Gwendoline đang chơi piano trong khi bá tước Redfield đứng sau băng ghế, lật trang nhạc cho cô. Nữ bá tước và Dì Clara ngồi bên nhau trên một chiếc ghế sofa cạnh đó, luân phiên lắng nghe Bach và trò chuyện với nhau. Sydnam Butler ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ đối diện bên kia ở cuối phòng, nơi cậu đã yên vị từ khi họ vào đây từ phòng ăn sau bữa tối, hơi nghiêng người để phía bên phải khuất trong bóng tối của những tấm màn che bằng nhung nặng nề. Chuyện gì đã xảy ra với anh? Tử tước Ravensberg – Kit – đi quanh phòng, mỉm cười, vui vẻ, thường xen những lời nhận xét vào cuộc trò chuyện, nhưng không trở thành thành viên của bất cứ nhóm nào, và không bao giờ lại gần em trai.
Anh trông bồn chồn, như một con thú hoang trong chuồng.
Lauren bỏ gần hết thời gian của buổi tối ngồi cạnh bà bá tước thừa kế, bà của Kit, bên lò sưởi, dù nàng đã giúp đỡ mối quan hệ khi thực hiện lượt ngắn gọn của mình bên chiếc đàn. Nàng kể cho bà nghe về Newbury Abbey, về những tuần nàng trải qua gần đây ở London, về vài trò giải trí mà nàng đã tham gia ở đó. Nàng cũng lắng nghe. Không dễ làm việc ấy khi bài diễn văn của bà bá tước thừa kế hay bị dừng, ngắt rất lâu và đau đớn khi bà cố nói cho tròn từ ngữ. Nàng bị cám dỗ ngắt ngang lời bà, và thêm vào những từ ngữ mà nàng biết là sắp được nói ra, để hoàn chỉnh những câu mà kết thúc của nó nàng có thể đoán ra từ rất lâu trước khi ngôn từ được nói hết. Đó là điều bá tước và nữ bá tước hay làm, Lauren đã để ý thấy cả trong bữa trà lẫn bữa tối. Có lẽ họ thấy ngượng cho bà khi bầu bạn với khách. Có lẽ họ nghĩ là họ làm thế là tử tế cho bà. Nhưng nó có vẻ không hay cho Lauren.
Nàng lắng nghe, trao cho bà già tất cả sự chú ý của nàng, giữ cho biểu hiện của nàng luôn rạng rỡ tươi tắn và quan tâm. Tuy nhiên có nhiều thời gian phải nghĩ và quan sát. Nàng đã được chào đón đến Alvesley với sự nhã nhặn lịch sự quá tỉ mỉ, nhưng có lẽ không có sự nồng ấm. Nhưng nàng không trông đợi sự nồng ấm. Lịch sự là đủ. Kit đã đóng vai của mình rất đạt. Anh trông rất vui sướng khi gặp nàng, thật thế, đến nỗi Gwen hoàn toàn bị đánh lừa. Cô đã vào phòng Lauren trước khi họ xuống nhà uống trà cùng nhau, ôm nàng, và cười rạng rỡ với nàng.
“Lauren,” cô nói, “Anh ta thật tao nhã. Nụ cười đó! Và khi anh ta hôn em cho tất cả mọi người nhìn thấy ngay khi chân em vừa chạm đất, chị có thể ngất xỉu vì sự lãng mạn của nó.” Cô cười vang vui vẻ. “Em đã nói anh ta có lẽ khá là kỳ quặc.”
Câu nhận xét cuối cùng đó không phải là một lời phê bình, dù nụ hôn, một nụ hôn vội rất ngắn ngủi, đã cướp hết sự thăng bằng của Lauren.
Hầu như không có cuộc trò chuyện nào giữa anh và cha mẹ từ khi nàng tới, nàng để ý thấy. Cả ba người họ đã nói chuyện với nàng, với Dì Clara, với Gwen. Nhưng không phải là với nhau. Vậy là, họ đã rất buồn lòng với anh, với sự hứa hôn này khi họ đã hy vọng một người khác cho anh? Và có lẽ không ai trong số họ có thể quên là anh đã đánh nhau với anh trai ba năm trước, có lẽ vì một người phụ nữ mà cả hai đều muốn cưới, và sau đó bá tước đã đuổi anh đi và bảo anh đừng bao giờ quay về. Hẳn là một việc rất cay đắng với bá tước khi thấy con trai lớn chết và tự nhiên cậu con thứ bị đuổi đi của ông là người thừa kế mới. Và cay đắng gấp đôi với Kit khi biết rằng sự trừng phạt của anh chỉ được hủy bỏ vì cái chết của anh trai.
Cả Kit và cậu em trai đều cư xử như thể người kia không tồn tại. Nhưng Kit đã giới thiệu họ với nhau khi nàng tới, và có vẻ với nàng vào lúc đó là anh hoàn toàn ngập tràn tình yêu thương cậu em trai thương tật khủng khiếp của mình. Điều gì đã xảy ra?
Gia đình bá tước Redfield chắc chắn không phải là một gia đình gần gũi hay hạnh phúc, nàng kết luận. Đột nhiên một nhiệm vụ hiện ra trước mắt nàng, nhiệm vụ nàng đã liến thoắng nhận lấy trong đêm đó ở Vauxhall, có vẻ thực sự khá nản lòng. Làm sao nàng có thể giúp Kit hòa thuận với gia đình khi những vết thương rõ ràng vừa sâu vừa tồn tại đã rất lâu rồi? Và khi nào nàng có trách nhiệm với việc mở rộng khoảng cách, khoét sâu những vết thương? Và khi nào nàng sẽ hủy hôn ước…
Nhưng những suy nghĩ của nàng bị bà bá tước thừa kế làm phân tán, bà chộp lấy cây gậy với ý định rõ ràng là muốn đứng lên. Lauren kềm chế sự thôi thúc ban đầu nhảy dựng lên để giúp. Bà không yêu cầu giúp đỡ, và bất cứ sự ép buộc nào của nàng có lẽ sẽ gây bực bội. thay vì thế nàng mỉm cười.
“Đi ngủ ạ, Mẹ?” bá tước sải bước về phía họ. “Cho phép con gọi người hầu cho mẹ nhé.”
“Ta…sẽ…đi dạo trước,” bà đáp.
“Không khí buổi tối không tốt cho phổi của mẹ đâu, Mẹ,” nữ bá tước nói, nâng giọng lên. “Chờ đến sáng đi mẹ.”
“Ta sẽ… đi dạo bây giờ,” bà già cương quyết nói, vẫy con trai đi bằng bàn tay còn lại. “Với… Kit.. và Cô… Edgeworth.”
“Bà sẽ khăng khăng là không khí trong lành và tập thể dục tốt cho bà,” nữ bá tước giải thích với Dì Clara. “Dù tôi chắc chắn nghỉ ngơi tốt hơn cho bà. Bà vẫn cương quyết đi dạo dọc theo sân hiên và quay lại mỗi ngày, dù mưa hay nắng. Nhưng thường là vào buổi sáng.”
Trong lúc đó, Kit đã bước tới đưa cánh tay rảnh rỗi cho bà trong khi bà chuyển cây gậy sang tay bên kia. Anh đang cười toe nụ cười vui vẻ thường thấy.
“Nếu bà muốn đi dạo bây giờ, thưa bà,” anh nói, “thì chúng ta sẽ đi bây giờ. Nếu bà muốn nhảy điệu jig, chúng ta sẽ nhảy điệu jig – cho đến khi bà thả cháu ra. Em cùng đi chứ, Lauren?”
“Hẳn rồi,” nàng đáp, đứng lên.
Vậy là năm phút sau họ đã mặc áo khoác giữ ấm và tản bộ chậm rãi dọc theo sân hiên, cách xa chuồng ngựa, bà của Kit khoác tay anh, Lauren ở phía bên kia bà, hai cánh tay nàng chắp sau lưng.
“Cho ta biết,” bà già nói với giọng khó nhọc, chậm chạp thường thấy, “hai đứa gặp nhau… thế nào.”
Mắt Kit gặp mắt Lauren qua đầu bà, mắt anh nhảy múa. “Bà là người lãng mạn nan y,” anh giải thích. “Em kể cho bà đi, Lauren.”
Nhưng anh vô cùng tài tình trong những câu chuyện như thế hơn nàng kia mà, Lauren nghĩ. Nhìn qua phòng khiêu vũ đầy người, mắt sáng lên với nàng, trái tim lỡ một nhịp, biết rằng nàng là người phụ nữ duy nhất trên đời có ý nghĩa với anh – anh có thể làm tất cả điều ấy với cảm xúc sâu sắc. Hơn nữa, cần phải được kể từ phía anh chứ. Nàng có thể, dĩ nhiên, mô tả… nụ cười mỉm của nàng hoàn toàn kín đáo.
“Một buổi sáng ở công viên Hyde,” nàng nói và nhìn vào nụ cười trong mắt Kit trước khi nàng quay đầu đi và tiếp tục. “Quý ngài Ravensberg – Kit – ở giữa một vụ đánh nhau bằng nắm đấm với ba người thuộc tầng lớp lao động trong khi một nửa quý ông của giới thượng lưu cổ vũ anh ấy. Anh ấy ở trần và thốt ra những từ thô tục nhất.”
Nàng lắng nghe mình với một chút sửng sốt. Lauren Edgeworth không bao giờ kể những câu chuyện bẩn thỉu như thế. Và nàng không bao giờ bị thúc đẩy phải nói hay làm bởi cảm giác tinh nghịch.
Bà già làm nàng ngạc nhiên với một tiếng cười bật ra.
“Mấy người đó đã xúc phạm một cô vắt sữa,” Lauren tiếp tục, “và Kit cưỡi ngựa đến bảo vệ cô ấy. Anh ấy hạ gục cả ba người họ và rồi hôn cô vắt sữa đó khi cháu đi ngang qua với dì và anh họ của cháu.”
“Thật ra, thưa bà,” Kit ngoan ngoãn nói, dù Lauren có thể nói từ giọng điệu của anh là anh đang khoái chí bản thân mình. “đấy là cô vắt sữa hôn cháu. Rất là không lịch sự nếu đi theo con đường cao ngạo đạo đức và quay đầu đi.”
Bà anh cười lặng lẽ.
“Và rồi mắt chúng cháu gặp nhau,” Lauren nói, hạ giọng xuống, “và nó xảy ra. Chỉ thế thôi ạ.”
Nàng chưa bao giờ cho là nàng có tài năng. Nàng gần như đang thuyết phục bản thân là có những yếu tố định mệnh trong cuộc chạm trán choáng váng đầu tiên đó.
“Mỗi người… phụ nữ,” bà già nói, “đều yêu … một tên xỏ lá.” Bà lại cười lặng lẽ.
“Vâng, cháu đã được khuyến cáo về anh ấy, thưa bà,” Lauren nói. “Anh ấy có danh tiếng gây sốc nhất, bà biết không. Nhưng khi chúng cháu gặp lại nhau ở vũ hội Quý bà Mannering và anh ấy đã xoay xở một lời giới thiệu và ngỏ lời mời cháu khiêu vũ, làm sao cháu cưỡng lại được? Một điệu van,bà ạ.”
Họ đã đến cuối sân hiên. Ánh sáng ban ngày đã tắt, nhưng mặt trăng và những vì sao đã ngăn nó khỏi bóng đêm đen tối.
“Có một giàn hoa hồng ngay phía trước chúng ta,” Kit giải thích. “Ngày mai anh sẽ chỉ nó cho em, Lauren.”
“Ngay giờ em có thể ngửi thấy mùi hoa hồng rồi,” nàng nói, hít vào hương hoa nồng nàn, ngọt ngào đầy tán thưởng.
“Vườn ngay bên dưới nó,” anh nói. “Bên kia vườn là vườn cây. Có một lối đi ít người lui tới dẫn đến đó với vài phong cảnh dễ chịu – chúng được tạo dựng cẩn thận, dĩ nhiên.”
“Em rất mong được thấy nó,” nàng nói khi họ quay lại để về nhà.
Nhưng khi họ leo lên những bậc thềm và vào sảnh, bà già giơ cây gậy lên kêu người hầu.
“Tay cậu,” bà bảo anh ta, thả tay cháu trai ra. “Kit, cháu… phải chỉ… cho Cô Edgeworth… những bông hồng.”
Anh nghiêng đầu hôn lên má bà, mắt anh sáng lên với nụ cười, Lauren có thể trông thấy.
“Sắp đặt lại cẩn thận một buổi hẹn hò hả, bà?” anh hỏi. “Dù sao thì, buổi sáng là thời gian thường lệ để đi bộ của bà. Nhưng chúng cháu sẽ không làm bà thất vọng đâu. Cháu sẽ dẫn Lauren đến vòm hoa hồng. Chỉ để cô ấy có thể ngửi mùi hoa thôi, tất nhiên.”
Lauren thấy hai má mình như có lửa.
Kit vẫn cười khi họ lại đi xuống những bậc thang ở bậc thềm lần nữa, tay nàng khoác chặt qua tay anh. “Tôi đã cảnh báo cô là bà rất lãng mạn,” anh nói. “Bà ngồi đó trong phòng khách suốt buổi tối quan sát cháu trai và người hứa hôn mới của nó, những người đã xa cách nhau hai tuần, bị kềm chế bởi một phòng đầy người thân và những quy tắc xử sự đúng đắn để trao đổi không gì hơn là thỉnh thoảng lịch sự dõi theo nhau và liếc nhìn nhau khao khát.”
“Tôi chẳng trao anh cái liếc nhìn khao khát nào cả,” nàng phản đối.
“À, nhưng tôi thì có.” Anh nói, xoay về hướng vòm hoa hồng. “Và dĩ nhiên. Bà đã nghĩ ra một cách để cho tôi một cơ hội hôn cô kỹ lưỡng trước khi tiễn cô đi ngủ.”
Nàng ngượng kinh khủng. “Tôi hy vọng là,” nàng cứng nhắc nói, “tôi đã không đưa ra ấn tượng-”
“Là cô đang yêu tôi thắm thiết?” anh gợi ý. “Tôi tin là cô đã làm thế – ít nhất với bà. Và rồi cô kể cho bà câu chuyện đó về cuộc gặp gỡ của chúng ta làm khẳng định thêm ấn tượng của bà. Tôi không hy vọng điều đó.”
“Thưa quý ngài.” Họ đi được nửa đường dọc theo sân hiên. “Trò chơi đố chữ chỉ cần thiết khi chúng ta ở cùng những người khác. Chúng ta không cần đến vòm hoa hồng. Bà của ngài đi ngủ rồi, tôi dám nói thế, và sẽ không biết nếu chúng ta lập tức quay về nhà. Thật là không đúng đắn khi chúng ta ở một mình với nhau thế này. Chúng ta chưa thực sự đính hôn.”
“Ô, nhưng chúng ta có.” Anh dịch đầu mình gần hơn một chút với nàng. “Cho đến khi tôi nghe điều gì khác, em là vợ hứa hôn của tôi. Và lời nói bậy bạ về trò chơi mà chúng ta đang chơi vì lợi ích của những người khác là gì vậy? Và tại sao tôi lại là “thưa quý ngài” nữa? Tôi đã hứa trao cho em sự phiêu lưu, đúng không? Và đam mê nữa? Chúng ta cần phải một mình bên nhau nếu tôi muốn giữ lời hứa. Chúng ta sẽ bắt đầu tối nay trong vòm hoa hồng. Em sẽ được hôn.”
“Kit” nàng bén nhọn kêu lên. “Tôi không yêu cầu sự đam mê. Ít nhất, không phải là những nụ hôn. Tôi chưa bao giờ mơ là-”
“Em đã yêu cầu phiêu lưu,” anh đáp lại, miệng anh gần sát tai nàng đến nỗi nàng có thể cảm thấy hơi ấm của hơi thở anh ở đó. “Để đam mê. Trong nhiều mặt chúng là những thứ có thể tráo đổi lẫn nhau.”
“Đó là điều không đúng đắn nhất,” nàng nói, thực sự bị báo động. Nàng không thích nhớ lại nụ hôn của họ ở Vauxhall. Nàng đã cố khóa nó khỏi trí nhớ. Nó rất … thể xác đáng lo ngại.
“Tôi sẽ cố hết sức để thấy điều ấy,” anh nói với một nụ cười dịu dàng khi anh dẫn nàng xuống khỏi sân hiên và đi qua một cổng vòm hình mắt cáo vào trong giàn hoa, nơi hương thơm của hoa hồng ập vào các giác quan của họ ngay tức khắc
“Kit!” nhưng nàng càng thấy phẫn nộ, càng đoan trang đứng đắn, anh càng thích thú, hẳn thế. Nàng đã học được điều đó của anh. Anh yêu thích trêu chọc. Anh không bao giờ nghiêm túc với nàng. Nàng đổi đề tài. Có lẽ anh sẽ quên thứ vớ vẩn này. “Cha ngài rất giận khi ngài về phải không?”
“Ồ, Chúa tôi, phải,” anh đáp. “Ông và nhà Bewcastle, anh trai cô ấy, họ đã – thực sự ký một hợp đồng hôn nhân. Tôi nợ em nhiều hơn em nhận ra đấy, Lauren.”
“Vậy là Quý cô đó bị bỏ rơi rồi,” nàng nói, cau mày. “Tôi biết cảm giác đó. Cô ấy đau đớn lắm phải không?”
“Freyja á?” anh hỏi. “Cô ấy đã có cơ hội của mình cách đây ba năm. Chắc chắn là cô ấy khó chịu, chỉ khác đau đớn một chút. Cô ấy rất giỏi với những điều khó chịu. Người nhà Bedwyn ai cũng thế cả. Nhưng họ không có quyền bị khó chịu. Cha tôi không có quyền lên kế hoạch hôn nhân cho tôi mà không đợi tôi về nhà để nêu ý kiến của mình.”
“Họ cách đây xa không?” nàng hỏi.
“Sáu dặm.”
Anh dẫn nàng đến một băng ghế giản dị và nàng ngồi xuống. “Vậy là, việc hứa hôn của chúng ta gây ra sự chia rẽ giữa hàng xóm với nhau,” nàng nói. “Thật là không hay.”
Anh đặt một bàn chân lên băng ghể cạnh nàng và vòng một cánh tay qua cái chân đó – giống như nàng nhớ anh đã làm ở Vauxhall.
“Nhưng là điều không tránh được trong trường hợp này,” anh đáp. “Tôi thực sự không muốn bị ép buộc vào hôn nhân, Lauren.”
“Nhưng,” nàng nói. “anh hẳn đã yêu cô ấy ba năm trước.” nàng tự hỏi liệu nàng có cơ hội gặp Quý cô Freyja Bedwyn không.
“Đôi khi,” anh đáp. “Tình yêu chết.”
Nàng không tin thế. Chắc chắn nó không đúng trong trường hợp của nàng. Nhưng không có cảm giác tội lỗi. Anh có quyền chọn cô dâu của mình, và nàng có thể thấy là nếu không có lời hứa hôn tạm bợ này, anh thực sự đã bị sập bẫy. Điều này rất hợp lý cho thỏa thuận của họ.
“Chuyện gì xảy ra với em trai ngài?” nàng hỏi.
Anh đột ngột hạ bàn chân xuống đất và quay đi cúi xuống một bụi hoa gần đó như thể anh đang xem xét cận cảnh nó.
“Chiến tranh nổ ra,” anh nói sau một hồi im lặng dài. “nó khăng khăng, cãi lại mọi lời khuyên và cầu xin của mọi người, kể cả tôi, buộc cha tôi trả một khoản tiền cho nó vào trung đoàn của tôi để nó có thể theo tôi đến Peninsula. Đời sống quân ngũ là thứ cuối cùng tận mà Syd vạch ra từ trước cho đời mình, nhưng nó có thể trở nên cứng đầu khủng khiếp khi nó đã chọn. Tôi đã hứa với mẹ, trung thực – và xuẩn ngốc, dĩ nhiên – là tôi sẽ trông chừng nó và bảo vệ nó khỏi nguy hiểm. Gần một năm sau tôi mang nó về nhà chết hơn nửa người sau những cuộc phẫu thuật và những cơn sốt sau đó. Thật mạo hiểm vì không biết liệu nó có sống sót hay không. Nhưng tôi đã quyết định là nếu nó chết, ít nhất cũng chết ở nhà. Tôi cũng rất cứng đầu.”
Nàng có thể hình dung anh hẳn thấy khủng khiếp đến mức nào. “Nhưng chắc chắn là dù sao thì ngài cũng không nên đổ lỗi bản thân,” nàng nói. “Trong trận đánh ác liệt ngài không thể bảo vệ cậu ấy được.”
“Nó không xảy ra trong một trận đánh,”anh sẵng giọng.
Nàng chờ anh giải thích, nhưng anh không nói gì thêm.
“Mọi người đổ lỗi cho ngài à?” nàng hỏi. “Cả cậu ấy?”
“Mọi người, kể cả tôi. Một phán quyết đồng lòng.” Anh quay lại phía nàng đột ngột và nàng nhìn thấy răng anh lấp lóa trong bóng tối. Anh nắm tay nàng và kéo nàng đứng dậy. “Nhưng đó là chuyện xưa cũ rồi, Lauren, tốt nhất cứ quên đi. Syd còn sống. Tôi cũng vậy. Mọi việc đều tốt vì kết thúc tốt đẹp, nếu có vấn đề thì hẳn mọi người đã nêu ra với tôi. Còn bây giờ chúng ta đang phung phí một đêm sáng trăng tao nhã tuyệt vời và cơ hội lãng mạn mà bà đã khuyến khích.”
Tốt nhất cứ quên đi. Nhưng cả hai anh em đều không quên. Hay giải quyết. Hẳn nó đã xảy ra cùng mùa hè mà anh yêu Quý cô Freyja và sau đó đánh nhau với anh trai khi cô ta chấp nhận lời cầu hôn của anh ta thay vì anh. Một chút ngạc nhiên là anh đã rất buồn phiền, khi cả anh em trai của anh đều quay lưng với anh. Cả cha anh nữa. Nhưng có thể hiểu được tại sao bá tước đuổi anh đi – anh đã gây ra thương tích về thể xác cho cả anh trai lẫn em trai mình.
Giờ anh đã quay về Alvesley, và nàng có thể thấy là tất cả những vết thương cũ vẫn còn đang mưng mủ. Và giờ chúng còn tệ hơn vì cái hợp đồng hôn nhân và vụ hứa hôn của anh với nàng. Nàng đã đi vào một đống lộn xộn làm sao. Nàng phải làm gì để đặt mọi thứ vào đúng chỗ bây giờ?
Nhưng giờ không phải lúc cho những suy nghĩ như thế. Nàng đã không làm chệch hướng suy nghĩ hay ý định của anh tí nào. Anh có ý hôn nàng. Nàng quay đi khỏi anh, rút bàn tay ra khỏi tay anh. Không cần làm điều này. Đây không phải điều nàng muốn.
Nhưng anh bước tới sau lưng nàng, vòng tay anh qua eo nàng từ phía sau, và kéo nàng vào anh cho đến khi gáy nàng ép chặt vào vai anh. Nàng có thể cảm thấy cả cơ thể đàn ông ấm áp của anh theo những đường cong của lưng và đùi mình. Và nó thật hay, nàng thú nhận với một tiếng thở dài thua cuộc trong lòng. Nó tạo ảo giác lãng mạn, ảo giác gần gũi, thân mật. Quá nhiều năm trong cuộc đời, bởi tính tự nhiên của nó, phải sống một mình. Một phần của nó – quá nhiều – trong cô độc.
Nàng đã yêu cầu phiêu lưu. Bốc đồng, không hề suy tính trước. Nàng chưa bao giờ biết là nàng muốn nó. Và chính xác nàng đã muốn cái gì kia chứ? Ý nàng là gì khi nói đến chữ phiêu lưu? Cái này ư? Nàng muốn lại được hôn à? Lại được ôm? Nàng chưa bao giờ khao khát sự gần gũi thể xác với bất kỳ người đàn ông nào. Ồ, với Neville, có lẽ. Nhưng với anh ấy cảm giác đó giống yêu mến, bạn bè, thoải mái hơn là cái mà nàng tìm kiếm. Nàng không biết cái gì biến cuộc đời thành một trải nghiệm sinh động với một số người – như Lily. Đó là điều nàng muốn khám phá.
Lauren nhắm mắt khi một mối căm hờn cũ không vui lướt qua nàng. Lily có cái gì mà nàng không có? Lily biết cái gì?
Nàng xoay người trong vòng tay Kit, tạo một khoảng cách nho nhỏ giữa họ khi nàng làm thế. Nàng nhìn vào gương mặt che khuất của anh và thấy anh đang nhìn nàng rất gần. Nàng không bao giờ có thể như Lily. Nàng không bao giờ có thể thoải mái với kiểu ôm ấp đã có ở Vauxhall. Nàng sợ những cảm xúc lạ lùng đó xâm chiếm lấy nàng – và còn sợ hơn nếu chúng không làm được thế, sợ là nàng sẽ không cảm thấy gì khi anh lại hôn nàng, sợ là nàng sẽ khám phá ra với sự chắc chắn tuyệt đối rằng nàng nhạt nhẽo. Là anh sẽ quay đi khỏi nàng với sự chán ghét. Là anh sẽ ân hận với thỏa thuận cùng nàng trước khi nó bắt đầu. Là nàng sẽ biết mà không cần nghi ngờ là nàng mãi mãi làng người không đáng yêu, không không ai thích, không ai cần.
“Không, không,” anh dịu dàng, nghiêng đầu gần hơn một chút, bàn tay ở lưng nàng, “Đừng rút lui vào tảng băng đó. Anh đã phát hiện ra nó chỉ là sự phòng thủ thôi, em biết mà. Anh sẽ không làm em đau. Thực ra, anh thậm chí sẽ không hôn em. Anh đổi ý rồi.”
Giờ lố bịch biết bao khi cảm thấy trái tim nàng rơi thẳng xuống với sự thất vọng và bẽ mặt. Tốt hơn là không ai trong họ khám phá ra sự thật của nàng. Nhưng – anh thậm chí không muốn hôn nàng?
Cả hai bàn tay anh đưa lên cởi áo khoác của nàng, và bằng một tay thảy nó lên băng ghế chỗ nàng đã ngồi. Không khí buổi tối mát lạnh trên hai cánh tay trần của nàng. Bàn tay anh, ngược lại, dường như đốt nóng nàng khi anh chậm rãi di chuyển bàn tay từ đường viền hình vỏ sò ở hai tay áo ngắn xuống mu bàn tay nàng. Anh nắm chặt chúng khi nàng run rẩy, cọ nhẹ ngón cái vào lòng bàn tay của nàng, và đưa chúng đặt lên vai anh. Rồi anh khẽ đặt hai bàn tay vào hông nàng.
“Dựa người em vào anh nào,” anh bảo nàng, “từ vai đến gối.”
Nó nghe thật sửng sốt – còn sửng sốt hơn khi nàng là người được yêu cầu phải di chuyển, chứ không phải anh. Chẳng có gợi ý nào trong sự lực ép của đôi bàn tay anh. Anh sẽ không ép nàng, nàng biết. Nàng sẽ không có lý do bào chữa đó. Nàng cảm thấy sự đau nhức rộn ràng và bén ngọt ở vùng bụng dưới và đu đưa người về phía anh, chống vững bằng bàn tay cho đến khi đầu ngực chạm vào áo khoác của anh và rồi ép vào nó. Nàng nhắm mắt và đặt trán lên vai anh. Nàng có thể cảm thấy các cơ cứng cáp và hơi ấm cơ thể anh với toàn thân trên của mình. Nàng có thể ngửi thấy mùi nước hoa xạ thơm và sự rất nam tính của anh.
Anh vẫn không nhúc nhích. Hai bàn tay anh vẫn trên hông nàng.
Nàng tựa đùi vào anh, và bụng, hông theo sau. Tay anh lướt vòng quanh lưng nàng, nhẹ nhàng, không liền mạch. Nàng có thể thoát ra bất cứ lúc nào.
Anh không làm gì hơn thế. Nàng cũng không. Nhưng cơ thể nàng cảm nhận và điều chỉnh nó theo những bề mặt của cơ thể anh, nữ tính dịu dàng với nam tính cứng cáp, trong khi những cảm xúc của nàng rối loạn. Phía sau mi mắt nhắm, nàng có thể thấy anh khi anh xuất hiện trong công viên ngày đầu tiên đó, ở trần, các cơ đẹp đẽ ở ngực, vai, cánh tay, cái hông hẹp và sự uyển chuyển trong chiếc quần ống túm chật căng và đôi giầy bốt. Đầy sức sống, rắn rỏi và nam tính. Cùng cơ thể đó giờ nàng đang dựa vào. Nàng có thể nghe thấy tiếng đập trái tim anh. Nàng nghĩ có lẽ nàng đang ở trong lửa.
Không ai trong họ nhúc nhích trong một thời gian dài. Nhưng nàng biết một điều trước khi cuối cùng nàng lùi lại và cúi xuống nhặt áo khoác lên. Nàng không có kinh nghiệm với những điều thế này, nhưng nàng hiểu rằng ít nhất anh khao khát nàng về mặt thể xác. Và nàng cũng đã khám phá ra điều gì đó nữa. Với cả cơ thể mình – đôi má hồng, bộ ngực mềm mại, căng tròn, tử cung rộn ràng và cặp đùi run nhẹ – nàng thấy mình thật nữ tính. Nàng biết bất chấp kỷ luật của cuộc đời, nàng không chỉ là một quý cô. Nàng còn là một người đàn bà.
Anh không chạm vào nàng hay nói gì cả, và nàng vô cùng dễ chịu với sự thật đó. Nàng quay đi sau vài khắc nhìn anh, áo khoác nắm chặt trong một tay. Anh đang đứng chính xác tại cùng một chỗ.
“Vậy là,” nàng nói với một nỗ lực khôi phục lại chút dáng vẻ bình thường. “ngài đã làm đúng thỏa thuận được một ngày rồi. Nhưng tôi cũng phải làm đúng phần của tôi nữa, thưa ngài. Sẽ không hay nếu chúng ta vắng mặt khỏi nhà lâu hơn nữa.”
Nàng ước gì nàng có thể nhìn thấy mặt anh rõ hơn khi anh chăm chú nhìn nàng trong im lặng một lúc lâu. Rồi anh cúi người lấy áo khoác từ tay nàng, khoác nó lên vai nàng và cài nút cổ lại, và đưa tay ra.
“Đúng vậy,” anh nói, giọng anh nhanh nhẩu và hớn hở. “làm tròn nhiệm vụ được một ngày rồi. Ngày mai tôi sẽ lại hết sức làm cho tốt. Chúng ta sẽ cưỡi ngựa. Rất sớm. Lúc mặt trời mọc.”
Nàng lại đấu tranh với sự thất vọng vì giọng nói của anh. Anh không thể nói cái gì ấm áp hơn một chút, riêng tư hơn sao? Hay nàng chỉ tưởng tượng…? Nhưng không hề gì.
“Tôi rất hiếm khi cưỡi ngựa,” nàng nói. “Và tôi hầu như không dậy sớm.”
“Ngày mai,” anh nói, “em sẽ làm cả hai. Tôi sẽ tặng em một mùa hè thú vị đến mức tôi có thể giết chết cả hai chúng ta trong suốt thời gian đó.”
“Thật ngớ ngẩn,” nàng nói.
“Sáng sớm mai,” anh bảo nàng khi họ đi dọc theo sân hiên. “tình nguyện có mặt – và một mình – hoặc là tôi sẽ đến phòng em và bắt em dậy.”
“Ngài không dám đâu,” nàng giận dữ nói.
Anh nhìn nàng từ một bên. “Đó là một từ không nên sử dụng với tôi,” anh nói, “trừ phi em đã khá là sẵn sàng để tôi làm việc đó. Tôi chắc chắn dám đấy.”
“Ngài không phải là một quý ông,” nàng bảo anh.
“Tại sao,” anh hỏi khi họ đi lên những bậc thang cẩm thạch, “mà em vẫn nói thế như là giờ em mới vừa khám phá ra điều đó vậy?”