A Summer To Remember

Chương 15



Anh xoay hướng đi lên lầu hơn là đi xuống, dù không có điểm đến cụ thể nào trong đầu. Phòng anh, nơi anh có thể trốn hết phần còn lại của tối nay? Anh đến đầu cầu thang khi một giọng nói làm anh dừng lại.

“Kit.”

Anh quay người nhìn xuống. Nàng đang đứng với một bàn chân đặt trên bậc thang cuối, một bàn tay mảnh khảnh trên tay vịn. Anh cảm thấy tàn nhẫn và bẽ mặt – và kiệt sức vì buồn phiền, giống như anh vừa mất tất cả những gì thân thương nhất và gần gũi nhất đối với mình. Bản năng đầu tiên của anh muốn bảo nàng quay lại phòng khách. Lúc này anh không hợp ở cùng nàng hay bất cứ ai khác. Nhưng thình lình nhận ra là anh không muốn ở một mình. Anh không thể chịu nổi ở một mình.

“Đi nào.” Anh nói.

Anh quan sát nàng cho đến khi nàng đi được nửa đường và rồi xoay người lấy cây nến từ giá trên tường. Anh biết anh sẽ đi đâu, anh sẽ đưa nàng đi đâu. Anh không đợi nàng đến được cạnh anh, mà sải bước ra khỏi chái các phòng ngủ, đi về chái phía tây và khu vực treo hình chân dung gia đình, kéo dài đến hết chiều rộng của ngôi nhà.

Cửa khóa, nhưng anh biết chìa khóa được giấu ở một nơi chẳng-mấy-bí-mật bên trong cái bình to bằng cẩm thạch đặt trên sàn gần đó. Anh kiếm bên trong nó, mở khóa, và đứng sang một bên khi Lauren theo chân anh bước vào phòng. Anh khóa cửa lại sau lưng họ.

Cây nến duy nhất của anh đang cháy nhanh, những cái bóng đáng sợ băng dài qua sàn và trải lên những bức tường. Không đủ để chiếu sáng cả gian phòng. Và ở đây cũng lạnh. Đôi khi suốt buổi tối, gió vẫn thổi. Anh có thể nghe thấy tiếng mưa quất vào cửa sổ. Tất cả những gì Lauren có để phủ lên hai cánh tay là một cái khăn quàng cashmere mỏng. Anh sải bước dọc theo phòng, những người tổ tiên lờ mờ, khó nhìn thấy lặng lẽ chằm chằm nhìn xuống anh từ những chiếc khung lộng lẫy trên tường, Lauren theo sau anh. Không ai nói gì cho đến khi anh đến bên một chiếc lò sưởi cẩm thạch khổng lồ đặt giữa một bức tường dài, hai bên sườn đặt những băng ghế bọc nhung rộng rãi với lưng tựa thấp.

Mồi lửa đã được đặt trong lòng lò. Anh quỳ xuống và nhóm lửa bằng cây nến của mình và rồi đặt nó lên mặt lò. Anh đứng nhìn xuống những lưỡi lửa mỏng mảnh, lắng nghe tiếng gỗ cháy lách tách, cảm giác một sợi chỉ ấm áp đầu tiên.

Anh đang được nhắc nhớ về đêm trước. Có một sự tương đồng mạnh mẽ về tình huống nhưng khác xa về không khí. Tối nay không có sự trao đổi thoải mái và dễ chịu những câu chuyện. Tối nay, anh đang nhìn sâu vào tận trong lòng những cơn ác mộng thường xuyên nhất và tồi tệ nhất. Những điều anh chưa kể cho nàng nghe đêm trước. Những điều anh không hề chia sẻ với ai trong ba năm dài vô tận.

Lauren, anh cảm nhận hơn là nhìn thấy, ngồi xuống một trong các băng ghế. Nàng không cố nói chuyện với anh. Anh không trông đợi nàng làm thế. Anh đã biết nàng là một trong những dòng dõi hiếm hoi. Nàng là người cho hơn là người nhận. Và Chúa giúp anh, anh sẽ nhận từ nàng. Anh sẽ sử dụng nàng như một khán giả, như anh bắt đầu làm đêm trước. anh sẽ buộc nàng phải nghe những điều buộc phải nói. Anh đã nhốt kín nó trong lòng quá lâu rồi. Anh chắc sẽ điên mất – điên theo đúng nghĩa đen – nếu anh không kể với nàng. Anh sẽ không để cho mình xem là không đúng đắn khi kể những câu chuyện như thế cho một quý cô được nuôi dạy một cách dịu dàng.

“Tôi chính là người đầu tiên gợi ý cho Syd nhận nhiệm vụ,” anh đột ngột nói. “Tôi đến Anh vì công việc và tạt về thăm nhà một tuần trước khi đi. Tôi bảo nó là đồ mềm yếu và thiếu vận động, ù lì. Sống trong quân ngũ sẽ làm nó cứng cỏi và biến nó thành một người đàn ông, Tôi đã bảo nó thế. Nó được nói ra như trò đùa chơi. Tôi không có ý đó, và nó biết thế. Tôi yêu quý nó quá chừng hơn là thương hại. Nhưng tôi đã gieo một hạt mầm trong đầu nó, và trước khi tôi biết được điều ấy, thì nó đã giục cha kiếm cho nó một nhiệm vụ. Đầu tiên, tôi tham gia vào dàn hợp xướng phản đối và bảo nó đừng trở thành thằng ngốc, rằng có nhiều thứ quan trọng hơn để nó làm hơn là vung gươm vào người Pháp. Nhưng khi tôi nhìn thấy nó đã quyết định, tôi đã – Chúa giúp tôi, tôi đã ủng hộ ý tưởng đó. Khi mẹ nài nỉ tôi bảo nó bỏ cái ý tưởng đó đi, tôi đã nói với bà đó là quyết định của Syd, và tôi sẽ không can thiệp. Tôi có thể dễ dàng làm điều bà muốn. Nó sẽ nghe lời tôi. Nhưng tôi không làm điều đó.”

Những ngọn lửa liếm lên những súc gỗ lớn hơn được xếp chặt trên lớp mồi nhóm lửa. Hơi ấm bắt đầu tỏa ra khỏi lò sưởi.

“Tôi rất giỏi trong công việc làm một sĩ quan trinh sát,” anh tiếp tục. “Một công việc nguy hiểm, cô độc, nhưng tôi có một khả năng chịu đựng về thể lực rất tốt và sức chịu đựng ngoan cường về tinh thần cũng như tình yêu thử thách mạnh mẽ. Đó là công việc cần ý chí sắt thép và trái tim cứng rắn. Không có chỗ cho sợ hãi, thiếu quyết đoán, lòng thương hại, hay bất kỳ một tình cảm tốt lành nào mà một quý ông có thể cho phép bản thân trong những tình huống lịch sự hơn. Quá nhiều mạng sống phụ thuộc chỉ vào một mình tôi. Nhưng tôi sẵn lòng làm điều đó và làm tốt. Danh dự và bổn phận là tất cả. Chúng đúng đắn và tốt đẹp. Tôi chưa bao giờ mong đợi phải chọn lựa giữa danh dự và tình yêu. Chúng nên ở cùng một phe, đúng không? Ở bên phe đúng? Không chỉ là không thể lựa chọn mà chúng còn không thể tách rời nhau được. Cô sẽ làm gì nếu chúng ở hai phía đối nghịch nhau? Em chọn bên nào?”

Anh không chờ câu trả lời cho dù anh dừng lại vài phút nhìn chằm chằm vào những ngọn lửa đang nhảy múa. Anh gần như đã quên anh có một khán giả, ngoại trừ anh cảm thấy tất cả sự nhẹ nhõm không rõ rệt khi cuối cùng được bày tỏ nỗi lòng cho một người khác. Anh sẽ chấp nhận bất kỳ sự phán quyết nào theo sau nó. Anh sẽ chấp nhận bất cứ sự trừng phạt nào. Chúa có thể ban cho sự cay nghiệt và đau đớn khi ban cho anh sự tha thứ – miễn là đừng vĩnh viễn, như tội lỗi hiện giờ.

“Syd đã thuyết phục Tướng Grant cho phép nó tham gia vào một nhiệm vụ cùng tôi,” anh nói. Anh không muốn nói tiếp. Anh không thể nói tiếp. Nhưng anh không chọn cái nào cả. Anh tì một cánh tay dọc theo mặt lò sưởi, cúi đầu xuống, và nhắm mắt lại. “Tôi không biết nó làm như thế nào, nhưng nó đã làm thế. Tôi nổi điên lên và la mắng hết cả hai người họ, nhưng chẳng ích gì. Tướng Grant có một cái tôi bất di bất dịch như thường lệ, và Syd chỉ lặng lẽ đi tới lui và vui vẻ chuẩn bị đồ đạc. Hai điều sai về nhiệm vụ đó – ba nếu tính cả sự thật là tôi có em trai đi cùng. Đầu tiên, bản chất của nhiệm vụ buộc chúng tôi phải đi mà không mặc quân phục. Nó rất hiếm hoi. Tôi mới chỉ làm như thế hai ba lần. Thứ hai, tôi có mang theo tài liệu – thường thì không nên viết ra gì hết, không mang gì có thể sờ mó được, nhưng lần này thì có. Nếu chúng rơi vào tay quân Pháp… hừ, đơn giản là không thể để cho điều đó xảy ra, thế thôi. Nhưng trong ngày thứ hai chúng tôi kẹt trong những ngọn núi ở Bồ Đào Nha bởi một nhóm quân trinh sát Pháp – một điều chưa từng xảy ra với tôi.”

Anh cuộn bàn tay thành nắm đấm và tì trán vào nó. Trái tim anh đang đập ầm ĩ. Anh có thể nghe thấy tiếng nó nện dồn dập trong màng tai.

“Có một cơ hội mỏng manh để thoát ra,” anh nói tiếp. “Syd là người nhìn thấy nó. Nếu một người trong chúng tôi làm nghi binh, điều đó có nghĩa là chắc chắn bị bắt, thì người kia có thể chạy thoát. Việc chọn ai nhận để bị bắt và ai sẽ tiếp tục đi với tài liệu là quyết định của tôi – vì tôi là sĩ quan chỉ huy. Syd không có kinh nghiệm. Cho dù nó có trốn thoát an toàn, cơ hội để nó hoàn thành nhiệm vụ thành công cũng rất mong manh. Nhiệm vụ phải được hoàn thành. Danh dự ra lệnh cho tôi phải làm tất cả trong khả năng để giúp quân đồng minh. Danh dự ra lệnh cho tôi phải là người thoát khỏi đó. Tình yêu ra lệnh cho tôi phải chọn vị trí đau đớn hơn. Em chọn cái nào, Lauren?”

Nàng lên tiếng lần đầu tiên. “Kit,” nàng nhẹ nhàng nói, “Ôi, Kit, anh yêu quý (Oái! Nàng đổi tông rồi!!).”

“Tôi chọn danh dự,” anh nói, ấn trán vào nắm tay mạnh đến mức anh cảm thấy – và chào đón nó – sự đau đớn. “Chúa giúp tôi, tôi đã lấy cơ hội chạy thoát và dành phần giơ đầu chịu báng cho em trai tôi.”

Tại một vị trí cao trên núi, sau khi anh phá vỡ vòng vây, anh đã nhìn lại để nhìn thấy Syd bị bắt lôi đi. Anh tiếp tục lên đường và hoàn thành nhiệm vụ thành công. Anh được hết sức ca ngợi sau đó, được tuyên dương công trạng, được gọi là người anh hùng can đảm không biết sợ. Một trò đùa trớ trêu của Chúa.

“Đó là chiến tranh,” Lauren nói.

“Nó còn tệ hơn chiến tranh.” Những cơn ác mộng của anh đang cào xé cái tôi đang còn thức của anh. Anh định đối mặt với những hình ảnh khủng khiếp một cách thận trọng. Anh sắp kể chúng cho một quý cô, người nên được bảo vệ khỏi những sự thật tàn nhẫn của cuộc sống và chiến tranh, không nên bị cố tình đặt vào chúng. Nhưng nhu cầu đạt được sự phấn chấn của anh mạnh hơn sự lịch thiệp. “Chiến tranh là một trò chơi, em biết không – một trò chơi ác liệt. Nếu một sĩ quan Anh bị bắt khi mặc quân phục, anh ta sẽ được đối xử bằng danh dự và lịch sự khi bị bắt. Nếu anh ta không có quân phục, thì anh ta sẽ bị đối xử bằng tất cả sự dã man tàn bạo mà những kẻ ủng hộ Pháp, Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha có được khi bắt người. Tôi biết điều ấy trước khi ra quyết định.”

Anh đã biết điều ấy. Anh đã biết điều ấy. Nó đã ở hàng đầu trong đầu anh khi anh do dự cân nhắc trước khi quyết định. Anh đã biết người bị bắt trong số họ sẽ phải đối mặt với cái gì. Có đủ thời gian cho một cái ôm siết vội vã…

“Tôi gặp một nhóm quân nhà cùng hôm đó,” anh tiếp tục. “Tôi đã có thể gởi họ đến cứu Syd. Họ đã có thể làm được điều đó – họ đông hơn quân Pháp. Nhưng tôi cần họ – tất cả họ. Cái nhiệm vụ chết tiệt của tôi cần tất cả họ. Hai tuần trôi qua trước khi chúng tôi hoàn thành và có thể tìm ra Syd và mang nó an toàn trở về. Tôi đã không mong thấy nó còn sống, nhưng nó còn sống – trong tàn tạ.”

Giá như ký ức đó không phải là thứ nhìn thấy rõ ràng đến thế. Anh nhắm mắt chặt hơn. Giá như nó chỉ là nhìn thấy mà thôi. Nhưng có âm thanh. Và mùi vị. Ai có thể đoán được là trong ác mộng, người ta có thể ngửi thấy mùi da thịt bị cháy?

“Chúng bắt đầu từ bên người phải của nó,” anh nói, “và xuống dần với sự tra tấn khéo léo tinh vi với đốt cháy, đè nghiến, và đục khoét. Chúng đã lần đến gối phải của nó trước khi chúng tôi tìm thấy nó. Những cuộc phẫu thuật cứu được chân nó, nhưng cánh tay phải bị cắt bỏ sau khi chúng tôi đưa được nó về tới căn cứ. Chuyến đi đó!” anh hít không khí chậm rãi và có thể nghe thấy rõ. “Nó chẳng khai gì khi bị tra tấn – không tên tôi hay điểm đến hay mục đích nhiệm vụ của tôi. Chỉ có tên nó, chức vụ, và trung đoàn, lặp đi lặp lại, đêm lẫn ngày, thậm chí sau khi chúng tôi đã mang nó về. Chúng không phá vỡ được tinh thần nó, chỉ cơ thể nó thôi. Dĩ nhiên, nếu nó chịu thua và nói với chúng điều chúng muốn biết, chúng sẽ ban tặng cho nó một cái chết nhanh chóng và nhẹ nhàng.”

Anh nghe thấy hơi thở ra sau lưng mình, nhưng nàng không nói gì.

“Tôi đã hy sinh em trai mình,” anh nói, “vì danh dự. Và rồi tôi có tất cả niềm vinh quang của thành công. Tôi được huấn luyện, em biết không, để có trái tim sắt đá, trở thành kẻ cơ hội nhẫn tâm và ích kỷ để hoàn thành bổn phận của mình. Tôi hy sinh em trai, để rồi tôi mang nó về nhà và tạo ra tình trạng cực kỳ lộn xộn ở đây với cuộc đời và cảm giác của những người còn lại trong gia đình. Tôi đã cư xử tồi tệ mùa hè đó, Lauren ạ. Thật đáng hổ thẹn. Đây là điểm tốt mà cô đã khăng khăng về người hứa hôn tạm thời của mình. Tôi không phải là một sự thỏa thuận tốt suốt đời đâu. Tôi đã cắt bỏ một phần cơ thể mình, cô thấy đấy, để đổi lại trở thành một anh hùng vẻ vang. Chẳng còn gì còn lại của tôi nữa.” anh cười nhẹ. “Chẳng còn gì trừ danh dự.”

“Cậu ấy còn sống,” nàng nói. Lauren sự-thật-là-thế, biết xét đoán của anh. “Kit, cậu ấy còn sống.”

“Nó thở.” anh tàn nhẫn nói. “nhưng nó không sống, Lauren. Nó sẽ không bao giờ như thế được nữa. Nó là nhà quản lý của cha tôi ở đây, vì ơn Chúa. Nó lên kế hoạch chấp nhận một vị trí quản lý được trả lương tại một trong các điền sản của Bewcastle. Dĩ nhiên, cô không hiểu, cái bản chất ghê tởm của một số phận như thế. Làm sao cô có thể? Sydnam đã là một nghệ sĩ. Không, là – nó là một nghệ sĩ. Những bức tranh phong cảnh của nó là những bức vẽ phi thường nhất mà tôi từng thấy. Cả một sự khéo léo thành thạo trong đó, nó có con mắt với màu sắc và không khí và chi tiết và… Arh, làm thế nào một kẻ chết rồi tầm thường như tôi mô tả được – cái hồn ở đó? Bức tranh của nó thở với thứ mà ngay cả một kẻ thế tục như tôi còn có thể cảm nhận được ý nghĩa của bức tranh mà nó vẽ. Nó là một người dịu dàng, một người mơ mộng và có khả năng nhìn xa trông rộng và… và giờ nó lãnh một bản án cuộc đời bên trong cái nhà tù của cơ thể bị phá hủy, không thể làm được gì cao quý hơn là trở thành người quản lý của ai đó.”

“Kit,” nàng nói, “anh không phải làm điều này với mình, anh yêu. Đó là chiến tranh. Và điều anh làm là đúng. Anh đã có quyết định đúng. Anh đã thực hiện bổn phận của mình. Đó là điều anh phải làm.”

“Làm thế nào mà nó có thể đúng được?” anh la lên. “Khi anh nhìn thấy nó bị tàn phế và đầy sẹo, khi anh thấy một Syd bản-chất-ngọt-ngào chết lặng từ trong lòng, từ chối mọi đề nghị chia sẻ của anh, căm ghét anh, làm sao anh có thể tin điều mình đã làm là đúng?”

“Chỉ vậy thôi,” nàng nói. “Một số thứ không có lời giải thích rõ ràng, Kit à. Không may là, cuộc đời không giống vậy. Một người có thể bỏ cả đời làm những điều đúng đắn mà cuối cùng cũng chẳng được trả ơn. Người khác có thể thấy mình buộc phải lựa chọn giữa hai thứ có vẻ đều đúng như nhau nhưng chỉ được chọn một mà thôi. Anh đã chọn đúng mà.”

Một phần trong anh biết với sự chắc chắn cực kỳ là nếu anh được chọn lần nữa, anh vẫn sẽ làm thế – và chấp nhận sự ăn năn hối hận và tội lỗi quỷ quái tương tự sau đó.

“Anh không thể yêu em – người yêu dấu – quá nhiều/ Đã yêu anh không còn danh dự nữa,” anh lặng lẽ nói. “Ai viết những dòng đó? Em biết không?”

“Richard Lovelace, em tin thế,” nàng đáp. “một trong những bài thơ về các kỵ sĩ.”

“Đừng bao giờ tin nó,” anh nói. “Nói dối đấy. Chẳng có gì đến trước tình yêu hết.”

“Nếu anh đã chọn lựa khác đi,” nàng nói sau một khoảng im lặng ngắn ngủi với tiếng gió hú và tiếng mưa quất sàn sạt, “và nếu hàng trăm, có lẽ hàng ngàn người phải chịu hậu quả, Kit, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình được.”

Anh cười êm ái. “Anh không phải làm điều ấy. Anh đã chết rồi.”

“Anh đã làm bổn phận của mình,” nàng nhẹ nhàng nói. “Đó là điều bất cứ ai trong chúng ta có thể làm, Kit.”

Anh vẫn nhắm mắt và tì trán vào nắm tay. Anh để những lời nói của nàng vây bọc lấy anh, xoa dịu anh, dỗ dành anh, rất nhiều – ít nhất là lúc này – như một lời tha tội.

Trong vài giây phút cuối, Lauren cảm thấy rất nặng nề như sắp muốn xỉu. Nàng luôn cố tránh bất cứ hình ảnh hay nói đến bạo lực, tin rằng các quý cô không nên tiếp xúc với những sự thật bẩn thỉu như vậy. Không bao giờ khó khăn để làm thế. Phần lớn quý ông có vẻ cũng có cùng quan điểm như vậy. Nàng có thể nhớ hồi Lily mới đến Newbury, hăng hái chạm đến một cuộc trò chuyện về chiến tranh – vì cô lớn lên trong sự huấn luyện của quân đội, đầu tiên là ở Ấn Độ, rồi ở Peninsula, vì bị tưởng là con gái của một trung sĩ bộ binh. Lauren, lúc đó héo hon bởi lòng thù ghét thầm kín, đã cố dỗ dành lương tâm cô bằng việc chỉ cho Lily biết những điều gì được chờ đợi ở cô khi làm nữ bá tước Kilbourne. Nàng có thể nhắc nhở lời khuyên cho Lily là một quý cô thì không nói đến chiến tranh hoặc nghe bất cứ cuộc chuyện trò nào về chúng.

Nàng đã rất công bằng trong những ngày ấy, tin chắc là nàng làm đúng. Một quý cô thật hoàn hảo. Nghiêm túc không thể chịu nổi.

Nhưng bây giờ nàng không thể để mất bình tĩnh bởi những hình ảnh tra tấn khủng khiếp mà Kit gợi lên, dù anh không nêu chi tiết. Hay hình ảnh những cuộc phẫu thuật liên tục trong trung đoàn, nhìn thấy tận mắt, cắt bỏ cánh tay của một con người. Nàng gần như có thể ngửi thấy mùi máu.

Có lúc nàng đã suy nghĩ đến việc thử thay đổi đề tài, như nàng đã thực hiện thành công đêm qua. Nhưng hai dịp này, bề ngoài rất giống nhau, nhưng thực ra lại hoàn toàn khác nhau. Tối nay, tai nạn bất ngờ trong phòng khách với Sydnam đã xé toạc mọi thứ anh dựng lên để che phủ vết thương sâu nhất hết sức đau đớn còn hở miệng của anh. Tối nay, mọi thứ quá tàn nhẫn, không thể tưởng tượng được, không thể tha thứ được đã cố chặn đứng anh. Tối nay anh cần cất bớt gánh nặng lương tâm nhiều hơn, có lẽ, hơn là anh cần bất cứ thứ gì khác trong đời trước đây.

Và vì vậy nàng ngồi thẳng lưng và bất động trên băng ghế nhung rộng rãi, bàn chân đặt sát nhau trên sàn, hai bàn nhau nắm chặt hai đầu khăn quàng, buộc mình phải tỉnh táo, vật lộn với những tiếng chuông trong tai, sự lạnh giá trong đầu. Sự thật là nàng rất tế nhị, một quý cô được nuôi dạy một cách đúng đắn. Nàng đã kềm chế được thôi thúc chuyển sự tập trung sang lắng nghe tiếng gió và mưa bên ngoài. Nàng đã lắng nghe rất cẩn thận từng từ một.

Nàng không co rúm hay cho phép mình ngất xỉu. Nàng biết điều đó giống như khóa mọi thứ đau đớn nhất lại bên trong mình, mà không chia sớt nỗi đau ngay cả với người bạn thân thiết nhất. Nàng biết tất cả về nỗi đau và sự cô đơn, cả nỗi tuyệt vọng nữa. Có lẽ đó là lý do tại sao anh đã chọn nàng làm khán giả, cho dù đó không phải là một lựa chọn tỉnh táo. Có lẽ anh đơn giản nhận ra một người bạn cùng chịu đựng nỗi đau bên trong nàng.

Không nghi ngờ gì là anh đã làm điều đúng. Nàng đã bảo anh thế, và dĩ nhiên anh phải tự biết điều ấy. Nhưng nàng cũng nhận ra rằng biết thế không có nghĩa là thực sự làm cho nỗi đau của anh nhẹ hơn. Nàng biết anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân vì đã không làm điều sai. Là vô ích nếu nói thêm gì nữa. Nàng ngồi yên lặng và chờ đợi, cho anh tất cả thời gian anh cần. Nàng hài lòng vì anh đã khóa cửa phòng tranh. Không phải sợ có ai đó xông vào trước khi anh sẵn sàng đối diện với thế gian lần nữa.

Sau một lúc, không biết làm sao nàng cảm thấy đã đến đúng lúc, nàng đứng dậy mà không nói gì và xóa khoảng cách giữa họ. Nàng vòng cánh tay quanh eo anh từ phía sau và tựa má vào vai anh, bằng lòng trao cho anh tất cả sự dễ chịu của sự hiện diện của cơ thể nàng, vì đáng làm thế. Nàng cảm thấy anh hít sâu và chậm. Nàng vừa cảm thấy vừa nghe thấy hơi thở run lên thoát ra khỏi anh. Và rồi anh quay lại và kéo nàng vào lòng, siết chặt lấy nàng như đai sắt. Nàng thấy hụt hơi, nhưng không thấy nguy hiểm hay cần chiến đấu để thoát ra. Anh cần nàng.

Rõ ràng và đơn giản là đã đến lúc, anh cần nàng. Và nàng không có một khoảnh khắc nào để kềm hãm lại nhu cầu của anh.

Khi môi anh gặp môi nàng, nó cứng cáp và hối hả, ép môi nàng vào răng, đè nghiến nó, và ép nó mở ra. Lưỡi anh thọc sâu vào miệng nàng. Một bàn tay anh, xoa khắp lưng dưới của nàng, thúc mạnh nàng vào với anh, cho nàng biết chắc chắn về nhu cầu tình dục của anh.

Nàng thấy người mình bị chia ra một cách tò mò. Một phần trong nàng là Lauren Edgeworth, quý cô toàn vẹn, đứng từ xa xa, lạnh lùng phân tích, khiển trách nàng, nhắc cho nàng nhớ đây là hậu quả không thể tránh được của tất cả những thứ sai lầm thể hiện từ cách xử sự của nàng với anh ngay từ đầu – từ lúc nàng nhìn lại anh qua vai ở công viên Hyde. Đây là hậu quả của việc cứ ở lại một mình với anh lần này đến lần khác, lừa dối gia đình nàng và anh để cho phép việc này với giả thuyết rằng họ đã hứa hôn. Đây là một dạng đam mê buông thả, thiếu kềm chế, nguy hiểm mà người ta hẳn muốn thả ra bởi cuộc trò chuyện về bạo lực không đứng đắn mà nàng đã cho phép khi họ một mình với nhau sau cánh cửa khóa.

Điều này phải được dừng lại ngay tức khắc.

Một phần khác, ít thân quen hơn, phần không nghi ngờ của nàng trước đây được sinh ra ở Vauxhall – hoặc có lẽ sớm hơn lúc đó nhiều, trong công viên – ở trong vòng tay anh và nhận ra nàng là một người đàn bà, là anh cần nàng, là nàng có sự ấm áp và nữ tính và lòng tốt để cho anh khi anh cần. Và sự tự do để trao hết nếu nàng lựa chọn. Lại là những lựa chọn. Cho đến gần đây – à, cho đến bây giờ – những lựa chọn chưa bao giờ là khó khăn. Nàng luôn biết, với chuẩn mực của sự quý phái khắt khe, điều gì là đúng. Nàng chưa bao giờ biết quy tắc của trái tim. Danh dự hay tình yêu? Chúng đối chọi nhau, như đã xảy ra với anh. Nhưng lần này chính tình yêu có thể – và nên – chiến thắng.

Nàng chọn tình yêu, dù có lẽ nàng không dùng từ đó cho chính mình vì những suy nghĩ của nàng không thể hiện ra thành lời.

Đây – nàng nghĩ khó rõ ràng – đây là điều nàng muốn ở Vauxhall. Nàng biết điều ấy với một trực giác mù quáng bất chợt. Đây chính là điều nàng muốn. Nó sống động đến với người phụ nữ đã khóa chặt cuộc đời mình bên trong một quý cô – Lauren Edgeworth.

Miệng anh trên cổ họng nàng, lên vai nàng, và ngực nàng. Bàn tay anh di chuyển gấp rút trên làn vải mỏng manh của chiếc áo dài buổi tối, kéo nó tuột khỏi vai rớt xuống cánh tay, để lộ ngực nàng. Nàng không hề nao núng dù ở đó có cả ánh lửa lẫn ánh nến làm nàng thấy mình bị phô bày gấp đôi. Nàng là một người đàn bà và anh cần nàng. Vậy thì, nàng sẽ trao. Nàng cũng cần – nàng cần trở thành một người đàn bà. Nàng run bắn với nỗi sợ hãi trộn lẫn với niềm thích thú khi miệng anh kề sát ấm áp trên một bên ngực và mút nhẹ, lưỡi anh búng nhẹ trên nụ hoa nàng và khiến một khao khát thô sơ lan ra khắp người nàng từ đầu đến chân. Một bàn tay nàng dịu dàng vô bờ bến ôm lấy sau đầu anh và tựa một bên má lên mái tóc vàng mềm mại của anh.

Anh dịch đầu tì trán lên vai nàng.

“Dừng lại,” anh nói, giọng anh dữ dội và khàn khàn. “Vì ơn Chúa, Lauren, dừng anh lại đi.”

“Không.” Nàng dùng cả hai bàn tay nhấc đầu anh lên và nhìn vào mặt anh, các ngón tay dịu dàng chải qua tóc anh. “Đây là điều em chọn, Kit. Điều em tự do chọn lựa. Đừng dừng lại. Xin anh đừng dừng lại.” Nàng không thể chịu nổi điều ấy nếu anh làm vậy bây giờ. “Cái này không phải chỉ cho anh. Còn cho cả em nữa.” nàng phớt những nụ hôn nhẹ lên mặt anh khi nàng nói, hôn lên má anh, mắt anh, môi anh.

Anh lại giữ chặt nàng, sát vào mình, và hôn nàng cũng tha thiết như trước đó ngoại trừ lần này những hối hả điên cuồng đã biến mất, thay vào đó là niềm đam mê nóng bỏng hòa trộn với cái gì đó thật dịu dàng êm ái. Như thể đối với anh nàng không chỉ là một người đàn bà, và với Lauren cũng vậy. Bộ ngực trần của nàng ép vào áo khoác của anh.

Nàng là người cho và là quà tặng. Anh là quà tặng và là người cho.

Trên một trong những băng ghế bọc nhung, anh đặt nàng nằm xuống khoảng một hai phút sau đó. Nó đủ làm một cái giường hẹp, nàng nhận ra. Nàng với tay lên anh, nhưng anh đang kéo áo nàng lên eo, tháo đôi dép bọc lụa, đôi vớ và đồ lót của nàng, cởi nút cái quần ống túm của mình. Đôi mắt anh, trĩu nặng vì khao khát, đi lang thang trên người nàng. Tóc anh rối bời, hai má bừng đỏ. Anh nhìn đẹp đẽ không thể tin được.

Lauren Edgeworth, quý cô đầy khuôn phép đó, lại bị phân thân trong một khoảnh khắc, nửa kia của nàng bảo nàng rằng đơn giản là đừng nghĩ ngợi gì hết, rằng nàng sẽ không bao giờ hối tiếc điều sẽ xảy ra trừ phi nàng dừng lại ngay bây giờ. Nhưng vấn đề là nàng đang nghĩ. Đây không phải là niềm đam mê dại dột thiếu suy xét. Thậm chí thực ra nó không phải là niềm đam mê. Nó là tình cảm gì đó còn quan trọng hơn, sâu sắc hơn thế. Nó là thứ gì đó nàng biết với sự chắc chắn tuyệt đối rằng nàng sẽ không bao giờ hối tiếc.

Anh quỳ xuống bên ghế, hôn lên mặt nàng bằng những nụ hôn nhẹ nhàng, phơn phớt. Anh vuốt ve mơn trớn nàng bằng tay, làm những điều nhạy cảm với ngực nàng, giữ chúng, vuốt ve chúng, xoay tròn các nụ hoa mềm mại nhạy cảm cứng lại bằng ngón cái và ngón trỏ. Và rồi với một bàn tay, anh mơn trớn nàng ở đó, những ngón tay anh lẹ làng thăm dò phần da thịt trần của nàng, tách các nếp gấp ra, vuốt ve, chà xát nhè nhẹ, co duỗi, tìm kiếm nơi nữ tính nhất của nàng và trượt vào bên trong.

Nàng nhắm mắt và hít thở chậm chạp.

Nàng biết điều xảy ra giữa một người đàn ông và một người đàn bà. Dì Clara đã giải thích nó cho nàng trước kế hoạch đám cưới của nàng với Neville. Đôi khi nàng đã cố tưởng tượng điều đó, dù nàng đã cố không làm thế thường xuyên. Nó rất xấu hổ, rất đáng ghét, nàng luôn nghĩ thế. Nàng đã hình dung nó như là một thứ nhục dục thuần túy, một cảm xúc hoàn toàn trần trụi hoặc thậm chí là phần cảm giác sờ mó được của một sự thâm nhập nhục nhã xảy ra với cơ thể nàng.

Nàng chưa bao giờ ngờ được lại có sự đau đớn này, niềm khao khát mong mỏi này, và sự say mê này lại thâm nhập, và kết chặt vào nhau. Nhu cầu này – cảm giác cũng như thể xác – là cho và nhận. Đây là đam mê ư? Nếu thế, nó hoàn toàn không phải là thiếu suy xét chút nào.

“Lauren.” Môi anh ấm nóng trên người nàng. “Bây giờ chưa quá trễ dừng anh lại đâu.”

“Đừng dừng lại.” nàng không mở mắt. “Kit…”

Anh đã cởi áo khoác và áo gi-lê. Chiếc áo sơmi của anh ấm áp và mềm mại trên bộ ngực trần của nàng. Chiếc quần ống túm của anh đối với hai đùi trong của nàng cũng thế khi anh chèn nó vào giữa chúng và đẩy chúng rộng ra. Sức nặng của anh ép chặt nàng xuống cái đệm bọc nhung của băng ghế. Nó làm nàng mất khả năng kháng cự hơn, đến bờ vực của báo nguy hiểm. Mở ra và dễ bị tấn công. Và rung động với một nhu cầu tăng cao gần như không thể chịu đựng nổi.

Rồi nàng cảm thấy anh, ép xuống nơi những ngón tay anh đã ở vài khắc trước đó. Nhưng dày hơn, cứng hơn… nàng thở chậm dần khi anh vào bên trong nàng, chậm rãi, kéo dãn nàng, lấp đầy nàng với một kiểu hân hoan kinh hãi. Giờ không còn đường quay lại nữa, không dừng anh lại được. Đã quá trễ, và nàng mừng vì là quá trễ. Nàng bấu chặt vai anh và tập trung để không tỏ ra sợ hãi hay đau đớn. Nó đau. Không còn chỗ trống nào. Anh sẽ làm đau nàng – nhưng nàng đã được cho hay là nó sẽ đau. Rồi cái gì đó bị rách bên trong nàng, có gì đó mà trong một lúc đã đe dọa một nỗi đau không thể chịu nổi và rồi nó qua đi, là khi rào cản trinh trắng của nàng đã mất. Anh đẩy sâu vào.

“Lauren,” anh thì thầm bên tai nàng. “Ngọt ngào. Ngọt ngào lắm. Anh có làm em đau không?”

“Không.” Giọng nàng bình thường đến sửng sốt.

Nàng vẫn nằm và thả lỏng, Dì Clara đã khuyên, cho đến khi chồng nàng làm xong. Chồng nàng.

Xong chưa? Anh xong rồi à?

Anh rút ra khỏi nàng và nàng thấy đau nhói vì tiếc nuối. Thế là tất cả rồi sao? Chỉ một lần trong đời và nó đã qua, chỉ còn được hồi tưởng trong những giấc mơ trong suốt phần còn lại của cuộc đời? Sao qua nhanh thế? Nhưng cùng thời điểm nàng chờ anh rút lui thì anh lại đẩy vào trong. Rất đau. Cũng có một cảm giác ngọt ngào mạnh mẽ và sự hiểu biết chỉ kéo dài hơn vài khoảnh khắc. Nàng muốn năn nỉ anh làm lại, nhưng ngay cả tại thời điểm như thế này, nàng biết sự miễn cưỡng của một quý cô hay đưa ra những yêu cầu ngớ ngẩn là rất vụng về.

Anh làm lại lần nữa. Và lần nữa. Nàng vẫn nằm, nắm chặt vai anh như chúng là cái neo duy nhất cho sự tồn tại của nàng, lặng lẽ thu nhận tất cả những khoái cảm bị che giấu ra khỏi sự xuống dốc choáng váng của đức hạnh.

Nàng thấy vui. Đức hạnh đã có bao giờ mang lại phần thưởng gì cho nàng đâu? Đức hạnh tự nó là phần thưởng, nàng đã luôn tin như thế. nhưng không phải. Đức hạnh chẳng phải là phần thưởng gì hết.

Anh có biết anh làm nàng thấy vui đến thế nào không, khi sự đẩy vào rút ra lặp đi lặp lại này đã trở nên trôi chảy và nhịp nhàng? Anh có biết không? Đó có phải là lý do anh làm nó? Để làm nàng khoái cảm? Nhưng nàng có thể nghe thấy hơi thở dồn dập của anh, và nàng có thể cảm thấy cơ thể đang nóng dần lên của anh, và nàng biết rằng dĩ nhiên anh làm điều đó vì nó gây khoái cảm cho anh. Nàng làm cho anh khoái cảm.

Nàng làm cho anh khoái cảm. Nàng, Lauren Edgeworth. Nàng mỉm cười và tập trung mọi suy nghĩ, mọi cảm giác, dồn chúng xuống. Nàng sẽ uống ly sung sướng này cho đến giọt cuối cùng. Ký ức này sẽ theo nàng đến hết cuộc đời.

Bàn tay anh trượt bên dưới nàng trước khi nàng uống được hơn nửa ly, giữ chặt mông nàng, nâng nàng lên, và những cú dập của anh trở nên mạnh hơn, nhanh hơn, sâu hơn. Một sự nhói đau của niềm vui thuần khiết cuộn tròn xoáy lên bụng nàng và dồn vào ngực, nhưng trước khi nó có thể được lặp lại, sớm hơn trước đó nhiều, dường như – nàng mới ham muốn làm sao! – anh căng sâu trong nàng và nàng cảm thấy một dòng chất lỏng âm ấm trào ra.

Ah. Anh đã xong rồi.

Nhưng nàng thì chưa.

Phụ nữ có bao giờ đến đỉnh không? Họ có bao giờ bắt đầu không? Hay chỉ có khoái cảm và sự vươn tới cái gì đó nằm ngoài khả năng nắm bắt của họ? Nhưng khoái cảm cũng đủ rồi. Nàng không thấy tiếc. Nàng sẽ không bao giờ hối tiếc. Nàng sẽ không để lương tâm trách mắng mình sau tối nay, ngày mai, hay cả phần đời còn lại. Nàng thấy vui sướng với điều đã xảy ra. Nó là một trong những trải nghiệm đẹp đẽ nhất của đời nàng. Không – nó là cái đẹp đẽ nhất.

Nàng nghĩ anh hẳn sẽ rơi ngay vào giấc ngủ trong vài phút sau đó. Nàng chạy những ngón tay qua tóc anh và xoay đầu nhìn vào lò sưởi đang lách tách bắn những tia lửa lên ống khói khi những súc gỗ cháy rụi.Nàng lắng nghe tiếng mưa đập dễ chịu vào cửa sổ.

“Mmm,” một lúc sau anh nói, và anh nhấc đầu lên nhìn xuống nàng. “Anh không phải nói anh xin lỗi chứ, phải không, Lauren? Anh đã không ép buộc-”

Nàng đặt ngón tay lên môi anh. “Anh biết là anh không mà,” nàng nói. “Em không buộc tội lương tâm của anh đâu.”

Anh mỉm cười – một nụ cười ấm áp và ngái ngủ. “Vậy, anh phải nói cảm ơn em,” anh nói. “Cảm ơn em, Lauren, vì món quà quý giá đến thế. Đau lắm phải không? Anh nghe thấy điều đó ngay từ lần lầu tiên.”

“Không đau lắm,” nàng cam đoan với anh.

Anh nhấc người khỏi nàng và đứng dậy chỉnh trang quần áo, quay lưng lại. Anh chìa chiếc khăn tay cho nàng mà không ngoái lại.

“Dùng cái này đi,” anh nói.

Nàng đang tự hỏi nàng phải làm thế nào. Có máu, nàng nhận thấy. Nhưng dù thế, dù bàn tay nàng run rẩy khi nàng lau cho mình, nàng không thể nhận ra đầy đủ về tầm cỡ điều nàng đã làm. Nó chỉ đến sau khi nàng đã quay về thực tại và ngồi xuống mép băng ghế, lại gọn gàng và nghiêm chỉnh, chiếc khăn dính bẩn cuộn tròn trong tay.

“Vậy,” Kit nói, xoay người mỉm cười phấn khởi với nàng, “chúng ta sẽ định ngày cưới, nhé?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.