Chúng ta đến đây là để xem đánh nhau! Kể cả ngươi là một mỹ nữ xinh đẹp như hoa, không nên đánh đến vỡ đầu chảy máu, nhưng ít ra cũng phải được thấy eo nhỏ xoay xoay, bắp đùi duỗi duỗi của mỹ nữ chứ! Nếu không chẳng lẽ là tiền bỏ ra không đáng sao?
Một hồi la ó vang lên.
Đỗ Duy da mặt dầy cứ vờ như mắt điếc tai ngơ, lại bước gần đến hai bước, đột nhiên ôn nhu nói:
– Mấy tháng không gặp, ngươi cao lớn hơn một chút.
Lời này quả thật không sai, dù sao Allu cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn, cô bé mười sáu mười bảy tuổi, kỳ thật vẫn đang còn phát dục.
Cả người hơi gầy một chút…
– À, bộ ngực cũng lớn hơn một chút.
Đỗ Duy gần như đùa giỡn nói ra một câu, rốt cục khiến cho Allu mất hết kiên nhẫn. Bởi vì ánh mắt của đối phương rất trần trụi nhìn thẳng chăm chú vào khe rãnh trước ngực của mình.
Ánh mắt như vậy, rất dễ dàng liền khiến Allu hồi tưởng lại khoảng thời gian tốt đẹp đó, ban đầu dưới địa lao trong phủ công tước, chính mình là tù binh…
– Hẳn là cỡ ba mươi sáu loại D đây
– Thật không rõ, trên Tuyết Sơn không có gì tốt để ăn uống, ngươi làm thế nào trưởng thành như vậy.
Nếu như người khác nói với mình như vậy, Allu đã sớm đánh cho hắn răng rơi đầy đất, nhưng lời như vậy lại từ trong miệng Đỗ Duy nói ra, Allu lại có cảm giác chính mình chân tay đều mềm nhũn. Rõ ràng trong lòng rất tức giận… nhưng, lại không thể giận được!
Vì vậy, dưới tiếng la ó và ánh mắt chờ mong của mấy ngàn người xem phía dưới, Đỗ Duy hết lần này đến lần khác đứng trước mặt Allu, hai người nói chuyện một hồi trên trời dưới đất, ân cần thăm hỏi sức khỏe của tất cả người quen: Allu ân cần thăm hỏi Vivian, Đỗ Duy thì ân cần thăm hỏi lão Bạch – quả là vô sỉ, Đỗ Duy cũng biết chính mình rất vô sỉ. Bởi vì hắn vừa mới nhận được thư của lão Bạch tự tay viết.
– Trả vé!! Trả vé!!!
Dưới đài người xem bắt đầu hò hét có tiết tấu.
Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
Đỗ Duy bất đắc dĩ thở dài, tiếc hận liếc mắt nhìn Allu:
– Được rồi, chúng ta cứ tiếp tục trò chuyện như vậy, người xem phía dưới sợ sẽ không nhịn được nữa.
– Muốn… muốn động thủ sao?
Allu có chút không biết làm sao. Nàng đăng ký tham gia cái trận đấu này vốn dĩ chính là mang theo tâm lý đùa dai. Nhưng khi trên lôi đài thực sự nhìn thấy Đỗ Duy, đã có chút không biết phải làm thế nào.
– Không, ta không thích cùng đàn bà đánh nhau.
Đỗ Duy cười rất ngọt ngào, sau đó ôn nhu nói:
– Kỳ thật. Ta tính ở chỗ này làm một việc, là việc mà lúc đầu bắt ngươi ở trong địa lao đã muốn làm rồi.
Vừa nói, Đỗ Duy thực sự làm luôn!
Dưới mấy ngàn ánh mắt, công tước hoa Tulip của chúng ta, liền nghênh ngang đi tới trước mặt của Allu tiểu thư, sau đó ôn nhu vươn tay trái lên. Nhẹ nhàng gỡ mặt nạ màu bạc trên mặt Allu xuống…
Động tác của hắn rất thong thả nhẹ nhàng, hết lần này đến lần khác khiến Allu cứ như choáng váng đứng tại chỗ. Mắt thấy
“móng vuốt”
của Đỗ Duy sắp tiến tới đây, trong lần hết lần này tới lần khác một tia ý tứ kháng cự đều không thể sinh ra.
Tiếng la ó dưới đài nhất thời biến mất! Mấy ngàn người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mặt nạ của mỹ nữ bị công tước đại nhân lấy xuống…
Khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt câu hồn đoạt phách, mang theo đôi mày quyết rũ, ngoài ra một tia lạnh lùng trong trẻo từ Tuyết Sơn dưỡng thành – không hề nghi ngờ, chính là một khuôn mặt tuyệt sắc!
Sau khi yên tĩnh, toàn trường bộc phát ra một hồi hoan hô và kích động hò hét.
Mà lúc này, tay phải tội lỗi của Đỗ Duy đã vươn qua, dùng sức ôm lấy cái eo thon nhỏ của Allu…
Trên cái eo nhỏ lỏa lồ của Allu, da thịt trắng mịn, nàng thậm chí còn cảm giác được ngón tay của Đỗ Duy nhẹ nhàng ngắt mình một cái… động tác rất nhỏ này, nhất thời khiến cho bàn tay đang cầm kiếm của Allu buông lỏng, ném xuống đất nhẹ nhàng một cái.
Cánh tay của Đỗ Duy nhẹ nhàng dùng lực, liền đem thân thể Allu kéo về đây, gắt gao dán lên chính mình, tiếp đó, hắn từ trên cao nhìn xuống ánh mắt của cô bé đang trong lòng.
Trong ánh mắt có chút mờ mịt, có chút trốn tránh, có chút sợ hãi, có chút chờ mong… phảng phất như một con linh dương mới đẻ.
Đỗ Duy cười xấu xa, sau đó đưa đầu qua, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô bé…
– Đừng…
Thân thể Allu nhất thời cứng ngắc, đôi mắt lập tức trợn tròn, nhưng sau đó trong con ngươi toát lên một tia mê mang và say mê, dần dần mất đi ý thức, rất nhanh liền nhắm hai mắt lại.
Toàn trường người xem:
– …
– Đây là cái gì…
– Đây là cái gì?
– Đây là cái quỷ gì?
Rõ ràng là một trận đấu lôi đài sinh tử, như thế nào mà công tước đại nhân của chúng ta vẻ mặt xấu xa đi tới, tùy tiện liền đem mặt nạ của nàng gỡ xuống, lại tùy tiện nhìn đôi mắt của nàng, sau đó…
Sau đó liền hôn con mẹ nó luôn!
Mà ngồi ở trên khán đài quý tộc, có nhiều tên nhà giàu ăn chơi trác táng, lại nhao nhao đứng ngồi không yên nổi lên, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, ra sức vỗ tay, nhìn Đỗ Duy trên đài, vẻ mặt đều tràn đầy sùng bái.
Nhìn đi! Vị công tước đại nhân này, bản lãnh cua gái cũng quá là trâu bò đi! Cua gái cũng phải cua trên lôi đài mới chịu! Trước đây mỹ nữ trên lôi đài uy mãnh giống như một con cọp mẹ. Nhưng chỉ cần công tước đại nhân của chúng ta nhìn vào hai mắt nàng, liền…
Liền thu phục được ngay!
Rời môi.
Trong ánh mắt của Allu mới dần dần khôi phục vài phần thanh minh. Chung quanh hoan hô, ủng hộ, ồn ào các loại thanh âm truyền đến. Mới khiến cô gái nhỏ nhất thời đỏ mặt lên, chỉ sợ đụng vào liền chảy cả máu.
– Ngươi xem. Ta chỉ là làm chuyện mà đã rất muốn làm từ lâu.
Đỗ Duy mỉm cười nhìn cô gái nhỏ trước mặt này, hắn cảm giác được tim của đối phương lúc này đang đập như hưu chạy, nhẹ giọng nói:
– Mấy tháng trước, lần đầu tiên thấy ngươi, ta cũng rất muốn được sờ cái eo nhỏ của ngươi… ngoài ra còn có cái này…
Đỗ Duy nhẹ nhàng vươn tay chỉ vào môi của đối phương, sau đó trừng mắt nhìn:
– Hôm nay là ngày mười bốn tháng hai. Lễ tình nhân vui vẻ.
Lễ tình nhân?
Đó là cái gì vậy?
Còn nhớ chính mình bị đối phương giữ làm tù binh giam trong địa lao, cái tên nam tử ghê tởm này dùng móng vuốt ác độc của hắn cào trên ngực mình hai cái. Trước khi đi còn nói một câu đến tận bây giờ còn không hiểu
“Ba mươi lăm D”
.
Hôm nay là ngày
“Lễ tình nhân”
vậy là ý gì?
Rốt cục, âm thanh ồn ào xung quanh, khiến trong lòng Allu nỗi xấu hổ và giận dữ dần chiếm thượng phong. Nàng dùng sức cắn môi:
– Ngươi! Ngươi… Ngươi…
– Ta vừa mới hôn ngươi.
Vẻ mặt Đỗ Duy rất thành khẩn, nhưng trên ánh mắt lại phảng phất như tuyên bố: Ta mới vừa rồi làm như vậy rồi sao!
Đại khái là âm thanh ồn ào chung quanh khá kích động, hoặc là do bộ dáng của Đỗ Duy làm cho tức giận, bản năng của Allu rốt cục đã trở về!
Nàng hốt nhiên co rụt lại, giống như một con cá trắng mịn, từ trong ngực Đỗ Duy trượt ra, sau đó giơ đầu gối lên. Bắp chân liền hung hăng đá về phía Đỗ Duy…
Không thể không nói, nữ hài tử đang xấu hổ và giận dữ, xuất thủ thật là không có chừng mực. Chỗ mà nàng đá, nếu thực sự mà đá trúng, chỉ sợ sau này Vivian và Jojo đều phải thủ tiết mà sống quá.
May mắn là Đỗ Duy trên mặt lại toát ra một tia cười giảo hoạt. Thân thể phảng phất giống như là bị Đỗ Duy đá trúng, nhưng chỉ có Đỗ Duy và Allu mới biết được, một cước này của Allu, căn bản không có nửa phần lực.
Nhưng…
Kêu to một tiếng, thân thể của Đỗ Duy đã bị một cước này đá bay lên không, sau đó bay thẳng ra ngoài. Ước chừng hơn mười thước mới rớt xuống, lúc đó… đã nằm phía dưới lôi đài!
Đỗ Duy đứng trên mặt đất, bộ dáng vẻ mặt vẫn còn nghiêm nghị. Quay về phía Allu trên lôi đài, lớn tiếng nói:
– Các hạ vũ kỹ quả là lợi hại! Ta thật bội phục bội phục!
Mấy ngàn người xem đều trợn mắt muốn lọt tròng!
Cho dù là có thả, cũng không có đơn giản như vậy chứ!
Nhưng sau đó sắc mặt Đỗ Duy thay đổi, quay trên khán đài nhìn Allu cười hì hì một tiếng, ôn nhu nói:
– Buổi tối ta đi cái tiểu viện ở thành nam kia tìm ngươi nha.
Một câu này nói ra. Nhất thời trên mặt mỗi người đều lộ ra biểu tình giống nhau!
Thì ra là thế! Thì ra là thế!
Vị công tước này của chúng ta! Quả thật là một tên phong lưu mà!
Mà lúc này, Allu sau khi tức giận dậm chân, xoay người từ lôi đài hướng về thông đạo chảy thẳng ra ngoài. Cho tới Đỗ Duy, cũng quay về hướng người xem chung quanh gật đầu chào tứ phía, sau đó thì ung dung rời đi.
Một trận tỉ võ, biến thành một vở kịch tình cảm lãng mạn.
Ít nhất người xem không còn kêu gào đòi trả vé nữa. Bọn họ đã được nhìn thấy một tên gia hỏa đẹp trai, một cô nàng xinh gái. Còn được nhìn thấy kẻ tâm phúc của người đứng đầu đế quốc trên lôi đài ôm mỹ nữ thân thiết hun hít… cũng đáng đồng tiền mua vé rồi!
Từ tiết mục công tước Hoa Tulip lôi đài đại chiến mỹ nữ biến thành công tước đại nhân lôi đài chinh phục mỹ nữ. Cũng không có gì khác nhau lắm.
***
Trên phòng riêng ở lầu ba.
– Hổ báo! Hổ báo! Hết sức là hổ báo!
Mặc dù tiếp tục mắng chửi, nhưng trên mặt Thần hoàng tử lại mang theo nụ cười khoái trá.
Bên cạnh Cheek lại thở dài:
– Điện hạ, ta nghĩ công tước đại nhân làm vậy tựa hồ có chút quá đáng. Dù sao thì tỉ võ đại hội này cũng quan hệ đến uy vọng của Hiệp Hội kỵ sĩ, ngoài ra lần này Roland kiếm kỵ sĩ đoàn gây dựng lại, người vô địch sẽ là đoàn trưởng của kỵ sĩ đoàn! Đại nhân như thế tùy tiện để một nữ nhân tiến vào trận chung kết… Cách làm như trò đùa thế này, chỉ sợ sau này cái Thanh kiếm Roland kỵ sĩ đoàn được thành lập, người người đều sẽ có vài phần xem nhẹ!
– Rất khá!
Thần hoàng tử cười ha ha một tiếng:
– Cheek, ngươi càng ngày càng chịu khó động não tự hỏi. Bất quá còn chưa đủ, muốn nói về chuyện này, còn phải suy nghĩ thâm sâu hơn một chút nữa mới được.
Vừa nói, hắn vỗ vỗ vai tên thần tử trung thành này, xoay người rời khỏi phòng riêng.
Cheek vội vàng đi theo sau, mà tiểu hoàng tử Charlie lại mang theo một tia nhàn nhạt vui vẻ trên mặt.
Khi đang đi xuống lầu, đến khoảng sân rộng của Hiệp Hội kỵ sĩ. Một đội Ngự Lâm quân đã sớm đem nơi này canh gác cẩn thận đưa Nhiếp Chính vương lên xe ngựa, mà lúc này, hoàng tử Charlie cố ý đi sau cùng, lại cười nói với Cheek:
– Cheek sư phụ, ngài quả thật không hiểu. Đỗ Duy sư phụ làm như vậy, phụ thân lại càng cao hứng, sẽ không trách cứ người đâu.
Cheek là cung đình thủ tịch võ sĩ. Ngày thường cũng phụ trách dạy cho tiểu hoàng tử một ít vũ kỹ vỡ lòng. Cho nên Charlie hoàng tử kêu hắn một tiếng sư phụ cũng không phải là quá.
– Tiểu điện hạ, ý tứ của ngài là…
Charlie hoàng tử mỉm cười, thanh âm mặc dù có chút non nớt, nhưng thần sắc lại có vài phần của người trưởng thành. thấp giọng nói:
– Với bản lãnh của công tước Hoa tulip. Nếu vào trận chung kết, người tất nhiên sẽ trở thành vô địch! Mà nếu như người quả thật vô địch. Chẳng lẽ lại thật sự phải đi làm cái chức đoàn trưởng của Roland kiếm kỵ sĩ đoàn kia? Mặc dù gây dựng lại cái Hiệp Hội kỵ sĩ thủ hộ lực lượng này cũng chỉ là một trò đùa, nhưng trong đế đô này… với sự thông minh của công tước đại nhân, thế lực của người bây giờ đã khá lớn, nếu như người lại nắm được Hiệp Hội kỵ sĩ trong tay… Người là một thần tử, muốn có thế lực lớn như vậy để làm gì? Nhưng lại chỉ có được một kỵ sĩ đoàn trong đế đô! Về phía nhân tâm mà nói, chỉ sợ cũng không hợp với “vi thần chi đạo”! Công tước đại nhân hôm nay làm vậy, kỳ thật chính là nể mặt phụ thân của ta, đem chính bản thân mình từ trong cuộc chiến đi ra, tỏ vẻ như chính mình tuyệt đối không dính dáng đến với cái Hiệp Hội kỵ sĩ cũng như cái kỵ sĩ đoàn mới lập này. Đó chính là biểu lộ của sự trung thành và tự mình từ bỏ quyền lợi! Nếu không nói thế này… Trọng chấn Hiệp Hội kỵ sĩ là người, ý kiến gầy dựng lại Thanh kiếm Roland kỵ sĩ đoàn cũng là người, tối hậu nếu như cả hai cái thế lực này lọt vào tay của người… Phụ thân ngoài miệng không nói, trong lòng khẳng định cũng sẽ không vui! Sư phụ của ta hôm nay hành động như vậy, thâm ý sâu sắc a! Một bước này, lùi rất tốt! Lùi rất hay!