Ác Bá

Chương 56: Bay giữa không trung



Bốn giờ sáng ngày hôm sau trời còn chưa sáng rõ, Cường xoay người nhảy xuống giường, vươn vai cảm nhận cơ thể của mình thoáng chốc, nhẹ nhàng khoẻ mạnh, thoải mái không nói nên lời.

Tâm pháp Cách đấu thuật trong đầu một hình ảnh cũng tìm không thấy, điều này làm cho Cường cảm thấy hết sức ngạc nhiên. Hắn cũng không biết nguồn sức mạnh nào đã xóa hết tâm pháp Cách đấu thuật trong não hắn. Tâm pháp Cách đấu thuật rất thực dụng, Cường Tử rất thích, bây giờ đầu hắn rỗng tuếch, đúng là có chút không thích ứng.

Không những tâm pháp Cách đấu thuật, mà tâm pháp Ngô lão gia tử dạy một chữ cũng không nhớ, thật bất lực.

Hắn không miễn cưỡng cầu cạnh bản thân, nếu đã không nghĩ ra thì bỏ qua, mới đầu tâm pháp Cách đấu thuật tự nhiên đến, bây giờ lại tự nhiên mất đi, cũng không coi là tổn thất. Não của Cường giống như bị tẩy sạch vậy, trống rỗng, bất kỳ loại tâm pháp võ thuật nào cũng không nhớ, ngược lại những loại khoa học công nghệ gì đó lại nhớ ra, đây không thể không nói là việc đáng giá ăn mừng.

Đối với Cường Tử hiện tại những loại khoa học công nghệ này còn hữu ích hơn là tâm pháp võ công, bởi vì hắn rất cần rất rất cần tiền. trước đây khi không có thực lực toàn núp dưới cánh tay của Tiêu Lôi và Chu Bách Tước để sống, cho dù Cường không nhắc với Tiêu Lôi tại làm sao mình bị ba bị tập kích hết lần này đếm lần khác, cũng không thể nói hắn không để tâm, mà ngược lại, hắn rất để tâm. Lúc nào cũng nghĩ vì sao lại có những việc này phát sinh quanh mình.

Hiện tại hắn có thực lực nhất định, còn có trợ thủ của riêng mình, nên hắn rất cần tiền.

Tiêu Lôi làm kinh doanh, trên thương trường kinh doanh cạnh tranh với đối thủ là việc rất bình thường, có một hai kẻ thù là chuyện không tránh khỏi. Nhưng hắn không cảm thấy tranh chấp trên thương trường sẽ liên quan đến hắn, hơn nữa còn là tình thế dở sống dở chết.

Hơn nữa, mỗi lần xảy ra việc gì, Tiêu Lôi thường gọi điện cho những gã đàn ông to cao mạnh mẽ mặc vét đen, từ trước tới nay vẫn luôn xuất hiện thần bí sau đó biến mất cũng thần bí. Chỉ cần sai khi những người này xuất hiện, những việc động trời đều biến mất vô hình. Ví dụ, có lần hắn cùng Chu Bách Tước bị tập kích, bao gồm một cặp sát thủ chết trong đám đấy, nhưng về sau Cường cố gắng để ý, chuyện này giống như chưa bao giờ xảy ra, việc này nói lên điều gì?

Tiêu Lôi không nói, hắn không hỏi không có nghĩa hắn không tò mò.

Cường đã kéo giãn cơ thể cao lớn mạnh mẽ hoàn mỹ ra một chút, nhìn mái đầu tóc dài bạc trắng rủ xuống sau đầu của mình, xuôi thẳng bay phất phơ, nhìn có vẻ đẹp rất phong cách rất cổ điển. Do dự một hồi, cuối cùng hắn cũng không nỡ cắt đi.

Nhảy thẳng từ cửa sổ tầng ba xuống, nhẹ nhàng rơi xuống giống như con báo đốm không phát ra tiếng động. Nhè nhẹ phóng người ra sân, giống như chiếc lá rụng, mái tóc dài thả bay theo gió như tiên.

Trời vừa tờ mờ sáng, Chu Bách Tước không có ở đó, Cường Tử thờ mạnh từ trong lỗ mũi ra, trong lòng nghĩ quả nhiên Chu thúc lười biếng. Hắn nhìn sang phòng của Ngô lão gia tử, đèn vẫn sáng, trong phòng dường như không có ai.

Cường thoắt lộn người từ cổng biệt thự ra ngoài, không cần dùng tay mà giậm châm một cái đã nhảy thẳng ra ngoài. Buổi sáng không khí trong lành, hắn hít một hơi thật sâu, cảm giác sảng khoái mát lành trong thoáng chốc xuyên suốt từ mũi xuống đến phổi, cảm giác dễ chịu không nói lên lời. Từ rất lâu rồi chưa được hưởng thụ không khí trong lành mát mẻ của buổi sáng, từ sau khi hôn mê bất tỉnh hắn đã dừng luyện công buổi sáng, cũng nên luyện lại thôi.

Cường Tử lựa chọn con đường mà lần đầu tiên hắn luyện công buổi sáng với Chu Bách Tước, dài năm trăm thước, không biết hiện tại chạy hết tốc độ đến cuối con đường mất bao nhiêu thời gian, hắm cũng muốn biết tốc độ chạy của mình hiện giờ ra sao.

Tốc độ, bây giờ chính là mấu chốt giành lấy chiến thắng trước đối thủ của Cường Tử.

Võ công có thể nhớ được trong đầu hiện giờ, ngược lại là một số động tác khá cơ bản mà Chu Bách Tước dậy hắn, là công phu vẫn thường hay dùng. Bát cực quyền, Hình ý quyền. hai loại quyền pháp, hắn chỉ nhớ chiêu thức. cũng không phải pháp môn tu luyện nào cả. Hai loại quyền pháp này có liên quan trực tiếp đến tốc độ của bản thân người luyện, có thể nói tốc độ càng nhanh, uy lực của quyền pháp càng lớn.

Bát Cực quyền cần luyện tập thể lực từ nhỏ, Cường Tử bây giờ mới tập đã coi là muộn, nhưng may hắn có một thể lực khác người, mặc dù tập muộn, nhưng điểm khởi đầu rất cao. Bát Cực quyền yêu cầu rất hà khắc tố chất thân thể. Từ nhỏ đã phải luyện thân thể giống như tấm sắt, cơ thể càng mạnh mẽ uy lực của Bát cực quyền càng lớn.

Bát cực quyền của Chu Bách Tước mặc dù đạt được uy lực không hề nhỏ, nhưng lại khó tiến bộ, vì bị hạn chế bởi tố chất thân thể bản thân anh ta.

Nếu bây giờ Cường Tử giao đấu với Chu Bách Tước, chỉ đánh bằng Bát cực quyền, nếu so về kinh nghiệm và khả năng vận dụng chiêu thức thuần thục, khẳng định Cường Tử hơn một bậc, hoàn toàn giành lấy thắng lợi không có gì đáng để suy nghĩ. Bởi vì, thứ nhất, thân thể của Cường Tử to cao hơn Chu Bách Tước, nên uy lực phát ra cũng lớn. Thứ hai, hiện tại tốc độ của Cường nhanh hơn Chu Bạch Thúc, nhanh mới chính là ưu điểm lớn nhất của Cường Tử.

Đến Hình như quyền, Cường hiện tại vận dụng rất linh hoạt, căn bản không cần phải suy nghĩ, ra tay muốn sao được vậy, đã đến được một cảnh giới nhất định. Trận bệnh nặng lần này, không phải mang lại tai họa đến cho Cường Tử, mà lại là lợi ích lớn.

Cường Tử cử động cơ thể, vặn eo, duỗi chân, sau đó hít một hơi thật dài. Dưới chân điểm một cái, cơ thể bật ra như đạn pháo bay ra khỏi họng súng.

Nhanh, nhanh đến cuối đường rồi.

Con mắt người bình thường căn bản không theo kịp tốc độ bước chân của Cường Tử, chỉ có thể cảm thấy một bóng đen giống như cơn lốc xoáy thổi qua, có thể lờ mờ nhìn thấy rõ mái tóc dài bạc trắng bay phất phơ sau đầu của Cường, lại không nhìn rõ động tác của hắn.

Một bóng ảnh màu đen còn sót lại, trong một tích tắc đã đến phía bên kia con đường nhỏ. Cường quay đầu nhìn lại, sau khi tính ra thời gian bản thân cũng hết sức ngạc nhiên, vượt qua rất nhiều so với mong muốn.

Nhìn sang cây cối bên cạnh, trong lòng có chút xúc động

Nhún chân xuống phóng thằng lên trời, cơ thể của hắn giống như đính thêm quả pháo hoa bắn lên trời, mỗi bước nhảy cao năm sáu thước, điều này chỉ có thể có ở trong phim,nhưng sự thật đã xảy ra.

Cường nhẹ nhàng đứng trên cành cây liễu, cảm giác này thật sự rất tốt, cành cây thô tô như cánh tay mẹ hiền đỡ lấy cơ thể Cường, mặc dù cong xuống một chút còn xa mới đạt đến mức đó. Cường dùng sức bật lên, khống chế cơ thể của mình càng thêm nhẹ nhàng. Nhánh cây dần dần nâng lên, trở về với trạng thái ban đầu, Cường đứng lên trên chẳng khác mấy so với lá cây rụng xuống bên trên!

Phát hiện đáng ngạc nhiên nha!

Sau khi Cường phát hiện khinh công của mình rõ ràng đã có được cảnh giới như vậy, quả thực phấn khởi dâng trào.

Trong ngực hào khí sôi sục, Cường kêu nhỏ một tiếng, từ trên cành cây phi thân lên, hạ xuống trên một cành cây cách đó không xa, sau đó lại nhảy lên lần nữa.

Một bóng hình còn phải nhẹ nhàng linh hoạt hơn sơ với khỉ, nhảy vọt lên trên từng cành cây ở bên đường, thân hình càng lúc càng ổn định, tốc độ càng ngày càng nhanh. Cảm giác nhảy lên từng cành cây, khiến cho Cường cảm thấy hào hứng lan toả khắp người.

Trước đây khi xem phim, người Cường Tử hâm mộ nhất chính là Sở Hương Soái tự do tự tại, lưu tình khắp chốn. Hiện tại chính hắn cũng đến được khinh công trâu bò như vậy, sao lại không vui được? Nghĩ lại mà xem, về sau những việc vụ vặt như nhảy lên lầu ngó vào cửa sổ, không phải dễ như trở bàn tay, trở tay có thể làm được hay sao?

Cường càng ngày càng thích loại niềm vui bay giữa không trung này, hắn chắp hai tay sau lưng, hai chân lần lượt thay nhau đạp xuống trên cành cây xoạt ra bật lên thật cao, giống người phi thăng thành tiên, như khỉ thành tinh.

Dần dần, Cường Tử càng đi càng xa, chỉ trong vài cú nhảy đã bỏ biệt thự Ly Hồ lại sau lưng, biệt thự Ly Hồ được xây dựng dựa vào núi. Mặc dù núi không tráng lệ hùng vĩ, nhưng lịch sự tao nhã, núi này không cao, cũng không có thạch đá nhấp nhô, có cũng chỉ là dải cỏ xanh, những loại hoa dại không tên cảng điểm thêm vẻ đẹp khiến lòng người muốn thưởng thức, tâm trạng sảng khoái lạ thường.

Về cơ bản ngọn núi này có thể không gọi là núi, cũng có thể coi là quả đồi đặc biệt. Trải qua việc trang trí tỉ mỉ, vốn dĩ đống đất giống như phế liệu chất đống, bây giờ cây cối tốt tươi xanh giống như thiên đường. Phía bên kia ngọn đồi, là hồ nước nhân tạo của biệt thự Ly Hồ, ngọn núi này đa phần là đất đá chất đống, cũng là khi thi công hồ nhân tạo chất đống thành như bây giờ.

Hồ nhân tạo không rộng, chỉ mấy ngàn thước, cũng may là nước sạch, không phải nước bẩn.

Trong thời gian ngắn Cường Tử sử dụng toàn lực đã đến được đỉnh núi, kiến trúc cao nhất trên ngọn núi là ngôi đình nghỉ mát hình bát giác, bên ngoài ngôi đình trồng một vườn đào, hiện tại chính là mùa đào chín, nhưng trên cây đã sớm không còn một quả nào.

Trên bốn cây trụ của đình nghỉ mát, chia ra khắc hai câu đối khác nhau, là danh ngôn của tài tử Đường Dần triều minh.

Đào hoa ổ lí Đào Hoa Am, Đào Hoa Am hạ Đào Hoa Tiên.

Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ,

Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền.

Tửu tỉnh chỉ tại hoa tiền toạ,

Tửu tuý hoàn lai hoa hạ miên.

Bán tỉnh bán tuý nhật phục nhật,

Hoa lạc hoa khai niên phục niên.

Câu đối này tương đối quen thuộc với Cường Tử, biết rõ trên cột khắc không hết bài, đằng sau vẫn còn mười hai câu nữa. Trước đây khi Cường xem Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương là lần đầu nghe bài thơ này, sau đó ghi nhớ đến tiệm sách tìm còng cả lưng mới được. Tuy nhiên cũng vì bộ Đường Bá Hổ Điểm Thu Hường này, làm cho Cường Tử muốn thoát cũng không thoát được biệt danh khiến hắn đau đầu- Tiểu Cường.

Cường Tử ngồi trên nóc đình nghỉ mát, cảm thụ gió tám phía thổi đến, trong lòng yên tĩnh khoáng đạt.

Trong giây lát, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác nguy hiểm khiến cho thần kinh của Cường căng thẳng! Hắn dường như theo phản xạ nhảy từ nóc đình nghỉ mát xuống, vừa nhảy xuống đất đã nhìn thấy chỗ vừa ngồi vỡ nát ra thành những mảnh vụn. Đầu gỗ và ngói màu lưu ly của nóc đình nghỉ mát bị bắn hiện ra một lỗ ánh sáng xuyên qua!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.