Kiếp trước nó cũng như vậy, mặc bộ váy con gái tôi vất vả làm ra, cướp đi sự nổi bật của con tôi.
Khi ấy tôi nghĩ là do nó còn nhỏ, mà con tôi bảo không để ý nên tôi cũng không muốn làm nó xấu hổ trước mặt nhiều người, về nhà dạy sau cũng được.
Nhưng bây giờ nó lại dám làm trò trước mặt tôi.
Thấy nó được một đám người vây quanh, mà A Thư nhà tôi – chủ nhân của bữa tiệc lại cô đơn đứng trong góc.
Tôi chạy thẳng đến chỗ Tô Hoà Hoà, ánh mắt quét qua quét lại vào bộ váy nó đang mặc.
“Đây là bộ váy A Thư làm, mau cởi ra trả cho con bé.”
“Còn nữa, sao chị dám dùng mỹ phẩm của tôi? Thứ chị bôi lên mặt không phải phấn dùng cho da mà là phấn rôm.”
“Hôm nay là sinh nhật Thư Thư, sao chị lại ăn cắp đồ của con bé, còn chiếm hết sự nổi bật của nó? Ngay cả trẻ con cấp I cũng biết trong ngày sinh nhật của người khác thì phải để họ làm nhân vật chính, tôi nói có đúng không?”
Cố Nha phải nhẫn nhịn nãy giờ cũng chỉ vào mặt nó:” Khoác lên mình váy công chúa thì sao, mày mãi mãi chỉ là cô bé lọ lem mà thôi.”
Bạn bè xung quanh cũng cười nhạo Tô Hoà Hoà.
“Ha ha ha, có người bôi cả phấn rôm lên mặt. Mấy đứa ở trại mồ côi ngu đần thật!”
“Ngày nào nó cũng than khổ, tụi mình đã cho nó không biết bao nhiêu tiền, sao nó còn mặt dày trộm váy của Bạch Thư vậy! Quả là trời sinh làm ăn trộm!”
“Đúng là con nhỏ ranh ma, âm mưu đoạt đi sự nổi bật của người khác. Nó làm tớ buồn nôn quá đi mất!”
Tô Hoà Hoà cắn môi, khuôn mặt trắng bệch của nó đỏ bừng lên.
Nó bập bẹ giải thích:” Con…con chỉ….”
Tôi trừng mắt nhìn nó:” Chị làm sao? Lại muốn kể khổ đúng không?”
“Nghèo thì được phép ăn cắp đồ à? Cái này là do đạo đức của chị có vấn đề, hôm nay chị dám lấy trộm váy của A Thư, lỡ ngày mai chị lại đi trộm đồ dùng của bạn bè, sau này chị còn dám trộm tiền của tôi thì sao?”
Nó há miệng muốn nói gì đó.
Nhưng mấy đứa trẻ đã cau mày nhìn nó, thậm chí có vài đứa hư hỏng còn nhổ toẹt nước bọt vào mặt Tô Hoà Hoà.
” Người như mày không xứng làm bạn với tao! Ghê thật, không ngờ mày là đứa trộm cắp vặt!”
“Trả hết tiền mày lừa tao đây! Người như mày không xứng được cảm thông, nghèo hèn là đúng lắm.”
“Đồ ngu, đánh phấn trắng bệch khuôn mặt để tang ông nội mày hay gì?”
Nó ngồi xổm trên mặt đất khóc dữ dội.
Tôi kéo nó dậy:” C ởi đồ ra nhanh. Mày khóc làm cái gì, có ai quan tâm đâu?”
Ánh mắt nó loé lên sự ác độc, chạy nhanh vào phòng thay đồ.
Một lúc sau, nó mặc lại bộ quần áo ngày thường, nở một nụ cười vừa oan ức vừa quật cường.
“Chị ơi em xin lỗi, em không nên mặc váy của chị, tại trước giờ em chưa từng được mặc, chị tha lỗi cho em nhé.”
A Thư cầm bộ váy, buồn bã nhìn Tô Hoà Hoà, vừa định nói gì đó.
Tôi giật lấy bộ váy, lắc qua lắc lại một hồi, bỗng có một thứ bột phấn màu trắng bên trong bay ra.
Nhìn vào đôi mắt chột dạ của Tô Hoà Hoà, tôi lạnh lùng hỏi:” Đây là cái gì?”
Nó cười gượng:” Con..con không biết ạ.”
Tôi nắm chặt cổ tay nó:” Đây là phấn hoa! Chị biết Bạch Thư bị bệnh mề đay, hệ miễn dịch của con bé không tốt, vô cùng mẫn cảm, thế mà chị lại bỏ thứ này vào trong váy, chị muốn con bé bị dị ứng đúng không?”
Vốn dĩ nhờ chế độ ăn uống mà hệ miễn dịch của A Thư được cải thiện rất nhiều, nhưng kiếp trước vào khoảng sau bữa tiệc sinh nhật, con bé lại trở nên yếu ớt như cũ.
Khi còn bé, một tháng A Thư phải ở nhà mười ngày hoặc hơn để điều trị sức khoẻ. Lúc trưởng thành cơ thể vẫn yếu ớt do bị dị ứng nhiều năm.
Lúc đó tôi tìm không ra nguyên nhân, cứ thắc mắc mãi.
Giờ nghĩ lại mới thấy, chắc chắn đó là mưu kế của Tô Hoà Hoà.
Đặc biệt là khi nhìn thấy nó vừa chơi ở vườn hoa sau nhà rồi bước thẳng vào phòng con gái tôi.
Cuối cùng con gái tôi cũng tỉnh ngộ, ngẩn ngơ nhìn Tô Hoà Hoà.
“Tô Hoà Hoà, chị xem em như em gái, sao em lại hại chị?”
“Em hư quá!”
Cố Nha không nhịn được mắng thêm:” Đúng là đồ vô ơn! Thương dì phải nhận nuôi cái thứ như mày! Mày chỉ là đồ hôi hám không xứng được thấy ánh mặt trời!”
Có Cố Nha dẫn đầu, mấy đứa trẻ khác nhao nhao đứng sau lưng con gái tôi, có vài đứa còn đẩy Tô Hoà Hoà xuống đất.
“Có bạn học như mày quả là xui xẻo! Tao sẽ kể cho cả trường nghe những chuyện bẩn thỉu mày đã làm!”
“Tao không chơi với mày nữa đâu, thấy mày lần nào tao sẽ đánh mày lần đó!”
“Biến đi! Dì Cố ơi, dì đừng nhận nuôi nó nữa, cho nó biến về trại mồ côi đi ạ! Người như nó nên bị ăn đập mỗi ngày mới vừa!”
Tô Hoà Hoà bò đến trước mặt tôi, ôm lấy bắp chân tôi khóc lóc thảm thiết.
“Đừng mà mẹ ơi, con sai rồi, lần sau con không dám nữa, mẹ cho con ở đây đi, con không muốn về cái nơi bị đánh đập bỏ đói kia nữa đâu!”
Tôi cười khinh bỉ.
“Tôi sẽ trả chị về.”