Những người đàn ông mà nàng gặp từ khi nàng đến Geneva luôn làm mọi điều để có thể xuất hiện với vẻ ngoài tự tin, như thể họ đang điều khiển cả thế giới này và cuộc sống của họ một cách hoàn hảo nhất. Nhưng Maria có thể nhận ra trong mắt họ, họ là những kẻ sợ vợ, hoang mang lo sợ khi họ không thể cương cứng được, họ có vẻ không đủ nam tính, thậm chí, cho một cô gái điếm tầm thường được trả tiền để phục vụ cho họ. Nếu họ đi đến một cửa hiệu và không thích đôi giày mà họ đã mua, họ vẫn có thể quay trở lại, mang theo hóa đơn yêu cầu được thanh toán lại tiền. Còn trường hợp này, dù họ trả tiền cho cô gái làm tình với mình, nhưng nếu họ không thể xoay xở để dựng được cái của quý của mình lên thì họ sẽ xấu hổ đến mức không dám quay lại câu lạc bộ đó một lần nữa, vì họ đoán chắc rằng tất cả các cô gái ở đó sẽ biết chuyện.
“Chính tôi mới là người cảm thấy xấu hổ vì không thể kích thích cơn hứng tình của họ, nhưng không, họ lại luôn tự đổ lỗi cho mình.”
Để tránh những chuyện ngượng ngùng như thế, Maria luôn cố gắng khiến họ cảm thấy dễ dàng, thoải mái. Nếu có ai dường như đã say, hay có vẻ dễ bị tổn thương, yếu đuối hơn bình thường, nàng sẽ tránh việc chỉ quan hệ tình dục đơn thuần, thay vào đó nàng sẽ tập trung vuốt ve, mơn trớn và thủ dâm, điều đó dường như luôn giúp họ hết sức hài lòng; điều này có vẻ thật kỳ cục và buồn cười vì họ hoàn toàn có thể tự thủ dâm được.
Nàng phải chắc chắn rằng họ không cảm thấy xấu hổ. Những người đàn ông này, quá quyền lực và cao ngạo trong công việc, họ liên tục xử lý công việc với nhân viên, khách hàng, các nhà cung cấp, đưa ra những phán quyết, giữ những bí mật, tạo dáng vẻ đạo đức giả, tạo ra nỗi sợ hãi và sự đàn áp, rồi kết thúc một ngày của họ trong một câu lạc bộ đêm và không ngại trả ba trăm năm mươi franc để dừng việc là chính họ trong một đêm.
“Cho một đêm ư? Thôi nào, Maria, cô đang phóng đại lên đấy. Nó thật sự chỉ có bốn mươi lăm phút thôi, và nếu cô tính cả thời gian để cởi quần áo, làm vài động tác giả vờ yêu đương, trao đổi vài mẩu chuyện sáo rỗng và mặc lại quần áo, thì thời gian thực tế để làm chuyện ấy chỉ có 11 phút “.
11 phút. Thế giới này, suy cho cùng cũng chỉ xoay quanh cái 11 phút ấy.
Và bởi vì những cái 11 phút này có ở trong bất cứ một ngày hai mươi tư giờ nào (cứ cho rằng tất cả bọn họ đều làm tình với vợ mình mỗi ngày, điều này hiển nhiên là lố bịch và hoàn toàn dối trá) họ lập gia đình, làm trụ cột gia đình, chịu đựng tiếng la hét của bọn trẻ, nghĩ ra đủ những cớ thật nực cười để biện minh cho việc về nhà muộn, nhìn chằm chằm vào hàng tá phụ nữ, nếu không nói là có hàng trăm phụ nữ họ muốn được cùng đi dạo bên hồ Geneva, mua cho những phụ nữ ấy những bộ trang phục thậm chí còn đắt tiền hơn cả quần áo của vợ họ, trả tiền cho gái điếm để cố gắng có được cái họ đang bỏ lỡ, và củng với những điều này, họ vẫn duy trì được một ngành công nghiệp mỹ phẩm, thức ăn kiêng, thể dục thẩm mỹ, sách báo khiêu dâm và quyền lực. Rồi khi tụ tập cùng đám đàn ông khác, trái ngược với những gì mọi người vẫn tưởng, họ không bao giờ nói chuyện về phụ nữ. Họ nói chuyện về công việc, tiền bạc và thể thao.
Có điều gì đó sai lầm đã xảy ra với việc khai hóa văn minh, đó không phải là việc hủy diệt một cánh rừng nhiệt đới Amazon hay tầng ozone, vấn đề tuyệt chủng của loài gấu trúc, thuốc lá, thực phẩm có chứa chất gây ung thư, hay điều kiện của tù nhân, như các tờ báo hay đề cập.
Nó chính là thứ mà nàng đang làm việc cùng hàng ngày: tình dục.
Nhưng Maria không ở đó để cứu giúp nhân loại, nàng ở đó để làm tăng thêm các con số trong tài khoản ngân hàng của mình, để sống sót tiếp sáu tháng nữa trong tình trạng cô độc không người thân thích và lại sáu tháng nữa vì sự lựa chọn của nàng, gửi một khoản tiền đều đặn hàng tháng cho mẹ (bà hẳn sẽ rùng mình khi biết rằng việc thiếu mất khoản tiền đó là do bưu điện Thụy Sĩ vẫn còn ít khả năng hơn là do hệ thống bưu điện Brazil), và để mua tất cả những thứ mà nàng vẫn thường ao ước nhưng chưa bao giờ có được. Nàng chuyển đến một căn hộ tốt hơn, có hệ thống sưởi ấm trong nhà (dù rằng mùa hè vừa mới đến), và từ cửa sổ nàng có thể nhìn thấy một nhà thờ, một nhà hàng Nhật Bản, một siêu thị và một quán cà phê rất đẹp, nơi nàng đã từng ngồi đọc báo. Mặc khác, chỉ vì nàng đã tự hứa với mình là phải chịu đựng cùng một lộ trình cũ rich mỗi ngày: đến Copacabana, uống rượu và nhảy, anh nghĩ gì về Brazil, sau đó đến khách sạn của anh ta, nhận tiền trước, nói chuyện đôi chút và biết chính xác những điểm nào cần chạm vào- cả trên cơ thể cũng như trong tâm hồn, nhưng chủ yếu là tâm hồn- đưa ra một vài lời khuyên cho những vấn đề riêng tư, làm bạn anh ta nửa giờ đồng hồ, trong đó 11 phút sẽ là để giạng hai chân, rồi vừa khép hai chân lại vừa giả vờ rên rỉ trong khoái cảm. Cảm ơn rất nhiều, hẹn gặp lại anh ta tuần tới, anh thật nam tính, anh biết đấy, lần tới hãy nói cho em biết mọi chuyện diễn ra như thế nào nhé, ồ, anh thật hào phóng, nhưng thực sự là không cần làm vậy đâu, thời gian ở bên anh thật thú vị.
Và, trên hết, không bao giờ được yêu. Đó là điểm quan trọng nhất và nhạy cảm nhất trong lời khuyên mà một cô gái Brazil đã cho nàng, trước khi cô ta biến mất, có thể là chính cô ta cũng đã vướng mắc vào lưới tình rồi cũng nên. Bởi vì những ý nghĩ không tưởng nhất cũng có thể xảy ra, chỉ trong vòng hai tháng làm việc ở đây, Maria đã nhận được vài lời cầu hôn, trong đó có ít nhất ba lần là nghiêm túc: một giám đốc công ty, người phi công nàng gặp trong buổi tối làm việc đầu tiên, và ông chủ của một cửa hàng chuyên về các loại dao. Cả ba đều hứa “đưa nàng ra khỏi cuộc sống đó”, cho nàng một ngôi nhà đẹp, một tương lai, có thể lả những đứa con, những đứa cháu nữa.
Và tất cả đều là vì 11 phút mỗi ngày ư? Đó là điều không thể. Sau những kinh nghiệm có được ở Copacabana, nàng biết rằng mình không phải là người duy nhất cảm thấy cô đơn. Con người có thể sống một tuần không có nước, hai tuần không có thức ăn và nhiều năm sống không nhà cửa, nhưng không thể sống cô độc. Đó là điều tồi tệ nhất trong tất cả những cực hình, điều tồi tệ nhất trong tất cả những nỗi đau khổ. Giống như nàng, những người đàn ông này, rồi những người đàn ông khác tìm kiếm sự bầu bạn củng nảng, tất cả đều bị giày vò bởi cùng một cảm xúc tiêu cực, cảm giác không có ai trên hành tinh này quan tâm đến họ.
Để tránh bị tình yêu cám dỗ, Maria giữ trái tim mình cho những trang nhật ký. Nàng chỉ bước vào Copacabana bằng thân xác và trí não của mình mà thôi, và cái trí lực ấy đang càng ngày cảng trở nên sắc sảo hơn, cùng một lúc cảm thụ được nhiều hơn. Nàng đã cố gắng tự thuyết phục bản thân rằng có những lý do quan trọng lý giải vì sao nàng đến Geneva và kết thúc ở Rue de Berne này, và mỗi lần mượn một cuốn sách mới từ thư viện, nàng lại càng khẳng định chắc chắn rằng chẳng có ai viết về cái 11 phút quan trọng nhất trong một ngày đó cả. Có lẽ đó là số mệnh dành cho nàng, tuy nhiên vào thời điểm này thì thật khó để viết một cuốn sách, kể lại cuộc đời nàng, cuộc phiêu lưu của nàng.
Là nó, cuộc phiêu lưu của nàng. Mặc dù đó là một từ bị ngăn cấm và không ai dám nói, là thứ mà hầu như mọi người thích xem trên truyền hình, trong các bộ phim được phát đi phát lại cả ngày lẫn đêm hơn, là cái mà nàng đang tìm kiếm. Một từ gợi nhớ đến những sa mạc, những cuộc hành trình đi tới những nơi chưa ai biết đến, những cuộc trò chuyện với những người đàn ông bí ẩn trên một con thuyền ở giữa dòng sông, những cuộc hành trình trên máy bay, những trường quay, những câu lạc bộ Anh-điêng, những dòng sông băng và Châu Phi.
Nàng thích cái ý tưởng về một cuốn sách, và đã nghĩ ra cả tựa đề cho nó: 11 phút.
Nàng bắt đầu chia khách hàng ra làm ba nhóm: Những Kẻ Hủy Diệt (với sự tôn kính dành cho bộ phim nàng si mê), những kẻ đến và uống như hũ chim, tỏ vẻ không thèm nhìn ngó đến ai nhưng lại đoán chắc rằng mọi người đều đang nhìn vào mình, rồi chỉ nhảy nhót chốc lát sau đó đi thẳng vào việc mua bán để nhanh chóng quay về khách sạn. Nhóm Người Đàn Bà Đẹp (lại tên từ một bộ phim), là những người luôn cố gắng xuất hiện với vẻ hào nhoáng, lịch thiệp, phong cách quý ông quyến rũ như thể thế giới này phụ thuộc vào sự tử tế đó để tiếp tục quay quanh trục của nó, như thể họ vừa mới bước xuống phố và ghé vào câu lạc bộ một cách tình cờ vậy; ban đầu họ luôn tỏ ra rất ngọt ngào, và không kiên định khi quay lại khách sạn, nhưng chính điều đó lại chứng minh rằng, thậm chí bọn họ còn có nhu cầu hơn cả Những Kẻ Hủy Diệt. Và cuối cùng là nhóm Bố Già (đặt theo tên một bộ phim khác), nhóm này đối xử với cơ thể phụ nữ như là một món hàng hóa. Bọn họ là những kẻ thực dụng nhất; họ nhảy, trò chuyện, không bao giờ có tiền boa, biết rõ đang mua cái gì và giá cả của nó là bao nhiêu, không bao giờ để bản thân bị cuốn vào bất cứ điều gì mà người đàn bà được họ chọn nói ra. Bọn họ là những kẻ duy nhất, theo một cách rất tinh tế, biết rõ ý nghĩa của từ “Cuộc phiêu lưu”.
Trích từ nhật ký của Maria, vào một ngày nàng có kinh nguyệt và không thể làm việc:
Nếu hôm nay tôi có thể kể với ai về cuộc đời tôi , tôi có thể làm điều đó để họ nghĩ rằng tôi là một phụ nữ dũng cảm, hạnh phúc và độc lập. Điều nhảm nhí là: tôi thậm chí còn không được phép nhắc đến thứ duy nhất còn quan trọng hơn cả cái 11 phút- Tình yêu.
Cả cuộc đời tôi, tôi nghĩ đến chuyện yêu đương như là một dạng nô lệ tình nguyện. À, một lời nói dối: Tự do chỉ tồn tại khi tình yêu hiện diện. Người đem đến cho anh ta hoặc cho cô ta sự toàn vẹn, hoàn hảo, người cảm thấy tự do nhất chính là người yêu bằng cả trái tim.
Và người yêu bằng cả trái tim sẽ cảm thấy tự do.
Đó là lý do vì sao, bất chấp những gì tôi có thể trải nghiệm, làm hay học được, không điều gì có ý nghĩa cả. Tôi hy vọng khoảng thời gian này sẽ qua đi nhanh chóng, để tôi có thể bắt đầu lại cuộc kiếm tìm cho chính mình- một người đàn ông sẽ hiểu tôi và không làm tôi đau.
Nhưng tôi đang nói gì vậy? Trong tình yêu, không ai có thể làm hại bất kỳ ai; chúng ta phải chịu trách nhiệm với chính những cảm xúc của mình và không thể đổ lỗi cho người khác vì những gì chúng ta cảm thấy.
Bị tổn thương khi tôi dần đánh mất những người đàn ông mà tôi đã yêu. Nhưng giờ đây, tôi tin rằng không ai đánh mất ai, vì không ai sở hữu ai.
Đó là trải nghiệm thật sự của tự do: có được thứ quan trọng nhất trên thế giới này mà không sở hữu nó.