“Ngươi… Ngươi…”
Chung Viện nhìn về phía Kiều Bối Nhi. Thương tâm nói,“Bối Nhi, bác gái không thích con. Cha con cũng không thương con, nhưng là mẹ cũng không làm chuyện gì có lỗi với con, con không thể ngay cả mẹ cũng trả thù a!”
Kiều Bối Nhi cười lạnh,“Mẹ. Ta đổ muốn biết, lúc trước là ai hướng cha ra chủ ý. Đem con hôn mê đưa lên giường của lão già kia?” Cô từ nhỏ bị khi dễ. Cô mặc kệ còn chưa tính. Dù sao cô cũng đang ở dưới hiên nhà người ta. Nhưng là thân là mẫu thân của cô, lại xem cô làm như hàng hóa, lúc nào cũng lo lắng thế nào mới có thể đem cô lợi dụng hoàn toàn, vì chính mình kiếm thủ càng nhiều lợi ích, căn bản là không lo của cô chết sống.
Không thể không nói. Chung Viện với Kiều Nghị thật đúng là trời sinh một đôi. Khó trách người ta nói không phải người một nhà thì không ở cùng!
Nghe vậy, Tư Minh Dạ cánh tay căng thẳng, trong mắt thần sắc rất là khủng bố. Kiều Bối Nhi vỗ vỗ tay hắn. Ý bảo hắn không có việc gì, đừng quên, nàng nhưng là Dạ đế!
Chung Viện biến sắc, Bối Nhi làm sao có thể biết là bà ra chủ ý? Lúc trước gặp Kiều Bối Nhi dung mạo không xinh đẹp, bị Kiều Nghị buông tha cho, Chung Viện không cam lòng. Sau lại Kiều Nghị có một đối tác, là một cái lão già, chuyên môn thích ngoạn cô gái, Chung Viện nghĩ lấy Kiều Bối Nhi tư sắc là không có khả năng gả cho hào môn công tử. Người nọ tuy rằng là cái lão già. Nhưng cũng rất có tiền, Kiều Bối Nhi nếu là có thể làm của hắn tình phụ cũng không sai, cho nên liền hướng Kiều Nghị ra chủ ý, làm cho hắn dùng Kiều Bối Nhi đi lấy lòng lão già kia. Đem Kiều Bối Nhi hôn mê đưa đến lão già kia phòng, nhưng là trời không theo ý nguyện, lão già kia cư nhiên ly kỳ tử vong. Bọn họ tự nhiên cũng không có thể đạt tới mục đích, nhưng là hiện tại nghĩ đến, chỉ sợ cái kia lão già là bị Kiều Bối Nhi giết!
Chung Viện thực mất tự nhiên cười nói, “Bối Nhi. Mẹ cũng là vì tốt cho con a! Cái kia nam nhân tuy rằng già đi chút. Nhưng là rất nhiều tiền. Ai cho con đem chính mình phẫn như vậy xấu. Làm hại mẹ nghĩ đến con gả không ra. Cho nên mới hội nghĩ ra như vậy biện pháp, mẹ cũng muốn con hạnh phúc a!”
Tư Minh Dạ nhìn Kiều Nghị cùng Chung Viện, nguyên bản bọn họ nói như thế nào cũng là Kiều Bối Nhi cha mẹ. Hắn cũng không tính làm quá phận. Nhưng là hiện tại…
“Nam Cung Liệt, mang về!”
“Là!” Nam Cung Liệt bát một chiếc điện thoại, bên ngoài vào được vài người, trực tiếp đem ba người xao hôn tha đi.
“Dạ…” Kiều Bối Nhi nhìn Tư Minh Dạ âm lãnh mặt, thân thủ lôi kéo của hắn tay áo.
Nhưng là Tư Minh Dạ hiển nhiên rất tức giận, sắc mặt hoàn toàn không có dịu đi, Kiều Bối Nhi đột nhiên cúi đầu, vuốt bụng khóc nói “Cục cưng. Mạng của con hảo khổ a! Con còn không có sinh ra đâu. Cha con đã không muốn con. Con yên tâm. Mẹ một người cũng có thể đem con nuôi lớn…” Nói xong liền ôm bụng phải đi.
Tư Minh Dạ bật cười đem nàng tha trở về “Nói bậy bạ gì đó?”
Kiều Bối Nhi ôm hắn cọ cọ “Dạ… em không sao…” Cô đã sớm không cần.
Tư Minh Dạ hôn thái dương nàng. Ôn nhu nói “Đi thôi, đói bụng không?”
Kiều Bối Nhi sờ sờ bụng,“em là không có đói. Nhưng là cục cưng giống như đói bụng!”
Tư Minh Dạ ôm cô hướng ra phía ngoài đi đến, ánh mắt lộ ra mỉm cười, thì phải là đói bụng!
Phạm Bảo Nhi nhìn hai người đi xa. Đau miệng nói “Chị dâu nhỏ đúng là khả ái!” Lam Tư nhìn nàng bộ dạng sắp khóc đi ra. Ánh mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ, rõ ràng nhìn qua thật to còi a, có đôi khi lại đặc biệt đa sầu đa cảm.
“Chị dâu nhỏ thực hạnh phúc!”
Phạm Bảo Nhi hút hấp cái mũi,“Đúng thế!”
Nam Cung Liệt cùng Bùi Diệc dừng ở cuối cùng. Bùi Diệc cảm thấy hứng thú hỏi “Liệt. Cậu tính như thế nào tiếp đón bọn họ?”
Nam Cung Liệt nhìn hắn một cái “Nếu không giao cho cậu?”
Bùi Diệc nhíu mày “Cũng được, vừa vặn thử xem mãn thanh mười đại khổ hình!”
“Nhàm chán!” Nam Cung Liệt mặc kệ hắn.
Bùi Diệc giữ chặt hắn. Đem một khối đồng hồ đặt ở hắn trong tay,“Sửa tốt lắm!” Này đồng hồ đúng là hắn lúc trước đưa cho Nam Cung Liệt kia một khối. Du thuyền nổ mạnh bị hư hao. Cho nên hắn mới không thể truy Nam Cung Liệt vị trí.
Nam Cung Liệt trực tiếp đưa trên tay, nói “Buổi tối đi nhà cậu!”
Bùi Diệc hai mắt sáng ngời “Được!”
Nam Cung Liệt lại toát ra một câu “Ta đã gọi người đem ba người kia đến nhà của cậu rồi!”
Bùi Diệc sửng sốt “Đem bọn họ đến nhà của ta đi làm cái gì?”
Nam Cung Liệt nhíu mày nói,“Không phải là thử một chút mãn thanh mười đại khổ hình sao?” Nhìn Bùi Diệc ngốc lăng bộ dáng. Nam Cung Liệt bộ dạng đáng yêu trẻ con thật to tươi cười.
Mà Bùi Diệc lại là vẻ mặt buồn bực. Hắn bị đùa giỡn!
Kiều thị đóng cửa, Kiều Nghị, Đồng Uyển Dao, Chung Viện không biết tung tích, Kiều Tịch Nhan có chút hoảng loạng. Nay cô không còn cái gì dựa vào. Cho nên cô càng muốn bắt nhanh Vũ Văn Lạc.
“Lạc…”
Vũ Văn Lạc ngẩng đầu nhìn gặp Kiều Tịch Nhan, sắc mặt trầm xuống dưới,“Cô tới công ty làm cái gì?”
Kiều Tịch Nhan có chút ủy khuất nói,“Anh vẫn không về nhà. Cho nên em…” Lời của cô bị chuông điện thoại đánh gãy. Vũ Văn Lạc cầm lên điện thoại. Nghe xong, sắc mặt càng ngày càng khó coi, sau đó “Ba” một tiếng treo lên điện thoại.
Kiều Tịch Nhan nhìn hắn sắc mặt khó coi, cẩn thận hỏi,“Lạc, xảy ra chuyện gì?”
Vũ Văn Lạc lạnh lùng nhìn cô. Vô tình nói “Xảy ra chuyện gì cũng không cần cô quan tâm, vợ của tôi sẽ chỉ là Kiều Bối Nhi. Cô không cần xuất hiện ở công ty, về nhà chờ, tôi sẽ làm cho người ta đem đơn ly hôn đưa đến cô!”
Kiều Tịch Nhan hai tay căng thẳng. Sắc mặt có chút khó coi “Anh cùng với em ly hôn? Vì sao? Anh đã ghét em như vậy vì sao còn muốn thú em?” Khi lúc nàng hy , lại đem nàng nhốt đánh vào địa ngục. Hắn có biết hay không, hắn thật sự thực tàn nhẫn!
“Vì sao?” Vũ Văn Lạc cười lạnh nói “Bởi vì cha tốt của cô cùng Tư Minh Dạ cấu kết với nhau làm việc xấu uy hiếp tôi. Làm cho tôi không thể không thú cô!”
Kiều Tịch Nhan sắc mặt trở nên trắng bệch. Nguyên bản cô cho là Vũ Văn Lạc nghĩ thông suốt mới có thể thú cô. Mặc dù hắn đối cô hờ hững. Cô như trước tin tưởng hắn nếu cưới cô. Nhất định là có một chút thích cô. Cũng không tưởng sự thật thì ra là thế.
Ngực đau quá, cô đã muốn phân không rõ, cô như vậy muốn gả cho hắn, coi trọng đến tột cùng là hắn thân phận địa vị, hay là người hắn!
Kiều Bối Nhi rốt cuộc có cái gì hảo? Nó đã có đứa con với người khác. Vì sao hắn vẫn là chỉ thích nàng? Cô rốt cuộc làm sao so ra kém Kiều Bối Nhi?
Kiều Tịch Nhan cúi đầu. Nhìn chính mình bởi vì dùng sức mà trở nên trắng đầu ngón tay, trong mắt tất cả đều là oán hận, cô ghét Kiều Bối Nhi! Từ nhỏ liền chán ghét. Dựa vào cái gì một cái dã loại so với cô xuất sắc hơn? Thậm chí sau trở nên như vậy xấu còn có thể đoạt nam nhân của cô? Mà hiện tại. Của chồng cô, không. Có lẽ rất nhanh chính là chồng trước. Trong lòng hắn như trước tất cả đều là cái kia dã loại. Cho nên mới hội đối cô như vậy vô tình!