Sau khi đến trường, Cường Tử đầu tiên là đi đến phòng học một chuyến, hắn muốn hỏi xem trận đấu hôm nay của Bùi Nhược diễn ra vào lúc nào. Nếu không trùng với thời gian trận đấu của mình, hắn quyết định đi xem trận đấu của Bùi Nhược, cô gái nhỏ phát cầu rất có phong cách.
Vào phòng học nhưng không gặp Bùi Nhược, hỏi một bạn học thì mới biết, trận bán kết của Bùi Nhược diễn ra vào tám giờ sáng, đã bắt đầu từ sớm rồi. Trận đấu đầu tiên của Cường Tử hôm nay là đấu loại một trăm mét, học sinh đăng kí thi đấu rất nhiều. Không biết tại sao, thi đấu trên tám trăm mét có rất ít người quan tâm, ngược lại chạy cự li ngắn rất thu hút số đông người.
Trận đấu của Cường Tử được sắp xếp vào lúc chín giờ ba mươi, hắn thấy thời gian rất dư dả, liền chạy đến sân vận động xem trận bán kết môn bóng bàn của Bùi Nhược. Vừa chạy được nửa đường thì gặp được Chu Lâm Nhã cũng đi cổ vũ cho Bùi Nhược.
Cường Tử nhìn thấy Chu Lâm Nhã lượn lờ từ tốn đi ở trước, tim theo đó nhảy tưng tưng lên, bóng hình xinh đẹp này quá mức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Trên đường đi cho dù là đám choai choai, hay là các tiên sinh đã trưởng thành, đều dõi tầm mắt khen ngợi không chút keo kiệt giành tặng cho nàng. Dường như tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn, có một học sinh và giáo viên đụng vào nhau…
Hôm nay Chu Lâm Nhã ăn mặc rất đơn giản, một bộ sơ mi màu xanh nhạt, độ cong của eo áo để lộ rõ đường cong vô cùng hoàn mỹ, còn chiếc quần bò khoe đôi chân thon dài rất tinh tế. Eo của cô rất nhỏ, lúc đi cái mông lắc lư, rất hấp dẫn. Đó là một cảnh giới của cái đẹp, rất nhiều cô gái trẻ bắt chước nhất cử nhất động của cô, nhưng cũng chỉ là bắt chước bừa mà thôi.
Tóc của cô rối tự nhiên, gió buổi sớm mai thổi nhẹ phất phơ mái tóc tao nhã của cô.
Cường Tử nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Chu Lâm Nhã, sau đó nuốt nước bọt, hắn cảm giác trong đầu có hơi u mê, chủ yếu là hắn nhớ đến hình dáng của Chu Lâm Nhã hôm qua ngồi bên mép giường mình. Mình thật hạnh phúc, hạnh phúc sao mà đến thật dễ dàng.
Cường Tử chạy chầm chậm đuổi theo Chu Lâm Nhã, làm ra bộ thở không ra hơi, chào:
– Cô Chu, chào buổi sáng!
Chu Lâm Nhã nghe thấy tiếng của Cường Tử có vẻ run run, có lẽ là cảm giác có lỗi với Cường Tử, Cô quay đầu lại mỉm cười nói:
– Là học trò Lâm Cường à, vết thương của em đã khá hơn chưa?
Sắc mặt của cô hơi hồng, nhưng biểu hiện bên ngoài rất nghiêm túc làm như cố ý bĩu môi nói chuyện. Cường Tử thấy rất lạ lẫm với biểu hiện bên ngoài này, dáng vẻ này tuy rằng mềm mỏng nhưng lại lạnh như băng vậy.
Cường Tử nghe giọng điệu của cô nói chuyện có vẻ rất lạnh nhạt, làm như bận giải quyết chuyện công việc, khác hoàn toàn với một cô Chu hôm qua sờ trán hắn.
Cường Tử ngây ra một lúc, trong lúc nhất thời hắn không kịp hiểu. Hắn nhìn vẻ mặt của Chu Lâm Nhã. Tuy rằng trên mặt lộ ra một nét cười nhàn nhạt tinh tế kiều diễm như hoa đào, nhưng không hề có chút nhiệt tình.
Trong nháy mắt tim Cường Tử thấy đau nhói một cái, hắn cười tự giễu cợt mình. Đúng vậy, một cô giáo kiêu ngạo, cao quý như thế này có quan tâm đến mình chẳng qua cũng chỉ là bởi vì nghĩa vụ. Nực cười là mình lại cho rằng cô Chu thân thiết với mình hơn những học sinh khác, mẹ kiếp vô nghĩa a!
Sắc mặt của Cường Tử lạnh xuống, nụ cười của hắn cũng lạnh theo.
– Em đỡ nhiều rồi, cảm ơn cô Chu đã quan tâm!
Giọng điệu của Cường Tử có sự thay đổi rất lớn, Chu Lâm Nhã nghe xong trong lòng không khỏi tê tái. Sắc mặt cô nhợt đi, ánh mắt có sự bối rối. Cô nhìn những học sinh xung quanh, đè nén cơn lửa nóng trong lòng xuống.
– Lâm Cường, em đi xem Bùi Nhược thi đấu phải không, vậy cùng đi nhé!
Chu Lâm Nhã gạt bỏ hết tâm trạng của mình, cười cười với Cường Tử.
Nhưng nụ cười này trong lòng Cường Tử chỉ trông có vẻ như làm cho có lệ, khiến người ta rất khó chịu.
– Không phải, em đi lấy số cho cuộc thi đấu.
Cường Tử nói dối, lòng tự tôn nhỏ nhoi của hắn khiến hắn nói dối.
Sắc mặt của Chu Lâm Nhã lần nữa nhợt nhạt thêm, huyết sắc biến mất trong nháy mắt, nhìn sắc mặt lạnh lùng của Cường Từ, nàng xấu hổ sửa sang lại mái tóc của mình.
– Đi đi, chúc em chạy đạt thành tích tốt.
– Gặp lại sau nhé, cô Chu!
Cường Tử nói một câu tạm biệt rồi đi, kèm theo chút kiêu ngạo, đó là sự kiêu ngạo đòi được nợ.
Chu Lâm Nhã vẫn mỉm cười, nhưng có chút thê lương.
Nhìn bóng lưng Cường Tử dần dần đi xa, Chu Lâm Nhã nhìn bàn tay mình giơ ra như muốn kéo lấy bả vai Cường Tử nhưng lại mất đi mục tiêu dừng ở giữa chừng, tim đau đớn lạ thường!
Cường Tử bỗng dưng không muốn thi đấu nữa, hắn thi đấu là vì cái gì?
Còn không phải là vì sự quan tâm của cô Chu để cô nhoẻn miệng cười sao? Rất lâu trước đây, trong lịch sử có một Chu U Vương vì để cho ái phi của mình cười đã dùng Phong Hoả đài đùa giỡn chư hầu. Lúc đó tâm trạng của ông ta không phải giống Cường Tử hiện giờ sao? Có lẽ Cường Tử không so sánh được với Chu U Vương, ông ta có thể lấy thiên hạ để làm vừa lòng giai nhân, còn Cường Tử thì sao? Đến một chút nhẫn nại một chút rộng lượng hắn cũng không có! Trong khuôn viên trường người qua kẻ lại thế này, Chu Lâm Nhã sao có thể biểu lộ ra ngoài sự quan tâm không mấy bình thường đối với hắn?
Cường Tử là một kẻ ngốc!
Cường Tử không hề biết mình là kẻ ngốc, còn cho rằng mình là con công oai hùng xoè đuôi kiêu ngạo.
Hắn tìm một góc vắng vẻ, ngồi dựa vào tường. Trong lòng đè nén khó chịu, khó chịu đến mức muốn khóc.
Cô ấy vẫn coi thường mình sao?
Cô kiêu ngạo như vậy, người thành thị còn là tiến sĩ, nghe nói điều kiện gia đình nhà cô rất tốt. Cô đi làm bằng con Audi Q5, Chu Bách Tước nói chiếc xe này giá trị mười lăm vạn, chiếc xe đó rất sang trọng, không giống với xe giành cho phụ nữ lái. Nhưng Chu Lâm Nhã lái ngược lại có một phong cách rất khác.
Cô kiêu ngạo như vậy, cao một mét bảy, dáng người hoàn mỹ, tướng mạo xuất chúng. Nghe nói còn là một người có trên trong câu lạc bộ của bọn nhà giàu trong thành phố. Chu Bách Tước nói một tấm thẻ hội viên câu lạc bộ kia là…. hai mươi vạn tệ (khoảng hơn bảy chục triệu VNĐ), tấm thẻ đó thực sự rất đắt, nhưng cô thuộc tầng lớp đó, có khoảng tài sản đó.
Cô kiêu ngạo như vậy, người theo đuổi cô toàn là những người thành đạt, thanh niên tài năng đẹp trai làm việc trong chính phủ, các chủ tịch tập đoàn công ty gia tài có hàng vạn tỉ, quân nhân trẻ tuổi xuất sắc đeo lon cấp đại tá trở lên. Không có kẻ nào không phải là nhân vật nổi cộm dùng tên tuổi có thể lật trời đổ đất trong lĩnh vực của mình.
Cường Tử móc bao thuốc từ trong túi ra, tay hắn châm thuốc có vẻ run run.
Thất tình rồi?
Mẹ kiếp, Cường Tử cười tự giễu!
Hắn tự ti, cho nên dễ xúc động.
Hắn dễ xúc động, cho nên lừa mình dối người.
Không phải là một người của thế giới!
Cường Tử cảm khái một tiếng, hung hăng hút một hơi hết điếu thuốc lá. Hắn dùng tay tạo thành một khung vuông, nhìn bầu trời bao la xanh thẳm xuyên qua khung vuông đó, có vẻ thâm trầm, cũng có chút u mê.
Hắn buông tay ra, trời rộng mênh mang.
Bầu trời không to ra mà là tầm mắt lớn lên.
Cường Tử hít một hơi thật sâu không khí trong lành, rồi nhắm mắt lại.
– Người sống ngoà ăn, uống, kéo thả, ngủ ra, thì quoan trọng nhất vẫn là hai chữ “hít thở”. Thở là thở ra một hơi, hít là hít vào một hơi. Nhất vận, nhị mệnh, tam căn, tứ tích m công, ngũ đọc sách. Muốn cho người khác để ý đến mình, đầu tiên mình phải để ý bản thân mình trước. Đừng trông cậy vào sựthương cảm của người khác, để người ta thương cảm mình đó chính là điều anh phải đáng buồn, cũng đáng xấu hổ.
Cường Tử nhớ đến lão sư phụ Mạc què mỗi lần ăn cơm tối, sau khi không còn khách đều ngồi tựa lưng trên khung cửa sổ hút thuốc, thuốc Đô Bảo hai đồng rưỡi một bao, cay cay sống mũi. Lão ngâm mấy đoạn cải lương, lặp đi lặp lại cũng chỉ có mấy đoạn đó, sau đó nếu như có suy ngẫm gì sẽ giảng đạo lý cho Cường Tử. Mới đầu Cường Tử xì mũi coi thường, về sau nghe nhiều cũng có thể hiểu một, hai phần. Về sau mỗi lần lão Mạc què nói, Cường Tử đều rút ra được chút gì từ trong đó.
Cường Tử nhắm mắt, nhớ đến dáng vẻ khập khiễng của sư phụ, nhưng lại luôn có vẻ đi đứng nhanh nhạy. Sư phụ hắn không để ý đến ánh mắt khinh thường của người khác. Có người nói Cường Tử là con trai của lão, vợ lão chạy theo một người giàu có, để lại cô nhi quả phụ sống nương tựa vào nhau. Mạc Qua Tử luôn tươi cười, không muốn giải thích.
Cường Tử nghĩ đi nghĩ lại rồi bật cười ha ha, vừa cười vừa rơi nước mắt.
Nước mắt của hắn cũng đắng, không ai có nước mắt ngọt. Sư phụ hắn chưa từng nói đến nỗi khổ, chưa từng nói đến sự mệt mỏi. Có lúc, nỗi khổ nói không nên lời mới thực sự là khổ.
Cường Tử nhắm mắt lại cho dòng lệ tuôn rơi.
Sư phụ, con xin lỗi, con làm người thất vọng rồi.
Một bàn tay ấm máp sờ lên mặt Cường Tử dịu dàng, dịu dàng lau nước mắt cho hắn.
Bàn tay này rất ấm áp, rất mềm mại, rất ấm nóng.
Bàn tay nhẹ nhàng lướt qua khéo mắt của Cường Tử, đón lấy nước mắt vào lòng bàn tay.
Bàn tay ấm áp xoá tan gương mặt lạnh như băng, nước mắt lạnh như băng, còn cả một nỗi lòng lạnh như băng của Cường Tử. Một thất bại nhỏ có lúc lại có thể đốn ngã một vĩ nhân hào khí vạn trượng. Cường Tử không phải vĩ nhân, cho nên sau khi hắn có cảm giác bị đánh bại lòng cũng sẽ lạnh như băng.
Cường Tử mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm hại nước hại dân. Làn da trắng nõn, mềm mại, những giọt mồ hôi lấm tấm trên mũi, mái tóc vương trên trán, mồ hôi đầm đìa, vài sợi tóc dính ở trên trán. Trong đôi mắt mở to tràn ngập dịu dàng yêu thương, còn có cả sự đau lòng.
Cô chạy một mạch đến.
Chu Lâm Nhã ngồi xổm trước mặt Cường Tử, cầm lấy điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay của hắn nhẹ nhàng vứt sang một bên.
– Nói cho cô biết, tại sao em khóc?
Cường Tử ngẩng đầu lên, nhìn ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt thanh khiết xinh đẹp này.
Chu Lâm Nhã vuốt chóp mũi Cường Tử một cái rồi nhẹ nhàng nói:
– Là hạnh phúc nên rơi nước mắt sao?
Cường Tử ra sức gật đầu!