Ác Ma Pháp Tắc

Chương 689: Không ngăn được ta (Đoạn 2)



Trong gió rét, ở biên giới của băng nguyên, một đội ngưu nhân mặc áo giáp vừa được phát, cầm trường đao xếp hàng tuần tra theo thông lệ.

Đối với ngưu nhân mà nói, bọn họ cảm thấy công việc này thực quá nhàm chán, trong gần ba năm này không có một bóng người nào tới – căn bản không có ai tới!

Vì ma pháp trận trên băng nguyên còn chưa được giải trừ, từng thùng từng thùng máu rồng được chuyển ra, nhưng pháp thuật cuối cùng còn cần tinh linh tộc tới hoàn thành – song tên tinh linh vương vẫn ở trong phòng mình mấy tháng nay rồi!

Mà ma pháp trận này cũng ngăn cản bước chân của đại quân tội dân, đa số bính lính thú nhân đã được trang bị áo giáp và vũ khí, đám người này đã không thể đợi được để vượt qua băng nguyên! Vì tất cả đều biết, ở phương xa về phía nam, giấc mộng phồn hoa đang chờ đón họ!

Nơi đó có những vùng đất rộng lớn phì nhiêu đầy nước và ánh sáng mặt trời, có khí hậu hợp lòng người – chiếm vùng lãnh thổ đó chỉ là những cư dân loài người yếu ớt!

Nhưng giờ vẫn không cách nào vượt qua băng nguyên đáng giận này.

Ma pháp trận khổng lộ đó đủ để xé thú nhân cường tráng nhất thành từng mảnh nhỏ!

Sau vài lần thí nghiệm lỗ mãng, lưu lại vài trăm thi thể, tội dân rốt cục cũng thành thật hơn một chút, chỉ có thể đợi tinh linh tộc thi triển pháp thuật cuối cùng phá hủy ma pháp trận này.

Bởi vì… Ngay cả một trong những thủ lĩnh mạnh mẽ nhất của thú nhân tộc, hổ nhân tộc Đồng Hổ cũng từng tự mình thử quá. Cũng nên biết, Đồng Hổ là cường giả thánh giai, mà ngay cả hắn cũng không cách nào phá được ma pháp trận này!

Lần đó, sau khi Đồng Hổ đi vào, ma pháp trận lập tức phát ra vô số cơn gió điên cuồng tập kích! Từng trận cuồng phong như vạn đao chém ra khiến cả thiên địa đều biến sắc! Không ai biết ma pháp trận này được phát động ra sao, tựa hồ chỉ cần có người đi vào… sẽ dẫn tới kết cục đáng sợ!

Kết quả, Đồng Hổ đại nhân phải buông bỏ việc tiếp tục thử nghiệm.

Cho nên, mặc dù tội dân không tiến bước được nhưng loài người ở phía nam cũng không thể tới nơi này!

Nhưng hôm nay…

“Ngoại lệ”

tới.

Lỗ Lỗ là một chiến sĩ ngưu tộc trưởng thành cường tráng hữu lực, lúc tức giận có thể dùng sức mình đánh ngã một cây đại thụ! Năm năm trước hắn đã là trung giai chiến sĩ trong ngưu tộc, hơn nữa sau khi được Rock đại nhân nhìn trúng đã trở thành một thủ lĩnh phụ trách tuần tra, phụ trách thống lĩnh năm trăm chiến sĩ ngưu tộc ngày đêm tuần tra ở rìa băng nguyên này – Thật ra Lỗ Lỗ cũng biết nhiệm vụ của mình không phải phòng ngự loài người từ băng nguyên tiến vào, vì chuyện này vốn không thể.

Nhiệm vụ chủ yếu của mình là phòng ngừa những thú nhân chiến sĩ sốt ruột không để ý tới cấm lệnh của thủ lĩnh, cố gắng xuyên qua băng nguyên về phía nam – dù sao cũng đã ở đây hơn hai năm, mọi người đều hết kiên nhẫn rồi!

– Nhìn kìa! Loài người! Chẳng lẽ ta nhìn lầm rồi sao! Có người kìa!

Nghe đám bộ hạ kêu như vậy, Lỗ Lỗ khinh thường phì một tiếng. Ai, lại chơi cái trò này, đám gia hả này không biết chán sao?

Hắn cầm lấy thanh đại đao mình vừa được lĩnh, khiêng trên bả vai, kêu lớn một tiếng:

– Đám nhãi các ngươi im mồm. Đừng có kêu loạn nữa, khiến ta không ngủ ngon!

– Lỗ Lỗ! Thực sự có loài người!

Thanh âm kinh ngạc và kích động khiến Lỗ Lỗ động tâm.

Bọn họ cũng không sợ loài người, nếu thật sự có người tới, vậy ngược lại, thật tốt! Dù sao mọi người cũng sốt ruột lắm rồi!

Lỗ Lỗ nhảy tới, ngẩng đầu nhìn lại, sau đó hắn choáng váng!

Phía xa trên băng nguyên, một thân ảnh cô độc chậm rãi tiêu sái bước tới.

Nhìn hình thể, quả thật là loài người trong truyền thuyết!

Kẻ đó mặc một chiếc áo choàng màu trắng, tóc dài xõa vai, thong thả bước tới.

Bạn đang đọc truyện tại

Truyện FULL

– www.Truyện FULL

Hắn đi trên băng nguyên, tốc độ nhìn như thong thả nhưng mỗi bước đi lại cách nhau thật xa…

Càng khiến cho đám chiến sĩ ngưu tộc lồi cả mắt ra là người kia đi trên băng nguyên không ngờ….

Xung quanh người hắn, trên bầu trời, đều không có gió lốc!

Một chút gió cũng không có! Không ngờ hắn lại không dẫn phát ma pháp trận đáng sợ đó!

Không thể nào!

Khoảng cách nhìn như xa xôi nhưng người này lại như chỉ dùng mười bước, mười bước đi từ phía chân trời tới đây.

Khi hắn vừa mới bước khỏi tầng băng cuối cùng của băng nguyên, đặt chân lên vùng đất lạnh lẽo cứng rắn, mấy trăm tên chiến sĩ ngưu tộc mới phản ứng lại. Bọn chúng hưng phấn tru lên, rút trường đao gào thét xúm lại.

Loài người! Là loài người còn sống a!

– Cẩn thận! Người này có điểm kỳ lạ!

Lỗ Lỗ đột nhiên giật mình! Gào rống lên một tiếng…

Bạch Hà Sầu ngừng bước, nhìn về phía nửa ngọn núi sắt đen xì xa xa…

Đó là Thần Sơn sao? Nơi cư trú của Long tộc?

Còn nhà xưởng phía xa kia… tội dân?

Ừm, đúng là tội dân rồi.

Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen rối bời, sau đó nhìn mấy trăm kẻ vóc dáng kỳ quái đang chạy tới.

Khóe miệng Bạch Hà Sầu khẽ nhấc lên, nhỏ giọng tự nhủ:

– Thú nhân? Hừ… quá yếu.

Sau đó, bước chân hắn không ngừng lại, tiếp tục đi về phía trước, mấy trăm ngưu đầu nhân huy vũ trường đao vọt tới trước mặt, Bạch Hà Sầu chỉ tùy ý giơ một ngón tay, nhẹ nhàng điểm một cái….

Một chút khí lực, phảng phất như không thể xuyển thủng được cả tờ giấy mỏng.

Lỗ Lỗ vẫn đang gào lên, nhắc nhở đám gia hỏa kích động đang lao tới này, nháy mắt tiếp theo, hắn thấy được cơn ác mộng trong đời mình!

Hơn mười chiến sĩ lao tới trước tiên trên cổ đều phun ra một tia máu! Hơn mười cái đầu bay lên cao, thi thể vẫn còn chạy về phía trước vài bước rồi mới nhao nhao ngã xuống!

Đó đám chiến sĩ ngưu tộc phía sau đều bị cảnh tượng này dọa cho ngây người.

Mà tên nhân loại kia… hắn vẫn vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước, ngón tay phải linh họa nhanh chóng điểm vài cái…

Lỗ Lỗ thấy được trong không khí, từng đạo hồng tuyến rất nhỏ rất khó phát hiện xẹt quá, đầu của những chiến sĩ ngưu tộc toàn bộ đều rơi xuống như đang cắt lúa mạch!

Chỉ trong thời gian vài hô hấp, trên mặt đất đã có thêm gần trăm cỗ thi thể, máu tươi bắn khắp nơi!

– Cường! Cường địch tập kích!

Lỗ Lỗ nhớ lại chức trách của mình, hắn ra sức giơ trường đao lên, gầm lên một tiếng thật to. Hắn tin rằng tiếng hô của mình cũng khá lớn, đủ để khiến cho đội tuần tra ở gần nhất chú ý!

Những chiến sĩ ngưu tộc cường tráng xung quanh cũng đã bị địch nhân kinh khủng này chọc giận, bọn họ đều quơ thanh đao vừa được nhận lao về phía kẻ đó rồi vĩnh viễn nằm lại.

Mà người đó đi giữa khung cảnh tanh mùi máu này ngay cả lông mày cũng không chút lay động, chỉ có ngón tay đáng sợ kia không ngừng chuyển động…

Lỗ Lỗ cảm thấy kinh hãi, nhưng hắn vẫn ra sức lao tới.

Thú nhân chiến sĩ không sợ chết.

Trong tiếng gầm, trường đao của hắn ra sức ném mạnh về phía kẻ kia, Lỗ Lỗ coi như thông minh, hắn lo là mình không tiến được tới bên kẻ đó đã bị chém rơi đầu… Hắn không sợ chết nhưng trước khi chết có thể chém trúng đối phương là tốt nhất.

Nhưng, người kia chỉ quay đầu lại nhìn vào thanh trường đao đang lao tới… Hắn không động thủ, ngay cả ngón tay cũng không điểm lấy một cái, chỉ dùng ánh mắt nhìn vào thanh trường đao đó, thanh trường đao giữa không trung đột nhiên tự động cháy lên! Trong nháy mắt đã biến thành tro!

Không thể nào?

Lỗ Lỗ dụi dụi mắt, đột nhiên nhìn thấy một gương mặt ngay trước mắt mình.

Khuôn mặt của loài người, kẻ đó đã tới trước mặt hắn chỉ trong chớp mắt!

– Ừm, một chiến sĩ ngưu nhân không tồi.

Bạch Hà Sầu nhìn thú nhân tráng kiện này, phát ném vừa rồi có thực lực trung giai chiến sĩ theo tiêu chuẩn loài người.

Lỗ Lỗ đang muốn phản kháng lại đột nhiên cảm giác được hai chân đau nhức, cúi đầu nhìn lại lại phát hiện hai chân đã rời khỏi thân thể từ lúc nào!

Đau đớn rống lên một tiếng, hắn ngã xuống trong vũng máu.

– Nói cho ta biết, trong đám tội dân các ngươi, cường giả mạnh nhất ở đâu.

Bạch Hà Sầu từ trên cao nhìn xuống tên ngưu nhân này.

Khiến Lỗ Lỗ ngạc nhiên là loài người này không ngờ lại nói ngôn ngữ thú nhân?

Lỗ Lỗ chớp mắt một cái, hắn biết mình sắp chết, nhưng hắn một chuyện nó không nghĩ ra nên hắn phẫn nộ gầm lên:

– Tại sao! Tại sao!

– Ồ?

– Tại sao! Tại sao ma pháp trận trên băng nguyên kia, ngươi không…

Lỗ Lỗ nói tới đây, yết hầu đã rung lên, máu tươi trong miệng chảy ra khiến hắn không nói ra lời.

– Ma pháp trận này?

Bạch Hà Sầu vẻ mặt lạnh lùng nhìn tên thú nhân, nói ra một câu:

– Nó không cản được ta.

Có thể cản

“người”

không cản được ta!

Đây là đáp án của Bạch Hà Sầu, đáng tiếc là tên ngưu nhân này không nghe được đã tắt thở.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.