Ánh bình minh chiếu vô hang động đánh thức giấc ngủ của Nữ Thần Y. Nàng mở mắt ra, thấy sương giăng trắng toát bên ngoài, bên trong các khối nhủ
như những con mãng xà uốn lượn xen kẽ các măng đá hóa thạch đẹp lung
linh như ngọc.
Hang động thiên tạo này quả thật ấn tượng. Nhũ đá tuyệt đẹp với đủ màu
sắc xuất hiện làm hoa mắt người chiêm ngưỡng. Cách chỗ Nữ Thần Y đang
nằm khoảng vài chục bước chân còn có một khe nước trong vắt. Trên trần
cây bụt mọc ngược như thể cố thả mình xuống tắm làn nước trong xanh đến
lạ thường phía dưới. Điểm đặc biệt là các nhũ đá ở trong động này không khô ráo giống những động thường gặp, lại nữa chúng liên tục biến dạng,
hình thành nên những hình dáng và sắc thái mới.
Đang say sưa nhìn ngắm chung quanh, Nữ Thần Y nhớ tối hôm qua sắc mặt
của Dương Tiêu Phong có chút âm trầm, lòng nghĩ y khó có khi tỏ vẻ săn
sóc ai, nàng lại phản ứng như vậy, không hề cảm kích xác thực cũng hơi
không phải. Nghĩ vậy, nàng bèn ngồi dậy đi tìm.
Đứng ở cửa hang viễn sơn cận thủy, Nữ Thần Y trông thấy tứ bề bị bao phủ giữa một tầng ánh sáng mờ ảo của buổi sớm mai. Kia ngọn thông nhú lên
sau lớp tuyết trắng xóa, ở trong phong ba hưởng thụ sự ban phát của đất
trời, thiên nhiên một mảng xanh ngát.
Nhìn quanh nhìn quẩn một hồi ánh dương quang sáng chói khiến nàng choáng váng mặt mày, không kiểm soát được đôi chân mất thăng bằng.
May thay nàng ngã vào lồng ngực cường tráng quen thuộc.
Dương Tiêu Phong lúc đó tay cầm vài trái táo rừng đi vô hang, phát hiện
sắc mặt nàng chẳng chút nào khá hơn đêm qua, dường như còn có phần tệ
hơn. Nữ tử giống hệt một làn khói phảng phất, nếu có một luồng gió thổi qua sẽ cuốn bay đi mất.
Hiển nhiên là Dương Tiêu Phong cũng nghĩ vậy cho nên bấy lâu vẫn luôn
cẩn thận che chở cho nàng, luôn nhìn về phía nàng với ánh mắt tràn ngập
thương tiếc hòa cùng một tia bất lực.
Bởi ở bên nàng, Dương Tiêu Phong nhận biết lòng dạ nàng không thâm sâu,
hành xử lại ngây ngô, đôi lúc còn nói ngang như cua bò nhưng vì vậy mà
kha khá giống đám bạn của chàng thời thơ ấu, khiến chàng không phải nhọc công đi dò lòng đoán ý như những thành phần giai lệ trong cung cấm. So với họ, nàng dễ dàng bộc lộ hết mọi vui buồn mừng giận của mình hơn.
Cũng như lúc này, Dương Tiêu Phong dịu giọng hỏi:
– Nàng có đói không?
Nữ Thần Y gật gật đầu. Dương Tiêu Phong dìu nàng trở vào trong động
ngồi xuống, trao mấy trái táo rồi bỏ ra ngoài, lát sau trở lại với bầu
đựng nước.
Nữ Thần Y đang ngồi nhấm nháp trái rừng. Dương Tiêu Phong tiến đến ngồi cạnh.
Có gần nửa khắc, Nữ Thần Y vẫn im lìm ăn, hai mắt cụp xuống.
Dương Tiêu Phong ngồi khoanh tay đưa mắt lên trần quan sát các khối nhủ thạch.
Im lìm, im lìm, cứ im lìm mãi.
Cuối cùng, Dương Tiêu Phong không chịu đựng được nữa, thầm nghĩ công phu tu tâm dưỡng tính của mình suốt mấy mươi năm mà vẫn không thể bì được
với nữ nhân này.
– Ta xem chừng ra càng lúc nàng càng háo ăn ít nói – Dương Tiêu Phong
buột miệng trêu – Chỉ vì mấy quả táo mà không buồn thốt một tiếng.
Yên lặng, yên lặng, lại yên lặng.
Nữ Thần Y nghe câu cạnh khóe mà không màng phản ứng, làm thinh bưng nước lên chiêu hai ngụm rồi đưa trả, đôi mắt lim dim.
Dương Tiêu Phong cảm giác là lạ, quay sang quan sát sắc mặt nàng, đoạn bảo:
– Trông khí sắc của nàng thật tệ, sáng nay thời tiết rất xấu, thôi thì ở trong này nghỉ ngơi đừng nên ra ngoài.
Nữ Thần Y tiếp tục không ừ hử chi hết, lại gật gật, lòng thầm nhủ chỉ
cần y không xúi giục nàng cởi y phục để đem phơi là tốt rồi.
Dương Tiêu Phong thấy vậy lại nghĩ nàng từ lúc xuất cung theo mình có lẽ đã bị cười nhạo rất nhiều lần, nhiều đến nỗi từ thẹn đỏ mặt ban đầu giờ biến thành thản nhiên vô cảm.
—oo0oo—
Hoàng hôn buông xuống.
Sau cử ăn uống qua loa, Nữ Thần Y lại ngủ li bì từ trưa đến chiều.
Khi mặt trời gác núi, Dương Tiêu Phong thò đầu vào gọi nàng dậy ăn tối
tuy nhiên chờ lâu thật lâu mà nữ nhân không hề động đậy. Dương Tiêu
Phong cảm thấy có điều bất ổn, đành đánh thức nàng bằng cách lay mạnh
đôi vai gầy guộc mong manh như sương.
– Tối qua đã bảo nàng không chịu nghe – Dương Tiêu Phong thấy nàng uể
oải ngồi dậy, trang phục trên người hãy còn âm ỉ nước liền lên tiếng,
giọng quở trách – Chắc cảm lạnh rồi!
Nói đoạn sờ tay lên trán nàng, phát hiện nhiệt độ rất cao, vầng trán nóng hừng hực như bị lửa thiêu.
– Ta sẽ ra ngồi bên ngoài vài thời thần – Dương Tiêu Phong thở dài –
Nàng cứ an tâm ở đây phơi y phục. Nếu xảy ra chuyện gì thì hét một
tiếng bổn quan sẽ vào ngay.
Nữ Thần Y vẫn tuyệt nhiên không chịu nói năng, chỉ bó gối chống cằm nhìn ra ngoài xa.
– Y phục của nàng vẫn chưa khô mà – Dương Tiêu Phong lo lắng bảo – Nhỡ lâm bệnh thương hàn, bổn quan không biết hốt thuốc đâu.
Quả thật đêm qua Nữ Thần Y rét quá nên thiếp đi. Trong hang động khí
hậu âm ỉ, nước khó bốc hơi. Tới tối hôm sau mà y phục nàng vẫn còn rỉ
nước, dính sát vào da thành bệnh, dẫn đến chứng tắc nghẽn dây thanh nói
không ra hơi, chỉ có thể dùng ký hiệu làm ngôn ngữ. Hèn gì, Dương Tiêu
Phong thầm nghĩ lúc ban sáng hỏi nàng câu nào cũng nhận được cái gật đầu chứ bằng không đã sớm ngoác miệng tranh cãi lại rồi.
Dương Tiêu Phong nói xong quay gót, vài canh giờ sau trở vào thất kinh hồn vía khi thấy Nữ Thần Y nằm sấp trên mặt đất.
Gương mặt lộ nét thất sắc, Dương Tiêu Phong hoảng hốt đến dựng đôi vai
nàng dậy mới hay nàng đã bất tỉnh, xem tình hình vì sốt cao nên đuối
sức.
Dương Tiêu Phong nghiêng đầu nhìn cửa hang, giọng bất đắc dĩ:
– Xem ra bổn quan phải giúp nàng thôi…
Ngay khi Dương Tiêu Phong nói câu đó, Nữ Thần Y có hơi tỉnh táo đôi
chút, hai mắt hé mở cơ mà Dương Tiêu Phong nói xong cũng không buồn để
tâm xem nàng phản ứng thế nào, nhanh như chớp cởi áo choàng ra lót dưới
sàn rồi đặt nàng nằm lên trên.
Bên ngoài cửa hang mưa đá bắt đầu tuông xuống ào ạt, từng hạt khá to, kích thước lớn cỡ đồng xu.
Nữ Thần Y nằm yên trên sàn. Qua rèm mi khép hờ nàng thấy nam nhân kia
chớp chớp đôi mắt, tầm mắt lướt qua mặt nàng, cổ nàng, trượt xuống phía
dưới, lướt qua phần xương quai xanh rồi lại hướng xuống nữa. Cặp nhãn
quan vốn dĩ sắc bén và sáng như lưỡi kiếm giờ đột nhiên lóe thêm tia
lửa, yết hầu khẽ động đậy.
Y hệt rơm khô gặp lúc hạn hán, trong nháy mắt, nàng cảm giác thân mình bị ánh nhìn đó thiêu cháy toàn bộ.
Nhưng mà tối nay, tại thời gian kỳ lạ bên cạnh nam nhân này, trí nhớ
bỗng nhiên như thủy triều cuồn cuộn đi vào giấc mộng. Tâm can gắt gao
mơ hồ, ý thức dần dần trôi vào hư vô. Nàng nhớ Thiên Sơn, nhớ căn nhà
tranh đơn sơ, rồi chợt nghĩ tới Giang Nam, nhớ đồn Bạch Nhật.
Nữ Thần Y cũng không biết chính nàng đang ngủ hay thức nhưng vẫn cứ một
lần lại một lần tự nhủ đừng nên khóc, trăm ngàn lần đừng để lệ tuông
rơi.
“Tây Hồ! Tây Hồ!” Nàng dường nghe được có người ở bên tai nhẹ nhàng
gọi tên nàng, thanh âm quá đỗi thân thương. Và chậm rãi mở mắt ra,
trước mắt là một mảnh mơ màng, thế mới biết chính nàng đang hoang tưởng.
Trong hơi cùng sức kiệt, nỗi ngượng ngùng xấu hổ đan xen, nàng rất muốn
nâng tay lên lau nước mắt không ngừng chảy dài xuống đôi gò má thanh
xuân, tuy vậy lại không thể cử động, chỉ có thể khẽ nghiêng mình, thấy
một nam tử trạc tuổi Thiên Nhân vận ngoại bào màu lam ngồi bên đống than hồng chỗ cửa hang, trong tay cầm bộ y phục của nàng.