A Game Of Chance

Chương 8



Một trinh nữ. Sunny Miller đã là một trinh nữ. Anh cố gắng suy nghĩ, khi anh chẳng thể nghĩ gì được cả, những trường hợp có thể xảy ra ở đây là gì, nhưng dường như không có điều gì là quan trọng ngay lúc này cả. Quan trọng hơn hết thảy lúc này là làm sao để xoa dịu một người phụ nữ mà lần đầu tiên của cô ấy là ở trên một chiếc chăn được trải trên nền đất cứng, giữa thanh thiên bạch nhật, với một người đàn ông thậm chí còn chẳng thèm cởi giày ra.

Anh nằm ngửa bên cạnh cô trên cái chăn. Cô đã xoay lưng lại anh, cuộn mình lại trong khi những cơn rùng mình dễ nhận thấy làm rung cơ thể mảnh mai, trần trụi của cô. Di chuyển là cả một nỗ lực – hít thở là cả một nỗ lực – khi anh kéo cái bao cao su ra và vứt nó đi. Anh đã đạt cực khoái điên cuồng đến nỗi anh cảm thấy choáng váng. Và nếu nó ảnh hưởng tới anh mạnh đến thế, với tất cả sự từng trải của anh, thì cô đang nghĩ gì? Cảm thấy gì? Cô có biết trước được sự đau đớn không, hay bị choáng vì nó?

Anh biết là cô cũng đã tới đỉnh. Cô cũng bị khuấy động y như anh; khi anh bắt đầu lùi lại vì nhận thức bàng hoàng đó, cô đã khóa chân cô quanh anh và tự mình đẩy vào. Anh đã nhìn thấy cơn chấn động trong mắt cô khi anh vào trong cô, cảm thấy sự phản ứng trong người cô. Và anh đã quan sát khuôn mặt cô khi anh thận trọng kích thích cô, giữ mình với sự kiềm chế thô bạo cho tới khi anh cảm nhận được sự co thắt hoang dã ở chỗ ấy của cô. Khi đó không gì có thể kéo anh lại nữa, và anh đã bùng nổ trong sự giải thoát ích kỷ của bản thân.

Một phụ nữ vẫn còn trong trắng ở tuổi hai mươi chín, cô chắc phải có những lý do rất mạnh mẽ để làm thế. Sunny đã tình nguyện, nhưng không dễ dàng, dâng hiến sự trong trắng của cô cho anh. Anh cảm thấy hèn mọn, và vinh dự, và anh sợ chết khiếp. Anh đã không nhẹ nhàng với cô, cả trong quá trình cũng như lúc cực đỉnh. Mới nhìn qua thì thấy thực tế cô cũng đã lên đỉnh sẽ làm mọi chuyện ổn thoải với cô, nhưng anh biết nhiều hơn thế. Cô không có kinh nghiệm để xử lý sự thô bạo nhục dục mà cơ thể và tình cảm của cô đã phải hứng chịu. Cô cần được ôm ấp, và trấn an, cho đến khi cô thôi không run rẩy và khôi phục được trạng thái cân bằng của mình.

Anh đặt một bàn tay lên cánh tay cô và kéo cô nằm ngửa. Cô không tích cực chống đối, nhưng cô cứng người lại, không hợp tác. Cô xanh xao, đôi mắt cô long lanh không bình thường, như thể đang chống lại những giọt nước mắt. Anh nâng niu đầu cô trên cánh tay mình và nghiêng người sang với cô, dành cho cô sự chú ý và tiếp xúc mà anh biết là cô cần đến. Cô liếc nhanh về phía anh, rồi nhìn ra chỗ khác, hai má cô ửng hồng.

Anh mê mẩn vì sự e thẹn đó. Anh dịu dàng xoa bàn tay trên bụng trần của cô, vuốt ve bụng cô, trượt ngón tay lên ngực cô. Đường cong bên dưới của ngực cô mang dấu ấn của bộ râu chưa cạo của anh. Anh vuốt ve chúng bằng lưỡi mình, cẩn thận để không làm trầy da thêm nữa, và thầm nhắc mình phải cạo râu lúc tắm.

Cần phải nói điều gì đó, nhưng anh không biết nói gì. Anh đã nói theo ý mình vào mặt những tên du côn, những kẻ buôn ma túy và những quan chức chính phủ; anh có sở trường đặc biệt trong việc đưa ra những đánh giá nhanh như chớp về bất kì một con người hay tình huống cụ thể nào, rồi nói chính xác cái điều cần nói để đạt được phản ứng anh trông đợi. Nhưng từ giây phút anh nhìn thấy Sunny, ham muốn đã len lỏi vào sự thành thạo thông thường của anh. Không có bất kì công việc tiền trạm nào có thể trang bị cho anh chống lại tác động của đôi mắt long lanh và nụ cười rực rỡ của cô, hay nói với anh rằng anh sẽ bị vô hiệu hóa chỉ bằng khiếu hài hước. “Sunny” là một cái tên quá thích hợp cho cô.

Chỉ là bây giờ tia nắng của anh rất im lặng, gần như là khổ sở, như thể cô hối tiếc vì sự thân mật của họ. Và anh không thể chịu đựng được điều đó. Anh không đếm nổi số phụ nữ trong suốt những năm qua cố gắng bám lấy anh sau khi quan hệ tình dục và anh đã dãn ra, cả về mặt tinh thần lẫn thể xác, nhưng anh không thể chịu được việc người phụ nữ duy nhất này lại không cố gắng ôm lấy anh. Vì một vài lý do nào đó, hoặc đơn giản là điều này quá nhiều hoặc còn quá sớm hay vì những lý do sâu sắc hơn, cô đang cố gắng giữ khoảng cách của cô với anh. Cô không cuộn tròn trong vòng tay anh, thở dài thỏa mãn; mà cô đang rút lui lại sau một bức tường vô hình, bức tường đã ở đó ngay từ lúc đầu.

Mọi thứ trong anh phản đối cái ý nghĩ ấy. Một cơn giận hoang sơ, mang tính sở hữu quét qua anh. Cô là của anh, và anh sẽ không để cô đi. Cơ bắp của anh cứng lại trong một cơn sóng ham muốn khác, và anh trèo lên người cô, trượt vào trong sự bao bọc chặt chẽ, sưng phồng của cô. Cô hít mạnh vào, cơn choáng váng do sự xâm nhập của anh kéo cô ra khỏi tình trạng phiền muộn. Cô đưa tay vào giữa họ và bấm móng tay vào ngực anh, nhưng cô không cố gắng đẩy anh ra. Đôi chân cô giơ lên gần như tự động, vòng quanh hông anh. Anh nắm lấy đùi cô và điều chỉnh chúng ở trên cao, vòng quanh eo anh. “Hãy làm quen với nó,” anh nói, gay gắt hơn ý định của anh. “Với anh. Với việc này. Với chúng ta. Bởi vì anh sẽ không để em tránh xa khỏi anh.”

Đôi môi cô run run, nhưng bây giờ anh đã có được sự chú ý hoàn toàn của cô. “Thậm chí là vì lợi ích của chính anh sao?” cô thì thầm, đau khổ làm giảm đi màu xanh trong mắt cô khiến chúng thành màu xám trống rỗng.

Anh bất động trong một phần giây, tự hỏi có phải cô đang nói đến cha cô không. “Đặc biệt là vì chuyện đó,” anh trả lời, và đặt mình vào nhiệm vụ ngọt ngào là khuấy động cô. Lần này hoàn toàn là để cho cô; anh tán tỉnh cô bằng một kĩ năng vượt trên cả kinh nghiệm tình dục thông thường. Sự huấn luyện đặc biệt trong nghệ thuật chiến đấu đã dạy anh làm sao để đánh què một người chỉ với một cú chạm, giết người chỉ với một cú đấm, nhưng nó cũng dạy anh tất cả những điểm nhạy cảm tinh tế trên cơ thể người để mang tới sự sung sướng. Khoeo chân và đùi non của cô, khớp đầu gối, đường cong bên dưới mông, tất cả đều nhận được sự chú ý thích đáng. Dần dần cô trở nên sống động bên dưới anh, sự ẩm ướt bên trong cô tăng lên nới lỏng đường vào cho anh. Cô bắt đầu di chuyển cùng lúc với những cú đâm thong thả của anh, rướn người lên để gặp anh. Anh vuốt ve những dây thần kinh ở hõm thắt lưng của cô và được tưởng thưởng bằng một sự cong rướn đưa anh vào trong cô sâu hơn.

Cô thở dài, môi cô mở ra, đôi mắt nhắm lại. Hai má cô nóng rực; môi cô mọng đỏ. Anh nhìn thấy tất cả những dấu hiệu của sự kích thích ấy ở cô và thì thầm những lời khuyến khích. Đầu cô quay sang một phía, và hai núm vú cứng lại của cô cọ vào ngực anh. Hết sức nhẹ nhàng, anh cắn đường cong êm ái giữa cổ và vai cô.

Cô kêu lên và bắt đầu lên đỉnh, cực khoái của cô khiến anh kinh ngạc. Của chính anh cũng vậy. Anh đã không định lên đỉnh, nhưng sự co thắt tuyệt vời ở bên trong và sự giải thoát của cơ thể cô đã mang niềm sung sướng ào qua anh, làm nổ tung sự kiềm chế.

Anh đã cố gắng dừng lại, cố gắng rút lui; cơ thể anh đơn giản là không tuân lệnh. Thay vào đó, anh đâm vào sâu hơn và rùng mình man dại khi hạt giống của anh phun từ trong anh vào độ sâu nóng bỏng, ẩm ướt của cô. Anh nghe thấy tiếng kêu trầm đục của chính mình; rồi cả thời gian và ý nghĩ đều dừng lại, và tất cả những gì còn lại của anh đổ ập xuống người cô trên tấm thân nặng nề.

Bóng tối trườn qua hẻm núi khi anh bao bọc cô trong cái chăn và mang cô trở lại chỗ trú trong tảng đá chìa. Tảng đá đã ngăn chặn mặt trời suốt cả ngày, nhưng nó cũng hấp thụ sức nóng của mặt trời nên vào ban đêm, khi nhiệt độ tụt xuống, cái khe nhỏ bé của họ khá là ấm áp so với bên ngoài. Sunny ngáp ngủ, mơ màng vì thỏa mãn, và tựa đầu trên vai anh. “Em có thể đi,” cô nói lơ mơ, mặc dù cô chẳng thực hiện nỗ lực nào để trượt chân xuống mặt đất.

“Này, anh đang ra dáng đại trượng phu ở đây đấy,” anh phản đối. “Đừng có mà làm hỏng nó.”

Cô ngửa đầu ra và nhìn vào anh. “Anh không phải đang diễn đấy chứ?”

“Không,” anh thừa nhận, và nhận được một tiếng cười khúc khích của cô.

Thời gian rời bỏ anh khi họ trôi vào trạng thái mơ ngủ sau khi thỏa mãn niềm đam mê. Mặt trời đã ở phía chân trời rất xa đến nỗi chỉ có phần đỉnh của hẻm núi là được chiếu sáng, màu đỏ và vàng và tím của núi đá bốc lửa trong ánh hoàng hôn, trong khi bầu trời chỉ còn lại một màu tím sẫm.

“Anh sẽ đi kiểm tra mấy cái bẫy trong khi vẫn còn vài phút ánh sáng,” anh nói khi đặt cô trên mặt đất. “Ngồi yên nhé. Anh sẽ không đi lâu.”

Sunny ngồi yên trong khoảng hai giây sau khi anh biến mất khỏi tầm nhìn, rồi lồm cồm bò dậy. Cô nhanh chóng rửa ráy và mặc đồ, cần sự bảo vệ của quần áo. Cô có cảm giác khó chịu là mọi chuyện sẽ không còn giống như trước khi Chance mang cô ra ngoài trời nữa. Cô đã sẵn sàng cho việc làm tình, nhưng không phải cho cú đột kích choáng ngợp vào tất cả các giác quan của cô. Cô đã hi vọng có niềm vui, và thay vào đó cô tìm được một thứ mạnh mẽ hơn nhiều đến mức cô không thể kiểm soát nổi.

Và quan trọng hơn cả, Chance đã hé lộ sự hung bạo của bản thân anh.

Cô đã vài lần thoáng nhìn thấy nó trước đây, trong những lúc mà cá tính của anh đánh bật sự kiềm chế của anh. Đáng lẽ cô phải nhận ra rồi mới phải; người ta không đặt một cánh cửa sắt ngoài một căn phòng trống không. Sự kiềm chế của anh đã cho cô cảm giác hiếm hoi, hào nhoáng của sự an toàn, và cô đã bị làm cho mụ mị đến nỗi cô lờ đi sức mạnh mà cánh cửa ấy đang che dấu, hay lờ đi việc gì sẽ xảy ra nếu nó có bao giờ bị đánh vỡ. Chiều nay, cô đã tìm ra.

Anh đã nói anh từng ở trong đội Biệt kích. Điều đó đáng lẽ phải nói với cô mọi thứ cô cần phải biết về con người anh. Cô chỉ có thể nghĩ rằng cô đã để cho tình huống căng thẳng, và nỗi lo lắng của cô cho Margreta làm cô không nhìn thấy bản chất thật sự của anh.

Một cơn rùng mình tràn xuống tận sống lưng cô, một phản ứng hoàn toàn vì khoái cảm khi cô nhớ lại một giờ – hay những giờ – dữ dội vừa qua trên cái chăn. Cô đã trở nên bất lực, hoàn toàn bị bịt mắt vì phản ứng mạnh mẽ của cô. Cô đã biết ngay từ lúc đầu rằng cô phản ứng với anh hơn bất kì người đàn ông nào cô từng biết trước đây, nhưng cô vẫn không được chuẩn bị cho sự chấn động hoàn toàn của mọi giác quan của cô. Anh không phải là người duy nhất quen kiềm chế; cuộc sống của chính cô cũng phụ thuộc và sự kiềm chế của cô trong bất kì tình huống nào, và với Chance, cô phát hiện ra rằng cô không thể kiềm chế được cả anh lẫn bản thân cô.

Cô chưa từng sợ hãi hơn thế này trong suốt cuộc đời.

Cách cô cảm nhận về anh trước đây không là gì so với bây giờ. Nó không chỉ là tình dục, một quan hệ kích động và mạnh mẽ hơn rất nhiều so với cô từng tưởng tượng. Không, nó là về cái phần tính cách của anh đã hé lộ, phần mà anh đã cố dấu, chính nó đã kêu gọi cô mạnh mẽ đến nỗi chỉ có cái chết của chính cô mới có thể kết thúc được tình yêu cô dành cho anh. Chance là một trong những người đàn ông hiếm hoi, một chiến binh. Tất cả những mảnh nhỏ của anh mà cô cảm nhận được giờ đây đã tập hợp lại, tạo thành chân dung của một người đàn ông sẽ luôn luôn chứa chấp sự hoang dã và thô bạo bên trong con người anh, một người đàn ông sẵn sàng đặt bản thân vào hiểm nguy, bước vào lằn ranh tử thần, để bảo vệ những điều anh yêu thương. Anh là một sự tương phản hoàn toàn với cha của cô, người mà trọn cuộc đời được dâng hiến hoàn toàn cho sự hủy diệt.

Sunny đã không được phép lựa chọn cho rất nhiều sự hi sinh trong cuộc đời cô. Mẹ của họ đã cho cô và Margreta làm con nuôi trong nỗ lực cứu họ, nhưng đã không thể hoàn toàn tách bà khỏi cuộc sống của hai cô con gái. Thay vào đó, bà đã dạy họ tất cả những kĩ năng học được một cách khó nhọc, dạy họ làm cách nào để trốn tránh, để biến mất – và, nếu cần thiết, làm thế nào để chiến đấu. Vì hoàn cảnh, Pamela Vickery Hauer đã trở thành một chuyên gia trong cuộc chiến tranh du kích của chính bà. Bất kể khi nào bà cho là an toàn bà sẽ ghé thăm, và gia đình Miller tốt bụng sẽ đi ra ngoài để cho bà thời gian với hai cô gái.

Khi Sunny mười sáu tuổi, vận may của Pamela cuối cùng cũng hết. Mạng lưới của cha cô rất rộng, và ông ta có dồi dào nguồn lực trong tay hơn rất nhiều so với người vợ chạy trốn của ông ta. Đương nhiên, chỉ là vấn đề thời gian trước khi ông ta tìm thấy bà. Và khi bà cuối cùng cũng bị dồn đến đường cùng, Pamela thà tự sát còn hơn là mạo hiểm để ông ta có thể ép bà khai ra vị trí của họ, hoặc bằng cách tra tấn hoặc ma túy.

Đó là di sản của Sunny, một cuộc đời sống trong bóng tối, và một bà mẹ can đảm đã tự sát nhằm bảo vệ các con mình. Không ai hỏi cô liệu đó có phải là một cuộc sống cô mong muốn hay không; đó là cuộc sống mà cô có, vì thế cô làm những việc tốt nhất cô có thể làm.

Sống xa Margreta cũng không phải là lựa chọn của cô; đó là quyết định của chị cô. Margreta lớn tuổi hơn; chị phải chiến đấu với những con quỷ riêng, phải đấu tranh trong cuộc chiến của chính chị, và chị chưa bao giờ hấp thu được những kĩ năng sống còn mà mẹ họ đã dạy như cách Sunny đã làm. Vậy là Sunny đã mất chị gái, và khi nhà Miller qua đời, đầu tiên là Hal rồi đến Eleanor, cô đã hoàn toàn trơ trọi. Những cuộc gọi của Margreta đến điện thoại di động của cô là mối quan hệ duy nhất cô có, và cô biết rằng Margreta định giữ nguyên tình trạng ấy.

Cô cũng không nghĩ cô có đủ sức mạnh để rời bỏ Chance. Đó là lý do tại sao cô sợ đến mức hoảng loạn, bởi vì sự tồn tại của chính cô là mối nguy cho cuộc sống của anh. Niềm an ủi duy nhất của cô là bởi vì anh là chính anh, anh rất cứng rắn và giỏi giang, thừa khả năng chăm sóc bản thân mình.

Cô hít một hơi dài, cố không dự đoán rắc rối. Nếu và khi họ ra khỏi hẻm núi này, cô sẽ quyết định phải làm gì.

Vì cô quá bồn chồn để ngồi yên, cô kiểm tra đống quần áo cô đã giặt và thấy chúng gần như đã khô. Cô thu chúng từ những tảng đá khác nhau nơi họ đã trải chúng ra để phơi, và mặc dù công việc nội trợ đó chỉ tốn vài phút, tới khi cô trở lại tảng đá chìa thì chỉ còn vừa vặn đủ ánh sáng để nhìn đường.

Chance đã không mang đèn pin theo cùng, cô nhớ lại. Đó là một đêm không trăng; nếu anh không trở về trong vài phút nữa, anh sẽ không thể nào nhìn được đường. Ngọn lửa được giữ cháy âm ỉ suốt ngày, để tạo ra nhiều khói nhất có thể và dự trữ lượng củi quí giá của họ, nhưng bây giờ cô nhanh chóng thêm nhiều củi vào để thổi bừng lửa lên, vừa cho cô lại vừa để anh có điểm mốc là đống lửa. Ngọn lửa lập lòe xuyên qua bóng tối trong hốc đá, tạo ra những cái bóng nhảy múa trên bức tường đá. Cô lục lọi trong đống đồ đạc của họ cho đến khi tìm thấy cái đèn pin, để cầm sẵn trong tay phòng khi cô phải đi tìm anh.

Bóng tối hoàn toàn đột ngột phủ xuống, như thể Mẹ tự nhiên đã đánh rơi cái váy lót của bà trên mặt đất. Sunny ra phía cửa hốc đá. “Chance!” cô gọi, rồi dừng lại nghe ngóng.

Ban đêm không yên tĩnh. Có những tiếng sột soạt, những âm thanh nho nhỏ của sinh vật ăn đêm khi chúng bò ra ngoài thực hiện công cuộc đi săn của chúng. Một làn gió nhẹ lùa qua đám cây bụi, nghe như những khúc xương khô va lập cập vào nhau. Cô lắng nghe thật kĩ, nhưng không thấy tiếng gọi trả lời nào.

“Chance!” Cô kêu một lần nữa, lần này to hơn. Chẳng có gì. “Chết tiệt,” cô lẩm bẩm, và chiếu ánh sáng đèn pin về phía xa của hẻm núi nơi dòng nước sinh tồn của họ chảy rỉ rách xuống từ kẽ đá.

Cô bước đi thận trọng, kiểm tra nơi cô đặt bàn chân. Cô khó mà chịu được cuộc chạm trán thứ hai với một con rắn trong cùng một ngày. Khi bước đi cô đều đặn gọi tên anh, mỗi lúc mỗi cáu tiết hơn. Sao anh lại không trả lời cô? Chắc chắn giờ anh có thể nghe thấy cô rồi; âm thanh vang xa trong không khí mỏng, khô ráo mà.

Một cánh tay cứng như thép tóm lấy eo cô và quay ngoắt cô lại với một cơ thể cũng cứng rắn như thế. Cô kêu lên hốt hoảng, âm thanh bị cắt ngang bởi một cái miệng ấm áp và mạnh mẽ. Đầu cô bị ngửa ra vì áp lực, và cô phải tóm lấy vai anh để giữ thăng bằng. Anh rất từ tốn, trêu chọc cô với lưỡi anh, hôn cô cho đến khi sự căng thẳng rời bỏ cơ thể cô và cô cử động uyển chuyển áp vào cơ thể anh.

Khi anh ngẩng đầu lên hơi thở của anh đã hơi bị dồn dập. Sunny cảm thấy buộc phải phàn nàn về hành xử của anh với cô. “Anh làm em sợ,” cô tố cáo, mặc dù giọng cô nghe quyến rũ hơn là hờn dỗi.

“Em nhận được cái em đáng bị. Anh đã bảo em ngồi yên mà.” Anh hôn cô lần nữa, như là anh không ngăn nổi mình.

“Đây có phải là một phần của sự trừng phạt không?” cô lẩm bẩm khi anh ngước lên để lấy không khí.

“Ừm,” anh nói, và cô cảm thấy anh cười trên thái dương cô.

“Vậy hãy trừng phạt thêm nữa đi.”

Anh thực thi, và cô cảm thấy cơn nóng sốt kì diệu lại bắt đầu bùng lên lần nữa sâu bên trong cô. Khắp người cô đau nhức vì cuộc làm tình với anh trước đó; đáng lẽ cô không thể cảm thấy thậm chí chỉ một chút xíu ham muốn sớm như thế này, vậy mà cô vẫn thấy. Cô muốn cảm nhận tất cả sức mạnh của cơ thể sung mãn tuyệt vời nơi anh, đón anh vào trong cô và giữ anh thật chặt, cảm thấy anh run lên khi sự sung sướng chôn vùi anh y như nó đã chôn vùi cô.

Cuối cùng anh cũng kéo miệng mình ra khỏi miệng cô, nhưng cô có thể cảm nhận được trái tim anh đập vào người cô, cảm nhận được cái căng cứng trong quần jean của anh. “Xin em rủ lòng thương,” anh rì rầm nói. “Anh sẽ không có cơ hội được chết vì đói. Anh sẽ chết vì kiệt sức mất.”

Cái đói nhắc cô nhớ tới mấy cái bẫy, bởi vì cô cũng đang rất đói. “Anh có bắt được một con thỏ không?” cô hỏi, giọng cô tràn trề hi vọng.

“Không có thỏ, chỉ có một con chim gầy trơ xương.” Anh giơ cánh tay còn lại lên, và cô nhìn thấy anh đang cầm một con chim đã được làm sạch lông, trông hơi nhỏ so với một con gà bình thường.

“Nó không phải là Roadrunner (gà lôi – một nhân vật hoạt hình nổi tiếng) đúng không?”

“Em có chuyện gì với mấy con vật tưởng tượng thế? Không, nó không phải là Roadrunner. Hãy cố tỏ ra biết ơn thêm chút nữa đi.”

“Thế nó là cái gì?”

“Chim,” anh nói ngắn gọn. “Sau khi anh xiên nó và quay trên ngọn lửa một lúc, nó sẽ là chim quay. Đó mới là chuyện quan trọng.”

Dạ dày cô rộn lên. “Ừ, được rồi. Chừng nào nó không phải là Roadrunner. Nó là nhân vật hoạt hình ưa thích của em đấy. Sau Bullwinkle.”

Anh bắt đầu cười. “Em xem những bộ phim hoạt hình cũ rích đó khi nào thế? Anh không nghĩ bây giờ chúng còn được chiếu ở bất kì đâu?”

“Ở trong mấy cái đĩa,” cô nói. “Em thuê chúng từ cửa hàng băng đĩa gần nhà.”

Anh nắm lấy tay cô, và họ bắt đầu đi trở lại chỗ cắm trại, tán gẫu và cười với nhau về những bộ phim hoạt hình yêu thích của họ. Cả hai đều đồng ý rằng những sản phẩm hoạt hình bóng bẩy ngày nay không thể sánh được với những bộ phim hoạt hình ngày xưa về tính hài hước nguyên bản, bất kể những bộ phim hiện đại có thật đến mức nào đi nữa. Sunny chiếu ánh sáng đèn pin ngang qua con đường họ đi, canh chừng bọn rắn rết.

“Nhân thể, tại sao em lại gọi anh thế?” Chance đột ngột hỏi.

“Trời tối rồi, trong trường hợp anh chưa để ý thấy. Anh không mang theo đèn pin.”

Anh phát ra một âm thanh khẽ, hoài nghi. “Em đang tới để giải cứu anh?”

Cô cảm thấy hơi xấu hổ. Đương nhiên một cựu lính biệt kích có thể tìm được đường trở về trại của anh ta trong bóng tối. “Em đã không nghĩ,” cô thú nhận.

“Em nghĩ ngợi quá nhiều,” anh chỉnh lại, và ôm cô vào bên người anh.

Họ đi tới cái trại nhỏ xíu. Ngọn lửa cô nhóm vẫn còn đang liếm những lưỡi lửa quanh phần còn lại của mấy cây củi. Chance đặt con chim xuống một tảng đá, nhanh chóng tạo một cái xiên đơn sơ từ đống củi và vót nhọn một đầu của một thanh củi khác bằng con dao bỏ túi của anh. Rất nhanh con chim bắt đầu nhỏ những giọt mỡ cháy xèo xèo xuống đống lửa, làm chúng càng bốc cao hơn. Mùi thơm ngon lành của món thịt đang chín làm miệng cô chảy nước miếng.

Cô kéo một tảng đã nhẵn lại gần đống lửa hơn và ngồi xuống, nhìn anh quay con chim. Cô đủ gần để cảm nhận được hơi nóng trên cánh tay; vào lúc mà trời đã lạnh như thế này, thật khó để nhớ lại rằng chỉ vài giờ ngắn ngủi trước đó nóng cháy da cháy thịt. Trước đây cô chỉ được đi cắm trại một lần, nhưng tình huống lúc đó không hề giống lúc này. Vì một lý do là cô đã phải ở một mình.

Ánh sáng ngọn lửa màu hổ phách chiếu sáng những góc cạnh của khuôn mặt anh. Cô thấy là anh đã rửa ráy trong khi anh đi; tóc anh vẫn còn hơi ẩm. Anh cũng đã cạo râu. Cô mỉm cười với mình.

Anh nhìn lên và thấy cô đang quan sát anh, và cả một biển thấu hiểu, nhận biết nhục cảm phát ra giữa họ. “Em có ổn không?” anh dịu dàng hỏi.

“Em ổn.” Cô không hề biết khuôn mặt cô tỏa sáng như thế nào khi cô vòng cánh tay ôm hai chân và tựa cằm lên đầu gối.

“Em có bị chảy máu không?”

“Bây giờ thì không. Và cũng chỉ có một chút, vào lúc đầu thôi,” cô vội vã nói thêm khi ánh mắt anh nheo lại lo lắng.

Anh quay lại nhìn con chim, quan sát khi cẩn thận xoay nó. “Anh ước gì anh đã biết.”

Bây giờ cô lại ước gì anh đã không biết. Những lý do của việc cho đến bây giờ cô mới mất trinh tiết không phải là việc mà cô muốn phân tích. “Tại sao?” cô hỏi, thêm một chút lưu ý vào giọng nói của cô. “Anh sẽ tỏ ra cao thượng và dừng lại à?”

“Trời đất, không” anh nói. “Anh sẽ làm chuyện đó hơi khác một chút, đó là tất cả.”

Chà, chuyện có vẻ thú vị rồi. “Cái gì sẽ khác đi?”

“Mức độ. Thời gian.”

“Anh đã làm đủ lâu,” cô bảo đảm với anh, mỉm cười.

“Cả hai lần.”

“Anh đã có thể làm nó tốt hơn cho em.”

“Còn cho anh thì sao?”

Đôi mắt đen của anh lướt nhìn lên, và anh cho cô một nụ cười phiền muộn. “Em yêu, nếu nó còn tốt hơn nữa cho anh, thì tim anh nhảy ra ngoài mất.”

“Em cũng thế.”

Anh xoay con chim một lần nữa. “Anh đã không dùng bao cao su ở lần thứ hai.”

“Em biết.” Bằng chứng của việc đó không thể nào bỏ qua được.

Ánh mắt họ gặp nhau và lại khóa vào nhau, và một lần nữa họ lại được kết nối bởi sự giao tiếp trong im lặng. Anh có thể đã làm cô có thai. Anh biết, và cô cũng biết.

“Thời gian thế nào?”

Cô đung đưa tay từ trước ra sau. “Ở ranh giới.” Cô tính toán là vận may ở bên họ, nhưng đó không phải là một sự mạo hiểm mà cô sẵn sàng chấp nhận lần nữa.

“Nếu chúng ta không bị chết tắc ở đây-” anh bắt đầu nói, rồi nhún vai.

“Thì sao?”

“Thì anh cũng không phiền.”

Ham muốn trào qua cô, và cô gần như muốn nhảy bổ vào anh ngay lúc đó. Cô nắm chặt lấy mình, theo nghĩa đen, và đấu tranh để ngồi yên. Hooc-môn đúng là những con quỷ xỏ lá, cô nghĩ, sẵn sàng hủy hoại lý lẽ thông thường của cô chỉ vì anh đã nói đến việc muốn làm cô có thai.

“Em cũng không,” cô thừa nhận, và muốn nhìn xem liệu anh có cùng phản ứng như cô không. Màu sắc bừng lên trên hai gò má như tạc của anh, và cơ ở quai hàm anh co lại. Bàn tay anh nắm chặt trên cái xiên đến khi những khớp ngón tay trắng bệch. Chà, nó tác động đến cả hai, cô nghĩ, thích thú với cuộc chiến của anh để ở nguyên vị nơi anh đang ngồi.

Khi anh cho là con chim đã chín, anh kéo một cái xiên ra và đá một hòn đá khác qua bên cạnh chỗ cô, rồi ngồi xuống đó. Với con dao bỏ túi anh cắt một tảng thịt và giơ ra cho cô. “Cẩn thận, đừng làm mình bị bỏng,” anh cảnh báo khi cô háo hức với tay ra lấy miếng thịt.

Cô tung hứng miếng thịt tới lui trong tay, thổi phù phù để cho nó nguội. Khi có thể cầm được rồi, cô cắn miếng đầu tiên thăm dò. Vị giác của cô nổ tung với hương vị của gỗ và khói và thịt chim quay. “Ôi, ngon quá,” cô rên rỉ, nhai thật từ từ để thưởng từng chút vị ngon.

Chance cắt một miếng cho anh và cắn miếng đầu tiên, trông mãn nguyện y như cô với bữa ăn của họ. Họ nhai trong im lặng một lát. Anh cẩn thận chia đều chỗ thịt, cho đến khi cô buộc phải ngừng ăn từ rất lâu trước khi cô thực sự thỏa mãn. Anh to lớn hơn cô rất nhiều nên nếu họ ăn cùng lượng thức ăn như nhau, anh sẽ bị đói.

Tất nhiên anh biết việc cô đang làm. “Em lại chăm sóc anh lần nữa,” anh nhận xét. Em đang hủy hoại hình ảnh của anh đấy, em biết không? Anh mới là người phải chăm sóc em.”

“Anh to con hơn em nhiều. Anh cần ăn nhiều hơn.”

“Hãy để anh lo chuyện thức ăn, cưng à. Chúng ta sẽ không chết đói. Còn nhiều thú để bắt, và ngày mai anh sẽ tìm vài cái cây ăn được để thêm vào khẩu phần của chúng ta.”

“Chim chóc và cây bụi,” cô nói vui vẻ. “Thứ mà tất cả những con người thức thời ăn uống thời nay.”

Câu châm biếm của cô làm anh cười. Anh thuyết phục cô ăn thêm một ít thịt nữa, rồi họ ăn nốt một trong những thanh dinh dưỡng còn lại. Cái đói đã nguôi ngoai, họ bắt đầu chuẩn bị để đi ngủ.

Anh làm bờ cho đống lửa trong khi cô chuẩn bị lều. Họ đánh răng và làm vệ sinh cá nhân lần cuối cùng, giống hệt như các cặp vợ chồng già, cô hóm hỉnh nghĩ. “Nhà” của họ chẳng có gì nhiều, thực sự không hơn gì một hốc đá trong núi, nhưng những hoạt động chuẩn bị đi ngủ của họ làm cô cảm thấy rất có không khí gia đình – cho đến khi anh nói, “Em có muốn mặc áo sơ mi của anh đêm nay không? Nó sẽ giống một cái áo ngủ hơn là cái áo em đang mặc.”

Không có đến một ly thuần hóa nào trong cái cách anh đang nhìn cô. Nhịp tim của cô bắt đầu tăng tốc, và bây giờ cơn nóng quen thuộc lại trào qua cô. Đó là tất cả những gì anh phải làm, cô nghĩ; chỉ một cái nhìn và cô đã bị khuấy động. Anh đã đào tạo cơ thể cô rất giỏi trong suốt khoảng thời gian ngắn ngủi mà cô nằm dài bên dưới anh trên cái chăn. Bây giờ khi cô đã biết chính xác sẽ cảm thấy như thế nào khi mang cái cương cứng của anh ở trong cô, cô thèm thuồng cái cảm giác ấy. Cô muốn có cái đỉnh cao khoái lạc chấn động ấy, cho dù nó làm cô sợ hãi vì tính dữ dội của nó. Cô đã không nhận ra là cô sẽ cảm thấy như thể mình đang bay, như thể tâm hồn cô tách ra khỏi thể xác. Trong khoảng khắc vỡ lẽ tê liệt ấy, cô biết rằng không một người đàn ông nào khác trên đời này có thể làm điều đó cho cô, với cô. Anh là Người duy nhất cho cô, với chữ N hoa, viết to, được gạch dưới và in nghiêng. Người duy nhất. Cô sẽ không bao giờ lại được hoàn hảo một lần nữa nếu không có anh.

Chắc hẳn trông cô rất khổ sở, bởi vì đột nhiên anh đã đến bên cạnh cô, đỡ lấy cô với một cánh tay vòng qua eo khi anh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết dẫn cô vào trong lều. Anh có thể chu đáo, cô nhận ra, nhưng anh không có ý định chấp nhận bị từ chối.

Cô hắng giọng, tìm kiếm trạng thái cân bằng của mình. “Anh sẽ cần cái áo sơ mi để giữ ấm -”

“Em đang đùa, phải không?” anh cười với cô, khóe mắt anh nhăn lại. “Hay em tưởng tối nay thế là xong?”

Cô không thể không cười lại. “Cái đó chưa bao giờ ở trong đầu em. Em chỉ nghĩ là anh sẽ cần nó sau đó.”

“Anh không nghĩ vậy,” anh nói, hai bàn tay anh bận rộn cởi quần jean cho cô.

Cả hai đều trần truồng và vào trong lều trong thời gian kỉ lục. Anh tắt ngọn đèn pin để tiết kiệm pin, và bóng tối hoàn toàn bao quanh họ, cũng giống y như đêm hôm trước. Cô phát hiện ra là làm tình khi phải dựa hoàn toàn vào cảm giác bằng cách nào đó làm nổi trội những giác quan khác. Cô cảm nhận được những vết chai sạn trên bàn tay anh khi anh vuốt ve cô, mùi đàn ông say nồng trên da anh, những cơ bắp mạnh mẽ co lại dưới bàn tay khám phá của chính cô. Hương vị của anh tràn ngập trong cô; những nụ hôn của anh như một bữa đại tiệc. Cô say sưa trong đôi môi kiên quyết mượt mà của anh, viền răng sắc nhọn của anh; cô chà xát hai đầu tí của anh và cảm thấy chúng rúm lại dưới những ngón tay cô. Cô yêu cái tiếng rên khàn khàn anh phát ra khi cô đỡ lấy hai cái bao mềm, nằng nặng ở giữa chân anh, và cách mà chúng thắt lại thậm chí cả khi cô đang giữ chúng.

Cô bị sốc khi khép bàn tay trên vật cương cứng của anh. Làm thế quái nào mà cô có thể mang anh ở trong cô được? Cái gậy dài, dày đó kết thúc bằng một đầu tròn trơn nhẵn, đỉnh của nó ươn ướt vì dịch. Bị mê mẩn, cô cúi xuống cho đến khi có thể đặt nó trong miệng cô và liếm nó.

Anh chửi thề lớn tiếng và vật cô nằm ngửa ra, đảo ngược vị trí của họ. Diện tích chật hẹp trong cái lều bé tí hạn chế cử động của họ, nhưng anh đã xoay người cô thành công với sức mạnh uyển chuyển mọi khi.

Cô cười lớn, vô cùng ngạc nhiên trước điều kì diệu xảy ra giữa họ, và vòng cánh tay ôm lấy cổ anh khi anh hạ xuống trên người cô. “Anh không thích thế à?”

“Anh gần ra rồi,” anh gầm gừ. “Em nghĩ gì thế?”

“Em nghĩ em sẽ buộc anh phải làm tình với em lúc này. Em có thể phải chế ngự anh và trói anh lại, nhưng em nghĩ em làm được.”

“Anh rất tin tưởng chuyện đó. Hãy cho anh biết khi nào thì em định chế ngự anh, để anh có thể cởi quần áo trước.”

Lúc buổi trưa, bị bắt giữ trong dòng xoáy ân ái của anh, cô đã không thể tin được bây giờ cô sẽ thoải mái với anh đến như thế, hay họ có thể thỏa mãn trong những lời trêu ghẹo gợi tình này. Cô không thể tin được đùi cô tự động tách ra một cách tự nhiên đến thế để ôm ấp hông anh, hay cảm giác thoải mái lúc ấy, như thể tạo hóa đã kiến tạo nên họ để vừa khít với nhau đúng như thế. Thực ra là tạo hóa đã làm như vậy, chỉ là cô không nhận ra cho đến tận bây giờ mà thôi.

Anh cho cô nếm thử mùi vị hành động của chính cô, khi hôn từ trên xuống dưới cơ thể cô cho đến khi tóc anh cọ vào phía trong đùi cô và cô khám phá ra một sự tra tấn ngọt ngào đến nỗi cô như vỡ vụn ra. Khi cô có thể hít thở lại, khi những đốm sáng đầy màu sắc ngừng lóe lên trong đôi mắt nhắm nghiền của cô, anh hôn bụng cô và đặt đầu mình lên cái gối mềm mại êm ái ấy. “Lạy Chúa, em thật dễ dàng,” anh thì thầm.

Cô cố gắng phát ra một âm thanh nghèn nghẹt gần như một tiếng cười. “Em đoán thế. Dẫu sao cũng chỉ cho anh thôi.”

“Chỉ mình anh.” m điệu trầm đục của sự sở hữu đầy nam tính và vinh quang ẩn dưới những từ ngữ. “Chỉ mình anh,” cô thì thầm tán đồng. Anh đeo một cái bao cao su vào và trượt vào chỗ giữa hai đùi cô. Cô kìm nén một tiếng kêu; cô đau và sưng phồng, và anh thì rất to. Anh khẽ di chuyển tới lui cho đến khi cô chấp nhận anh dễ dàng hơn và sự khó chịu mờ đi, nhưng dần dần những cú đâm của anh nhanh hơn, mạnh hơn. Thậm chí cả khi đó cô cũng cảm nhận được anh đang kìm nén bản thân để khỏi làm đau cô. Khi anh lên đỉnh, anh lùi lại để chỉ một nửa chiều dài của anh ở trong cô, và giữ mình ở đó trong khi những cơn rúng động xé toạc thân thể to lớn của anh.

Sau đó, anh trùm chiếc áo thun của anh qua đầu cô, ngay lập tức hương thơm của anh bao bọc lấy cô. Chiếc áo rộng thùng thình dài gần đến đầu gối cô – hay có lẽ nó sẽ như thế nếu anh đã không xắn nó lại nơi eo của cô. Anh ôm ấp cô trong vòng tay anh, một bàn tay to lớn đặt trên mông trần của cô để giữ cô thật sát vào anh. Anh dùng cái áo len đã cuộn lại của cô làm gối, và cô dùng anh làm gối. Ôi, điều này thật quá tuyệt vời.

“Sunny có phải là tên thật của em không, hay là tên tắt?” anh hỏi trong lúc ngái ngủ, đôi môi anh chà xát vào tóc cô.

Ngay cả trong lúc thư giãn như thế này, thỏa mãn như thế này, một sự cảnh giác nhức nhối vẫn làm cô do dự. Cô chưa bao giờ nói cho bất kì ai biết tên thật của cô. Mất một lúc cô mới nhớ ra là chẳng có gì khác biệt ở đây và vào lúc này nữa. “Đó là một tên tắt,” cô lẩm bẩm. “Tên thật của em là Sonia, nhưng em chưa bao giờ dùng nó. Sonia Ophelia Gabrielle.”

“Ôi trời.” Anh hôn cô. “Sunny rất hợp với em. Vậy là em bị gánh những bốn cái tên hử?”

“Ừm. Mặc dù vậy em chưa bao giờ dùng tên đệm cả. Anh thì sao? Tên đệm của anh là gì?”

“Anh không có tên đệm nào cả. Chỉ là Chance thôi.”

“Thật sao? Anh không phải đang nói dối em vì nó là một cái tên gì đó kinh khủng, như kiểu Eustace (Eustace là một cái tên hiếm đối với đàn ông, nhưng lại là một cái họ khá thông dụng của phụ nữ và đàn ông) đó chứ?”

“Anh nói thật đấy.”

Cô chỉnh tư thế nằm dựa vào anh thoải mái hơn. “Em cho là như thế sẽ cân bằng. Em có bốn tên, anh có hai – cùng với nhau, mỗi người chúng ta có trung bình là ba tên.”

“Đúng vậy đấy.”

Cô có thể nghe thấy nụ cười trong giọng nói của anh bây giờ. Cô thưởng cho anh một cái véo nho nhỏ, lén lút khiến cho anh nhảy dựng lên. Công cuộc trả đũa của anh kết thúc, một lúc lâu sau đó, và phải dùng tới một cái bao cao su khác.

Sunny chìm vào giấc ngủ với ý thức rằng giờ đây cô đang rất hạnh phúc, với Chance, hơn bất cứ lúc nào khác trong đời cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.