A Mạch Tòng Quân

Chương 2: Thủ thành



Chiến tranh là bàn tay đùa giỡn
của một đại nhân vật, vừa ra tay là đã xuất hiện sự chết chóc, hắn bàn
tán chê cười chuyện nhân gian công thành chiếm đất. Chiến trường, là một tiểu nhân vật nhỏ bé trước mặt quỷ Tu La(1), khi quỷ Tu La giơ tay chém xuống, trong phút chốc, tất cả đều hôi phi yên diệt(2).

Nam nông lịch Thịnh Nguyên năm thứ
hai, lịch Bắc Mạc là năm thứ bảy, Nam Hạ cùng Bắc Mạc cùng ngồi trên bàn đàm phán, trước là giương thương múa kiếm, khí thế ngất trời. Hán tử
phương Bắc miệng lưỡi kém linh hoạt, nói qua nói lại một hồi, rốt cục
thì cán cân thắng lợi liền nghiêng dần về phương Nam. Những kẻ trong
đoàn đàm phán của Bắc Mạc dần dần trở nên trầm mặc. Nhưng đoàn đàm phán
Nam Hạ còn chưa kịp chúc mừng thắng lợi đang nằm trong tầm tay thì đã
nhận được một tin động trời, không khác gì bị sét đánh trúng khiến hồn
bay phách lạc.

Đầu tháng tám, Bắc Mạc đột nhiên phát động hai mươi vạn binh mã, chia làm hai hướng tấn công vào biên giới
phía Bắc của Nam Hạ, chỉ trong thoáng chốc mà phong vân(3) biến sắc.

Người dân Bắc Mạc vốn có tác phong
nhanh nhẹn, dũng mãnh, so với tài hùng biện của người Nam Hạ mà nói, bọn họ càng thích động thủ, thuộc loại nhân vật thích hành động, tín điều
mà họ hướng tới chính là: Nói không lại ngươi, ta liền đánh ngươi nha!

Có người từng lấy qua một ví dụ, nói
là trên đường nếu có hai người đều bị nước hắt trúng, người nào mà cả
canh giờ cũng không thấy động thủ thì đó chính là người Nam Hạ, còn
người nào chưa nói xong hai câu liền ra tay thì chẳng cần hỏi cũng biết
đó là người Bắc Mạc.

Đương nhiên, ví dụ này cũng có chút khoa trương.

Sứ thần Nam Hạ đột nhiên hiểu được,
đầu tiên là choáng váng, sau đó là một nỗi ảo não đánh thẳng vào gáy,
trời ạ, thế nào mà lại quên mất thói quen của thát tử Bắc Mạc? Khó trách đoàn sứ thần Bắc Mạc gần như không nói tiếng nào, nguyên lai bọn họ sớm đã có quyết định này rồi!

Danh tướng Bắc Mạc Chu Chí Nhẫn lĩnh
mười vạn quân tiến theo hướng đông, thần không biết, quỷ không hay, vòng qua phía sau chân núi Yến Thứ khẩn cấp tấn công Lâm Đồng, vượt gấp sông Tử Nha, thừa dịp đêm xuống hạ trấn Tân Dã phía đông Nam Hạ, đến xế
chiều, đoàn quân đã thẳng tiến đến thành Thái Hưng. Mười vạn đại quân đi theo tây lộ do tướng quân tuổi trẻ tài cao Thường Ngọc Thanh suất lĩnh, nhưng lại lặng lẽ men theo Tây hồ, qua thảo nguyên biên giới Đông quốc, Lương Châu, Mậu Thành, Tiểu Cát Thành hướng thẳng về phía đông, cơ hồ
không gặp phải bất kì sự kháng cự nào, tiến thẳng về phía tây thành Thái Hưng.

Mà lúc này, ba mươi vạn biên
quân(4) Nam Hạ còn ngồi xổm, tĩnh lặng canh giữ ở biên giới phía Bắc,
phân chia gianh giới cùng đại quân Bắc Mạc canh giữ lẫn nhau, tướng sĩ
Nam Hạ giữ biên cũng có chút hồ đồ, rõ ràng mấy chục vạn đại quân Bắc
Mạc còn đang ngồi xổm đối diện cùng chính mình canh giữ lẫn nhau, thế
nào mà lại có hai mươi vạn đại quân chạy đến tấn công mặt sau Nam Hạ?
Chẳng lẽ hai mươi vạn đại quân Bắc Mạc sau lưng kia từ đất đá mà hóa
thành sao?

Trong lúc nhất thời, phần lớn thành trấn Nam Hạ đều lần lượt báo nguy.

Theo hai đường tấn công của đại quân
Bắc Mạc, người sáng suốt liếc mắt một cái liền nhìn ra cả hai lộ đại
quân này đều hướng mũi xà mâu thẳng về một nơi, đó là thành Thái Hưng,
vì thế trên bản đồ, điểm biểu thị thành Thái Hưng bị tướng lĩnh các quốc gia vẽ đi vẽ lại, từng chút, từng chút mà hoàn toàn thay đổi.

Thành Thái Hưng, là một thành quan
trọng phía Bắc bộ của Đại Hạ quốc, dân cư hơn hai mươi vạn, mặt hướng về phía sông Bình Nguyên, sau lưng có sông Uyển, vì binh gia giao tranh từ trước, mà mất hết Giang Bắc.

Ngày hai mươi sáu tháng tám, đại quân đông lộ Bắc Mạc đã đến ngoại thành Thái Hưng, ngày hai mươi bảy vây
thành, ngồi đợi Thường Ngọc Thanh suất lĩnh mười vạn đại quân theo tây
lộ đến.

Lúc này, đại quân tây lộ Bắc Mạc vừa vặn đuổi tới phía trước thành Hán Bảo, cách thành Thái Hưng tám mươi dặm.

Hán Bảo là một thành nhỏ, không phải
là điểm trọng yếu về mặt quân sự, cho nên cũng không quá coi trọng công
tác bố trí, canh phòng, tường thành thấp, không có chiến hào cũng không
có sông đào bảo vệ, nên cũng chẳng dùng cầu treo, liền cửa thành cũng
chỉ có một cái vọng gác trụi lủi, ngoài thành mấy trượng thật ra có mấy
công sự, nhìn thưa thớt, trơ chọi rất đáng thương, không cần đoán cũng
biết là dựng lên trong lúc vội vã, cơ bản cũng chẳng ngăn được cái gì.

Một câu tổng kết lại là: tường thành
này thật quá đơn sơ! So với tường viện của chủ nhà giàu ở Bắc bộ cũng
chỉ cao hơn một chút, dày hơn một chút, dài hơn một chút, trên trạm gác
có nhiều người hơn một chút.

Binh lính giữ thành khoảng một ngàn
người, trong thành dân cư từ đứa trẻ oa oa mới cất tiếng khóc chào đời
đến ông già tám mươi tuổi, tất tần tật nam phụ lão ấu cộng cả lại, bất
quá cũng chỉ được chừng hai vạn người, chẳng đủ nhét kẽ răng cho đại
quân Bắc Mạc, khó trách ngay cả phạm nhân trong đại lao cũng đều bị đưa
ra giữ thành.

Khi A Mạch bị đưa vượt qua tường
thành, thành Hán Bảo đã sớm là bị đại quân Bắc Mạc vây chặt như nêm cối, từ trên tường thành nhìn xuống chỉ thấy một mảnh đen nhánh. A Mạch sau
khi thăm dò xong, lập tức đổ mồ hôi lạnh, chạy vội tới mái chắn sau
tường, nằm thấp xuống, thành này còn có thể giữ được sao? Có thể bảo vệ
được thì khác gì gặp quỷ giữa ban ngày!

Thiết kỵ Bắc Mạc tới trước thành Hán
Bảo, vạn kỵ binh ở trước trận triển khai dàn hàng ngang, tuy rằng đối
với việc công thành không có tác dụng gì, nhưng xem như biểu dương lực
lượng, trước làm chấn động lá gan của quan binh Nam Hạ, sau thủ tiêu ý
định bỏ thành mà chạy trong đầu bọn họ, cho nên, các huynh đệ, chúng ta
vẫn là hạ quyết tâm giữ thành!

Có mấy kỵ mã Bắc Mạc phía sau trận
tiền phi lên, giơ lá cờ phất qua phất lại mấy cái, đội kỵ binh liền giục ngựa lên trước trận tuyến, chia thành hai cánh thối lui, lộ ra đội quân cầm khiên trong tay, xe công thành, thang, khí giới chờ công thành chậm rãi đẩy về phía trước, tiếng kèn xông trận vang lên, tiếng lưỡi mác bốn phía vung lên, đại quân Bắc Mạc giống như thủy triều đen cuồn cuộn
thẳng tiến, giống như một cơn sóng lớn, chỉ cần đổ ập xuống là có thể
san bằng một thành Hán Bảo nho nhỏ.

“Bắn tên! Bắn tên! Bắn chết lũ thát tử!” Trên tường thành, tướng lãnh Nam Hạ vung roi trong tay, lớn tiếng quát.

Trên người A Mạch cũng đã trúng mấy
roi, cuống quít trên mặt đất khẩn trương giương cung hướng dưới thành
bắn vọt tới. Nàng làm sao biết bắn tên như thế nào đâu, bất quá học bộ
dạng người bên cạnh cũng giương cung bắn ra, ngay cả ngắm đích cũng
không có, chỉ nhắm mắt lại buông tay, nhưng khí lực thật ra không nhỏ,
mũi tên lại hướng bên dưới bay xuống, chợt nghe phía dưới truyền đến một tiếng hét thảm, một gã Bắc Mạc công thành mới leo được một nửa đã gặp
hạn mà trúng tên rơi xuống.

Tên lính Nam Hạ bên cạnh hướng A Mạch kêu một tiếng “rất tốt”, không biết sờ soạn ở đâu ra một cái mũ giáp
ném cho A Mạch, vừa hướng xuống dưới thành bắn tên, vừa hô: “Huynh đệ,
bắn hay lắm, đội cái này vào, cẩn thận tên của thát tử, dùng sức bắn lũ
súc sinh.”

A Mạch nhìn mũ giáp trong tay còn
mang theo vết máu thì giật mình, cắn răng một cái liền đội lên trên đầu, tên bay không có mắt, nàng cũng không muốn chết tại đây trên cái tường
thành này, tuy rằng xem hoàn cảnh trước mắt thì cơ may có thể sống sót
mà rời đi thật sự là quá nhỏ.

Hai tên lính Nam Hạ bên cạnh dùng sức đâm mũi giáo xuống dưới, liền thấy tên lính Bắc Mạc trên tường thành đã bị lộn một vòng rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn đâm vào tai A
Mạch, khiến nàng nghe được mà hết hồn, người bên cạnh ngay vừa trầm trồ
khen ngợi nàng sau đó lại hét “A” một tiếng thảm thiết, đã bị mũi tên
của binh lính Bắc Mạc bắn trúng, đâm xuyên qua ngực, máu tươi từ trong
miệng trào ra, phun tung toé lên tường thành, thành một mảng đỏ rực. A
Mạch cả kinh đến nỗi cung tên trong tay đều rơi cả xuống đất, chỉ lo ôm
đầu ngồi xuống, bên tai tiếng kêu thảm thiết vẫn không ngừng vang lên, A Mạch trên người lại trúng mấy roi, viên tiểu giáo vung roi nổi giận
mắng: “Mẹ nó, còn không mau trốn đi, bọn thát tử mà lên đến đây thì ai
cũng đừng hòng sống được!”

Ngoài cửa thành cách đó không xa,
trên một sườn dốc nho nhỏ, Bắc Mạc tây lộ tướng quân Thường Ngọc Thanh
ngồi trên chiến mã, khuôn mặt lạnh lùng, khóe miệng hơi mím lại, giống
như ẩn chứa một tia cười lạnh, vẻ mặt chuyên chú nhìn cảnh công thành
cách đó không xa. Mấy chục kỵ mã thân mặc giáp đen đứng phía sau hắn,
chiến trường thì ồn ào, nhưng ở đây lại duy trì sự im lặng kinh người,
ngay cả thủ hạ chiến mã đều giống nhau, lạnh lùng mà lạnh nhạt.

Thường Ngọc Thanh chợt nâng cánh tay
dùng roi ngựa chỉ về một chỗ trên tường thành, cười nói với phó tướng
Khương Thành Dực đứng bên cạnh: “Ha ha, Thành Dực, ngươi xem cái tên Nam Hạ mọi rợ kia, ngay cả cung tên cũng cầm không xong, ha ha, người như
vậy lại dám lên trên tường thành thủ thành, có thể thấy được Nam Hạ thật sự là không có người.”

Khương Thành Dực theo hướng đó nhìn
lại, một lát sau cũng không khỏi mỉm cười, nơi đó trên tường thành có
một tên lính Nam Hạ bắn tên rất bừa bãi, sau khi bắn lung tung được một
mũi lại vội vàng ngồi xổm xuống tránh sau tường, qua một hồi thăm dò lại bắn thêm một mũi, mười mũi tên thì có đến tám mũi hướng đến tường
thành, hai mũi tên còn lại khó khăn lắm mới bắn ra được, cũng là không
hề có mục tiêu.

Sau khi Khương Thành Dực bật cười
liền quay đầu lại nhìn Thường Ngọc Thanh khuyên nhủ: “Tướng quân, nơi
này gần tường thành quá, tên lạc nhiều lắm, vì an toàn, thỉnh tướng quân đến sau trận quan sát cuộc chiến đi.”

Thường Ngọc Thanh chậm rãi lắc lắc đầu, khóe môi chỗ đột nhiên mỉm cười, nói: “Lấy cung tên đến đây.”

Thân vệ binh bên cạnh vội vàng đem
trường cung sau lưng, hai tay dâng lên, Thường Ngọc Thanh tiếp lấy, cài
tên lên dây cung, kéo căng hết cỡ, híp mắt lại, nhắm thẳng đầu người nọ, ngón tay buông lỏng, chỉ nghe “viu” một tiếng, mũi tên nhọn thoát khỏi
dây cung, mang theo sức mạnh phá vỡ không gian, phát ra tiếng rít lợi
hại, hướng về phía tên lính Nam Hạ nhát gan trên tường thành xé gió bay
đi……

A Mạch nơi này cũng vừa vặn đứng dậy, dây cung chưa kịp buông ra, liền cảm thấy đỉnh đầu như bị búa tạ lôi
mạnh một cái, quán tính mạnh mẽ mang theo nàng bay vèo ra sau, thân thể
của nàng nặng nề rơi xuống, trong khoảng thời gian ngắn, A Mạch chỉ cảm
thấy trước mắt cả một bầy ngôi sao bay loạn, trong tai ngoài âm thanh ù ù ra thì chẳng nghe được cái gì khác. Quá nửa ngày nàng mới chậm chạm
tỉnh lại, bỏ mũ giáp trên đầu xuống, hoảng sợ phát hiện một mũi tên dài
xuyên ngang đỉnh mũ giáp, đem toàn bộ đỉnh mũ giáp cùng tua rua trang
trí tất cả đều chặt đứt tận gốc.

Tiểu binh trên tường thành kia, cho
dù không té xỉu thì cũng phải sợ tới mức đái cả ra quần đi, Thường Ngọc
Thanh vừa lòng nở nụ cười, đem trường cung tiện tay ném cho thân vệ binh bên cạnh, lúc này chàng như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, là vài năm
sau, chàng sẽ hối hận vì mũi tên này đã bắn hơi cao một chút, nếu lúc ấy chỉ cần xuống thấp chừng hai tấc, thì sẽ tốt biết bao nhiêu.

Quân lính Bắc Mạc đã leo được lên
tường thành, vung đại đao bổ về phía thủ binh Nam Hạ, lưỡi đao cắm phật
vào trong cơ thể phát ra âm thanh nặng nề, người bị chém trợn trừng hai
mắt, ngoại trừ nỗi hoảng sợ còn có một tia không cam lòng. Tên lính vừa
vung đao chém còn chưa kịp hoan hô thì khoang bụng đã bị một ngọn thương dài không biết từ đâu lao đến đâm thủng, máu theo đầu thương chảy ra,
hắn cúi đầu, mắt thấy máu đỏ theo đầu thương rút ra, nội tạng lòi cả ra
ngoài.

Đầu thu trời quang mây tạnh, dưới thành Hán Bảo lại là một màn mưa máu mịt mùng, máu thịt vương đầy một mảnh……

“Cửa thành đã mở, đi thôi, cũng chiều rồi, cái gì cũng cản không nổi đâu!” Thường Ngọc Thanh cười nói, hai
chân nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa: “Tối nay trú đêm lại trong thành Hán Bảo,
nói với các huynh đệ, tối nay không phải bàn luận quân kỷ.”

“Tướng quân!” Khương Thành Dực vội vàng phóng ngựa theo ngăn trở nói: “Nguyên soái có lệnh, không thể đồ thành (5)!”

Thường Ngọc Thanh sớm đã có chút
không kiên nhẫn với người phó tướng trẻ tuổi thành thạo bên người, nghe
hắn lại đem mệnh lệnh của vị nguyên soái kia ra, trong lòng có chút tức
giận, kéo dây cương dừng lại vài bước, liếc mắt một cái theo sát Khương
Thành Dực, cười mà như không cười hỏi:“Khương phó tướng, cái tai nào của ngươi nghe được bản tướng quân nói là đồ thành ?”

Khương Thành Dực nghẹn giọng, nói
không ra lời, Thường Ngọc Thanh quả thật không nói rõ là đồ thành, nhưng câu nói vừa rồi của anh ta thì cùng đồ thành có cái gì khác nhau? Trước khi xuất chinh, nguyên soái cố ý công đạo rằng chỉ cần bọn họ công
thành thị uy, không được phép đồ thành.

“Tướng quân –” Khương Thành Dực vươn
cổ định khuyên nữa, lại bị Thường Ngọc Thanh hừ lạnh một tiếng trong cổ
họng, Khương Thành Dực đánh phải trầm mặc lui xuống, Thường Ngọc Thanh
cười lạnh một tiếng nói:“Truyền lệnh xuống, tướng sĩ tham gia công thành thì được vào thành, không phải giữ quân kỷ, còn lại ở ngoài thành bày
trận trú doanh.” Nói xong vung roi một cái, không đợi Khương Thành Dực
nói chuyện liền phóng ngựa mà đi, phía sau đội thân vệ binh cũng vội
vàng đi theo.

Thường Ngọc Thanh phóng ngựa lao ra
khỏi đại quân Bắc Mạc, tiến thẳng đến cửa thành, bên kia cửa thành vừa
bị xe công thành của quân Bắc Mạc phá vỡ, binh lính song phương đang
xoắn lại cùng một chỗ, Thường Ngọc Thanh giơ thương vọt lên, gặp binh
lính Nam Hạ một tên giết một tên, chỉ một lát đã hạ mười người. Khương
Thành Dực nhìn anh ta quật khởi, cũng không tiếp tục ngăn cản, lại sợ
trong lúc hỗn chiến chủ tướng có điều sơ xuất, đành vung trường đao cùng thân vệ binh bảo hộ bên cạnh Thường Ngọc Thanh, một hàng mấy chục kỵ mã cứ thế xông vào, sát nhập với đại quân Bắc Mạc tiến vào trong thành Hán Bảo.

_________________________________________________________

Chú thích:

(1) Tu La: tên một con quỷ hiếu chiến theo quan điểm của Phật giáo

(2) Hôi phi yên diệt: hồi nghĩa là tro, phi: bay, yên: khói, diệt: dập tắt. Câu này nghĩa là tan thành tro bụi.

(3) Phong vân: gió mây.

(4) Biên quân: quân đội canh giữ vùng biên giới

(5) Đồ thành: chỉ hành động chém giết cướp phá của quân lính sau khi chiếm được thành


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.