Có một điểm Lôi Thần cóchết cũng không thể hiểu.
Hành động của ông lúcnhìn thấy Vy Vy sắp mất mạng trong tay ông là không thể hiểu được. Ông chỉ kịpnghĩ thầm một câu.
-“Chết Tiệt. Nhưthế này là sai rồi.”
Chỉ nghĩ một câu nhưthế. Ngay sau đó, tốc độ lập tức còn nhanh hơn cây thương.
Mọi người há hốc miệng.Quỷ Vương nắm chặt tay, thít chặt quai hàm. Chết tiệt. Hắn ta đang cứu con béđó.
Lôi Thần lao vút tới,chắn trước mặt Vy Vy, vừa lúc nhận ngay ngọn thương của mình.
Đau đớn. Nát vụn. Tất cảmọi thứ tan tành. Niềm tin biến mất. Lôi thần giờ đây, chợt hiểu ra một điều.
Vy Vy nhắm tịt mắt, bêntai nghe tiếng xé gió lao tới của cây thương, nghe tiếng cây thương cắm phậpvào da thịt. Thế nhưng tuyệt nhiên không thấy đau đớn. Mở mắt ra, đã nhìn thấyLôi Thần khuỵu xuống.
-“Baaaaaa.”
Vy Vy hét lên. Ngay lậptức đỡ lấy Lôi Thần. Ngay lúc tay Vy Vy chạm vào Lôi Thần, ngay lúc nước mắt VyVy trong vô thức rơi ra, tất cả đều tan biến, phản bội đã không còn.
Lôi Thần giương mắt nhìnvào vết máu đỏ đang loang dần.
Đúng rồi. Ông chưa từngbán linh hồn cho ác quỷ. Linh hồn của ông vẫn là của ông. Đúng vậy. Ông là conngười. Máu vẫn còn đỏ. Chẳng phải như vậy sao?
Ngón tay Lôi Thần lần mòlên bụng, tìm tới vết thương. Cảm giác ấm nóng truyền tới đôi bàn tay run run.Ông đưa bàn tay lên ngang mặt mình.
Máu. Là máu. Máu đỏ tươi.Máu ấm nồng. Mùi màu quyến rũ ác quỷ. Ông, có còn đáng là con người không? Chỉlà nguỵ biện thôi.
-“Ba. Đại Thiên Sứ.Xin người cứu ba tôi. Ba. Ba cố lên. Ba sẽ không sao đâu.”
Vy Vy bên cạnh Lôi Thần,gào lên tuyệt vọng. Ken nằm bên dưới, nhìn cô đau xót. Wind nhìn cô, bất lực.
Kịch độc đã lan nhanh.Vết thương rất sâu. Nhìn sắc mặt tím tá kia cũng đoán được là ai sắp tới.
Gió u u thổi, làm lòngngười não nề. Vy Vy cuống quýt nhìn ba, miệng không ngừng gào thét kêu cứu. QuỷVương trên ngai lộ rõ nét khinh thường nham hiểm. Chết tiệt. Làm hỏng hết kếhoạch của ông ta. Lôi Thần. Đừng trách ta vô tình. Đợi xong việc, ta nhất địnhđối xử tốt với mụ vợ ngươi.
-“Vy Vy. Ta xinlỗi. Ta đã sai.”
Lôi Thần đau đớn nắmchặt bàn tay Vy Vy. Ngay lúc này, nhất định phải nói hết với cô bé.
-“Ba. Ba đừng nóinữa. Ba nhất định không sao.”
-“Ba… Là ba hámlợi. Là ba nghe lệnh Quỷ Vương. Nhưng… Khoảng thời gian nuôi nấng con, ba rấtvui.”
-“Ba… Con biết bakhông lừa con. Bất quá con tin ba không phải người xấu.”
-“không. Ba đíchthị là người xấu. Nhưng Vy Vy, ba là thật lòng thương yêu con. Mẹ con trong tayQuỷ Vương. Con nhất định phải cứu bà. Bà là thật lòng thương yêu con. Không hềbiết ba toan tính.”
-“Con hứa. Con sẽcứu mẹ. Ba. Ba cố gắng lên. Wind. Ông làm ơn cứu ba tôi. Nhanh lên.”
-“Không kịp… Vy Vy.Có chuyện này ba muốn nói. Con nhất định phải đánh thắng Quỷ Vương.”
-“Con hứa… Ba… Conhứa…”
Vy Vy nức nở khóc. LôiThần yếu ớt cười. Như vậy, xem như đã an lòng. Nguyệt Lan. Đời này xem như tatạ lỗi với em.
Lời đã nói.
Nước mắt đã rơi.
Gió đã thổi.
Máu đã khô.
Tất cả nhạt nhoà.
Hoà vào dĩ vãng.
Cho ta một chén vongtình thuỷ
Đổi lấy một đời không bithương
Cho dù ta có uống say
Cho dù tim ta có tan nát
Cũng sẽ không thấy tarơi lệ nữa
-“BAAAAAAAAAAAA”
Gào khóc. Tiếc nuối. VyVy ngồi đó. Chỉ biết ôm xác Lôi Thần mà khóc. Khuôn mặt Lôi Thần đãm nước mắtcủa Vy Vy. Xót xa. Đau đớn.
-“Vy Vy.”
Ken cố nhịn đau, bướctới chỗ Vy Vy. Vết thương sau lưng dường như muốn rách ra lần nữa. Thế nhưngnào có đau bằng Vy Vy. Trái tim trong tay đã lạnh. Khuôn mặt Lôi Thần như điểmnét cười.
-“Ken.”
Vy Vy ôm chầm lấy Ken,nước mắt chảy dài. Cô đã ngồi bệt xuống đất tự lúc nào. Nước mắt rơi lã chã. Côkhông muốn. Cô không cần. Cô không có nghi ngờ ba cô. Cô chỉ là diễn kịch màthôi. Ba cô cớ sao lại đối xử với cô như thế? Bất quá cô dập đầu tạ lỗi với ba.Ba cô nhất định sẽ tha thứ. Ba cô nhất định sẽ tha thứ. Ba cô rất thương cô.
…………
Đứa trẻ lên 2 bập bẹ gọiba. Khuôn mặt lãnh đạm có chút giật giật.
-“Ba… Ba…”
Tiếng nói non nớt, vuốtve lấy tâm hồn người đàn ông trung niên. Tất cả, dường như đã bắt đầu.
…
Nhóc con 5 tuổi, đưa ánhmắt ngây thơ nhìn ba. Người đàn ông, lúc này có chút vui cười. Nét cười hiềnhậu như cười với con thơ. Nét cười xoa mát tâm hồn thơ trẻ.
-“Ba. Ba tới đón VyVy sao?”
Vấp một hòn đá. Tiếngkhóc cất lên.
-“Ba xin lỗi. Baxin lỗi Vy Vy. Đừng khóc. Bất quá ba đi mua kem cho con.”
-“Được. Baba.”
Đứa con gái vừa khócnấc, giờ đây cười vui sướng. Nụ cười tinh khiết như sương mai.
……………
-“Hừ. Các ngươidiễn trò đã xong chưa?”
Quỷ Vương hừ lạnh mộttiếng, cất giọng lạnh băng.
-“Ngươi… Là có ýgì?”
Trống ngực Ken đập thìnhthịch.
-“Ý gì. Đương nhiênlà đem các ngươi bắt giam.”
-“Ngươi… Rõ ràng đãnói…”
-“Có sao? Ta khôngnhớ.”
Ken tức run người, nắmchặt tay nhìn Quỷ Vương. Hắn ta là đang lật lọng. Chuyện này…
-“Mọi người… Có thểhay không… giúp ta bảo vệ nhân gian.”
Ken quay lại phía mọingười, cất tiếng trầm bổng hỏi.
Mọi người chỉ đứng đónhìn Ken.
Ánh nhìn khó hiểu.
Ánh nhìn dán chặt vàocậu
Rồi không ai bảo ai, tấtcả mọi người đều nắm chặt vũ khí, ra chiều sẵn sàng.
-“Mọi người… Đã làmphiền.”
-“Ken. Cậu khôngphải đã quên chúng ta đến đây, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Ken cảm động nhìn khắplượt. Bằng hữu muôn phương. Kiếp này cậu sống không uổng.