365 Ngày Hôn Nhân

Chương 42: Ngày 2 tháng 1 – Đồ nghề



Ngược lại, Cổ Dương không nín được cười, nói: “Ha ha, Tử Tình, em không sao chứ?”

Lãnh Tử Tình nở nụ cười yếu ớt: “Không sao, không có việc gì… Kiều Nhi tiểu thư, cô ấy…”

“Là tôi bảo cô ta đi!” Lôi Tuấn Vũ đột nhiên giải thích.

A? Anh ta bảo cô ấy đi? Có ý gì vậy? Ánh mắt hồ nghi nhìn Lôi Tuấn Vũ cùng Cổ Dương ở trên giường, đảo qua đảo lại giữa hai người! Làm sao thế? Cãi nhau à? Chia tay? Ai da! Liên quan gì đến cô đâu!

Lãnh Tử Tình bỗng nhiên nhớ tới chính mình bị ngã vẫn còn ngồi dưới đất, vội vàng chống tay muốn đứng dậy. Đột ngột dừng lại, trên tay cô có cái gì đó dính dính, làm cho cô không khỏi kinh ngạc nhướn mày. Theo ánh mắt cứng ngắc của cô, hai người đàn ông cũng nhìn về phía tay cô!

Shit!

Cổ Dương nhìn trừng trừng, ôi trời! Cái kia là… Cô ấy thật đúng là ông bà ông tổ! Khuôn mặt màu đồng không khỏi lại nhuộm thêm một chút đỏ nữa!

Lãnh Tử Tình sau một giây liền nhận ra vật đang dính dính ở tay mình. Chính là cái “thứ kia”! Một cảm giác buồn nôn lập tức liền nhảy lên đến tận cổ họng! Biến thái! Vậy mà vẫn còn hơi ấm nữa chứ! Cô áp chế tức giận, thân mình run run đứng lên, bàn tay căn bản là còn không dám khép lại. Đôi mắt khinh thường bất ngờ bắn về phía Lôi Tuấn Vũ, nhìn anh giống như là quái vật, sau đó giọng nói không chút sợ hãi tuôn ra: “Tuấn Vũ, về sau để ý kỹ “đồ nghề”[1] của anh, đừng để cho bọn chúng”chạy” lung tung!”

Dứt lời, Lãnh Tử Tình dùng bàn tay kia không bị dính bẩn “này nọ”, dứt khoát mở cánh cửa ra, lập tức biến mất!

“Ha ha, ha ha!” Trong phòng nổ ra tràng cười ầm ĩ! Còn có tiếng chửi của một người đàn ông nào đó.

T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

“Vũ, về sau để ý kỹ “đồ nghề” của cậu, hả?” Cổ Dương học theo giọng điệu quái gở của Lãnh Tử Tình, trêu chọc nói.

“Cậu im đi!” Mặt Lôi Tuấn Vũ đen sì! Đồ nghề? Mệt cô có thể nghĩ ra! Lại nói, anh trừng mắt nhìn cái tên vui sướng khi thấy người gặp họa kia, là kiệt tác của cậu ta đấy có được không?!

“Cổ? Nếu tôi không có mất trí nhớ, thì hình như cái vật ghê tởm khiến người nào đó buồn nôn kia là từ thân thể của cậu lấy ra đấy?” Lôi Tuấn Vũ nghiến răng nghiến lợi nói. Vừa rồi rõ ràng anh là người phải chịu oan. Không biết như thế nào, chính là anh phải nén giận một hồi. Có điều anh cũng không nghĩ muốn giải thích gì, loại chuyện này anh không cần thiết phải giải thích với cô gái nhỏ kia. Huống chi, anh cũng sử dụng cái vật ấy. Phỏng chừng về sau cũng có thể bị cô phát hiện vào lúc nào đấy. Lúc này cái của Cổ xem như là kinh nghiệm cho cô đi!

“Vũ? Đây là phòng của cậu. Mình không thừa nhận. Tử Tình của cậu làm sao lại nghĩ tới lên đầu mình được? Ha ha ha!” Cổ Dương ngang ngược cười ầm ĩ, còn cố tình vặn thân người duỗi cái lưng mỏi, lắc đầu nói: “Vũ? Mình thực sự nghi ngờ gu thẩm mỹ của cậu! Loại phụ nữ không biết liêm sỉ như Kiều Nhi sao mà cậu cũng nhìn được?! Mà mình nói cho cậu biết: của cô ta là đồ giả đấy!” Cổ Dương làm một cử chỉ phóng đại ở trước ngực: “Cậu tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, cảm giác thật hay không thật mà không phát hiện ra à? Mình suýt chút nữa thì ói ra luôn! Nếu không phải cô ta bám riết cầu xin mình không buông, cậu nghĩ là”đồ nghề” của mình và cậu có thể tùy tiện để ai nhìn thấy cũng được sao?”

Sắc mặt Lôi Tuấn Vũ tối sầm, còn chờ cậu ta nói cho mình? Anh sao mà lại không biết ngực của cô ta đã bơm thêm này nọ chứ, chẳng qua anh chỉ để ý cảm giác lúc ôm trong tay, còn cô ta làm gì thì mặc kệ! Tên tiểu tử này đã được lợi rồi còn khoe mẽ!

“Tiểu tử cậu chán sống rồi có phải không?!” Lôi Tuấn Vũ nheo mắt nguy hiểm, khí thế cả người như muốn băm vằm Cổ Dương thành trăm mảnh!

“Ha ha ha! Sớm biết rằng hương vị của cô ta buồn nôn như thế, mình có khi thà ăn luôn Tử Tình của cậu còn hơn!” Cổ Dương cười ha ha, nhanh chóng theo cánh cửa thông đi vào phòng Lãnh Tử Tình, để lại Lôi Tuấn Vũ với vẻ mặt căm phẫn.

Shit! Lôi Tuấn Vũ chửi ra tiếng. Ăn luôn Tử Tình? Nghĩ đến điều đó, anh lập tức rùng mình. Cái dáng người kia làm thế nào có thể khơi lên dục vọng chứ?! Hừ! Cổ chết tiệt! Quên đi, anh lại đổi bạn giường khác là được. Đột nhiên, nhìn thấy cái vật ghê tởm kia trên mặt đất, một tiếng hét rống lên: “Cổ Dương!!! Quay lại mang “đồ nghề” của cậu đi ngay!”

[1] Đồ nghề : Chính xác trong nguyên gốc thì chị Tình gọi cái “vật kia” là 孩子 (hài tử; nhi đồng; trẻ em; trẻ con; con nít; em bé; bọn nhỏ). Trong convert dịch ra là “bọn nhỏ”. Lúc đầu mình định sử dụng từ “hài tử” hoặc “tiểu đệ”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không thấy thuần Việt lắm, vì vậy mình quyết định đổi lại thành “đồ nghề”. Tuy rằng về từ thì không hoàn toàn chính xác, nhưng mình nghĩ về nghĩa tổng thể thì không thay đổi, mà sắc thái biểu cảm thì lại thuần Việt & thú vị hơn!:D


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.