A Mạch Tòng Quân

Chương 118: Sinh mệnh



Vương Thất cúi đầu im lặng, trên mặt
Lý Thiếu Hướng có chút ngượng ngùng, anh ta biết A Mạch vì nể mình đã
từng làm đội trưởng của nàng, bận tâm đến thể diện của anh ta nên mới
trút cơn giận lên đầu Vương Thất. Lý Thiếu Hướng do dự một chút rồi nói: “Đại nhân, là lỗi của mạt tướng.”

A Mạch lạnh lùng liếc xéo anh ta một
cái rồi nói tiếp: “Ta chưa nói đến ngươi, ngươi chỉ biết nghĩ đến những
thứ vật dụng linh tinh! Nhưng nếu đến tính mạng cũng không còn thì những thứ vớ vẩn ấy còn dùng làm cái rắm gì!”

Lý Thiếu Hướng liên tục gật đầu vâng
dạ, Vương Thất vẫn buồn bực không nói gì, hiển nhiên trong lòng có chút
không phục. Lí Thiếu Hướng vội vàng kéo Vương Thất rồi nói với A Mạch:
“Chúng ta về tăng cường phòng thủ doanh trại.”

A Mạch liếc Vương Thất một cái, lạnh
giọng nói: “Nói với Hắc Diện dùng xe bảo vệ doanh, tăng cường ngoại
tham(1) và ngoại phụ(2), đề phòng thát tử tập kích doanh trại!”

Vương Thất rầu rĩ đáp lại rồi xoay
người định đi, bỗng cách đó không xa, đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô của một binh sĩ trong doanh. Đám người A Mạch nghe vậy đều quay lại
nhìn, chỉ thấy trong ánh lửa bập bùng, mấy binh sĩ quân Giang Bắc tay
cầm thương đều nhất tề nhằm thẳng vào một thứ gì đó, có một tên lính
quay đầu về phía Vương Thất hô: “Vương tướng quân! Bên này có một con cá lớn!”

Vương Thất nhìn A Mạch, rồi xoay
người bước nhanh về hướng đó, khi đi đến gần mới nhìn rõ bọn lính đang
dùng thương chĩa vào một thát tử bị thương ngã xuống đất. Chỉ thấy trên
người tên thát tử này có rất nhiều vết thương, áo giáp đầy máu, một chân vặn vẹo theo một góc rất quái dị, dường như đã bị gãy. Vương Thất cầm
đuốc từ tay một tên lính bên cạnh thận trọng soi, thấy người này cùng
lắm chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, sắc mặt có chút sạm lại, mặt mày vốn
trong sáng nhưng lúc này vì căm giận mà có chút khó coi, đang cau mày
quắc mắt nhìn mình trừng trừng… Trông có chút quen mắt, dường như rất
giống với dáng vẻ của Thường Ngọc Thanh ngày ấy ở dưới thành Thanh Châu
cưỡi ngựa, cầm thương ngang người.

Trong lòng Vương Thất đột nhiên bừng
tỉnh, nhất thời vừa mừng vừa sợ, nhịn không được lớn tiếng kêu lên: “Đại nhân! Chúng ta đúng thật là đã tóm được một con cá lớn!” Vương Thất
quay về phía A Mạch hưng phấn kêu lên: “Đại nhân, ngài mau tới đây xem!
Là Thường Ngọc Thanh, Thường Ngọc Thanh! Chúng ta đã bắt được Thường
Ngọc Thanh!”

Bên kia, A Mạch nghe thấy vậy thì
sửng sốt, bên này, tên thát tử kia đã nhổ mạnh một búng máu về hướng
Vương Thất, khàn giọng mắng: “Hừ! Đồ tiểu nhân ngạo mạn mơ tưởng hão
huyền, đại tướng quân của chúng ta sao có thể rơi vào tay lũ trộm cắp
các ngươi! Sớm muộn gì ngài ấy cũng tiêu diệt sạch sẽ các ngươi, đem lũ
người bọn ngươi treo hết lên công thành Thanh Châu!”

Binh sĩ quân Giang Bắc thấy vậy liền
nâng trường thương lên định đâm xuống, lại bị Vương Thất đưa tay ngăn
lại. Vương Thất không chút hoang mang lau vết bẩn thấm trên góc áo, lúc
này mới giương mắt nhìn về phía thát tử kia, nhấc chân đá vào vết thương trên chân anh ta, dữ tợn mắng: “Xem ai treo ai lên cửa thành trước, lát nữa lão tử liền đem ngươi đưa treo lên đó!”

“Vương Thất! Dừng lại!” A Mạch giục
ngựa đến ngăn Vương Thất, cúi đầu nhìn về phía người nọ, thấy mặt mũi
anh ta quả nhiên có vài phần tương tự với Thường Ngọc Thanh. A Mạch lại
đưa mắt nhìn áo giáp được chế tạo bằng thép rất tinh xảo trên người anh
ta, sau đó nói: “Anh ta không phải là Thường Ngọc Thanh, chắc là Thường
Ngọc Tông.”

“Thường Ngọc Tông?” Vương Thất sửng
sốt, quét mắt nhìn người nọ, quay đầu lại hỏi A Mạch: “Chính là Thường
Ngọc Tông bị chúng ta tiêu diệt ba vạn tinh kỵ binh ở Bạch Cốt Hạp?”

A Mạch gật đầu.

Vương Thất không khỏi vừa cười vừa
nói: “Khó trách nhìn lại thấy quen mắt đến vậy, hóa ra là người quen cũ
thật.” Nói xong, liền ngồi xổm xuống bên cạnh, cười hỏi Thường Ngọc
Tông: “Này? Ngươi đã từng thất bại trong tay chúng ta một lần rồi, sao
lại nhanh quên nhau thế?”

Mọi người trong quân Giang Bắc nghe
xong đều cười ầm lên, Thường Ngọc Tông tức giận đến đỏ bừng sắc mặt, lớn tiếng kêu lên: “Muốn giết thì giết đi, đừng làm mấy cái trò như đàn bà
ấy nữa!”

Anh ta gào thét như vậy lại càng
khiến cho quân Giang Bắc cười lớn hơn, ngay cả khóe miệng A Mạch cũng
không khỏi lộ ra ý cười, dặn dò Vương Thất: “Tìm thầy lang khám cho anh
ta, cẩn thận một chút, đừng giết chết.”

“Ta biết.” Vương Thất sảng khoái đáp, cười hì hì quay đầu nhìn A Mạch, nhanh chóng quên mất chuyện bị quất một roi vừa rồi.

Có tên lính liên lạc chạy lại bẩm báo A Mạch tình hình chiến đấu chỗ Mạc Hải. Trước trận đánh, tiên phong Bắc Mạc Phó Duyệt dẫn theo ba ngàn kỵ binh đi đón đánh, chặn đường rút lui
của quân Giang Bắc ở hướng đông, không ngờ A Mạch sớm đã có chuẩn bị,
lệnh cho Hữu phó tướng quân Mạc Hải phục kích ở đó, vừa đúng lúc đối đầu với Phó Duyệt. Phó Duyệt bị mất tiên cơ liền rơi vào tình thế bất lợi
đành phải mang binh chạy về hướng bắc. Mạc Hải đem quân đuổi theo đến bờ sông Tử Nha, Phó Duyệt sau khi vượt sông liền chạy dọc theo bờ sông
theo hướng tây, Mạc Hải một mặt đuổi theo đến bờ bên kia, một mặt phái
người quay về báo cáo với A Mạch.

A Mạch cân nhắc một lát, lệnh cho tên lính liên lạc kia đi trước nói với Mạc Hải theo dõi chặt chẽ động tĩnh
của Phó Duyệt, còn tự mình xoay người đi tìm Từ Tĩnh. A Mạch vừa giục
ngựa đi chưa xa, chợt nghe thấy tiếng trống cảnh báo từ xa xa truyền
đến, tiếng trống dồn dập vừa mới vang lên liền im bặt, hiển nhiên là
người đánh trống đã bị giết người diệt khẩu.

Lúc này, là ai quay lại?

Trong bóng đêm, chỉ nghe thấy tiếng
vó ngựa dòn dập từ xa truyền đến, cho đến khi tiếng kinh hô dừng lại. A
Mạch vẫn chưa phản ứng gì, Lâm Mẫn Thận đã giục ngựa lên phía trước vài
bước chắn trước ngựa của A Mạch. Cùng với tiếng vang của binh khí va
chạm vào nhau, một chiến mã màu trắng từ trong bóng đêm phi hết tốc lực
đến, phía trên là một kỵ sĩ mặc áo giáp đen, tay cầm trường thương, đúng là đại tướng quân Bắc Mạc Thường Ngọc Thanh!

Thì ra Thường Ngọc Thanh vẫn không
tìm thấy Thường Ngọc Tông, liền hướng về phía ánh lửa chạy vội tới, một
đường xông tới không biết đã dùng thương đâm biết bao nhiêu binh sĩ quân Giang Bắc tiến lên ngăn, lớn tiếng gọi: “Thập Nhất Lang! Thập Nhất
Lang!”

Bên này, Vương Thất đang nâng Thường
Ngọc Tông bị thương nặng định đi, nhìn thấy tình cảnh này nhất thời ngây ngẩn cả người. Thường Ngọc Tông nghe thấy có người gọi mình, liền vật
lộn ngồi dậy, hướng về phía Thường Ngọc Thanh hô: “Thất ca! Ta ở đây!”

Thường Ngọc Thanh nghe tiếng gọi vọng lại, khi thấy rõ đó là Thường Ngọc Tông, trong lòng không khỏi mừng rỡ, liền thúc ngựa chạy vọt về hướng Thường Ngọc Tông. Thường Ngọc Tông
thấy vậy bỗng nhiên chống lại, một phen đẩy tên lính bên cạnh đang kiềm
chế anh ta ra, kéo cái chân bị thương chân lê về phía Thường Ngọc
Thanh., Vương Thất đang trố mắt ra nhìn lập tức bừng tỉnh, không chút
nghĩ ngợi, liền vung đao chém về phía Thường Ngọc Tông, đại đao vừa lúc
chém trúng lưng Thường Ngọc Tông, một tiếng “Thất ca” trong miệng Thường Ngọc Tông còn chưa kịp kêu lên, thân thể đã đổ nhào xuống. Lúc này,
Thường Ngọc Thanh đã phóng ngựa đến gần Thường Ngọc Tông, mắt thấy cảnh
ấy, hai con ngươi thu lại, sát khí bùng lên, quát một tiếng chói tai,
trường thương trong tay như du long xuất đầu, đâm thẳng vào ngựa Vương
Thất.

A Mạch nhìn thấy từ xa, trong lòng cứng lại, thất thanh kêu lên: “Vương Thất! Chạy mau!”

Vương Thất theo bản năng vung đao lên đỡ, nhưng trường đao trong tay còn chưa thu được về đến trước ngực, thì đã cảm thấy mũi thương lạnh buốt xuyên qua lớp áo giáp, đâm thấu qua
ngực. Vương Thất nhất thời sửng sốt, có chút không tin, cúi đầu nhìn
trường thương trước ngực, dường như anh ta không cảm thấy đau, chẳng lẽ
đây là thân thể của mình sao?

Thường Ngọc Thanh rút mạnh trường thương, thân thể Vương Thất không khỏi cũng theo lực đó mà bước về trước một bước, máu vọt ra.

“Vương Thất!” A Mạch lớn tiếng hô, không màng đến bất cứ cái gì, phóng ngựa vọt đi.

Thân vệ sợ nàng xảy ra sơ xuất, vội
vàng quất ngựa đuổi theo. Ngựa của Lâm Mẫn Thận còn chưa tới, người đã
từ trên yên ngựa đã bay lên, lướt lên trước A Mạch, trường kiếm trong
tay biến hóa liên tục thành mấy chiêu thức nhằm thẳng vào những chỗ yếu
hại trên người Thường Ngọc Thanh.

Thường Ngọc Thanh lập tức xoay lưng
lại, múa trường thương nhất nhất hóa giải từng chiêu kiếm, rồi dùng
trường thương đẩy Lâm Mẫn Thận lui từng bước, nhân đó cúi người nhắc
Thường Ngọc Tông lên, lại vung thương ra bốn phía ngăn chặn sự tấn công
quân Giang Bắc rồi phóng ngựa phá vòng vây chạy về hướng tây bắc.

Chư tướng quân Giang Bắc phân ra một
ít người đuổi theo Thường Ngọc Thanh, còn lại vội vàng xuống ngựa chạy
đến bên cạnh Vương Thất. A Mạch sớm đã ngã nhào xuống, đỡ Vương Thất
lên, lấy tay giữ chặt miệng vết thương trên ngực anh ta, quay đầu khàn
giọng quát: “Đi gọi thầy lang, nhanh đi gọi thầy lang!”

Bên cạnh có người lên tiếng đáp lời,
Lâm Mẫn Thận chạy lại, đề khí vận chỉ, điểm vội mấy đại huyệt trên người Vương Thất. A Mạch đưa mắt mong mỏi nhìn Lâm Mẫn Thận, Lâm Mẫn Thận khẽ lắc đầu. Một thương của Thường Ngọc Thanh đâm xuyên qua ngực, vết
thương lại là chỗ yếu hại, sao có thể cầm máu được?

Vương Thất lúc này mới cảm thấy sự đau đớn từ vết thương, run rẩy hỏi A Mạch: “Đại nhân, ta sẽ chết đúng không?”

“Nói bậy!” A Mạch phẫn nộ quát,“Chết cái rắm! Đâu có ai chưa từng bị trúng qua vài đao.”

Vương Thất nhìn chung quanh một vòng, thấy trên mặt mọi người đều khó nén khỏi nét bi phẫn, trong lòng anh ta liền hiểu, đưa mắt nhìn A Mạch, run giọng nói: “A Mạch, ta có vài điều
muốn nói với ngươi.”

A Mạch cố gắng kiềm chế cảm giác tắc
nghẹn trong cổ họng, mắng: “Sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy,
ngươi cố gắng nghỉ một lát đi, thầy lang đến bây giờ, cầm máu cho ngươi
thì sẽ ổn thôi.”

Lâm Mẫn Thận đứng dậy, cùng mọi người yên lặng tránh sang một bên.

Vương Thất cố gắng chịu đựng cơn đau
trên ngực nói: “A Mạch, huynh đệ trong ngũ chúng ta có thể có được ngày
hôm nay, không khỏi nhờ vào hào quang của ngươi.”

A Mạch mắng: “Bậy bạ!”

Vương Thất không không để ý tới lời
lẽ thô lỗ của A Mạch, chỉ tiếp tục nói: “Nhưng các huynh đệ cũng chưa
từng bỏ mặc ngươi, các huynh đệ sợ bị người khác mắng là một người làm
quan cả họ được nhờ, cho nên mỗi lần đánh giặc đều liều mạng… Các huynh
đệ… chưa từng bỏ mặc ngươi.”

A Mạch cố gắng nhẫn nhịn nỗi bi thống trong lòng, cứng cỏi đáp: “Những điều này ta đều biết.”

Sắc mặt Vương Thất đã trắng bệch, dần dần chuyển sang tái nhợt. Hơi thở của anh ta yếu dần, lại bắt đầu ho
khan, miệng ói ra một ngụm máu lớn, lúc này mới khàn khàn giọng trong cổ họng, gắng gượng nói: “A Mạch, khi ngươi còn ở trong ngũ đã từng nói,
nếu ai chết trước, cha mẹ của người đó chính là cha mẹ của tất cả mọi
người.”

A Mạch cố sức gật đầu: “Ta vẫn nhớ!”

Vương Thất cố mỉm cười, hơi thỏ yếu
ớt, cố gắng nói: “Ngũ trưởng là người Võ An, trong nhà có mẹ già, mỗi
tháng chỉ cần một vài lượng bạc là đủ… Lão Hoàng là cẩm quan nhân, cha
mẹ đã có huynh đệ chăm sóc, nương tử còn phải nuôi một khuê nữ, anh ta
từng nói nếu nương tử muốn đi thêm bước nữa thì tùy nàng… Nếu nguyện ý ở vậy… thì sẽ nuôi nấng mẹ con nàng đến khi trăm tuổi.”

Cổ họng A Mạch đã nghẹn lại không thể nói nên lời, chỉ có thể gắng sức gật đầu.

“Ta là người trong gia trang của
Thuận Bình Vương, trong nhà chỉ có ta là người con duy nhất, cha ta sợ
ta ra bên ngoài bị người khác bắt nạt, cho nên đặt tên ta là Vương Thất, nói kẻ khác không biết, còn tưởng rằng phía trên ta có rất nhiều huynh
đệ, sẽ không dám bắt nạt ta…” Thanh âm ngừng lại, Vương Thất thở hổn hển một hồi, miễn cưỡng lấy từ trong ngực tấm huy hiệu tướng quân bằng
đồng, run rẩy đặt vào tay A Mạch, nói thêm: “Ta vẫn không chịu đổi tên,
sợ cha mẹ ta không biết ta đã làm tướng quân, bọn họ chỉ biết gọi nhi tử là Vương Thất…”

Thanh âm của Vương Thất càng lúc càng nhỏ, khoảng cách giữa các từ càng lúc càng dài hơn. “A Mạch,” Vương
Thất chuyển hướng nhìn A Mạch, ánh mắt đã bắt đầu mất đi thần khí, thanh âm tiếng được tiếng mất, không thể nghe rõ, A Mạch ghé tai sát vào
miệng anh ta, mơ hồ nghe thấy: “Ngươi… nói dùm với bọn họ cho ta… Vương
Thất đã được làm tướng quân, Vương Thất…”

Môi Vương Thất mấp máy mấy lần, cuối
cùng thở dài một hơi, hoàn toàn không một tiếng động, đầu chậm rãi
nghiêng sang một bên rồi đổ xuống, nặng trĩu trên cánh tay A Mạch, rất
nặng, rất nặng…

Người này, khi nàng mới vào quân
doanh đã từng đánh nhau với nàng một trận, sau đó cùng nàng bị phạt nhịn đói, vụng trộm chia nhau cùng ăn một chiếc bánh bao. Người này, đã cùng nàng chinh chiến trên ngàn dặm của dãy Ô Lan, rõ ràng đã đói đến lỏng
cả thắt lưng, mà vẫn cười hì hì đem con thỏ vừa mới săn được ném cho
nàng trước. Người này, ở trong quân luôn gọi thẳng nàng là A Mạch, chọc
nàng phát cáu, nhưng trên chiến trường lại vung đao bảo vệ nàng. Người
này, vừa mới điềm nhiên như không khi bị trúng của nàng một roi…

Trong lồng ngực của A Mạch trào lên
một làn hơi nóng sôi trào, xông thẳng đến hốc mắt, hình như có gì đó từ
trong mắt tràn ra, lăn xuống hai má.

Trương Sĩ Cường đứng bên cạnh không
ngừng lấy mu bàn tay lau nước mắt, khàn khàn cổ họng gọi A Mạch: “Ngũ
trưởng, Vương Thất…… Anh ta đã chết rồi……”

A Mạch hung tợn quay đầu trừng mắt
nhìn anh ta, lớn tiếng quát: “Khóc! Khóc cái gì! Không phải là đã chết
hay sao? Ai mà không phải chết?”

——————

Chú thích:

1- Ngoại tham: Bố trí người canh gác
bốn phía quanh doanh trong phạm vi 10 dặm, đề phòng cảnh giác, phòng
ngừa có biến thì phải lập tức báo tin (chú thích của tác giả);

2- Ngoại phụ: Bố trí 3 đến 5 người 1
tổ, ban đêm “cho quân đi trước hoặc ẩn nấp hai bên sườn, cứ 3 đến 5 dặm
lại bố trí một tổ ở những nơi hiểm yếu” mang theo trống trận, không chỉ
phụ trách việc quan sát tình hình địch quân, mà còn nhận biết khi có
địch “xâm phạm đại doanh”, thì có nhiệm vụ “khua trống thật lớn”, dùng
để kích động tâm lý chiến đấu. (chú thích của tác giả)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.