Nghe được tiếng hét to của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm vội vàng vào phòng ngủ xem đã xảy ra chuyện gì
Mà Lâm Khả Tâm rống giận làm cho Tần Hiểu Linh thật sợ , kia thấy Tư Đồ Viêm
, cô ta liền vội vàng cầu cứu nói: ” Tư Đồ Ca , cứu em , Lâm Khả Tâm , nó điên rồi
, cầm lấy tay em không buông. . . . . .”
Nghe lời nói của Tần Hiểu Linh , Tư Đồ Viêm nhíu mày: ” Lâm Khả Tâm , cô điên rồi sao? Còn không mau buông Hiểu Linh ra?”
Nhưng Lâm Khả Tâm vẫn vậy không buông tay: ” Trừ phi cô ta giải thích cho tôi , bằng không tôi sẽ không buông”.
Lâm Khả Tâm không sợ nhìn về phía Tư Đồ Viêm , dù sao cô cũng đã đem chuyện làm lớn còn cái gì phải sợ?
“Tư Đồ Ca. . . . . .” Âm thanh của Tần Hiểu Linh như đã muốn khóc , mà Tư Đồ Viêm nhìn về phía vẻ mặt không vui của Lâm Khả Tâm , cô cũng tin rằng giờ phút này chính mình thoạt như người điên.
“Buông tay” Tư Đồ Viêm lạnh lùng nói , nhưng Lâm Khả Tâm càng túm chặt hơn .
“Tôi sẽ không” Dựa vào cái gì mà bắt cô buông Tần Hiểu Linh , cô ta đã đoạt đi người cô yêu nhất , bây giờ còn cướp đi tự tôn của cô.
Thấy vậy , Tư Đồ Viêm không kiên nhẫn , anh tiến lên vài bước một tay nắm trụ cổ tay của Lâm Khả Tâm , một bên kia cầm quần áo của Tần Hiểu Linh , hung bạo tách 2 người ra
Vừa được tự do , Tần Hiểu Linh vội vàng trốn sau lưng Tư Đồ Viêm: ” Tư Đồ Ca , vừa rồi thật đáng sợ , em rất sợ. . . . . .” Tần Hiểu Linh gắt gao bám vào vai Tư Đồ Viêm , kinh hồn nhìn Lâm Khả Tâm
“Không sợ , có anh ở đây , cô ta sẽ không dám làm gì em” Tư Đồ Viêm che chở Tần Hiểu Linh , nhìn về phía Lâm Khả Tâm , ánh mắt như con dao nhọn , hung hăng đâm vào trái tim tổn thươg của cô.
“Nói , Lâm Khả Tâm vừa rồi cô làm gì?”
Lâm Khả Tâm cắn môi dưới , cúi đầu nó:i ” Vừa rồi cô ta đạp tôi 2 cái , còn kêu tôi phải lau giầy cho cô ấy.”
Đối với này , Tư Đồ Viêm cũng không có ngoài ý muốn , dù sao anh cũng hiểu Tần Hiểu Linh quả thật sẽ làm vậy , nhưng anh vẫn cố ý hỏi: ” Cô ta nói là sự thật sao?”
“Không phải “Tần Hiểu Linh vội vàng phản bác nói ” Em không có cố ý , là cô ta nói lung tung , rõ ràng cô ta ghen tị em ở cạnh anh , nên cố ý tìm chuyện phát giận nhục mạ em , còn gây sự với em , anh cũng thấy đó”
Tần Hiểu Linh chẳng những thay đổi sự thật mà còn úp ngược tội lên người Lâm Khả Tâm
Lâm Khả Tâm nhất thời phẫn nộ ” Cô nói dối ! Rõ ràng là cô. . . . . .”
” Lâm Khả Tâm , cô câm miệng cho tôi , là cô không đúng còn dám mở miệng sao?” Tư Đồ Viêm tức giận quát
Bị anh quát , đầu tiên là Lâm Khả Tâm sửng sốt sau đó cứng ngắt vặn cổ , khó tin nhìn anh: ” Anh tin tưởng lời cô ta nói . . . . . .thật không?” Lâm Khả Tâm run rẩy chất vấn hỏi
Tư Đồ Viêm nghe vậy , khinh thường , nói ra lời nói tàn khốc: ” Tại sao tôi phải
tin tưởng cô?”
Nghe câu trả lời của Tư Đồ Viêm , Lâm Khả Tâm không tự chủ lùi về sau 2 bước nhìn anh như một người xa lạ
Không có khả năng, không có khả năng. . . . . . Không nên là như vậy!
Rõ ràng lúc trước anh còn vì Tần Hiểu Linh khi dễ cô mà bảo vệ cô không phải sao. . . . . .Rõ ràng 2 người ở chung như vậy . . . . . .Rõ ràng anh biết cô là người thế nào , vậy tại sao còn không tin tưởng cô? Chẳng lẽ chính là anh ghét cô?
Sự thay đổi lớn của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm không thể nhận , cô thậm chí cảm thấy từ 「chán ghét 」 cũng không đủ nói lên hành động của anh làm với cô , mà là anh hận cô mới đúng
Chẳng lẽ anh không thích cô? Hay nói ra chẳng lẽ anh hận cô như vậy? Bằng không vì sao anh lại tàn nhẫn thế kia? Mà cô làm sai cái gì để anh phải ghét cô đến tình trạng này?
Nếu như cô có làm sai chuyện gì thì chính là cô đã yêu anh , hơn nữa còn cầu xin tình yêu của anh
Ngăn khoé miệng , Lâm Khả Tâm nở nụ cười chua sót , làm như tự cười nhạo bản thân không biết lượng sức ” Đúng , là tôi sai , là tôi gây sự trước , sau đó còn nói oan cho cô ấy , hết thảy là tôi không tốt , trừng phạt tôi đi”
Bộ dáng này của Lâm Khả Tâm làm cho Tư Đồ Viêm cảm thấy một tia đau lòng , nhưng anh vẫn là lạnh lùng nói ” Cô cho là nhận sai thì có thể sao?”
“Vậy anh muốn tôi làm gì?” Lâm Khả Tâm buông vai , ánh mắt không biết lúc nào
đã mất đi sáng rọi
Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh , kia một tư thế 「 muốn làm gì tôi thì sẽ được 」
, là sự cam chịu.
Ha hả , tuỳ Tư Đồ Viêm muốn tra tấn cô sao cũng được , dù sao cô cũng chẳng còn gì , ý thức được anh hận cô nên mới tra tấn như vậy , cô cũng không dám tái ôm hi vọng gì nữa
Đều nói chờ mong một ít , một ít , mấc mác cũng liền đi theo một ít một ít , chỉ cần làm khó cô , cô sẽ thừa nhận sự thật này .
Nhưng mỗi lần Tư Đồ Viêm mở miệng đều làm cho Lâm Khả Tâm tuyệt vọng ” giải thích với Hiểu Linh”.