Ngày hôm đấy tôi viết đơn xin thôi việc, vì dẫu sao đây cũng là công việc
đầu tiên của tôi. Tôi tin chắc rằng mình chỉ vào nhầm tòa soạn báo chứ
hoàn toàn không phải chọn nhầm nghề. Tối đó tôi uống say bí tỉ và nói
với người bạn kia: Cậu biết không, tuy hồi bé tớ muốn làm mì kéo, nhưng
giờ đã trở thành nhà báo, bản thân tớ cũng có lý tưởng của riêng mình.
Bạn tôi bảo: Khi đó cậu không biết đó thôi, những người có thể chi phối cậu, khả năng của họ lớn đến mức nào.
Tôi nói: Tớ tin chắc chắn rằng tà ác không thể chế ngự được chính nghĩa.
Cậu ấy nghếch miệng nói: Ừm, nhưng bọn họ có thể định nghĩa được thế nào là chính nghĩa và tà ác.
Tôi nói: Ngày mai cậu sẽ không còn gặp tớ nữa đâu. Tớ dừng mọi chuyện tại
đây, ngày mai, khi mặt trời xuất hiện, cậu, sau này, không còn thấy, tớ.
Ngày hôm sau, tôi vẫn đến văn phòng. Thực ra đêm qua tôi rất tỉnh, nhưng tôi hy vọng người bạn kia của mình đã say rồi. Có điều tôi nói đúng, người
bạn kia của tôi không còn nhìn thấy tôi nữa, vì anh ta đã bị sa thải.
Khi tuần san tin tức tiết lộ những thông tin về vụ án nhận hối lộ thương mại được phát hành, đại cổ đông của công ty đó lại là ông anh vợ của
con Bí thư Thành ủy chúng tôi. Tôi đi đến bộ phận nhân sự để xin thôi
việc, nhưng những tình tiết trong phim lại nảy sinh, tôi còn chưa kịp mở miệng, chủ nhiệm lại bảo tôi: Đang định tìm cậu, cậu thay thế vị trí
của anh bạn kia đi, sau này nếu có tìm hiểu việc gì cũng cần phải kỹ
càng một chút, mỗi tình huống đều cần phải rõ ràng chính xác. Chúng tôi
rất muốn giữ cậu ta lại, nhưng thực sự là không giữ được, người mà cậu
ấy đắc tội có thế lực rất lớn, có điều cậu yên tâm, về chuyện này khi
cậu ta viết bài cũng không rõ ràng đâu. Chúng ta cũng không ai hiểu rõ
hết, cứ mơ mơ hồ hồ rồi đăng báo như thế, trách nhiệm cũng không nên do
một mình cậu ta chịu hết như vậy, nên tòa soạn đã sắp xếp cho cậu ấy đi
làm biên tập tuần san văn học Hừng đông, bộ phận thấp nhất của cơ quan,
nhất định cậu phải cẩn thận tỉ mỉ hơn đấy.
Khoảng thời gian sau
khi trở về, tôi mặc kệ ngày đêm lúc nào cũng cắm đầu vào xem băng đĩa,
xem đến mấy trăm đĩa phim. Đây là cách thức để mình lú lẫn hồ đồ còn hơn cả dùng thuốc phiện, tôi là một người rất dễ thay đổi, nhìn thấy anh
hùng trở thành anh hùng, thấy thằng ngốc trở thành thằng ngốc, thấy đàn
bà trở thành đàn bà, duy chỉ khi trông thấy chó mèo cắn nhau, tôi thực
sự không biết là nên trở thành mèo tốt hơn hay trở thành chó tốt hơn
đây. Tôi thường nghe người ta nói, cuộc sống giống như một bộ phim điện
ảnh. Tôi bảo: Kệ xác mày, cuộc sống sẽ như một tập phim truyền hình, làm ẩu làm bừa, không có logic, toàn những thứ dung tục tầm thường, dây dưa rườm rà, nhưng lại chẳng thể nào dứt ra được. Mỗi lần tôi xem hết một
bộ phim hay, là đêm đó không biết bao nhiêu lần tôi lại nghĩ đến việc
ngày hôm sau mình sẽ kiên quyết từ chức, sẽ mắng cho mọi người một trận
te tua khiến tất cả đều than khóc, ngay đến cả cảnh tượng đánh nhau tơi
bời khói lửa tôi cũng đã tưởng tượng ra cả rồi.
Tôi tin rằng,
trong một thế giới như thế, những chuyện mà bạn dùng trí não để suy
nghĩ, bạn sẽ luôn tưởng rằng mình đã từng làm rồi.
Nguyên nhân mà tôi không thể rời bỏ công việc này là vì tôi được tăng lương, hơn nữa
tôi lại bắt đầu yêu. Tôi đến trường nghệ thuật để phỏng vấn một giáo
viên của lớp diễn xuất, sau đó lại đến phỏng vấn một đám học sinh. Tôi
đã yêu một cô học sinh ở đó. Em nhỏ hơn tôi sáu tuổi tên là Mạnh Mạnh.
Tôi phỏng vấn em, em nói mình đến chỗ này vì muốn trở thành ngôi sao,
không phải vì danh, cũng chẳng phải vì lợi, mà chính vì bản thân mình.
Huống hồ từ trước đến nay chưa từng có nữ minh tinh nào họ Mạnh cả.
Tôi khi ấy đã ngắt lời em, nói: Có Mạnh Đinh Vi và Mạnh Quảng Mỹ.
Em bảo: Vậy ở lục địa chưa có, huống hồ là họ đều chưa xứng với danh xưng đó.
Tôi hỏi em: Vậy em đã lên kế hoạch cho bản thân chưa?
Em bảo: Con đường của bọn em đều không thể tự mình vạch ra, mà đều do người khác điều khiển.
Tôi nghe vậy thấy đau lòng vô cùng, tôi bảo: Những câu chuyện tiếp theo sẽ
không nằm trong nội dung phỏng vấn nữa, tôi có giúp được gì cho em
không?
Em bảo: Anh viết nhiều về em một chút.
Sau khi trở
về đúng là tôi có viết về cô ấy nhiều hơn một chút. Nhưng khi báo đăng
thì đã bị lược bỏ rất nhiều. Vì chuyện này mà tôi đã cãi lý với Tổng
biên tập. Ông ta cho rằng, chẳng ai biết người này, thế mà trong bài
phỏng vấn, ngôi sao điện ảnh nói có hai câu, cô ta nói tận bốn câu. Tôi
bảo: Vì những lời cô ấy nói phản ánh rất đúng hiện thực, em cảm thấy đặc biệt ý nghĩa.
Tổng biên tập bảo: Còn tôi thì thấy đặc biệt vô nghĩa, thôi thế nhé.
Sau này Mạnh Mạnh chủ động gọi điện thoại cho tôi, bảo: Đi chơi đi, đi hát.
Tôi ngập ngừng một lát, rồi hỏi: Ở đâu?
Và rồi bọn tôi đã thành đôi.
Quá trình yêu đương của chúng tôi là như thế này, em nói với tôi rằng em là một người con gái tốt, thế nhưng khi vừa mới đến đây, thẳng thắn mà
nói, em không đảm bảo mình sẽ không thay đổi, bởi thế giới này giống như ếch trong nồi nước sôi vậy.
Tôi bảo: Thực ra ếch trong nồi nước sôi là một câu tục ngữ sai lầm, nước sôi không luộc được ếch đâu.
Mạnh Mạnh bảo tôi: Anh toàn nói những chuyện kỳ quặc.
Tôi bảo: Thật mà, trước đây hồi còn học tiểu học, Đinh Đinh anh trai anh
từng luộc một con ếch cho anh, đầu tiên bọn anh cho con ếch vào trong
nồi, sau đó đun lên, đun được một lúc, con ếch thấy nóng, liền nhảy ra
khỏi nồi, anh Đinh Đinh bảo anh rằng: Có một vài chuyện, tất cả mọi
người đều cho là đúng, nhưng nó vẫn có thể sai. Đừng bao giờ tự bao biện rằng hiện thực làm thay đổi con người mình, nước sôi không thể luộc
được ếch, ếch không ngốc thế, đó chính là hiện thực.
Mạnh Mạnh
bảo: Em không tin, em muốn đến nhà anh để thử nghiệm, chiều mai em tới,
anh cho em địa chỉ rồi chuẩn bị sẵn một cái nồi và một con ếch.
Tôi bảo: Được thôi, em đến đi.
Ngày hôm sau, Mạnh Mạnh đến phòng tôi rất đúng giờ, em nhìn quanh rồi bảo: Anh ở một mình hả?
Tôi đáp: Ừ.
Mạnh Mạnh nói: Vậy ếch đâu?
Tôi bảo: Anh đã mua hai con để kiểm tra cho chuẩn xác. Em mà đến đây vào
mùa hè khéo có thể tự bắt ếch trong phòng này luôn ấy chứ.
Mạnh Mạnh bảo: Vậy anh chẳng khác nào hoàng tử ếch rồi.
Trước những lời nói cùng nụ cười nhạt của cô nữ sinh khoa diễn xuất này, tôi
thực sự không dám tâng bốc, nhưng vẫn cố nở một nụ cười lấy lệ.
Mạnh Mạnh nói: Nào bắt đầu đun thôi.
Tôi bỏ chú ếch xanh vào trong nồi.
Khi nước còn lạnh, ếch vẫn tung tăng bơi lội. Nhiệt độ tăng dần, ếch vẫn
không thay đổi tư thế bơi. Mạnh Mạnh có chút đắc ý, bảo: Anh xem, không
có phản ứng gì cả, anh mở lửa nhỏ hơn đi, cứ đun từ từ, chẳng may ếch
chết, thịt vẫn còn tươi một chút.
Tôi vặn lửa đến mức nhỏ nhất,
chú ta vẫn không hề hấn gì, nhưng khi nhiệt độ tăng cao, ếch ta cũng có
chút bất an, bắt đầu nhảy chồm chồm. Tôi nói: Mạnh Mạnh, em xem kìa, nó
đang muốn nhảy lên rồi kia kìa, có đun nhỏ lửa cũng thế cả thôi, đừng
cho rằng hiện thực có thể thay đổi được em, đừng để đêm tối nhuộm đen
em, em phải là chính mình, hiện thực không mạnh mẽ to lớn như em tưởng
tượng đâu, hiện thực này chẳng qua chỉ như một con hổ giấy mà thôi…
Chát một tiếng rất lớn. Ngay trước khi con ếch định nhảy ra ngoài, Mạnh Mạnh vơ vội nắp nồi đậy lên, rồi vặn lửa lên to nhất, con ếch sợ hãi nhảy
loạn bên trong, tôi trông thấy mà kinh hồn bạt vía.
Mạnh Mạnh vừa dùng lực ấn thật chặt nắp vung, vừa xoay người nháy mắt nhìn tôi, nói: Đây mới là hiện thực.
Vậy là cuối cùng hai chúng tôi đã đến với nhau, kết quả đánh đổi bằng sự hy sinh của hai con ếch. Nhưng lúc ấy tôi cũng tự trấn an mình rằng, chỉ
vì tôi thấy cô đơn, chỉ vì tôi thích vẻ xinh đẹp phóng khoáng của nàng,
nhưng tôi cần phải chạy ra ngoài trước khi em đậy chặt nắp vung.
Tôi thực sự không biết Mạnh Mạnh thích tôi ở điểm gì, tôi cũng chẳng hay
biết điều mình thích ở em. Tôi chỉ nhận thức sâu sắc được rằng những cô
gái như thế này giống viên đạn nạp sẵn trong nòng súng. Em luôn muốn rời khỏi nòng, vì đó mới là giá trị của em, có điều em sẽ bắn xuyên qua
ngực bạn rồi rơi xuống ở một nơi khác, một chốn tốt đẹp hơn hoặc rơi
thẳng xuống đất, thế nhưng bạn chẳng còn tí sức nào để nhặt nàng lên
nữa. Đáng buồn hơn là, người bóp cò mãi mãi vẫn là chính bạn.