Đỗ Duy đột nhiên giật mình, thấp giọng nói:
– Vu thuật của Đại Tuyết Sơn, có thể có hay không một loại vu thuật khiến nữ nhân có thể mê hoặc nam nhân? Ta hoài nghi cái lão Bạch Hà Sầu kia, cái lão này không phải là đã…
Lam Hải Duyệt liếc mắt cổ quái nhìn Đỗ Duy:
– Ngươi bây giờ cũng xem như là một trong những truyền nhân của Đại Tuyết Sơn, vu thuật của Đại Tuyết Sơn, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao? Đừng nói là không có, cho dù là có, thủ đoạn như vậy, ngươi có làm thì Bạch Hà Sầu tuyệt đối cũng không làm!
Đỗ Duy mặt mày ủ rũ, đem việc mấy lần gần đây mình nhìn thấy dáng điệu của Allu trên lôi đài, cái loại cảm giác xúc động kỳ dị này nói ra một lần. Sau đó cười khổ nói:
– Cảm giác này, quả thật giống với cảm giác trúng phải một lượng lớn xuân dược… Xúc động! Xúc động thật quỷ dị a!
Lam Hải Duyệt nhíu mày:
– Đại tuyết Sơn thể thuật chính là bí thuật, có thể khiến cho người tập tăng trưởng tố chất thân thể và bản lãnh môn pháp, cũng không hề nghe nói đến có công hiệu như vậy a… nếu không nói, đệ tử của Đại Tuyết Sơn… nhiều năm như vậy, đã sớm loạn hết rồi!
Đỗ Duy lắc đầu, chính mình kiếp trước xem phim loại A (*) không ít. Mà bây giờ cũng không phải cái loại chưa trải qua phương diện nam nữ. Đã có một đôi tỉ muội như hoa như ngọc… như thế nào lại bị cái cô nàng này tùy tiện thi triển một cái thể thuật Đại Tuyết Sơn liền lồng lộn xúc động như vậy?
Lam Hải Duyệt cũng nhẹ nhàng lướt qua đề tài này:
– Ta xem ngươi hôm đó giết tên Thần Thánh kỵ sĩ, vũ kỹ thi triển có chút kỳ hoặc a!
Đỗ Duy cười hắc hắc, đó là
“Cung Nguyệt Vũ”
của tinh linh tộc. Chẳng qua chỉ là dùng một thanh trường cung hàng nhái thi triển ra, bất quá uy lực lại có thể giết một tên bát cấp võ giả.
– Rất giống!
Lam Hải Duyệt thở dài, đột nhiên nói ra hai chữ như vậy.
– Rất giống? Giống cái gì?
Lam Hải Duyệt liếc mắt nhìn Đỗ Duy:
– Ngươi không có cảm giác sao? thân pháp và vũ điệu quỷ mị ngươi thi triển trên lôi đài cùng với thể thuật của Tuyết Sơn chúng ta rất tương tự a! Động tác say mê, cùng thân thể mềm dẻo, cũng có chiêu số tương tự… bất quá còn cao sâu, quỵ mị hơn rất nhiều lần!
Hắn vừa nói vậy, trong lòng Đỗ Duy chợt động.
Cảm giác này hắn sớm đã có rồi…
Ban đầu trước khi học được Cung Nguyệt Vũ, học được động tác nhập môn của tinh không đấu khí của Aragon, sau đó học được thể thuật của Đại Tuyết Sơn, liền cảm giác được cả hai cái rất tương tự. Mặc dù một cái mềm mại, một cái dẻo dai, nhưng con đường cũng rất giống nhau!
Mà sau khi học được Cung Nguyệt Vũ… loại cảm giác này lại càng thêm quái dị!
Đỗ Duy thậm chí mơ hồ còn có cảm giác: Nếu như đem động tác nhập môn của tinh không đấu khí cùng với thể thuật Đại Tuyết Sơn, đem dung hợp chung một chỗ, phảng phất như chíng là một bộ công pháp đầy đủ!
Hơn nữa… cùng với Cung Nguyệt Vũ, tựa hồ cũng có một chút suy nghĩ thông suốt!
Vấn đề là ở chỗ này! Tinh không đấu khí là cho Aragon truyền xuống! Đại Tuyết Sơn thể thuật lại là Đại Tuyết Sơn nhất mạch lưu truyền!
Được rồi… Coi như đã biết ban đầu Aragon đã từng đi lên Đại Tuyết Sơn, rất có thể ngay cả Đại Tuyết Sơn thể thuật cũng là do Aragon lưu lại.
Nhưng… Cung Nguyệt Vũ chính là tuyệt học của tinh linh tộc a!! Đó là không thể nào có khả năng cùng Aragon có liên hệ!
Hết lần này tới lần khác, cả hai thứ đều có chút tương tự! Bất quá, Cung Nguyệt Vũ đã biến thành một loại tuyệt kỹ giết người vô song!
Đỗ Duy có cảm giác như vậy đã rất lâu rồi. Mà hôm nay, Lam Hải Duyệt, một trong cường giả ưu tú nhất của Đại Tuyết Sơn cũng phán đoán như vậy…
Cái vấn đề này, đáng phải suy nghĩ sâu xa!
– Tại sao, ta vừa nhìn thấy cô nàng này thi triển Tuyết Sơn thể thuật, sẽ rất xúc động nhỉ?
Đỗ Duy nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra vấn đề này.
***
– Bạch tiên sinh, mời.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy
chấm cơm.
Tinh Linh vương ngồi trên độc giác thú, độc giác thú trắng như tuyết vừa mới đi qua, hai bên đám người lập tức tránh ra xa, cung kính quay về Lạc Tuyết khom lưng hành lễ, mà có nhiều người còn dùng ánh mắt ngạc nhiên hướng về Bạch Hà Sầu…
Đúng là một nhân loại! Một nhân loại tại sao lại cùng với Vương vĩ đại của chúng ta sóng vai mà đi? Còn cỡi trên độc giác thú thần thánh?
Phía bắc của Thần Sơn trước kia là một cánh đồng băng hoang vu, hiện tại sau khi biến thành nơi tinh linh tộc dừng chân, đã sớm thay đổi bộ dáng.
Vô số những cây đại thụ cao đến tận trời nổi lên, mỗi một gốc cây lại có một cây tử đằng cành lá màu bích lục lần lượt quấn lấy nhau, hình thành từng mảnh tường màu xanh biếc.
Mà trong những thực vật thật lớn màu xanh này, còn có một đóa hoa thật lớn… nhìn qua giống như một tòa nhà!
Tinh linh tộc không hổ là chủng tộc gắn liền với tự nhiên, bọn họ dùng bí thuật đem một ít mầm cây kỳ dị, dùng pháp lực đặc thù của tinh linh tộc, trong thời gian ngắn có thể khiến những mầm cây này sinh trưởng lớn mạnh!
Thật lớn, thậm chí có thể khiến cho người ta đứng trên mặt phiến lá bích lục mà nhảy múa, ngoài ra những đóa hoa to như những căn phòng, mà ngay cả những dây cây tử đằng, cũng có thể xem như là một cây cầu có thể chạy qua…
Tinh linh tộc là một chủng tộc tao nhã, cũng là một chủng tộc rất vui vẻ.
Cùng lúc Lạc Tuyết và Bạch Hà Sầu đi đến nơi dừng chân của tinh linh tộc, đi qua một cánh đồng hoang dại đầy cây cối màu xanh biếc như một thế giới khác này, lại có thể nhìn thấy những tinh linh đang sinh hoạt trên những tán cây thật lớn, người thì gảy đàn thụ cầm tuyệt đẹp, người thì thổi sáo lá, hợp tấu ra một bản nhạc tinh linh tộc khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.
Mà những tinh linh phảng phất như không buồn không lo này, trên những tán lá xanh thật lớn đang chơi đùa, có chỗ còn nhẹ nhàng vũ động dáng người, làm ra đủ loại động tác kỳ dị tuyệt đẹp – đó là kỹ thuật nhảy đặc biệt của tinh linh tộc!
Căn bản là không hề có chút nào giống như là một tộc chuẩn bị ngênh đón đại chiến, cứ như là đi vào một bộ lạc sống vui vẻ cùng cây cối.
Bạch Hà Sầu cưỡi trên độc giác thú, ánh mắt của hắn lại không tự chủ được bị những vũ đạo của những tinh linh trên các tán lá xanh thật lớn hấp dẫn!
Dáng điệu duyên dáng, tứ chi linh hoạt, nhất cử nhất động đều nhẹ nhàng tuyệt đẹp, thậm chí còn… linh hoạt! Chỉ sợ ngay cả vũ đạo gia kiệt xuất nhất trong loài người đều rất có thể khó làm ra những động tác siêu mềm dẻo này, nhưng những tinh linh tuyệt đẹp này lại có thể cùng với âm nhạc mà dễ dàng làm ra!
Mà những tinh linh đang nhảy múa này, thường thường đều hấp dẫn đông đảo ánh mắt của đồng tộc chung quanh…
Đương nhiên, Bạch Hà Sầu nhìn những vũ đạo này, điểm chú ý cũng không phải ở kỹ thuật nhảy, mà là…
– Rất giống!
Cách nhau mấy vạn dặm, Bạch Hà Sầu và Lam Hải Duyệt tại đế đô, đều đồng dạng thấp giọng nói ra hai chữ.
Lạc Tuyết nhìn thấy trên mặt Bạch Hà Sầu ánh mắt kinh ngạc hiện ra, nhẹ nhàng cười một tiếng rồi thấp giọng nói:
– Đó là điệu nhảy “Vũ khúc phối ngẫu” của tinh linh nhất tộc chúng ta.
– Vũ khúc phối ngẫu?
Bạch Hà Sầu lộ ra vẻ giật mình khó thấy.
Bởi vì, thân là Vu vương của Đại Tuyết Sơn, được chính tai nghe người khác nói ra, cái vũ đạo có năm sáu thành tương tự với Đại Tuyết Sơn bí thuật này, lại chỉ dùng để tìm bạn đời… chỉ sợ tâm tình của Bạch Hà Sầu lúc này khó có thể dùng lời mà miêu tả.
– Đúng vậy, phối ngẫu.
Lạc Tuyết mỉm cười:
– Tinh linh tộc chúng ta nhiệt tình yêu thương các chủng tộc có sinh mệnh, chúng ta không thích chiến tranh, thích tất cả chuyện tốt đẹp trong sinh mệnh. Ví dụ như… tình yêu! Bây giờ đang là mùa xuân, cũng là mùa tình yêu. Bọn họ ở chỗ này nhảy múa… đây chính là bí thuật từ xưa của tinh linh tộc, cũng là kỹ năng đặc thù chủng tộc, kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp, có thể tự nhiên hấp dẫn người khác phái. Đương nhiên… lực hấp dẫn này chỉ hữu hiệu đối với tinh linh mà thôi.
Rất đáng tiếc, xa cách mấy vạn dặm, Đỗ Duy không cách nào nghe được lời của Lạc Tuyết nói, nếu không sẽ có thể giải đáp câu hỏi hắn tại sao vừa thây Allu
“nhảy múa”
thì rất là xúc động.
Bởi vì, Đỗ Duy mặc dù không phải là tinh linh tộc, nhưng rất xảo hợp là, hắn từ tay Lạc Tuyết trộm đi một cái ma pháp ấn ký của Tinh linh tộc, hơn nữa nó cùng với bản nguyên lực lượng của hắn dung hợp hoàn mỹ lại với nhau, khiến cho hắn có một ít ma pháp thuộc tính của tinh linh tộc.