Ác Bá

Chương 14: Kẻ nên tới



Những ngày tiếp theo trôi qua đầy sóng gió. Ở Nhất Trung, Cường Tử xem như một trận thành danh. Thành người nổi tiếng ít nhiều nhưng cũng có chút áp lực ,ví dụ như hiện tại không thể khạc nhổ trong trường là người của công chúng mà. Hay không thể tùy tiện khoáy mũi, không thể nói tục, cũng không thể chăm chăm nhìn vào mấy cô em dáng dấp ngon lành. Thật là sầu não.

Có lần Chu Hạo Nhiên đứng giữa đông người gọi hắn, Cường Tử mỉm cười như thánh mẫu Maria (hoặc là nàng Mona Lisa) hỏi:

– Là bạn Chu à. Xin hỏi có chuyện gì vậy? Có phải việc học hành trên lớp có gì khó khăn không? Hay là còn thắc mắc điều gì?

Chu Hạo Nhiên vẻ mặt kinh ngạc không biết Cường Tử uống nhầm thuốc gì, sợ hãi nói:

– Cậu lần trước muốn mình cho cậu mượn thẻ nhớ di động tải về phim chưa kiểm duyệt của Maria Osawa. Bây giờ đưa cho cậu không phải sao?

(chú thích: Không biết cái gì gọi là bộ binh không liên quan, ý của bộ binh chính là không được kiểm duyệt, không được kiểu duyệt hiểu không!)

Cường Tử cả mặt tối sầm, cố gắng tự trấn định sau đó nói:

– Ừ, tài liệu học đó sau khi tan học đưa cho mình là được rồi, đêm nay sẽ nghiên cứu cẩn thận.

Không sao. Cũng không phải ai cũng biết Maria Osawa. Ngoài mình và Háo Tử , đều là mấy đứa học sinh nghiêm túc. Cường Tử an ủi mình. May đây là Nhất Trung, là nơi tập hợp những học sinh ưu tú.

Học sinh A đáp lại:

– Lâm Cường, là đĩa mới của Maria Osawa phải không? Anh xem xong rồi nhất định phải để tôi mượn xem thử nha!

học sinh D:

– Lâm Cường, phim không có kiểm duyệt mà cậu vẫn có thể làm được, thật là trâu bò. Mình cũng muốn xem.

Học sinh C:

– Ngày mai mình xem được không?

Học sinh B:

– Ai là Maria Osawa? Cậu cũng không biết sao? Lại đây, mình giải thích cho. Cô ấy chính là…

Học sinh A hắng giọng, đứng giữa đám người nói, miệng lưỡi lưu loát, nước bọt tuôn trào. Hắn vừa giải thích, những ai không biết cũng đều biết rồi. Người người ai cũng hiểu tại sao Cường Tử lại nói buổi tối sẽ nghiên cứu kĩ. Những ánh mắt kia, từng đạo từng đạo càng giống lưu manh tổ chức đánh nhau, bao phủ Cường Tử, hổ thẹn kéo váy ngắn che chắn gọi là một mảnh phơn phớt kia. Cường Tử cảm thấy mình trần như nhộng đứng dưới con mắt thế nhân.

Đây chỉ là một việc nhỏ xen ngang, không phải là tình tiết chính.

Cường Tử thường lệ bốn giờ sáng rời giường, theo Chu Bách Tước luyện tập Bách biến thần hành. Hắn ngộ tính rất cao, nhất là trong tận đáy lòng rất là nuối tiếc để bị bắt khi đang chuyển gạch nhìn lén kia đốc thúc thêm, luyện tập càng thêm gắng sức. Trong lúc thời gian gấp rút tập luyện Hình Ý Quyền, Chu Bách Tước dậy rất đơn giản. Mỗi ngày chỉ cần làm vài động tác đã khiến Cường Tử luyện hết lần này đến lần khác, tuy rằng mày chóng mắt hoa,. Cường Tử cũng vẫn tập luyện đến gió thổi nước tan.

Buổi tối Cường Tử tự mình tập luyện những tâm pháp Cách đấu thuật đã rõ ràng trong đầu, chỉ cần dùng ba buổi tối học thuộc lòng những khẩu quyết kia. Sau khi toạ thiền luyện khí chính là luyện đi luyện lại cho quen những kiến thức võ thuật cơ bản. Cưởng Tử tin rằng trời cao công bằng, cũng biết nội lực của mình yếu ớt, chỉ cần có thể giỏi giang lên thì tóm lại không có gì không tốt.

Cường Tử tự mình học tập, học thứ gì cũng nhanh. Ban ngày trên lớp thầy giáo giảng một lần hắn căn bản có thể nắm ý, về nhà học lại một chút liền hiểu bài. Cường Tử không biết trước được ngày này. Hắn vốn không kém cỏi, học rất nhanh, bây giờ tiến bộ càng lợi hại hơn, ngày càng rộng mở.

Cuộc sống hằng ngày nói bận rộn cũng tốt, nói đơn điệu cũng được, Cưởng Tử đều trải qua rất vui vẻ. Phó hiệu trưởng Trần thật sự rất chiếu cố hắn, bình thường các lỗi lầm nhỏ đều không làm khó hắn. Không biết có phải bởi vì nhân phẩm Cường Tử xuất sắc hay là tác dụng của cái tên Tiêu Lôi không, dù sao cuộc sống của hắn trôi qua cũng rất êm ái.

Cứ thế hơn một tháng, khinh công thân pháp của Cường Tử đã thành công một phần. Tuy vẫn chưa đạt đến cảnh giới tối cao, nhưng cũng không còn xa nữa. Cách đấu thuật của Cường Tử cũng luyện đến cảnh giới cao nhất của tầng thứ hai. Đây là một loại cách thức đánh nhau siêu mạnh, tĩnh như xử nử, động như thỏ trốn cũng chưa đủ để hình dung. Phải nói là tĩnh như núi cao, động như chớp giật.

Tối tối Cường Tử đều luyện tập thật tích cực trong phòng ngủ. May là biệt thự Tiêu Lôi khá lớn, hơn nữa Tiêu Lôi bình thường về cũng đã khuya, người làm trong biệt thự cũng biết hắn đang luyện quyền, nhưng không biết Chu Bách Tước dạy.

Nhất Trung hàng năm đều tổ chức đại hôi thể dục thể thao một lần. Đây đã là thông lệ, như các trường học khác cũng vậy. Hàng năm học sinh mới cấp ba vào học không lâu, cán bộ nhân viên trong nhà trường sẽ chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao. Đại hội thể thao của trường đương nhiên không chuyên nghiệp như Asiad, chỉ cần đủ vài môn cần thiết là được. Đương nhiên nếu như có thể được như Asiad, không chừng cả hội trường sẽ vui vẻ náo nhiệt đến nổ tung được.

Thực ra những ai từng đi học đều biết, kỳ thật đại hội thể dục thể thao chính là sân chơi của những học sinh quậy phá học hành không giỏi lắm. Ví dụ như lớp Cường Tử, nếu như luận về thành tích, hoàn toàn có thể xếp vào tiền lệ các năm, bất cứ cuộc thi nào cũng cầm lấy đứng đầu cả năm. Nhưng nói về thể dục thể thao, đã thành tiền lệ! Tuy nhiên bạn muốn xem thành tích thì phải đọc từ dưới lên mới được.

Đại hội thể dục thể thao năm ngoái, trân bóng rổ ngày đó của lớp một – hai và lớp một – chín của khối cấp ba phải gọi là… vô cùng thảm thiết. Bọn họ có thể kiên trì đến cùng đã là rất đáng nể rồi. Chủ nhiệm lớp lúc đó là cô Chu Lâm Nhã, sau trận đấu liền vỗ vai các học sinh của mình nói:

– Không sao, chúng ta thua không mất mặt. Chúng ta đã đánh hết sức rồi. Chuyện hơn thua không quyết định được, cô rất hài lòng.

Bọn họ thua sáu mươi mốt điểm, ba mươi mốt so với chín mươi hai (gần bằng tỉ số đội bóng rổ nam của Trung Quốc ở đại hội thể thao Asiad)

Cô giáo Chu cũng… nói như thế nào nhỉ, trong lòng cô cũng tăng thêm tâm lý vững vàng.

Năm ngoái ở tất cả các môn,, bao nhiêu môn lớn bao nhiêu môn nhỏ bao tổng cộng lại có rất nhiều huy chương, ba lớp thành tích học tập tốt nhất cấp ba không lấy được một cái t. Những học sinh bình thường bị học sinh giỏi xem thường, bị các thầy cô chê học dốt mỗi năm đều được hãnh diện một lần.

Đại hội thể thao năm nay nếu nói không có gì bất ngờ chính là lúc chín trăm học sinh mới khối cấp ba đứng phía sau một hai trăm người còn có khối cấp một cấp hai. Bình thường những cuộc thi kia bọn họ đều xoa tay, nhếch mép chia thành hai loại, một loại là khóc, còn loại khác là cười. Bọn họ một năm chỉ có một cơ hội mở miệng cười, có ai không quý trọng?

Cô giáo Chu trên giảng đài nói:

– Vài ngày nữa đại hội thể thao toàn trường bắt đầu rồi. Lớp chúng ta đã đăng kí xong, cô vừa rồi còn nhìn qua ở phòng giáo viên. Ở các môn điền kinh chạy dài, chạy nhanh, một trăm mười mét, nhảy cao, nhảy xa, ném lao và đĩa sắt đều đã có người đăng kí. Các môn tập thể có bóng đá, bóng rổ và bóng chuyền, ba môn bóng lớn này chúng ta cũng được tham dự một lần rồi. Các môn bóng nhỏ bóng bàn… Thôi bỏ đi, cái này không nói nữa.

Năm ngoái thi đấu bóng rổ mới thảm thứ ba, nhì là bóng đá, thảm nhất là bóng bàn.

– Đăng kí năm nay so với các năm trước náo nhiệt hơn, các học sinh có tinh thần tích cực như vậy cô rất vui. Các lớp khác luôn chê cười chúng ta là kẻ biết tuốt, bọn họ nói trăm lần vô dụng chính là thư sinh. Nói như vậy các em nghe có được không? Lớp của chúng ta, chỉ là khác năm ngoái hai cái mắt kính mà thôi. Điều này nói lên chúng ta thân thể, tố chất so với các năm trước đều tốt hơn.

Cường Tử quét mắt một vòng. Cô giáo nói không sai, cả lớp người không mang kính chỉ có Bùi Dạ… còn có Cường Tử.

Cô giáo Chu nói tiếp:

– Nhiều hạng mục nhỏ như vậy đều có người đăng kí, nói rõ các bạn lớp chúng ta đối với việc thể dục bình thường đều rất hứng thú. Cô tin rằng năm nay nhất định gặt hái được nhiều thành tích tốt, như cuộc thi hàng tháng lần trước. Đúng rồi, cô vừa rồi nhìn thoáng qua ở chỗ phòng giáo viên, không xem các hạng mục trên là ai đăng kí. Giờ mời các em tự giác xung phong a.

Bốn mươi bốn cái mắt kính ở dưới hai mặt nhìn nhau, đang dò xét lẫn nhau. Chỉ có Cường Tử và Bùi Nhược hai người thần sắc tự nhiên, ung dung tự tại vẻ mặt đắc ý.

Cô giáo Chu thấy không ai mở miệng, mới nói:

– Bùi Nhược, em là lớp trưởng, làm người đầu tiên nói xem em đăng kí hạng mục gì?

Bùi Nhược đứng lên nói:

– Bơi hai trăm mét tự do, chạy bốn trăm mét tự do. Còn có cầu lông, bóng bàn.

Cô giáo Chu cười nhìn qua, vẻ mặt vui vẻ.

– Tốt lắm. Học hỏi bạn đây nè.

Bùi Nhược híp mắt, vui vẻ gật đầu nói với thầy Chu:

– Cô yên tâm, sẽ không khiến cô thất vọng.

Cô giáo Chu cười ý bảo cô nàng ngồi xuống, sau đó hỏi:

– Dưới lớp có ai nói cho thầy biết các em đăng kí hạng mục gì?

Lặng ngắt như tờ.

Cô giáo Chu sửng sốt một chút, sau đó liền thoải mái nói:

– Da mặt còn mỏng hơn con gái. Thế này đi, cô hô tên các hạng mục, ai ghi danh giơ tay lên.

– Chạy cự li dài

– Chạy nhanh

– Nhảy sào

– Học sinh Lâm Cường, sao em lần nào cũng giơ tay vậy?

Cưởng Tử từ từ đứng lên, gãi gãi tóc, nói cộc lốc với cô giáo Chu:

– Cô Chu, cô đừng hỏi. Em hôm đó ở phòng giáo viên nhìn thấy qua, lớp chúng ta tổng cộng chỉ có hai người báo danh tất cả các hạng mục thi đấu cá nhân.

Cô giáo Chu há to mồm, không tưởng tượng nổi nhìn Cường Tử:

– Ý em là nói… ngoài Bùi Nhược, những hạng mục khác đều là một mình em đăng kí?

Cường Tử ngại ngùng nở nụ cười, vô cùng miễn cưỡng.

– Nếu không phải các hạng mục khác trùng thời gian với nhau, em còn có thể đăng kí vài môn nữa.

Cô giáo Chu: …

Cường Tử nói:

– Cô yên tâm, sẽ không để cô thất vọng.

Cô giáo Chu:

– Lâm Cường, em…

Cường Tử:

– Sao ạ?

Cô giáo Chu:

– Em xác định hôm nay bình thường chứ? Ý cô là em có thấy chỗ nào không cảm thấy thoải mái không?

Cường Tử: …

Tan học, cô giáo Chu gọi Cường Tử vào văn phòng lần đầu tiên nói chuyện riêng rất toàn diện. Cô giáo Chu khen ngợi đánh giá cao tinh thần của Lâm Cường, nhưng phải phù hợp với thực tế mới được, không thể mù quáng. Cường Tử nói:

– Cô dạy rất đúng, em đã bỏ nhiều hạng mục rồi.

Cô giáo Chu kiên nhẫn nói:

– Lâm Cường, vẫn còn nhiều lắm.

Cường Tử nói:

– Ý cô là muốn bỏ thêm vài môn nữa?

Cô giáo Chu nói:

– Chỉ đăng kí môn em hiểu rõ nhất là được rồi, tập trung toàn bộ sức lực giành lấy chiến thắng. Còn những môn khác bỏ hết đi.

Cường Tử nói:

– Em biết rồi cô ạ. Những môn không hiểu rõ em đều không đăng kí.

Cường Tử lần đầu tiên để lại ấn tượng xấu trong lòng cô giáo Chu, nhưng llập tức đã được Chu Lâm Nhã nhẹ nhàng xóa đi. Một thiếu niên mười bảy tuổi, sợ gì thất bại? Chu Lâm Nhã biết là mình suy nghĩ quá nhiều, luôn nghĩ vấn đề phức tạp lên như thế, quá nghiêm túc xem xét dũng khí thuần khiết của một đứa bé rồi. Có câu nói gì nhỉ? Tuổi trẻ không sợ thất bại.

Không hiểu tại sao Chu Lâm Nhã nhìn gương mặt non nớt của Cường Tử, trong lòng tự nhiên chùng xuống.

Tan học, vẫn là Chu Bách Tước lái xe, Cường Tử chui vào trong xe, liền bắt đầu đọc Bách biến thần hành. Hắn hiện tại đã say mê, Chu Bách Tước đối với biểu hiện bên ngoài của hắn cũng không có ý kiến gì.

Chờ ra khỏi nội thành, Chu Bách Tước bắt đầu tăng tốc. Bình thản hơn trăng mùng một (xin lỗi mùng một không có trăng), không tránh khỏi nôn nao.

Nhìn gương chiếu hậu,Chu Bách Tước nói liền hai chữ:

– Ngồi vững!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.