Tôi nửa đùa nửa thật: Ai cũng yêu nghề như em thì tốt quá. Số em bao nhiêu?
Cô nàng hý hửng: Em số 38 nhé.
Tôi nói: Ừ, thế thôi anh cứ gọi em là San San. San San, sao em không đổi số khác?
San San đưa tay chỉnh lại biển số trước ngực cho ngay ngắn rồi bảo tôi: Bọn em ở đây có quy ước từ số 1 đến 40 là cao cấp, còn từ số 41 trở đi được xếp vào hàng dự bị, em với má mì quan hệ không tốt, vậy nên làm gì đến
lượt mình được số đẹp.
Tôi đã cảm thấy hơi buồn ngủ nên chỉ định
chuyện trò nốt mấy câu rồi thôi. Tôi vốn cũng chả định đứng trên tư cách của gã trai tân trong sạch tuôn ra những lời đạo đức giả giáo huấn một ả gái điếm, nhưng dù thế nào thì tôi cũng nên khuyên cô nàng chú ý sức
khỏe, đừng quá yêu công việc mà quên mất bản thân mình. Tôi nhẹ nhàng:
San San, anh ngủ đây, em cũng đừng cố quá nhé, em xem bây giờ…
Tôi với tay vén chiếc rèm, mặt trời đã lên cao, hắt lại những tia nắng rực
rỡ khiến tôi nhận rõ những vệt dài loang lổ trên tường khách sạn. Tôi
quay sang San San cười: Em nhìn kìa, trời đã sáng trưng rồi, em quá chăm chỉ đấy.
Cô nàng nhìn tôi ý tứ: Em biết mà, anh à, anh có muốn bao trọn đêm không?
Tôi chần chừ một vài giây, nhìn ánh nắng mặt trời chói chang từ phía ngoài
khung cửa sổ rọi vào bỡn cợt, nghĩ thầm: Bao trọn đêm thì có thể làm gì
được nữa?
San San tủm tỉm: Bao trọn ngày.
Tôi cười, nói: Thôi được rồi San San, lần sau anh sẽ chọn em, em mau xuống đi.
San San nài nỉ: Bao trọn ngày chỉ cần thêm 50 đồng nữa thôi, anh dậy rồi thì làm gì cũng được mà.
Tôi bắt đầu cảm thấy hết kiên nhẫn sợ cơn buồn ngủ sắp biến mất, mà lúc
này, cái thứ nắng gắt đáng ghét xuyên qua những tán lá dày rọi thẳng vào mặt tôi. Tôi đứng dậy, kéo mạnh rèm xuống, vậy nhưng cái rèm cửa cứ
ngoan cố để lại một lỗ hổng ngớ ngẩn dù tôi có giật mạnh xuống thế nào,
tôi nghĩ, nếu cái lỗ hổng ấy cứ ở đó thì tôi sẽ thật khó chịu làm sao,
cả đêm đã không ngủ được rồi. Tôi đã thử rất nhiều cách, rồi cũng đành
bất lực không làm sao để kéo cái rèm cửa khít lại được. Tôi kéo ghế,
định đứng lên để kéo chiếc rèm từ trên xuống.
San San lúc này lại hỏi tiếp một câu: Anh ơi anh có bao trọn đêm không?
Thực sự khó chịu, tôi quay lại bảo cô nàng: Anh trả em 50 đồng, em đứng vào cái lỗ hổng này che nắng cho anh.
San San không nói thêm gì, ngay tức thì đứng lên ghế, căn phòng vụt chốc
tối lại. Thú thực lúc đó tôi cũng hơi có chút cảm động, nhưng phần nhiều là cảm giác khinh miệt, ả đàn bà này quả thật có thể làm bất cứ điều gì chỉ vì tiền. Tôi cũng chẳng biết nói thêm gì nữa, nằm xuống giường đắp
chăn nhắm mắt lại. Mặc dù quay lưng về phía cửa, nhưng chẳng hiểu sao
tôi lại có cảm giác chột dạ, có một người phụ nữ cứ đứng như treo cổ
trên ghế vậy, thà để nắng chiếu vào còn hơn. Tôi không quay người, nói
vọng ra: San San, tiền là thứ có thể kiếm được, em về nghỉ ngơi đi, em
còn trẻ, đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến kiếm tiền, em cần nhiều tiền vậy để làm gì? Em…
Em đang mang thai, một đứa con không biết của ai, em muốn sinh nó ra. Tiếng San San vọng lại từ phía cửa nghe buốt nhói.
Tôi chậm rãi quay đầu lại, San San vẫn đứng cao cao trên ghế, hai tay nâng
lên cố gắng để kéo chiếc rèm xuống, một tia sáng lọt vào khe hở phía
đỉnh đầu không cách nào để che kín, khoảng sáng ấy ôm trọn lấy thân thể
người phụ nữ cô đơn và vô tình tạo nên một vầng hào quang. Tôi nhìn trân trân vào vầng hào quang xung quanh người phụ nữa ấy, không chớp mắt,
cảm giác nghèn nghẹn chặn ngang nơi cổ, tôi nói: Nào, lại đây, Đức mẹ
Maria, em mau xuống đi, lên giường ngủ đi.
Khi chúng tôi thức dậy đã là buổi chiều muộn. Tôi mở cửa sổ, một làn gió nhẹ thổi tới. Tôi bắt đầu đưa mắt quan sát phía bên ngoài, một thị trấn nhỏ vô cùng ảm đạm,
trước mắt tôi rặt một màu khói xám của những mái ngói lô nhô, hai bên
đường chẳng có lấy một biển hiệu nào đẹp đẽ, vài chiếc xe đang lăn bánh
chậm dần để chọn quán ăn. Một chiếc xe tải rỗng đang đậu phía dưới chỗ
chúng tôi, một thằng bé đang chơi bóng cạnh đó. Cách chỗ tôi khoảng tầm
một trăm mét, một đoàn tàu đang chạy vút qua, tôi đếm được khoảng 23
toa. Đếm các toa tàu là cách hay để giết thời gian, nhược điểm là chẳng
có cách nào để kiểm chứng. Nhưng mà có sao đâu, những phiền não rồi sẽ
trôi theo những phút giây ngắn ngủi đó, và đầu óc lại có thể tập trung
suy nghĩ trở lại. Thằng bé con dưới sân cũng đang đếm toa tàu giống tôi, toa cuối cùng vừa đi khuất, nó quay người nói với bố: Bố ơi, 24 toa
đấy.
Ông bố chẳng thèm đếm xỉa, tiếp tục ra hiệu cho chiếc xe tải quay đầu.
San San vừa tỉnh, lao vào nhà tắm nôn ọe. Nôn xong hỏi tôi: Anh à, anh có
muốn thêm lần nữa không? Em không tính tiền đâu, tính vào trọn gói đêm
rồi.
Tôi châm điếu thuốc, chăm chú nhìn cô nàng, băn khoăn: Sao
em lại không biết bố đứa bé là ai chứ, chẳng phải luôn dùng biện pháp an toàn sao? San San giải thích: Bọn em ở đây ngoài dịch vụ trọn gói và
bán trọn gói ra, còn dịch vụ nữa là không dùng bao, chỉ cần thêm 50
đồng. Em nghĩ có lẽ em dùng phải thuốc tránh thai quá hạn rồi.
Tôi lại chậm rãi châm thuốc cất giọng: Vậy thì đúng là đáng đời em rồi. Tốt nhất là em nên tìm cho đứa bé một ông bố. Em một thân một mình, nuôi
làm sao được?
San San quả quyết: Em nuôi được chứ, anh xem, con em lớn lên có thể làm được gì?
Tôi thì chẳng có ý định giúp cô nàng vẽ ra tương lai làm gì. San San ngậm
ngùi: Dù thế nào em cũng không cho nó làm cái nghề này như em. Em sẽ làm nghề này thêm mười lăm năm nữa, cũng vừa đủ tiền để nuôi con. Anh xem,
hiện tại một tháng em có thể kiếm được hơn 4.000 tệ, em cũng đã tiết
kiệm được hơn 20.000 tệ rồi, 10.000 tệ đủ để sinh con, 10.000 tệ xem như tiền sữa, có thể nuôi được con trong vòng một năm, khoảng một năm em
nghỉ làm thì cũng vẫn đủ tiền nuôi nó, sau đó em sẽ đi làm trở lại, em
không thể cho mọi người biết em từng sinh con. Em làm mười lăm năm, nếu
năm nào cũng có thể kiếm được gần 50.000 tệ thì con em có thể được đi
học rồi, nếu may mắn nó giỏi giang mà thi đỗ được vào một trường đại học tốt, thì em nghĩ mình sẽ phải ăn uống dè xẻn một chút, tốt nhất là nghĩ được ra cách khác để kiếm thêm chút tiền. Em sợ nhất lúc họp phụ huynh, nơi này nhỏ bé quá, không thể học ở đây được, lỡ đi họp mà gặp bố của
bạn bè nó, không biết chừng đều là khách hàng của em. Em chắc sẽ chuyển
đến thị trấn khác thôi. Làm một thời gian rồi lại chuyển đi nơi khác,
không thì mọi người biết mẹ nó làm cái nghề này. Đến khi đứa bé được
khoảng mười sáu tuổi, em vẫn nuôi được.
Tôi nhìn San San, hơi chút ngạc nhiên: Em lên kế hoạch cho tương lai cẩn thận thật.
San San cúi xuống xoa bụng mắt ánh lên: Vâng, em rất ngưỡng mộ mẹ em, từ nhỏ em đã mong được làm mẹ rồi.
Tôi hỏi: Em không biết bố đứa trẻ là ai, có thấy tiếc không?
San San thật thà đáp: Không tiếc, đằng nào thì mong ước từ bé của em cũng chẳng phải là làm bố.
Mặt trời lúc này đã sắp lặn, chúng tôi ngủ thêm một giấc không biết trời
trăng gì, cho đến khi những tia nắng vàng sậm cuối cùng đã tắt hẳn. Bầu
trời đã ngả sang màu xanh tím ngắt của đêm tối mịt mù. Tôi hỏi San San:
Đói không? Tôi không thể cứ chui rúc trong cái căn phòng ảm đạm, tĩnh
mịch như thế này cả ngày được, tôi muốn mở cửa, nhưng cũng vẫn chỉ là
cái thằng tôi bước ra một không gian u ám thênh thang hơn, những con
người bước qua tôi với vẻ âu sầu, ủ ê, nhưng dù thế, tôi cũng đang cần
chút không khí trong lành. Tôi tiện tay nhặt chiếc quần lót của San San, đưa cho cô ấy rồi nói: Mặc vào đi, sau này sẽ còn cơ hội.
Bỗng
nhiên, rầm, cánh cửa bật tung, sức công phá của cánh cửa quá lớn, khiến
mùn gỗ trên khung cửa bay tứ tung, táp cả vào rèm cửa sổ. Cửa đánh sầm
vào tường rồi bật tung trở lại, từ phía ngoài vọng lại tiếng la hét đinh tai. Tôi vẫn đang không hiểu đứa nhân viên phục vụ nào lại dám tự tiện
như thế, ít nhất cũng phải đến mười người phá cửa xông vào. Tôi chưa kịp định thần nhìn kỹ, đã bị bủa vây bởi những tiếng quát tháo, hò hét:
“Đứng im”, “Bắt lấy”, “Làm gì vậy”, tôi đứng im không nhúc nhích, những
người xung quanh xông vào túm lấy tôi đè xuống, tôi bị người đầu tiên bẻ quặt hai tay ra phía sau lưng, mặt bị một bàn tay lạnh ngắt không rõ
của ai ép chặt xuống sàn, lại có thêm ba ngón siết chặt cổ tôi, đầu gối
của một tên nào đó đang đè mạnh vào eo của tôi, hai bên đùi thì bị hai
kẻ kẹp chặt, vậy mà tôi vẫn còn cảm nhận được có đến ít nhất ba tên đang muốn nhào vào cào cấu, dày xéo cái thân thể đáng thương của tôi. Tôi
cảm thấy áy náy quá, vì cả người tôi chẳng còn bộ phận nào cho họ chiếm
giữ cả, từ giây phút đầu tiên chúng lao vào, tôi đã không cách nào động
đậy được rồi, vậy mà chúng cứ thúc liên hồi vào cái thân xác này, miệng
gào thét không ngừng: Không được động đậy.
Qua khe hở duy nhất từ bàn tay của bọn chúng, tôi nhìn thấy San San, cô ấy đang bị năm người
khác dồn vào góc tường. Ngoài ra còn bị một chiếc máy quay phim chĩa
thẳng từ trên cao, một tên thợ quay phim bước qua đầu, chụp lia lịa khắp phòng. San San ôm đầu co rúm, tôi nhìn thấy cô ấy cố sức giật tấm rèm,
tôi nghĩ chắc cô ấy đang cố gắng che chắn cơ thể trần trụi của mình.
Chợt có tiếng ai đó hét lớn: Không được cử động, cô định làm gì, định
làm gì? Ngoan ngoãn đi.
Tôi đếm đi đếm lại, nghĩ bụng có lẽ mười lăm tên to con kia sợ San San giật tung cái rèm cửa kia để giết chết chúng chăng.
Cuối cùng bầu không khí cũng đã bớt căng thẳng, tôi lại nghe thấy một tiếng
Ahhh rất lớn, đám đông đang lục soát để tìm chứng cứ náo động hết lên,
kết quả là phát hiện ra tên thợ quay phim đang cuống quýt. Hắn bối rối
phân trần: Xin lỗi nhé, lúc nãy tập trung quay nên quên tháo nắp ống
kính, chỉ thu được tiếng thôi, các anh chỉ nghe thôi có được không?