Chưa đến hai ngày, Diệp Vũ Khánh quả nhiên từ sân của
cửa hàng Hoàng Phủ gia chuyển đi ra ngoài, đến ở tại một toà nhà khác mà Hoàng
Phủ Vệ chuẩn bị cho hắn, mà Hoàng Phủ Trân gọi liên tục cũng không hề đến đưa
tiễn, điều này khiến cho hắn trầm mặt, căm giận rời đi.
Lại qua vài ngày, khi Hoàng Phủ Trân ở dưới sự cưng chiều của Hoàng Phủ Vệ qua
ngày thật tốt như cá gặp nước thì bên kia cũng bắt đầu rục rịch.
Sắc trời không rõ, Diệp Vũ Khánh thật cẩn thận một mình cưỡi một con ngựa rời
thành Lạc Dương, dọc theo đường đi, hắn không ngừng chạy như điên về phía thành
tây thôn quê tương đối hoang vắng, sau nửa canh giờ, mới giục ngựa đi vào một
rừng cây.
Trước rừng cây, có mấy đống nhà gỗ nhỏ thoạt nhìn giống bỏ hoang, bên cạnh có
mấy con ngựa đang nhàn tản ăn cỏ, vài người vừa nghe thấy có người tiếp cận,
lập tức từ trên cỏ nhảy dựng lên, rút ra vũ khí sáng chói lại bén nhọn bên
hông.
“Đại đương gia! Đại đương gia đã trở lại!” Vài hán tử tráng kiện dáng vẻ lưu
manh thấy được hắn, vội vàng xoay người thét to.
Diệp Vũ Khánh trầm mặt, lưu loát xuống ngựa, tuỳ ý quăng cương ngựa cho hán tử
tiến lên bên cạnh, rất nhanh đi vào một nhà gỗ trong đó.
“Đại đương gia, sao sắc mặt ngươi khó coi như vậy? Huynh đệ chúng ta ở ngoài
thành đợi nhiều ngày, vẫn đợi không được tin tức của ngươi, còn nghĩ rằng ngươi
có phải bị lộ tẩy hay không, bị quan gia bắt rồi.” Một nam tử xấu xí, cúi người
đi đến bên cạnh hắn.
“Câm miệng! Sự tình có biến, chúng ta đổi biện pháp.” Diệp Vũ Khánh trừng hắn
một cái, ánh mắt âm trầm giận dỗi.
Nam tử kia vừa nghe hắn nói như vậy, sắc mặt cũng thay đổi, “Đại đương gia…
Không phải tiện nhân kia lôi chúng ta ra chứ?” Hắn đã nói rồi, đại đương gia
không có việc gì đi trêu chọc người đàn bà kia làm gì? Vừa thấy cũng không phải
là người có thể tin cậy!
Diệp Vũ Khánh đơn giản đem chuyện mấy ngày nay vào thành nói với đoàn người,
“… Tiểu Hầu, việc này ngươi thấy thế nào? Tiện nhân kia lại giả ngây giả
dại?”
Tiểu Hầu thật đúng là giống con khỉ gãi gãi cằm, “Đại đương gia, việc này rất
khó nói, ta nhớ rõ mấy năm trước trong trại chúng ta cũng có loại sự tình này,
một huynh đệ đi theo ra xe chém giết cướp thì té ngựa, đụng một cái bể đầu, sau
đó đứng lên đã quên hết tất cả huynh đệ chúng ta, người còn trở nên si si ngốc
ngốc.”
Tiểu Hầu nói xong nhìn đại đương gia, chờ xem hắn muốn xử lý như thế nào. Đại
đương gia cũng thật là, đang yên lành một cái trại thoải mái không ở, sao lại
phải đến địa phương hẻo lánh này mai phục!
Hơn nửa năm trước, muội tử Hoàng Phủ Trân của đại đương gia, bị một nhà Hoàng
Phủ đuổi tới trang viện ở Tế Nam, đại đương gia xuyên qua người thân ở dưới
chân núi nghe được tin tức như thế, bắt đầu nảy lên chủ ý với Hoàng Phủ gia.
Ban đầu hắn muốn cho Hoàng Phủ Trân khăng khăng một mực yêu hắn, sau đó lại
giựt giây nàng trở lại Hoàng Phủ gia, trải qua nội ứng ngoại hợp của nàng, đem
tài vật của Hoàng Phủ gia cướp sạch không còn.
Nửa đoạn trước của kế hoạch này tiến hành thật sự thuận lợi, đại đương gia ra sức
diễn xuất, một chút liền thắng được yêu thích của Hoàng Phủ Trân, cũng không
nghĩ đến tất cả ngay tại trên đường nàng trở về Hoàng Phủ sơn trang xảy ra
biến, lại diễn biến thành cục diện hiện tại này!
“Đại đương gia, vậy hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Tiểu Hầu khẩn
trương truy vấn. Đoàn người huynh đệ của bọn họ đã buông rất nhiều việc mua
bán, vì muốn vét lớn một khoản của Hoàng Phủ gia, nay chẳng lẽ tay không mà
quay về sao?
Diệp Vũ Khánh không nói, híp mắt suy tư, thật lâu sau, đầu lông mày hắn nhướng
lên, âm trầm nở nụ cười, “Không, chúng ta làm sao có thể buông tha như vậy? Cầu
phú quý trong nguy hiểm. Lại đây!”
Nghe vậy, Tiểu Hầu cũng theo lộ ra nụ cười nham hiểm, cùng với người khác để
sát vào một khối, thương lượng đại kế đoạt tài.
Diệp Vũ Khánh vừa nói kế hoạch của hắn, ánh mắt lóe ánh sáng ác độc, bên môi
lạnh lùng cười.
Tiện nhân kia nếu không cho hắn mặt mũi như vậy, cũng đừng trách hắn vô tình!
***
Nửa tháng vui vẻ lại trôi qua, mấy ngày này, Hoàng Phủ Trân ở trong cửa hàng,
cảm tình với Hoàng Phủ Vệ tiến triển cực nhanh, càng nồng đậm, không có gò bó
như ở Hoàng Phủ sơn trang, hai người trôi qua càng vui vẻ tự tại. Càng làm cho
nàng cao hứng là, ba đường huynh đệ khác của Hoàng Phủ Vệ, thái độ đối với nàng
cũng đều thay đổi.
Tính tính ngày, bọn họ cũng từ sơn trang chuyển đến trong thành ở gần một
tháng, một tháng này còn chưa đủ cho nàng dạo xong toàn ngôi thành cổ này, hơn
nữa, nàng tổng ngóng trông trượng phu bận rộn có thể bớt thời giờ cùng nàng đi
ra du ngoạn.
Hôm nay, nàng mang theo không ít chiến lợi phẩm vô cùng cao hứng trở lại cửa
hàng, mua kỳ thật đều là một ít đồ chơi nhỏ, vật phẩm sang quý gì đều không có.
Cho dù hiện tại nàng cùng trượng phu qua ngọt ngào mật mật, nhưng Hoàng Phủ Vệ
làm việc bận rộn, để tránh chính mình biến thành oán phụ trong khuê phòng, hơn
nữa thời đại này cũng không có tivi, máy tính gì, nàng đành phải tự mình cố
gắng tìm việc vui.
Hoàng Phủ Vệ đáp ứng nàng, tối hôm nay tranh thủ thời gian cùng nàng đi rạp hát
xem kịch, làm nàng cả một ngày mừng rỡ nhảy nhót không ngừng giống con chim
nhỏ. Lục nhi còn trêu chọc nàng, nói miệng nàng cười đến liệt rồi.
Người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, nàng tùy Lục nhi cười, sớm trở về
phòng trang điểm tỉ mỉ, chờ cùng Hoàng Phủ Vệ đi ra cửa.
Thân là chủ tử Trân Bảo các, thứ không thể thiếu nhất chính là bảo thạch, trang
sức, Hoàng Phủ Trân từ trước đến nay không thích mang mấy thứ đinh đinh đang
đang gì đó, nhưng khổ nỗi muốn ra cửa, phải cho Hoàng Phủ gia chút thể diện,
nàng đương nhiên chỉ phải nhập cảnh tùy tục mang những trang sức sáng chói mắt
đó.
Mặc vào một bộ trường bào thêu hoa màu lam nhạt, một cái áo ngoài cộc tay màu
xanh đậm, bên cạnh còn có áo lông chồn trắng, lại mặc một cái áo choàng trắng ở
bên ngoài, bên tai đeo ngọc trai thanh lịch mượt mà, trên cổ cũng là một chuỗi
vòng ngọc trai, bộ trang phục này tôn lên làn da trắng tuyết của nàng, thanh lệ
động lòng người.
Khóe mắt đuôi lông mày của Hoàng Phủ Trân lộ hạnh phúc sáng rọi dấu không được,
nàng cười nhẹ nhàng, một tay thân mật ôm lấy cánh tay Hoàng Phủ Vệ, biểu tình
trên mặt ngọt ngào tựa như ăn mười cân đường.
Cùng bọn họ xem kịch, còn có Hoàng Phủ Văn, dọc theo đường đi, tiểu tẩu tử tươi
cười thật sự là sáng đến có chút chói mắt. “Tẩu tử, ngày hôm nay ngươi cười rất
vui vẻ nha.” Cảm tình của đại ca cùng đại tẩu hiện tại như keo như sơn, hắn
nhìn thật sự là hâm mộ.
Lúc này, bọn họ ngồi ở trong một chiếc xe ngựa, đang ở trên đường đi đến rạp
hát ở thành tây, trên xe phủ kín da lông cùng cái đệm mềm mại, Hoàng Phủ Trân
cùng Hoàng Phủ Vệ ngồi ở một bên, Hoàng Phủ Văn thì ngồi ở đối diện bọn họ.
Không gian của cỗ xe ngựa này rất lớn, cho dù hai người nửa tiến vào cũng không
ngại chật, Hoàng Phủ Trân sớm đã quên chuyện không thoải mái với Hoàng Phủ Văn
lúc trước, hai người tuổi gần, Hoàng Phủ Văn lại nhỏ hơn nàng một tuổi, cho nên
nàng bất tri bất giác xem hắn như đệ đệ, đối với hắn cũng vô cùng thân thiết.
“Uh, đương nhiên, chúng ta cũng khó được đi ra cửa nha.” Tay nhỏ bé vừa trợt,
nàng đem tay của mình nhét vào trong bàn tay to dày của Hoàng Phủ Vệ.
Hoàng Phủ Vệ cũng xoa xoa lòng bàn tay của nàng, “Chờ tiếp qua hai ngày, chúng
ta trở về sơn trang, ta sẽ có nhiều thời gian hơn ở cùng ngươi.” Tháng này vừa
vặn là thời gian ba tháng một lần cửa hàng tính toán lại sổ sách, cho nên hắn có
vẻ bận, qua lúc này liền thoải mái, hắn muốn đem công việc chậm rãi đưa cho các
huynh đệ khác xử lý, mà hắn có thể chuyên tâm cùng kiều thê nghỉ ngơi một thời
gian thật tốt.
“Uh, đến lúc đó chúng ta đi kinh thành du ngoạn được không? Nghe nói kinh thành
so với Lạc Dương còn náo nhiệt gấp mấy lần.” Toà thành lớn hưởng danh hưng
thịnh trong lịch sử này, nàng muốn xem nhiều thời điểm nó phồn hoa nhất, thừa
dịp hiện tại cục diện chính trị đời Thanh ổn định, nàng đi xem diện mạo đích
thực của nó cũng tốt.
“Ta cũng muốn đi.” Nghe nói chuyện tốt này, Hoàng Phủ Văn thích chơi đùa đương
nhiên lập tức ra tiếng.
Hoàng Phủ Vệ dò xét hắn một cái. Văn đệ là ngốc thật hay giả ngốc? Người ta
mang ái thê đi chơi, hắn không có việc gì đi theo xem náo nhiệt gì?
Hoàn hảo, không đợi hắn ra tiếng phản đối, nương tử lòng có tâm linh với hắn đã
giúp hắn nói chuyện.
“Ngươi muốn theo đuôi sao!” Thưởng cho Hoàng Phủ Văn một cái xem thường, Hoàng
Phủ Trân thè lưỡi nhíu mày với hắn.
Hoàng Phủ Văn gật gật đầu, “Đúng, ta muốn theo đuôi, cho nên ta muốn đi.” Ha
ha! Chỉ cần có thể đi kinh thành chơi, mắng càng khó nghe hắn cũng không tha.
Trong xe ngựa, nhìn thấy hai đứa nhỏ chưa trưởng thành nháy mắt ra hiệu với
nhau, giả mặt quỷ, mà Hoàng Phủ Vệ thì cười cười ôm eo thê tử, theo bọn họ đi
chơi náo loạn.
Bên này chơi vui vẻ náo nhiệt, mà trong cửa hàng Hoàng Phủ, đêm dài yên lặng,
một mảnh tĩnh lặng xinh đẹp.
Cửa hàng của Hoàng Phủ gia không chỉ là một tòa tòa nhà lớn mà thôi, mà chiếm
diện tích cũng gần nửa con phố, trong cửa hàng, có quản lý các nơi phái tới ở
để canh giữ. Bộ phận hậu viện, thì vì ứng với nhu cầu của Trân Bảo các, có rất
nhiều lão sư phụ cùng một ít nô bộc, tỳ nữ ở. Kho hàng ở hậu viện là trọng địa
của cửa hàng, bên trong gửi rất nhiều vật phẩm trang sức trân quý của hoàng
tộc, đều là đồ vô giá mà vương công quý tộc trong kinh thành đặt.
Bởi vì vợ chồng Hoàng Phủ Vệ ở lâu trong thành không trở về, Hoàng Phủ lão gia
sợ con vì con dâu, sẽ ở trong thành lâu, không quay về, đành phải đi theo thê
tử còn cương nghiêm mặt chủ động tìm đến.
Hai vợ chồng vốn muốn hỏi thăm một chút ý tứ của con, nếu hắn thật sự trách
thái độ bọn họ đối với con dâu, vậy bọn họ nguyện ý cải tiến. Nói sau, ngộ nhỡ
sau này người trẻ tuổi có đứa nhỏ, bọn họ cũng rất hy vọng có thể tự tay ôm
được tôn tử, vì thế, bọn họ nguyện ý chủ động cúi đầu trước.
Chỉ là thời gian bọn hắn đến không đúng, cửa lớn lại không nhìn thấy người, hai
vợ chồng đành phải nhìn nhau một cái, sờ sờ cái mũi, ngoan ngoãn trở về phòng,
chờ ngày mai bàn lại.
Đêm nay, trong cửa hàng đặc biệt im lặng, đột nhiên một tiếng “Gõ đáp!”, cửa
hông của cửa hàng bị cắm vào một thanh đao lớn, đao nhọn nhướng lên trên, xuyên
qua chốt cửa liền đẩy ra, tiếp theo, cửa hông đóng chặt chậm rãi bị đẩy ra.
Trong đêm tối, một đôi con ngươi sáng trông suốt lóe ra không thôi, chỉ thấy
ngoài cửa nhỏ đã đứng đầy một loạt hán tử mặc y phục đi đêm, trong tay đều cầm
theo vũ khí sắc bén, đáy mắt mỗi người đều là dục vọng tham lam.
Chỉ cần mở kho hàng của cửa hàng ra, thì có một khoản tiền tài lớn chờ bọn họ
tiêu xài không hết rồi!
Nghĩ đến đây, mỗi người đều hưng phấn đến phát run, con ngươi phiếm tơ máu,
khẩn cấp muốn cho đao kiếm trong tay bị lây máu tươi đẹp!
Đúng lúc này, một nam tử trốn trốn tránh tránh cũng đi vào bên cửa hông, trên
người hắn mặc áo xanh mũ quả dưa của nô bộc Hoàng Phủ gia, trong lòng run sợ
nhìn bọn người này.
“Các ngươi tới rồi? Đều đến đông đủ sao?” Tiểu nô này tên là Lưu Thất, là một
nội ứng được Diệp Vũ Khánh thu mua, hắn sợ hãi nhìn đám đạo tặc xem ra giết
người không chớp mắt này, thân mình không còn dùng được đánh run run.
Hơn mười người trong đám người, Diệp Vũ Khánh cũng che mặt, chỉ lộ ra một đôi
mắt, “Đều chuẩn bị thỏa đáng sao?” Hắn nhỏ giọng hỏi.
Lưu Thất gật gật đầu, từ trong cổ tay lấy ramột bình sứ nhỏ màu trắng, “Ta theo
lời ngươi phân phó mà làm, rót toàn bộ thuốc bột trong bình nước này vào nước
dùng để uống, lúc này, ngoại trừ thân thể có vẻ cường tráng, còn lại đều ngủ
như chết.”
“Tốt lắm!” Diệp Vũ Khánh tà tà cười, nắm chặt đao trên tay, quay đầu đối với các
huynh đệ phía sau nói: “Các huynh đệ! Đêm nay đều là heo làm thịt, không cần
phải khách khí, thấy một người liền thịt một ngườii! Chờ mở ra kho vàng ở hậu
viện, đủ cho chúng ta qua nửa năm cuộc sống tiêu dao!”
“Uống..uố…ng!” Mười người phía sau đồng thời giơ cao dao găm, hưng phấn mà hò
hét.
“Đại đương gia! Ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt toàn bộ mọi người?” Lưu Thất rất
giật mình, trong lòng dao động, hắn vẫn nghĩ chỉ là cướp sạch tài vật, không
nghĩ tới những người này cư nhiên tàn bạo như thế, hoàn toàn không muốn lưu
người sống?!
“Ha ha a! Đây là đương nhiên. Ngươi ngoan ngoãn trốn đến một bên cho ta đi,
không hé răng còn có điều tốt của ngươi, nếu gây rầy rà cái gì cho lão tử,
ngươi sẽ được đưa đi gặp Diêm Vương đầu tiên!” Diệp Vũ Khánh đạt tới mục đích,
người này cũng vô dụng.
Lưu Thất run rẩy thân mình, rất sợ chết trốn đến bên tường, cũng không dám nhìn
bọn đạo tặc này thêm cái nào.
“Các huynh đệ! Lên!” Diệp Vũ Khánh hét to một tiếng, dẫn mấy tên thủ hạ, đi
trước làm gương về phía sân Hoàng Phủ Trân ở.
Các huynh đệ khác cũng mài đao soàn soạt, đều tự chọn cái sân rồi đằng đằng sát
khí tiến lên, chỉ chốc lát sau, chợt nghe đến trong từng cái sân đều truyền đến
tiếng kêu rên thê thảm…
***
Hoàng Phủ Trân vừa xuống xe ngựa, khí lạnh ngoài xe phút chốc đập vào mặt mà
đến, nàng có chút sợ lạnh rụt lui cổ, còn không kịp vươn tay kéo nhanh áo
choàng của mình, một đôi bàn tay to ấm áp cũng đã chủ động tiến lên.
Trong tròng mắt đen sáng trong suốt, chiếu ra khuôn mặt anh tuấn, ngón tay ngăm
đen thon dài, là tay nam nhân, lại dùng động tác còn dịu dàng hơn nữ nhân, cởi
bỏ nút thắt buộc chặt lại cho nàng. Nàng nhịn không được cười ngọt ngào.
Hoàng Phủ Văn tự nhận đêm nay đã xem đủ trường hợp ân ái của bọn họ, làm bộ run
cánh tay nổi da gà lên, “Vào đi thôi. Có lạnh như vậy sao?” Hắn chịu không nổi
đưa qua một cái xem thường.
“Sao ngươi không đi vào trước.” Hoàng Phủ Trân chu miệng lên, liếc hắn một cái,
vẫn ôm cánh tay Hoàng Phủ Vệ không buông, cười khanh khách mang theo làn váy
cùng tướng công đi vào trong cửa hàng.
Trước khi vào cửa, ánh mắt Hoàng Phủ Vệ đảo qua góc đường, một nam tử đang đứng
chỗ đó, nam tử thủ thế với hắn một cái. Bên môi hắn nổi lên một cái cười lạnh,
sau khi gật đầu, mới ôm thê tử cùng nhau vào cửa.
Còn chưa đi đến đại sảnh, Hoàng Phủ Trân liền cảm thấy không thích hợp, bình
thường lúc này, đèn trên đường mòn đều nên tắt, nay cư nhiên đèn đuốc sáng
trưng, còn một đường kéo dài đến đại sảnh? Hộ vệ tuần tra bên cạnh, võ sư, cũng
nhiều gấp đôi so với bình thường.
Nàng nghi hoặc nhướng mắt nhìn nam nhân bên cạnh. “Vệ, đây là có chuyện gì?”
Nàng có chút lo lắng bất an, một đôi tay không tự giác nắm chặt ống tay áo của
hắn.
“Vào phòng rồi nói sau.” Hoàng Phủ Vệ đã sớm biết đêm nay sẽ phát sinh chuyện
gì, bình tĩnh trấn an nàng, nghiêng đầu đưa cho Hoàng Phủ Văn một ánh mắt.
Hoàng Phủ Văn dừng lại, sờ sờ đầu mũi. Không nghĩ tới đại đường ca đoán trúng,
tiểu tặc không thể giữ Diệp Vũ Khánh kia, làm sao đấu lại đại đường ca được
đây?
Hai nam nhân cũng biết sự tình từ đầu đến cuối, cho nên ôm tâm tình bình tĩnh
vào đại sảnh, nhưng không nghĩ tới là, trong đại sảnh lại hơn hai người ngoài
dự đoán của bọn họ – Hoàng Phủ lão gia cùng phu nhân?!
“Biểu, biểu ca?” Hoàng Phủ Trân kinh ngạc nhìn trong đại sảnh, không biết hiện
tại là tình huống gì?
Mặt Diệp Vũ Khánh có vết máu, tóc tai bù xù bị buộc chặt trên mặt đất, ở bốn
phía hắn cũng không ít nam tử mặc y phục đi đêm, đồng dạng đều là tay chân bị
trói, té trên mặt đất, một bên có đao kiếm nhuốm máu rải rác.
Vài tên bộ khoái mặc quan phục màu đỏ, thắt lưng đeo đao dài, đang ở một bên
nói chuyện với Hoàng Phủ lão gia cùng phu nhân. Sau khi một gã nam tử có thân
hình tương tự với Hoàng Phủ Vệ nhìn thấy bọn họ, bước nhanh đi đến trước người
hắn.
“Vệ thiếu!” Nam tử hướng hắn chắp tay.
“Thiên Hạ, tất cả đều xử lý tốt?” Hoàng Phủ Vệ nhìn bốn phía, nằm ngang bảy,
tám người mà thôi, “Hắn chỉ đem đến những người này?”
Thiên Hạ cười cười. “Lần này ít nhiều có ngươi hỗ trợ, bọn đạo tắc Sơn Đông này
làm hại dân chúng đã lâu, này đó…” Hắn dương dương tự đắc nâng cằm, cười liếc
nhìn vài đạo tặc vết thương chồng chất trên mặt đất, “Là còn sống. Không thở,
đều đã cho cấp dưới nâng trở về. Tin tức của ngươi thật đúng là nhanh nhẹn, nếu
không phải ngươi có gia nghiệp, thật muốn cho ngươi tiến vào trong công môn làm
việc.”
“Hoàng Phủ Trân! Hoàng Phủ Trân! Con tiện nhân kia!” Lúc này, Diệp Vũ Khánh vốn
khí lực suy yếu đang nằm dựa nghe được đối thoại của bọn họ, giống như nổi cơn
điên vặn vẹo thân hình, hai mắt đỏ đậm một mảnh, hận không thể nhào lên cắn
chết bọn họ.
Hoàng Phủ Vệ cười cúi người ngồi, “Từ khi ngươi bắt đầu tiếp cận Trân nhi ở Tế
Nam, chúng ta cũng đồng thời nhìn ngươi chăm chú. Ngươi cho là ngươi thật có
thể thu mua Lưu Thất? Hừ! Lưu Thất chẳng qua chiếu theo phân phó của ta, ứng
phó ngươi mà thôi.”
Diệp Vũ Khánh hung ác trừng mắt hắn, cất tiếng cười to. “Ha ha ha ha! Hoàng Phủ
Vệ, tính ta thua ở trên tay của ngươi!” Sau đó hắn quay đầu trừng hướng Hoàng
Phủ Trân, ánh mắt oán hận tựa như một cây đao, hung hăng đâm vào thân thể của
nàng! “Hoàng Phủ Trân! Không nghĩ tới ngươi tiện nữ nhân này cư nhiên gió chiều
nào che chiều ấy! Như thế nào? Hoàng Phủ Vệ ở trên giường thỏa mãn ngươi, ngươi
liền quên Lão Tử tốt sao? Ở Tế Nam theo ta làm chuyện vui vẻ, ngươi đã quên
toàn bộ sao?” Đều do nữ nhân này! Toàn bộ hắn đều bị hủy trên tay nàng! Phải
chết… Hắn cũng muốn kéo nàng cùng chết!
Sắc mặt Hoàng Phủ Trân “Bá!” biến trắng, bối rối nhìn người một nhà Hoàng Phủ,
những quan sai cùng hạ nhân nghe được Diệp Vũ Khánh gào thét, sắc mặt cũng đều
trở nên rất quái dị, có người còn thở ra.
Trong chớp mắt, nàng đã hiểu. “Ta không có! Ngươi không nên nói lung tung!”
Nàng liều mạng lắc đầu, nàng khẩn trương đến bụng đều rối rắm thành một đoàn.
“Ngươi đã quên chuyện trước kia không phải sao? Có từng ngủ với ta hay không,
ngươi cũng sớm đã quên, ha ha ha…” Diệp Vũ Khánh điên cuồng mà cười to ra
tiếng.
Hoàng Phủ Vệ đương nhiên không tin lời hắn nói, nhưng Hoàng Phủ lão gia cùng
phu nhân bên cạnh lại tin.
Hoàng Phủ lão gia hổn hển đi đến trước mặt nàng, vươn tay chính là một cái tát.
“Ba!”
Hoàng Phủ Trân không dám tin bụm mặt, kinh ngạc nhìn hắn. “Cha…”
Chỉ thấy Hoàng Phủ lão gia dương tay, lại muốn tát nàng một cái, Hoàng Phủ Vệ
nóng vội lên trước bắt lấy tay hắn, “Cha, dừng tay! Chuyện không phải như hắn
nói.” Hắn không dự đoán được Diệp Vũ Khánh thà chết cũng muốn cắn ngược lại
Trân nhi một cái. Tên đáng chết này!
“Ngươi còn muốn giúp nàng nói chuyện?” Hoàng Phủ lão gia tức đỏ mặt. Sau khi
giận dữ mắng mỏ con một câu chuyển hướng Hoàng Phủ Trân, “Ngươi, nữ nhân như
đàn ông này! Sao xứng làm con dâu Hoàng Phủ gia ta?” Nguyên bản còn tưởng rằng
nàng thật tâm hối cải, không nghĩ tới nàng chính là thay đổi một mưu kế độc ác
hơn.
“Ta không có! Ta, ta thật sự không cùng hắn có cái gì mờ ám!” Hoàng Phủ Trân
che hai má sưng đỏ, oan ức nghẹn ngào nói. Cho dù có… Cũng không phải nàng,
không phải nàng… Nàng mở to hai mắt đẫm lệ, thật sâu nhìn về phía Hoàng Phủ
Vệ, “Vệ, ta không có…” Nàng có thể chịu được mọi người hiểu lầm, nhưng hắn
không được!
Hoàng Phủ Vệ mới muốn nói cái gì, Hoàng Phủ lão gia cũng đã tức giận lại muốn
đánh người, hắn không thể tổn thương phụ thân, bởi vậy chỉ có thể che ở trước
mặt Hoàng Phủ Trân, thử khuyên về lý trí của phụ thân. “Cha! Ngươi hiểu lầm!
Trân nhi không phải người như vậy!”
Hoàng Phủ phu nhân bên cạnh hoàn toàn chịu không nổi đả kích như vậy, thân mình
vốn gầy yếu nàng, cả người bỗng nhiên lảo đảo một chút ——
“Nương!” Hoàng Phủ Vệ vội vàng tiếp được thân thể xụi lơ của nàng.
“Phu nhân!”
“Bá mẫu!”
Trong phút chốc, toàn bộ đại sảnh loạn thành một đoàn, Hoàng Phủ Trân chỉ có
thể đỏ mắt đứng đó. Nàng không biết làm sao giải thích tình huống này, nàng có
thể nói gì? Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
“Diệp Vũ Khánh! Ta đã làm gì có lỗi với ngươi, ngươi ngay cả chết cũng muốn tha
ta xuống nước?” Nàng tức giận gầm nhẹ.
Diệp Vũ Khánh nhìn một đoàn loạn trước mắt, hắn cao hứng, đắc ý, một ngụm phun
ra máu loãng, liếc nhìn nàng, “Ta muốn chết mới tha ngươi xuống nước a! Ha ha,
ha ha ha ha —— khụ!”
Nhĩ Thiên Hạ nâng lên một cước đá bụng hắn, đá hắn thở không nổi.
Người như thế hắn gặp nhiều, Hoàng Phủ Trân tám phần thật là bị vu tội. Hắn
nâng lên một tay giơ giơ lên, quan sai chờ đợi hồi lâu bên cạnh lập tức tiến
lên, đem Diệp Vũ Khánh và vài người ở bên trong mang đi hết.
“Đem nàng nhốt lại cho ta!” Hoàng Phủ lão gia tức giận chỉ vào Hoàng Phủ Trân
rống to.
“Cha!” Tình huống hỗn loạn một đoàn, trong tình thế cấp bách, Hoàng Phủ Vệ cũng
chưa nghĩ ra biện pháp giúp thê tử giải thích, chỉ có thể đưa
một tay giữ chặt tay áo phụ thân.
Hoàng Phủ lão gia đỏ mặt lên, trợn to mắt rống giận, “Ngươi nghiệt tử này! Muốn
bức chết mẹ ngươi mới cam tâm sao? Đem nàng nhốt lại cho ta! Có nghe hay
không?”
“Vâng!” Hạ nhân bên cạnh thấy lão gia nhà mình đã bị chọc tức, chỉ phải run
thân mình, tiến lên đem thiếu phu nhân bắt lại. Bọn họ kéo nàng vẫn giãy dụa,
tính trước đem người nhốt vào phòng củi rồi nói sau.
Hoàng Phủ Trân thống khổ nhìn Hoàng Phủ Vệ, cắn chặt hàm răng nói: “Ta không
phải Hoàng Phủ Trân, ta không phải Hoàng Phủ Trân, ta là…” Nàng bất cứ giá
nào muốn nói lai lịch của mình rõ ràng tất cả.
Hoàng Phủ Vệ thấy thế cả kinh! Hét lớn một tiếng, “Im miệng!” Hắn vội vàng thở
phì phò, vọt tới trước mặt nàng trừng mắt nàng.
Không được! Nàng tuyệt đối không thể nói ra chính mình là Tá Thi Hoàn Hồn, như
vậy kết cục, sẽ càng thê thảm hơn là Hoàng Phủ Trân chân chính!
Không nghĩ tới hắn sẽ rống to đối với mình, nàng ngây ngốc nhìn hắn, nước mắt
rơi xuống giống như sợi trân châu bị chặt dứt.
Tâm rất đau, đau quá… Đau đến nàng không thở nổi… Đây là làm sao vậy?
“Dẫn đi!” Hoàng Phủ lão gia rít gào.
Hoàng Phủ Trân không từ chối nữa, cũng chỉ có thể dùng đôi mắt đẫm lệ ngây ngốc
nhìn Hoàng Phủ Vệ, cánh tay nàng bị kéo đau quá, nhưng làm sao cũng so ra kém
với nỗi đau tê tâm liệt phế trong lòng kia…
***
Tối rồi, Hoàng Phủ Trân bị giam ở trong phòng củi vẫn ngây ngốc như trước, chỉ
trợn tròn mắt, càng không ngừng rơi lệ.
Không biết đã là ngày thứ mấy, Hoàng Phủ Vệ vẫn không tới thăm nàng, nàng vốn
không tin… Đến bây giờ, tâm đã dần dần lạnh. Nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn
không muốn đối mặt sự thật, càng không ngừng vì hắn tìm lý do: nhất định là
nương bệnh thật sự nặng, cho nên hắn mới không có biện pháp tới gặp nàng… Hắn
tin tưởng nàng, hắn tin tưởng nàng…
Cửa phòng củi đóng chặt đột nhiên truyền đến thanh âm của khoá sắt, cửa chậm
rãi bị đẩy ra, ánh trăng xuyên thấu qua cửa mở ra rơi vào trong phòng.
Hoàng Phủ Trân ngước con ngươi trống rỗng, nhìn về phía nguồn sáng đến.
Ở dưới ánh trăng chiếu rọi, tóc nàng hỗn độn, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn
không có huyết sắc, chỉ gần hai ngày thời gian mà thôi, lại suy yếu tiều tụy
đến tựa như đột nhiên già đi vài tuổi.
Lục nhi vươn tay nhanh che miệng, nhịn xuống tiếng khóc đến miệng, ánh mắt cũng
hồng sưng đỏ, một tay thì nắm chặt một cái bao bố nhỏ, ba bước thành hai bước
xông lên trước, quỳ gối trước mặt Hoàng Phủ Trân.
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân…” Nàng rốt cuộc nhịn không được ôm thiếu phu
nhân gào khóc, vì thiếu phu nhân đau lòng không thôi.
“Lục nhi? Ngươi đã đến rồi…” Mắt đen mất đi sáng rọi nhẹ nhàng chuyển tới
trên mặt nàng, môi tái nhợt run rẩy, “Ngươi cũng đến đây… Hắn lại không có
tới… Hắn đâu?”
Lục nhi thương tâm nhìn nàng, “Thiếu phu nhân, ngài đừng quan tâm diều đó,
trong cái bọc này là bạc Lục nhi dành dụm mấy năm nay, ngài cầm đi nhanh đi!”
Thiếu phu nhân đáng thương, nàng làm sao nói ra miệng đây?
Trong đôi mắt thật to của Hoàng Phủ Trân rơi ra hai giọt nước mắt, “Hắn muốn
đối đãi thế nào… Ngươi nói cho ta nghe… Để cho ta… Để cho ta đi được rõ ràng.”
Lục nhi mạo hiểm nguy hiểm làm như vậy, nhất định là xảy ra chuyện gì.
Lục nhi do dự, nhịn không được cùng nàng rơi lệ, sau đó mới chậm rãi nói ra hai
ngày này rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Thì ra, Hoàng Phủ phu nhân thật sự bị tức mà bệnh, khi xỉu trong phòng khách
kia, ước chừng nằm một ngày mới tỉnh lại, Hoàng Phủ lão gia bởi vậy bị chọc
tức, càng nói những lời không tốt nghe.
Kế tiếp, chính là quan sai tới cửa, bởi vì Diệp Vũ Khánh vẫn kiên trì Hoàng Phủ
Trân là đồng lõa của hắn, cho nên quan sai không thể không tới hỏi, nhưng Hoàng
Phủ Vệ tự nhiên là không chịu để cho người ta đem Hoàng Phủ Trân mang đi.
Vì chuyện này, Hoàng Phủ lão gia lại cùng Hoàng Phủ Vệ ầm ỹ một trận lớn, Hoàng
Phủ lão gia nói muốn để cho quan sai đem thiếu phu nhân mang về nha môn hỏi
tội, đến hừng đông, quan sai sẽ đến đây.
Lục nhi cùng Hoàng Phủ Trân ở chung lâu nhất, nàng tuyệt đối không tin thiếu
phu nhân cùng Diệp Vũ Khánh kia có cái gì cẩu thả, nhưng nàng chỉ là một cái
tiểu nha hoàn, bất lực, đành phải lấy ra tất cả những gì nàng đã dành dụm, thừa
dịp quan sai còn chưa tới, để cho thiếu phu nhân đào tẩu trước rồi nói sau.
“Thiếu phu nhân, ngài đi nhanh đi! Nếu quan sai đem ngài bắt vào nha môn, tra
tấn ngài… Ngài là một nữ tử mảnh mai, làm sao chịu được đây?” Lục nhi đem bao
bố nhỏ nhét vào tay nàng, cầu xin nàng.
“Thiếu gia đâu? Hắn cũng muốn để cho quan sai mang ta đi?”
Lục nhi dừng lại, khẽ cắn môi, xoay đi không dám nhìn nàng, “Thiếu gia hắn…
Ngày hôm qua cũng đã rời khỏi cửa hàng, đi đâu Lục nhi cũng không biết.”
Thiếu gia rời đi vào lúc này, đại biểu cái gì? Không phải đại biểu hắn bỏ thiếu
phu nhân sao? Thiếu gia… Thật sự là cô phụ một mảnh thâm tình của thiếu phu
nhân!
“Ha ha…” Tiếng cười bi thương hỗn tạp tiếng khóc, nhưng tiếp theo Hoàng Phủ
Trân lại lẳng lặng ngồi không nói.
Hoàng Phủ Vệ, ngươi đúng là nhẫn tâm như vậy sao? Lông mi cúi nhẹ, dính đầy
nước mắt, tầm mắt nàng chậm rãi dừng lại ở trên ngón áp út tay phải của mình,
nhẫn bạc ở trên toả sáng chói lọi, nay xem ra thật buồn cười…
Lục nhi đợi trong chốc lát cũng chờ không đến hưởng ứng của nàng, nóng vội bắt
lấy tay nàng, “Thiếu phu nhân, ngài đi thôi! Ngài đi rồi về sau cũng đừng trở
lại!” Mau không có thời gian!
Hoàng Phủ Trân nhìn nàng, “Ta phải làm sao đi ra ngoài?” Nàng bị giam ở trong
này, cho dù Lục nhi thả nàng đi ra ngoài, vậy nàng cũng phải có bản lĩnh đi
khỏi cửa hàng.
Lục nhi vừa nghe, bắt đầu đem y phục màu lam trên người mình cởi ra, “Thiếu phu
nhân, ngài thay trang phục của Lục nhi rời đi đi. Nay là Văn Hiện phụ trách coi
chừng ngài, chúng ta đã nói rõ rồi, ta ở tại chỗ này làm bộ thành ngài, Văn Chí
ở cửa, hắn sẽ mang theo ngài ra khỏi thành.” Nàng cởi quần áo rất nhanh, vươn
tay đang muốn cởi thiếu phu nhân, thiếu phu nhân lại tránh được.
“Như vậy sao được? Ta đi rồi, ngươi cùng hai huynh đệ Văn gia nên làm cái gì
bây giờ?” Nàng không muốn bởi vì chính mình hại người khác.
Lục nhi không để ý nàng chống cự, dám cởi áo khoác của nàng, “Ta bán không phải
khế chung thân, tiếp qua nửa năm Lục nhi sẽ không còn là nha hoàn Hoàng Phủ
gia, lão gia nhiều lắm cho ta chịu chút đau khổ, sẽ không đối với ta sao cả.
Thiếu phu nhân!” Nàng đột nhiên vươn tay nắm chặt bả vai chủ tử. “Đáp ứng ta,
ngài phải sống tiếp! Lục nhi… Tin tưởng ngài vô tội!”
Hoàng Phủ Trân chấn động, nhìn đôi mắt tình chân [chân thành] ý thiết [tha thiết] của nàng, cắn môi, nhịn nước mắt thận trọng gật đầu,
“Cám ơn ngươi, ta đáp ứng ngươi… Ta sẽ sống sót.” Một nha hoàn cũng hữu tình
như thế, mà nam nhân từng cùng nàng có vợ chồng chi thật, lại tuyệt tình như vậy…
Hai người rất nhanh đổi quần áo, Lục nhi còn búi tóc của nàng thành búi tóc
giống nha hoàn của mình, lại đem bao bố nhỏ trong tay bỏ vào tay nàng.
“Thiếu phu nhân, ngài bảo trọng.” Lục nhi ngấn lệ nói.
Hoàng Phủ Trân dùng sức gật đầu, xoay người đang muốn rời đi, bước chân lại đột
nhiên dừng, nàng thật sâu hít khẩu khí, gỡ xuống chiếc nhẫn bạc trên tay mình
đưa cho Lục nhi.
Lục nhi khó hiểu tiếp nhận. “Thiếu phu nhân?”
Nàng lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc. “Nếu thiếu gia có tới gặp ta một
lần cuối cùng, ngươi đem cái nhẫn bạc này giao cho hắn, nói cho hắn… Ta đã gỡ
nhẫn xuống, từ nay về sau tình vợ chồng đã hết… ân đoạn nghĩa tuyệt!”
“Thiếu phu nhân!” Lục nhi khóc. Thiếu phu nhân yêu thiếu gia bao nhiêu, nàng
biết được, thiếu gia thật sự rất ác tâm, cư nhiên đem một mảnh thiệt tình của
thiếu phu nhân vứt trên mặt đất!
Hoàng Phủ Trân ngược lại tỉnh táo lại, nàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt
Lục nhi, lại nhìn Lục nhi một cái, rồi sau đó xoay người nghênh ngang rời đi.
Hai huynh đệ Văn gia cũng tin tưởng thiếu phu nhân trong sạch, cho nên sau khi
Văn Chí cùng đệ đệ thương lượng, quyết định không thể không công xem thiếu phu
nhân đi quan nha nhận lấy cái chết. Diệp Vũ Khánh ác độc kia, nhất định sẽ cắn
chặt thiếu phu nhân không tha, cho nên thiếu phu nhân cuối cùng nhất định sẽ bị
vấn tội xử trảm.
Sau khi Văn Chí ở cửa tiếp ứng đến Hoàng Phủ Trân, cưỡi ngựa chở nàng một đường
chạy như điên, hắn muốn thừa dịp còn chưa có đêm cấm, đem thiếu phu nhân ra cửa
thành.
Giục ngựa trên đường thật dài một lát, hắn rốt cục đem thiếu phu nhân ra cửa
thành đông, thẳng đến sau khi rời cửa rất xa, hắn mới nhảy xuống ngựa. “Thiếu
phu nhân… Văn Chí chỉ có thể đưa ngài đến nơi đây.” Văn Chí bi thương nhìn
người cưỡi ngựa.
Hoàng Phủ Trân buồn bã cười, “Cám ơn ngươi… Phần ân tình này, chỉ sợ kiếp sau
ta mới có thể hồi báo.”
“Thiếu phu nhân, ngài đừng nói như vậy, ngài… Phải bảo trọng.” Văn Chí trầm
trọng rũ mắt xuống, hắn cũng chỉ có thể làm việc nhỏ này mà thôi.
“Văn Chí, nói cho ta biết, lúc trước ta bị sơn tặc tập kích địa điểm chính xác
ở đâu?” Nàng đột nhiên hỏi như vậy.
Văn Chí khó hiểu nhìn về phía nàng, thân mình không tự giác chấn động. Ánh mắt
thiếu phu nhân trống rỗng, coi như cái gì sáng rọi đều không có. “Ở chỗ này
vách núi trắng gần đây, ước chừng ngoài một dặm.” Hắn tự tay chỉ về phía trước,
đó là vách núi gần chùa Bạch Mã.
“Cám ơn ngươi!” Dứt lời, nàng giơ lên cương ngựa, nhẹ đá bụng ngựa, tuấn mã ở
dưới hí một tiếng, chở nàng rất nhanh chạy đi.
Văn Chí vẫn nhìn bóng lưng thiếu phu nhân, thật lâu sau mới thở dài, sau đó
xoay người hướng trong thành đi trở về.