Cổ Dương biếng nhác đi tới, chủ động thắt lại giúp cô. Nhìn biểu tình của cô đối với mình như muốn hận thấu xương, trong lòng anh có chút buồn bực. Cô như thế nào lại là xử nữ?!
Nhưng mà vừa rồi, vào giây phút cuối cùng, anh rõ ràng cảm nhận được sự cản trở của tấm rào chắn kia, còn có cả sự đau đớn của cô khi nắm chặt cánh tay anh nữa.
Chẳng lẽ tất cả thái độ cư xử hảng ngày của cô đều là giả dối?! Anh thậm chí mơ hồ cảm giác tại thời khắc kia khóe mắt cô dường như ướt nước! Sự kinh ngạc đó không phải là nhỏ.
Anh không thể không chậm lại, chờ cô dần dần thả lỏng và thích ứng xong, rồi mới tiếp tục tiến công… Anh thậm chí còn ngạc nhiên khi đã quên cả việc phải phóng thích bên ngoài cơ thể cô… Oạch.
Giúp cô mặc áo tắm nên anh dễ dàng quan sát chân cô. Bởi vì đau đớn, chân Tát Bối Nhi còn không được linh hoạt, đứng lên đi lại vẫn có vẻ có chút cứng ngắc.
“Nhìn cái gì vậy?! Tôi cảnh cáo anh, nếu dám để lộ ra ngoài, xem tôi sẽ xử lý anh thế nào!”
Tát Bối Nhi tức giận đến độ dùng sức lắc lắc cổ chân, muốn cho chân mình tự nhiên hơn một chút.
“Yên tâm đi! Việc em đi “sửa sang” lại màng trinh anh sẽ không nói với ai đâu!” Cổ Dương cố gắng tìm kiếm một tia khác thường trong ánh mắt cô.
“Anh…” Tát Bối Nhi vừa muốn phản bác, đột nhiên dừng lại. Đúng rồi, đó là một ý tưởng hay! Vì thế, cô bắt đầu hùng hồn nói: “Đúng vậy! Đúng vậy! Tôi có thói quen này! Tôi thích sau mỗi lần làm xong đều đi “sửa sang” lại. Tôi biết đàn ông các anh thích như thế! Ha ha…
Nhưng so với những người đàn ông trước của tôi anh có vẻ lão luyện hơn!”
Nhìn Tát Bối Nhi khôi phục lại thần sắc, vẻ mặt hồng hào, Cổ Dương không muốn lật tẩy cô.
Kỳ thật, khiến anh bối rối không phải chỉ bởi đó là lần đầu tiên của cô, mà anh còn không hiểu vì sao cô lại đem lần đầu tiên của mình cho anh?! Nếu nói là bởi vì buổi tiệc gặp gỡ
này, thì anh rõ ràng có thể nhìn ra được, cô gái nhỏ này dường như đối với Lôi Tuấn Vũ có hứng thú nhiều hơn.
Tát Bối Nhi xấu hổ cười. May quá, anh ta không có phát hiện ra. Nếu không, cô đến phải phiền não mà chết mất! Tuy rằng bản thân mình từng đã bao nuôi rất nhiều đàn ông, nhưng khi ở cùng với bọn họ, hết thảy đều là do Tát Bối Nhi cô chỉ đạo. Đã hôn qua bao nhiêu người, bao nhiêu lần, cô cũng không nhớ rõ nữa! Khỏa thân, cởi bỏ quần áo, cô cũng đã làm với bọn họ vô số lần! Mỗi một vị trí trên cơ thể cô đều đã từng được vuốt ve qua. Tuy nhiên, cô chưa bao giờ để một người đàn ông tiến vào cơ thể mình, phá vỡ bức rào chắn cuối cùng!
Cũng không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì. Tựa hồ như cô rất ghét bị đàn ông kiểm soát, hoặc là có lẽ cô vẫn sợ hãi cái giây phút cuối cùng ấy. Ngay cả bây giờ cô cũng không thể lý giải.
Mà sáng sớm hôm nay, sở dĩ nguyên nhân khiến cô tức giận, là bởi vì tên đàn ông cô bao nuôi thiếu chút nữa đã cưỡng bức cô! Cô hận không thể đem hắn đi thiến luôn! Kết quả, sáng sớm đã đá tên ấy ra khỏi cửa.
Thế mà, trong căn phòng này, cô từ vị trí người chỉ đạo dần dần trở nên bị động. Lúc cô muốn vùng vẫy, giãy dụa lại bị Cổ Dương đè chặt ở dưới thân…
Trời ạ! Quả nhiên là rất đau! Cô hận chết bản thân mình! Khi anh mạnh mẽ đi vào, khóe mắt cô rơi xuống hai giọt lệ. Thế nhưng, chuyện xấu hổ này thế nào lại có thể để cho anh ta biết được?! Để anh ta lại cười nhạo cô sao?! Cô không muốn!
Tát Bối Nhi vừa cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên phát hiện giọt máu “lạc hồng” của mình, sợ
tới mức cô vội vàng bước tới che đi. Vụng trộm liếc nhìn Cổ Dương, anh căn bản là đang không nhìn cô, trái tim căng thẳng của Tát Bối Nhi rốt cuộc cũng dịu xuống.
Cổ Dương lúc ấy tình cờ đang nhìn về phía sau người cô, tầm mắt hướng ra xa, theo khóe mắt đương nhiên không bỏ qua hành động cô cố ý che giấu dưới chân…
Lời chỉ trích của Tát Bối Nhi khiến Lãnh Tử Tình bối rối không chống đỡ được, cô có phần hơi áy náy nhìn hai người chị em, lắp bắp nói: “Mình xin lỗi! Không phải mình cố ý!”
Chu Nhân bỗng nhiên nghĩ đến người vừa nãy cùng Lãnh Tử Tình bước ra hình như không phải Lãnh Tử Hiên mà là người đàn ông tên Vũ này! Cô tò mò truy vấn: “Vậy còn người kia?
Anh ta có quan hệ gì với cậu? Đừng nói với mình anh ta là anh hai của cậu,” Chu Nhân tiện tay lại chỉ thêm cả Cổ Dương, “còn anh ta là anh ba của cậu nhé?”
Tò mò nhìn một vòng ba người bọn họ, không cảm thấy ngoại hình có chút nào giống nhau nha!
“Ah, không phải, không phải!” Lãnh Tử Tình vội vàng phủ nhận. Nhưng cô cũng thật sự không biết nên giới thiệu Lôi Tuấn Vũ như thế nào. Mối quan hệ của hai người họ có thể công khai được sao? “Bọn mình… Bọn mình…”
Lãnh Tử Hiên đột ngột xen vào: “Bọn họ là vợ chồng!”
Một hòn đá làm bắn lên hàng ngàn lớp sóng!
“Cái gì? Vợ chồng?”
Trừ bỏ những người đàn ông có mặt tại đây, các cô gái đều ngạc nhiên há hốc, miệng tròn thành hình chữ “O”.
Tát Bối Nhi hết nhìn khuôn mặt của Lôi Tuấn Vũ rồi đến Lãnh Tử Tình, mắt cô đảo qua đảo lại giữa hai người. Vẻ mặt Lôi Tuấn Vũ thờ ơ như không, còn Lãnh Tử Tình thì một bộ xấu hổ, ngượng ngùng…
Rốt cuộc cô cũng bùng nổ: “Lãnh Tử Tình! Cậu giỏi thật đấy!” Tính luôn cả việc lần đầu tiên của mình cứ như vậy bị mất, toàn bộ hờn giận trong cô đều cùng bạo phát ra.
Chu Nhân cũng châm chọc theo: “Đúng vậy nha! Tử Tình à! Cậu kết hôn khi nào mà sao cũng không nói cho nhóm chị em bọn mình biết. Hơn nữa, nếu như biết là cậu đã kết hôn rồi, bọn mình cũng sẽ không để cậu… tham gia trò chơi này!” Nói xong, cô còn liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lôi Tuấn Vũ.
Vợ chồng bọn họ thật đúng là buồn cười, cả hai vậy mà lại cùng đến tham gia buổi tiệc gặp gỡ này! Tới để thể nghiệm một loại tâm trạng khác sao? Khó trách vừa nãy Lãnh Tử Tình lại thắng trận thi đấu, chẳng phải là do Lôi Tuấn Vũ nhường cô ấy ư!
Tát Bối Nhi giương nanh múa vuốt chỉ tay về phía Lãnh Tử Tình, không chút khách khí trách móc: “Đúng vậy nha! Nếu đã kết hôn rồi sao cậu còn đi theo đến đây tranh đàn ông với bọn mình, cậu coi bọn mình là gì chứ? Đối với bọn hắn lại là cái gì? Lãnh Tử Tình, cậu sao lại không nói lời nào?! Cậu tưởng là không nói gì hết thì bọn mình sẽ tha thứ cho cậu sao?”
Cổ Dương vội vàng nắm lấy ngón tay chỉ trỏ của cô, đúng là phụ nữ! Chỉ cần một câu chửi bâng quơ, cho dù là có lý, cũng vẫn mất hết cả hình tượng!
“Làm sao!” Tát Bối Nhi bị Cổ Dương nắm tay, sự tức giận lại chuyển sang trút lên người anh.
“Để tôi nói cho em biết. Tử Tình và Vũ mới kết hôn có bốn ngày! Hơn nữa mới chỉ là đi đăng ký kết hôn thôi. Hôn lễ của bọn họ dự định tổ chức vào tháng năm, đến lúc đó các em nhất định sẽ được biết! Tôi nghĩ chuyện này hẳn là do Tử Tình còn chưa kịp nói cho mấy chị em.”
Cổ Dương cười nhìn Tử Tình, “Đúng không? Tử Tình?”
Lãnh Tử Tình vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy! Mình xin lỗi! Bối Nhi, Chu Chu, mình thực sự là chưa kịp nói cho các cậu. Hơn nữa, các cậu gọi mình đến nhưng cũng không nói là đến làm gì. Nếu biết là tiệc gặp gỡ, mình sẽ không đi.”
Chột dạ pha chút căng thẳng, những lời này cô nói cho các cô ấy nghe, nhưng cũng là nói cho Lôi Tuấn Vũ nghe. Kỳ thật, thậm chí nếu cô có biết thì cũng vẫn sẽ tới tham gia! Nếu không thì sẽ làm gì đây? Ở nhà làm nữ đầu bếp cho cái tên Cổ Dương kia sao? Loại việc bị
người khác sai bảo này, cô tựa hồ là làm không được!
Chu Nhân và Tát Bối Nhi nghe xong, coi như có thể chấp nhận lời giải thích này, tuy nhiên, trên mặt vẫn còn chút giận dỗi.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
Lúc này, một người con gái khác đột nhiên lên tiếng: “Uhm, tôi… tôi xin phép đi trước.”
Quyên Tử cười gượng hai tiếng, vẫy vẫy tay với mọi người, liền cất bước muốn rời đi.
“Tôi đưa em về!” Lãnh Tử Hiên chủ động xin tình nguyện đảm trách nhiệm vụ “hộ hoa sứ giả”.
“Không cần!” Quyên Tử lập tức như chim sợ cành cong, căng thẳng tới mức mặt mày trắng bệch, vội vàng bỏ đi, giống hệt như đang chạy trối chết…