? Ài, đáng hận bọn đồ đệ lưu manh, chẳng kể tình nghĩa thầy trò, vứt ta một mình thế này lợi dụng chính độc môn của ta truyền thụ để hạ cừu nhân. Chẳng ngờ cừu nhân lại là một hảo hán nghĩa danh vang giang hồ. Ài, Tụ Tinh trang chủ Chung Đà Tử, tại sao sự tình lại khéo đến thế này ? Thôi thì cứ cứu thằng bé này, gọi là chuộc tội cho bọn môn hạ mất dạy kia !
Nói rồi, lão lại cắp người Chu Mộng Châu lên, lững thững từng bước đi vòng ra hậu động ngoài, mỗi bước lão đi qua để lại dấu chân in sâu trên nền đá.
Kiều Phàm đi một lúc rồi quay trở lại, phát hiện Chu Mộng Châu biến đâu mất, quan sát thấy dấu chân lạ in trên nền đá, cả kinh thất sắc. Nhưng vẫn quyết truy theo vết dấu chân, vượt qua khỏi hậu động khẩu không xa thì đã nhìn thấy quái nhân tóc bạc đang kẹp Chu Mộng Châu bên nách đi lững thững xuống những nền đá dựng đứng. Kiều Phàm chấn động cả người, suýt nữa thì buộc miệng thét lên, nhưng lại lập tức trở người phóng về thạch động.
Cuối thạch động là một chiếc thạch bàn, bên trên là một lão già ước chừng năm mươi ngồi yên, hai mắt mở lớn vẻ ngẩn ngơ, bên khóe môi còn in vết máu, trước thạch bàn cách chừng một trượng, một lão già thân hình xấu xí vận áo đỏ nằm im bất động.
Hoàng Dương và Hầu Tam mặt hiện bi thương, mắt hàm lệ đứng bên cạnh, khi nghe bên ngoài có tiếng người lướt gió thì thần sắc khẩn trương, liền phóng người ra cửa án ngữ, nhưng chợt nhận ra chính Kiều Phàm mới giảm nét mặt ra. Nhưng Kiều Phàm ngược lại vừa vào đến động, thấy tình cảnh trước mắt thì biến sắc, chừng như bắt gặp một cảnh cực kỳ kinh khủng Hoàng Dương tiến lên mặt bước, khẩn trương hỏi :
– Đại ca. chuyện gì vậy ?
Kiều Phàm giọng không tự nhiên, đáp:
– Các ngươi tự đi mà xem !
Hầu Tam hỏi :
– Xem gì ?
Kiều Phàm chẳng đáp, chỉ tay xuống phía dưới. Hoàng Dương và Hầu Tam lập tức hiểu dưới Cửu U Địa Phủ đã xảy ra chuyện gì. Khi ấy hai người tay rút binh khí soạt soạt. Hoàng Dương dùng ngọn cương tiễn cưu tiết. Hầu Tam dụng thanh nhuyễn cương đao.
Cả hai vượt qua người Kiều Phàm phóng trở xuống hậu động khẩu. Kiều Phàm chẳng hiểu nghĩ sao cũng liền tung người chạy theo.
Hoàng Dương như đã đến trước hậu động khẩu, cao giọng nói :
– Đại ca,có gì đâu ? Thực ra đại ca nhìn thấy gì chứ ?
Kiều Phàm nghe vậy thì sực tỉnh, quay người nhìn quanh, rồi chay theo hướng vừa rồi nhìn thấy lão quái nhân, nhìn quanh một lúc nữa, cũng kinh ngạc không kém, nói:
– Ài, thật kỳ quái ! Vừa rồi ta nhìn thấy một quái nhân người như xương khô xách thằng nhóc hôn mê kia mà đi xuống theo vách núi. Lúc ấy ta kinh động, cứ ngỡ là bộ xương khô của người bị trang chủ hấp huyết chết khô hóa thành tinh …
Hầu Tam chẳng đợi gã nói hết, cắt ngang :
– Trên đời này làm gì có chuyện ma quỷ kia chứ ?
Kiều Phàm chẳng nói gì, chỉ tay xuống nền đá, buông giọng :
– Xem !
Hoàng Dương và Hẩu Tam cúi đầu nhìn xuống nền đá, trố mắt kinh ngạc, trên nền đá hai hàng dấu chân in rõ. Bấy giờ cả ba mặt đều thất sắc, dấu chân thật chẳng bình thường, nhỏ dài, gầy in rõ từng ngón chân, tợ như là bàn chân xương khô in xuống. Cả ba đưa mắt nhìn nhau như cố trấn an tinh thần, rồi nép người sát bên nhau lần theo dấu chân, đến cuối vách đá là bờ vực thăm thẳm bất giác đều lặng người kinh động.
Hồi lâu, Hầu Tam đưa mắt nhìn hai lão ca của mình, buộc miệng nói :
– Đại ca, chẳng lẽ.. Hoàng Dương cắt ngang nói :
– Đại ca, Tam đệ cứ để tôi xuống xem thế nào rồi hãy nói !
Kiều Phàm trầm ngâm một lúc nói :
– Vách núi cao cả nghìn thước, cho dù võ công tuyệt đỉnh cũng không thể từng bước đi xuống được, hắn chẳng phải là thần tiên hay quỷ sứ sao ? Ài, Nhị đệ, ngươi không nên mạo hiểm.
Hoàng Dương tính khí quật cường khẳng khái nói :
– Tôi không tin giữa ban ngày ban mặt lại có ma quỷ xuất hiện, huống gì hắn để lại hai hàng dấu chân là muốn thị uy với chúng ta. Nếu chúng ta không dám xuống chẳng phải để hắn cười mũi hay sao chứ ?
Kiều Phàm nghe ra cũng đúng, thế nhưng gã tận mắt nhìn thấy quái nhân xương khô cắp thiếu niên mà đi, nếu không phải là ma quỷ thì người này công lực đủ thấy đạt đến cảnh giới bất khả tư nghị ?
Lúc này, Hoàng Dương nói xong.,đã thấy dắt ngọn roi vào thắt lưng, thi triển Bích hổ công bám tay vào vách lần xuống theo dấu chân.
Kiều Phàm và Hầu Tam chỉ còn nhoài người ra ngoài vách đá đưa mắt nhìn xuống theo đóng Hoàng Dương. Kiều Phàm tay nắm cặp lưu tinh chùy chuẩn bị sẵn ở tay, chỉ cần nhìn thấy phía tưới có sự cố sẽ dụng làm ám khí trợ lực cho Hoàng Dương.
Hoàng Dương ban đầu xuống rất nhanh, nhưng khi được chừng trên dưới hai mươi trượng, thì hơi dừng lại một chút, như đinh xong hướng liền bám người lần sang trái, tốc độ đã thấy chậm.
Lại tiếp tục xuống thêm hơn mười trượng nữa, bóng hình Hoàng Dương đã thấy lẩn khuất trong vân vụ thạch khí. Kiều Phàm lo lắng gọi lớn:
– Nhi đệ, phát hiện được gì không ?
Bên dưới chẳng thấy tiếng đáp lại, Kiều Phàm bất giác khẩn trương trong lòng.
Lại nói, trong bọn ba huynh đệ bọn họ, thì Hoàng Dương tinh thâm thuật Da lọng và Bích Hổ công hơn đại ca và tam đệ. Cho nên lúc nãy bọn Kiều Phàm và Hầu Tam không ai dám mạo hiểm leo xuống bờ đá dựng đứng cao nghìn thước kia, đành đứng trên chờ đợi.
Thời gian qua chừng bữa cơm mới thấy Hoàng Dương bò trở lên qua khỏi lớp mây mù, thần thái xem vẻ rất vất vả. Kiều Phàm vội vàng thẩy một đầu chùy xuống, đầu kia giữ làm dây thừng kéo Hoàng Dương lên.
Hoàng Dương nhờ Kiều Phàm trợ lực mới lên lại được vách núi. Kiều Phàm hỏi trước :
– Nhi đệ ta gọi hỏi sao ngươi không trả lời ? Ta và tam đệ lo cho ngươi lắm đấy !
Hầu Tam cũng lên tiếng hỏi dồn:
– Nhị ca, bên dưới có phát hiện được gì không ?
Hoàng Dương thở liền mấy hơi, mới đáp :
– Tôi xuống có đến hơn trăm trượng, nhưng xem ra cách đáy vực còn rất xa, đại ca gọi hỏi, tiểu đệ nghe thấy. Thế nhưng tiểu đệ không dám đáp, bởi vì chỉ cần mớ miệng là tán khí đừng nói là leo xuống tiếp, chứ trở lên e cũng không còn sức. Có điều chắc chắn để lại dấu chân này không phải ma quỷ, mà là một nhân vật có công lực thượng thừa.
Kiều Phàm trầm ngâm một lúc, bỗng nói :
– Đi ! Chúng ta xuống dưới tìm hắn rồi tính !
Hoàng Dương chần chừ hỏi lại :
– Tìm hắn làm gì ?
– Ta nghĩ, người này công lực như thế đủ thấy còn cao hơn trang chủ chúng ta và Khảm Ly Tử, chỉ cần cầu được người này, không chừngcó thể giúp trang chủ giải độc.
Chẳng ngờ Kiều Phàm lại đề ra chủ ý này, Hoàng Dương nghi hoặc nói.
– Tuy là vậy, nhưng chúng ta còn chưa biết thân thế kỳ nhân cổ quái này thế nào, sao dám mạo muội cầu người ta ?
Kiều Phàm không vui :
– Mạo muội ư ? Chỉ cần kỳ nhân chịu ra tay cứu giải kịch độc trong người trang chủ, thì Kiều Phàm ta dù lấy mạng thế thân cũng nguyện lòng !
Hoàng Dương nói vẻ phật ý :
– Đại ca nói vậy, chẳng lẽ tôi và tam đệ đối với trang chủ không có ý nghĩa gì ?
– Ồ, ta không nói như thế, ta chỉ nghĩ là làm thế nào để cứu được trang chủ mà thôi.
Hoàng Dương lắc đầu nói :
– Vực núi này sâu bao nhiêu không ai biết được. Xuống được đáy vực đã là một vấn đề, cầu cứu mà người có chấp nhận không lại là vấn đề khác. Vả lại, người kia đáp ứng, mà cầu chữa có được không cũng lại là vấn đề khác.
Kiều Phàm vẻ không kiên nhẫn :
– Bất quản thế nào, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, dẫu sao chúng ta cũng nên nghĩ cách xuống đó một lần.
Hoàng Dương thấy ý đại ca đã quyết ngầm thở dài, nhưng nói :
– Đã thế cứ để tiểu đệ xuống một mình ?
Kiều Phàm và Hầu Tam vốn cũng rất muốn mạo hiểm thế nhưng cầm chắc không thành công là mươi phân. Sau hồi bàn bạc, quyết định để Hoàng Dương xuống lần thứ hai.