Ác Bá

Chương 86: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được



Toà nhà trụ sở của tập đoàn Cửu Nhật, tầng thứ hai mươi mốt, văn phòng của tổng giám đốc.

– Tùng Bản Quân, mọi việc đã sắp xếp xong cả rồi chứ?

– Xin ngài yên tâm, đã sắp xếp xong cả rồi.

Trả lời câu hỏi là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dáng dấp không cao bụng phệ, chân ngắn lại còn bị vòng kiềng. Tóc của ông ta rất ngắn, lúc nào cũng đứng sững. Con mắt ti hí, sắc mặt nhợt nhạt, mang một cặp kính mắt viền vàng. Rất giống một người đàn ông Nhật Bản.

Ông ta chính là tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Nhật ở Trung Quốc, tập đoàn Cửu Nhật đầu tư ở Trung Quốc gần năm trăm triệu đô la Mỹ, là tập đoàn nộp thuế nhiều nhất ở Đông Đỉnh.

Tùng Bản khom người trả lời, thái độ rất cung kính với người thanh niên đang ngồi trên ghế chủ tịch. Tay của ông ta đặt ở phía sau, ở Trung Quốc cái tư thế này giống như là chào vĩnh biệt người chết.

Gã thanh niên ngồi trên chiếc ghế rộng lớn sắc mặt trắng nõn giống như bị bệnh, rất nữ tính. Trên khuôn mặt nơi duy nhất có thần chính là đôi mắt của gã, lạnh lẽo khiếp người. Gã có thân phận hiển hách, tại Nhật Bản gã có một danh xưng – Tỉ phú trẻ tuổi nhất.

Nguyên nhân rất đơn giản, cha của gã, chính là Tiểu Dã Hạnh Nam, người sáng lập tập đoàn Cửu Nhật, đã bị gã dùng một ly độc dược tự tay đưa vào địa ngục, gia sản hàng tỉ hiển nhiên cũng rơi vào trong tay của gã. Gã tên là Tiểu Dã Tam Mộc, tổng tài của tập đoàn Cửu Nhật, gã còn có một thân phận khác, cao thủ bậc thầy trẻ tuổi nhất của Hắc Long Đạo.

Sư phụ của gã là Võ Bộ Tàng, lúc gã mười chín tuổi được Võ Bộ Tàng khen ngợi nói gã trước hai mươi lăm tuổi sẽ bước lên Kim Bảng, trở thành cao thủ Kim Bảng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Nhật Bản. Năm nay gã hai mươi ba tuổi, gã không biết sư phụ Võ Bộ Tàng của gã tiên đoán có chính xác hay không, gã vốn định sau khi đến Trung Quốc sẽ tìm cơ hội luận bàn với sư phụ của gã tại đỉnh Hoa Sơn, nếu như thua thì cũng không có gì. Nhưng nếu thắng gã cũng không cho rằng việc cắt lấy đầu của Võ Bộ Tàng mà leo lên Kim bảng là chuyện hèn hạ gì, trong quan niệm của gã, giết cha cũng đã giết vậy thì giết sư phụ cũng vậy mà thôi.

Nhưng tiếc rằng, Võ Bộ Tàng đã chết.

Nói thật, Võ Bộ Tàng chết đi khiến cho gã xúc động rất nhiều. Gã vốn cho là mình đã có thực lực cao nhất Kim bảng, trở thành một trong mười cao thủ của Nhật Bản, điều này làm tăng thêm kinh nghiệm trong vốn sống của gã. Thế nhưng mạnh mẽ như Võ Bộ Tàng và Khuyển Trủng Hạnh Chi Trợ cũng chết tại cái nơi đất đai rộng lớn sung túc này, điều này không khỏi làm cho gã khiếp sợ sự thâm sâu của võ thuật Trung Quốc. Hai cao thủ Kim Bảng, cái ngày bước lên mảnh đất này thì đã đầu một nơi thân một nẻo, chỉ còn có một cái đầu máu me nhầy nhụa về tới quê hương của mình. Điều này sao có thể không khiến cho người ta thương cảm chứ?

Võ Bộ Tàng chết đi Tiểu Dã Tam Mộc cũng rất đau xót, gã đau xót vì Võ Bộ Tàng sao lại không chết trong tay của mình, làm đá lót đường cho mình tiến tới?

Tiểu Dã Tam Mộc dáng người rất cao, rất gầy, coi như đã thuộc loại rất nổi bật trong số các thanh niên ở Nhật Bản. Gã cao hơn một thước tám, nặng một trăm mười cân, nhìn xem như rất gầy yếu, nhã nhặn nhu nhược, thế nhưng phía sau sự biểu hiện giả dối này là một thân thể cường hãn tàn nhẫn độc ác kinh người. Thân thể của gã khi kiểm tra sơ qua ở Nhật Bản, độ cứng chắc của cơ thể có thể so với kim loại!

Bên trong vẻ bề ngoài gầy yếu như thế là sự tàn ác đến cực độ.

Lần này tới Trung Quốc, gã có hai việc muốn làm.

Thứ nhất, đưa cao thủ trong giới võ thuật Nhật Bản vào Trung Quốc, đợi mười năm sau sẽ có chỗ dùng. Chuyện này không quá khó nhưng cũng không phải dễ. Trong số Đồ Lục Thất Bộ chỉ còn lại hai người may mắn còn sống trở về, đã từng mang về một câu nói như vầy:

– Kỳ hạn mười năm sắp đến, mong rằng các ngươi tuân thủ ước định trước kia. Trong khoảng thời gian này nếu như có người dám tự ý đặt chân đến đất đai Trung Hoa của ta dù chỉ một bước, bất kể là người hay thần, giết không tha!

Những lời này đã gây sóng to gió lớn trong nước Nhật Bản, đã kích động giới võ thuật Nhật Bản, đã khiến cho vô số võ giả hết sức nổi giận! Những lời này quá khí phách, dù người hay thần, giết không tha! Bảy chữ này, mang theo biết bao khí thế! Điều này làm cho võ giả Nhật Bản cảm thấy rất căm phẫn, bọn họ cho rằng đây là đang khiêu chiến địa vị đệ nhất thế giới của võ thuật Nhật Bản! Bọn họ mạnh mẽ yêu cầu tổ chức lại tiến vào Trung Quốc, tìm kiếm cái gã cuồng vọng nọ mà cho gã một trận.

Sự khinh miệt đối với Trung Quốc thông qua sự kiện lần này đẩy lên đến đỉnh điểm, rất nhiều cao thủ trong giới võ thuật Nhật Bản ẩn nhẫn không bùng phát giờ cũng tức giận hết cả rồi, họ cao giọng tuyên bố muốn đích thân đi Trung Quốc, gặp cái gã không biết trời cao đất rộng là gì kia.

Tiểu Dã Tam Mộc rất hưng phấn, gã thấy được cơ hội trong cơn sóng gió này, có thể có lợi.

Chỉ cần lén lút đưa những người này đến Trung Quốc, đây là một lực lượng to lớn đến mức nào chứ! Sẽ khuấy động Trung Quốc đến long trời lở đất, mây gió vần vũ!

Chuyện thứ hai, chính là muốn tìm được một đồ vật, định làm lễ vật cho sư phụ mới của gã. Nếu như món đồ này tới tay của ông ấy, có lẽ sư phụ mới của gã sẽ vui vẻ, nói không chừng sẽ đem bản lĩnh thần bí nhất mà truyền cho gã.

Món đồ này, có một cái tên rất cổ xưa, gọi là Trạm Lô.

Trạm Lô Kiếm!

Lúc bái sư, sư phụ của gã đã từng nói ông ta hết sức xem trọng thần khí trong truyền thuyết này, đã từng nói với năm đệ tử của ông ta, chỉ cần có người nào tìm được Trạm Lô bảo kiếm cho ông ta, ông ta sẽ truyền thụ Đông pháp ngạo quyết cho người đó.

Đông pháp ngạo quyết, là pháp điển tối cao của lưu phái Giáp Hạ.

Nếu như người nào kế thừa Đông pháp ngạo quyết thì cũng có nghĩa là người ấy đã kế thừa được cả thực lực của Giáp Hạ! Đây là lợi ích vô cùng hấp dẫn, Tiểu Dã Tam Mộc cho là mình chẳng có lý do gì để bỏ qua phần đại lễ này cả.

Một thanh kiếm Trạm Lô mà thôi, đào ba thước đất cũng phải tìm cho được!

Tiểu Dã Tam Mộc nhìn Tùng Bản, người này đã từng là trợ thủ đắc lực cho cha mình, là người đàn ông mà hai mươi năm qua mình vẫn kêu là chú. Là người mà trong một buổi tối mình vừa giẫm lên đầu của ông ta một tay còn nắm cả vòng eo của con gái ông ta. Là người mà mình đưa ra lựa chọn hoặc là chết hoặc là làm chó hết sức làm việc cho ta. Gã biết rõ người như vậy không thể nào trung thành được, nhưng không thể không nói, năng lực của Tùng Bản quả thực hơn người.

Con gái của ông ta quả thực làm cho người mất hồn nha, dù cho có phần phản kháng quá mức. Lúc trước khi mình áp lên người tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng không chống cự kịch liệt đến như thế. Còn nhớ cái nơi mà mình xé nát quần áo của tỷ tỷ chính là phòng tang lễ của lão cha, thật sự rất kích thích. Nếu mà lão già ở trên trời có linh thiêng, cũng sẽ xem đến chảy nước miếng.

Khóe miệng Tiểu Dã Tam Mộc hếch lên, cười rất dịu dàng.

– Chú Tùng Bản, lần này vất vả chú rồi, không biết nhóm người thứ nhất khi nào có thể tới?

Gã thay đổi xưng hô, bởi vì gã chợt nhớ tới con gái của người ta mà mình đã ngủ cùng, cũng coi như mình là nửa con rể a. Nghĩ thế khiến cho Tiểu Dã cảm thấy rất vui vẻ, nhưng tiếc thay cô gái kia đã điên rồi.

– Tổng tài tiên sinh, xin ngài vẫn cứ trực tiếp bảo ta là Tùng Bản, tiếng gọi chú này ta không dám nhận, ta không có tư cách này.

– Sao?

Tiểu Dã từ trên ghế đứng lên, dạo bước đến bên người Tùng Bản, khom người đưa tay vỗ vỗ bờ vai của Tùng Bản.

– Chú Tùng Bản, chú là bậc cha chú bên cạnh cha. Lúc cha tranh đấu giành thiên hạ thì chú vẫn đi theo bên cạnh cha, vì tập đoàn Cửu Nhật như ngày hôm nay mà lập không ít công lao, con sẽ không quên. Gọi người là chú, là biểu thị sự tôn kính chú, con sẽ không quên sự cống hiến của chú đối với tập đoàn Cửu Nhật.

Giọng điệu của gã rất chí thành, có điều ánh mắt đầy vẻ đùa cợt.

Thân thể Tùng Bản run rẩy, ông ta cúi đầu nói:

– Tổng tài tiên sinh, tập đoàn Cửu Nhật có thành tựu như ngày hôm nay là do gia tộc Tiểu Dã đã không ngừng phấn đấu. Tôi chỉ là may mắn tham dự trong đó, cũng không làm ra chuyện gì to lớn. Ngài nói như vậy khiến cho tôi vô cùng xấu hổ.

– Ha ha ha ha …

Tiểu Dã Tam Mộc không kiêng nể gì cười ha ha, gã hất cằm lên nói:

– Chú Tùng Bản, chú nhận được như vậy khiến ta thật cao hứng, tập đoàn Cửu Nhật cần chính là những nhân tài không cần kể công như chú vậy. Chú yên tâm đi, chỉ cần con ngày nào còn cai quản tập đoàn Cửu Nhật thì sẽ tuyệt đối không bạc đãi chú.

– Vạn phần cảm tạ tổng tài tiên sinh ưu ái, tôi sẽ cố gắng hơn nữa để báo đáp ơn của ngài.

Ăn nói khép nép, khúm núm.

Tiểu Dã Tam Mộc ngồi trở lại trên ghế, từ trong ngăn kéo lấy ra một điếu xì gà được sản xuất từ rất lâu, dùng cái kìm chuyên dụng tinh xảo cắt đứt chỗ cuối của điếu xì gà, sau đó châm lửa đốt xì gà hít một hơi. Tiểu Dã nhíu mày, quả nhiên vẫn là không chịu nổi cái mùi thuốc lá loại này a.

Gã chỉ hút một hơi xì gà sau đó đã ném nó vào thùng rác, gã vẫn không thể nào hiểu được tại sao cha của gã lại ưa thích cái thứ này. Trong ấn tượng khi còn bé của gã, cha của gã luôn ngậm điếu xì gà thô to trong miệng ôm mình mà chơi đùa, dùng bộ râu thô cứng cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của gã.

Nghĩ đến những thứ này, gã đã cảm thấy căm tức.

Bất quá chỉ là gia sản mà thôi, tại sao phải để ta cướp đoạt? Lúc trước cho ta là tốt rồi, sẽ không đến mức phải đền tánh mạng. Nghĩ đến cha bị chính mình tự tay độc chết, gã vẫn cảm thấy có một sự bi thương. Gã vẫn tự nói với lòng, cha à, con vẫn yêu cha, thật sự yêu cha.

Dù là tự tay con hạ độc, dù là con bóp lấy miệng của cha rót độc dược vào, con cũng vẫn yêu cha.

Tâm tình của gã có chút bực bội, cho nên hẳn là nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện. Người khách vừa mới đến tặng cho mình một cô bé, chỉ mới mười bốn tuổi lại vô cùng quyến rũ, vừa nghĩ tới vòng eo nho nhỏ vặn vẹo như rắn kia gã đã cảm thấy trong bụng có một luồng hơi nóng bốc lên. Bực bội, quả nhiên vẫn phải cần tới phụ nữ để tiêu trừ, nhưng xì gà, xác thực là không thích hợp với mình rồi.

– Chú Tùng Bản, về chuyện vận chuyển nhân viên, chú và Trịnh tiên sinh trao đổi cho thật tốt, sau đó báo cáo kết quả cuộc trao đổi cho con biết là được, con còn có việc, xin lỗi không tiếp được.

Nhàn nhã đứng lên, cài lại cúc áo vét.

Tiểu Dã Tam Mộc cười cười với Trịnh Kiến Huy vẫn luôn im lặng ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon:

– Trịnh tiên sinh, hoan nghênh ngài đến, về việc vận chuyển nhân viên vẫn cần ngài hết sức phối hợp, tôi đại diện cho tập đoàn Cửu Nhật tỏ lòng biết ơn đối với sự trợ giúp của ngài. Mặt khác, rất cám ơn món quà ngài tặng cho tôi, tôi rất thích.

Tiểu Dã hơi cúi người nói với Trịnh Kiến Huy:

– Xin lỗi, tôi đi hưởng thụ quà, xin lỗi không tiếp được.

Trịnh Kiến Huy vội vàng đứng lên, cũng khom người nói:

– Không cần phải khách sáo, nếu ngài yêu thích tôi sẽ tìm thêm thứ tốt đưa tới. Chuyện vận chuyển nhân viên đến bờ cứ giao cho tôi là được, xin yên tâm.

– Cám ơn!

Tiểu Dã Tam Mộc thoải mái tự nhiên rời đi, thế nhưng Trịnh Kiến Huy lại phát hiện bước chân của gã hết sức vội vàng, không thèm che dấu.

Trịnh Kiến Huy cười cười, trong nội tâm thầm nghĩ.

Chỉ cần ngươi vui vẻ, không lo không có cách nào khống chế ngươi.

Ba nam nhân, ba quốc gia khác nhau, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.