Sở Ly Hỏa nói:
– Chu gia, cho dù khắp thiên hạ mà nói cũng được coi như đại thế gia đứng vào hàng đầu tiên. Những người thường nói mình là cái gì mà Hào Môn Chi Hậu (con cháu đời sau của các gia đình giàu có), cái gì là danh ngôn chính phái, quả thực không đáng đứng cùng hàng so với Chu gia.
Anh ta nói:
– Thực lực Chu gia rốt cục thâm sâu cỡ nào, không ai có thể suy đoán được. Tôi nhớ rất nhiều năm trước, lúc ấy tôi còn không có tư cách để leo lên Địa Bảng, hình như khi đó đang đứng thứ chín ở Nhân Bảng. Cao thủ đứng đầu Địa Bảng lúc đó gọi là Phích lịch thủ Hoắc Hành, quyền pháp của ông ta có thể xưng là thiên hạ vô địch, ra quyền đúng như tia chớp làm cho người ta khó lòng phòng bị được. Ngay cả cao thủ Thiên Bảng, nếu như cận chiến với ông ta, chỉ sợ thắng bại cũng không thể biết trước.
Phong Đao líu lưỡi nói:
– Lợi hại như vậy sao?
Sở Ly Hỏa nói:
– Lợi hại hơn nữa có tác dụng gì, kẻ kia tính cách thô bạo làm việc toàn bằng cảm tính, tại Chiết Giang đã làm một việc đại ác, giết sạch một môn phái nhỏ trong võ lâm, còn gian ô một thiếu nữ. Về sau bị người của Chu gia tìm tới, chỉ là con cháu của Chu gia, bỏ đi ưu điểm của mình đánh nhau cận chiến với Hoắc Hành. Ba quyền đánh nát tim Hoắc Hành sau đó ngang nhiên rời đi, đó gọi là uy phong cỡ nào!
Sở Ly Hỏa nói chốt lại câu cuối cùng:
– So với Chu gia, bọn giàu có lắm tiền nhiều của kia mặc dù gia tài bạc triệu, phú khả địch quốc. Nhưng vẫn như một đứa bé mới sinh, không cách nào so sánh với nhau. Chờ anh sau này trải qua sẽ thấy, xã hội này phức tạp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh.
Phong Đao tin tưởng điểm này, kế thừa văn minh năm nghìn năm cũng không vì khoa học kỹ thuật tiến bộ mà có chỗ suy yếu, chỉ có điều có rất nhiều hào môn thế gia lui lại đứng ở phía sau, không lộ mặt ra mà thôi. Thật muốn phát động, chỉ sợ sức mạnh của một thế gia cũng đủ để phá vỡ mọi suy nghĩ của mọi người.
Hai người vừa đi vừa nói, xác thự là không có mục đích gì. Sở Ly Hỏa đã đóng cửa hàng sửa xe, tính vào chốn giang hồ tu luyện lần nữa. Anh ta vốn cho rằng mình đã tâm như nước ngừng chảy, cố gắng truy cầu cuộc sống bình thường phẳng lặng, ngược lại tình cảm trong lòng như thiêu đốt càng thêm mãnh liệt. Từ sau cuộc tỉ thí với Bá đao Tào Phá Địch, phần lửa nóng này như bộc phát thành một ngọn lửa, hơn nữa còn nhanh chóng bốc cháy lan ra cả đồng cỏ.
Sở Ly Hoả quyết định chậm rãi bước trên con đường đầy gió bụi, một lần nữa làm quen một chút với giang hồ mình đã từng chiếm cứ lấy một chỗ nho nhỏ. Đến độ tuổi này, anh ta đã gần như không còn cảm thấy gì nữa nhưng năng lực bùng nổ vượt ra khỏi tầm tay không cách nào thu hồi, tâm trạng một khi buông lỏng thật giống tuấn mã thoát khỏi dây cương, nhặt cũng không nhặt lại được.
Vốn dĩ Sở Ly Hỏa tính mang Phong Đao đi về phía Nam, đi Hàng Châu gặp một người bạn cũ. Hai người cũng không cần để ý tốc độ, chỉ chọn đi bộ. Dù lần đi Hàng Châu này đường xá xa xôi, bất quá coi như có tâm trạng du sơn ngoạn thủy nhìn ngắm cõi đời cảnh xưa người cũ, muốn đến nơi đâu thì đến nơi ấy. Người Chu Gia đã nói ba ngày sau có thể lại đến, như vậy nhất định tránh không thoát. Sở Ly Hỏa không còn muốn trốn, anh ta bây giờ làm thầy người khác, cũng không thể để mặc cho người khác lúc nào thích cũng có thể cắt đi đầu đồ đệ mình.
Bởi trong lòng có điều lo nghĩ như vậy, ngược lại càng không cần phải nóng vội.
Không sao, những năm Phong Đao làm sát thủ cũng có một chút tiếng tăm, bằng không đường đường là cao thủ Đệ Nhất Địa Bảng chỉ sợ cũng không có tâm tình nhàn rỗi đi xuống phía nam dạo chơi.
Chốn này vẫn chưa ra khỏi thành phố này, nhưng cũng đã cách khu thành mới rất xa. Nhẩm tính đi bộ một ngày cũng đi năm sáu chục dặm, nếu là người bình thường chỉ sợ đã hết sức hết hơi, nhưng hai người bọn họ vẫn nhàn nhã tự nhiên.
Sở Ly Hỏa vẫn luôn phía trước, Phong Đao theo sát sau.
Phong Đao vừa muốn tiếp tục thỉnh giáo Sở Ly Hỏa về chuyện thế gia đời trước, chợt phát hiện Sở Ly Hỏa dừng bước. Gã ngay người một lúc, Sở Ly Hỏa vượt lên một bước chắn trước mặt gã, trầm giọng nói một câu:
– Cẩn thận, sát khí rất nặng!
Một ánh sáng trắng, như tia chớp đánh xống giữa bầu trời đêm, nhanh chóng không gì sánh bằng chém về hướng Sở Ly Hỏa! Tới đột ngột không hề báo trước, ánh sáng trắng lạnh căm căm này mang theo một luồng sát khí.
Sở Ly Hỏa hừ lạnh một tiếng, đưa tay hất thẳng vào màn ánh sáng đang bay đến trước mặt mình, nhẹ nhàng hất luông ánh sáng kia văng qua một bên.
Một âm thanh nhẹ vang lên, một thanh trường đao sắc bén cắm vào mặt đất, vẫn còn không ngừng lắc lư.
Phong Đao vừa nhìn thấy chuôi của trường đao, sắc mặt lập tức biến thành trắng bệch mất đi huyết sắc, thân thể cũng theo đó mà run rẩy, trong lòng dường như sợ hãi vô cùng. Sở Ly Hỏa quay đầu nhìn gã, thở dài hỏi:
– Đồng môn?
Phong Đao nghiến răng nhẹ gật đầu.
Sở Ly Hỏa lại hỏi:
– Đông Doanh?
Sắc mặt Phong Đao biến đổi lần nữa, ánh mắt của gã trở nên lập lòe, dây dứt trong lòng.
– Thực xin lỗi sư phụ, con đã không nói cho thầy biết.
Sở Ly Hỏa khẽ gật đầu nói:
– Anh không nói tôi cũng có thể đoán được. Nếu như đã đến rồi, hôm nay hãy giải quyết nỗi buồn phiền này đi.
Giọng điệu cuả anh ta lạnh nhạt, tâm tình không có chút lay động tí xíu nào. Nhưng trong giọng nói lạnh nhạt đó Phong Đao nghe ra sự tự tin cực lớn! Đây cũng là khí thế cao thủ xếp thứ nhất Địa Bảng, gặp nguy không hoảng loạn, gặp nguy biến không sợ hãi!
Trong chốc lát, trong tích tắc bảy ngườicùng hiện thân, xuất hiện không xa trước mặt hai người bọn Sở Ly Hỏa. Bảy người này thân thể gần như đều cao như nhau, cách ăn mặc cũng như nhau. Đều là quần áo toàn thân màu đen, bên ngoài mặc một chiếc áo gió đen rộng thùng thình, vạt áo bay trong không trung trông vô cùng quỷ dị nói không nên lời.
Trong bóng đêm thâm trầm, chợt xuất hiện bảy người mặc quần áo màu đen từ trên xuống dưới, mang theo một luồng khí lạnh căm, thật giống như quỷ sứ từ địa ngục tới đòi mạng.
– Trì Điền Cương! Ngươi dám cấu kết với người ngoài phản bội lại dân tộc Đại Hoà chúng ta. Hôm nay chúng ta sẽ mang đầu ngươi về Thần Xã chịu tội, tiếp nhận phán xét của Thiên Chiêu Đại Thần!
Một hắc y nhân bước lên một bước chỉ vào Phong Đao quát lên.
Sở Ly Hỏa hừ một tiếng, nhớ đến lời của Cường Tử, nói thầm một câu:
– Thối lắm!
Ngón tay hắc y nhân chỉ Sở Ly Hỏa nói:
– Ngươi chính là người mười năm trước đã thua Thánh Thổ của chúng ta, tham sống sợ chết phải trốn chui trốn nhủi Sở Ly Hỏa? Nghe nói Tả thủ đao của ngươi cũng không tệ, không biết có thể đỡ nỗi mấy chiêu của ta?
Sở Ly Hỏa mĩm cười nói:
– Đảo lộn thị phi đổi trắng thay đen vẫn là bản lĩnh đứng đầu thế giới, không biết các ngươi ngoại trừ khoác lác còn dựa vào cái gì để sống? Thiên Chiêu Đại Thần? Chỉ là cứt chó mà thôi. Lúc ta tại Đông Doanh giết trung thần của hắn như thế nào không thấy hắn xuất hiện?
Hắc y nhân giận dữ hét lên:
– Trứng thối! Dám vu oan cho đại thần, hôm nay ta sẽ đem ngươi cắt thành khối vụn cho chó ăn!
Sở Ly Hỏa nói:
– Đừng nói là tại Trung Nguyên của ta, ngay cả vùng đất Đông Doanh của các ngươi, ta cũng giết chết không tha, hôm nay để các ngươi chết ở nơi này, coi như là vì các ngươi vì cái đồ cứt chó Đại Thần kia mà tận trung!
Ngiời mặc áo đen giận dữ, vung tay lên nói:
– Cùng tiến lên, loạn đoan phân thây!
Sở Ly Hỏa hừ một tiếng từ trong mũi đầy khinh thường.
Bảy người xếp thành hình quạt cùng xông tới, động tác vô cùng nhanh nhẹn. Sau khi binh khí va chạm nhau một lúc, bảy người rút trường đao Đông Doanh hẹp dài từ phía sau ra.
Tiếng gió phần phật vang lên, một chùm ám khí trong tay hắc y nhân bay ra, dưới ánh trăng mông lung toả ra ánh sáng màu xanh biếc. Phong Đao đứng bên cạnh Sở Ly Hỏa kinh sợ hô to:
– Cẩn thận có độc!
Sở Ly Hỏa làm sao có thể nhìn không ra ám khí có độc? Anh ta bước tới giơ tay nhấc Phong Đao lên ném ra phía sau. Còn đủ thì giờ nói câu xem vi sư giết yêu trừ ma như thế nào đây! Khí thế của anh ta phát ra trong giây lát, tựa như hồng thủy tuôn ra ngoài. Luồng khí thế ngập trời này lan ra, thân hình bảy người kia chợt chậm dần lại, rõ ràng là bị ảnh hưởng.
Thân hình Sở Ly Hỏa vừa nhúc nhích, giống như một Hắc Long bay lên trời. Bay vọt né hết ám khí đánh về hướng một tên mặc áo đen, tay phải nắm thành quyền, nện xuống thật mạnh!
Hắc y nhân thấy một chiêu này của Sở Ly Hỏa uy thế quá lớn, không dám đỡ chỉ có thể né tránh. Khó khăn lắm mới thoát được một quyền này, sau mới phát hiện quyền phong của một chiêu này sướt qua mặt của y làm y đau nhức!
Một hắc y nhân hô to:
– Sở Ly Hỏa! Rút đao của ngươi ra!
Sở Ly Hỏa ngang nhiên nói:
– Các ngươi không xứng!
Nói xong bay là là trên mặt đất, thoáng một cái đã đến trước mặt một hắc y nhân. Ngời mặc áo đen kia quen thói hống hách trước giờ, chưa bao giờ có người dám có chỗ bất kính với môn phái y, lại càng không có người dám ra tay với y. Chính vì thế hắn xem nhẹ tình huống hiện tại, như lời Sở Ly Hỏa nói, đừng nói là tại Trung Nguyên, dù ngay tại mảnh đất của bọn họ, Sở Ly Hỏa cũng quyết giết không tha!
Y bị khí thế cả Sở Ly Hỏa làm cho kinh sợ, động tác tránh né chậm mất một nhịp, bị một quyền của Sở Ly Hỏa đánh trên ngực!
Tu vi của cao thủ Địa Bảng kẻ nào dám khinh thường?
Chỉ cần một quyền, đã đánh xuyên qua ngực hắc y nhân kia!
Xuyên qua cơ thể!
Quả tim không ngờ còn chưa vỡ nứt ra, cả quả tim bị một quyền của Sở Ly Hỏa trực tiếp đánh văng thẳng ra bên ngoài cơ thể! Quả tim đỏ hỏn thậm chí còn đập lên hai cái mới rơi xuống đất, lăn hai vòng trên mặt đất phủ lên một tầng bụi đất, cuối cùng không còn sức sống!
Một quyền bá đạo như thế sao!
Phong Đao tên là Trì Điền Cương, gã tuy rằng cũng là người Đông Doanh, nhưng thời khắc này không có chút địch ý nào với Sở Ly Hỏa. Một quyền mạnh mẽ của Sở Ly Hỏa hoàn toàn chinh phục được nội tâm của gã, bản thân hắn có chỗ mẫu thuẫn với sư môn, lúc này hoàn toàn thán phục sức hấp dẫn chỉ Sở Ly Hỏa mới có.
Tận mắt thấy kẻ thù bị Sở Ly Hỏa một quyền giết chết, nội tâm hắn sinh ra niềm vui sướng từ tận đáy lòng!