Từ chuyến đi cùng Tạ Lang đến Tương Dương cho tới giờ, Cơ Tự nhận thấy có rất nhiều việc đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình. Rõ ràng duyên phận của mình và chàng đã đi đến hồi kết, nhưng không ngờ chỉ qua một buổi yến hội, họ lại càng ràng buộc chặt với nhau hơn. Mà đã vậy còn biến thành tâm điểm của dư luận Kiến Khang nữa chứ. Hơn nữa, rành rành là chàng được lợi từ chuyện này, thế mà giờ chàng còn làm ra vẻ khó chịu, còn người thiệt thòi là nàng thì hoảng loạn và còn cảm kích chàng là sao?
Nàng mải suy nghĩ nên không để ý Tạ Lang ở bên cạnh đang nhìn mình chăm chú. Bên ngoài cổng viện khá đông người, thấy hai người họ tay trong tay, cả đám đều trợn mắt há hốc miệng vì ngạc nhiên.
Cho đến tận khi ngồi vào xe lừa, nàng vẫn quên không rút tay lại, trong đầu cứ rối như một mớ bòng bong, không biết phải nói gì cả. Xe lừa đi được một đoạn, nàng ngó qua cửa sổ thấy một căn viện đang mở rộng cửa, bên trong đầy công nhân đang hì hục sửa chữa.
Căn viện kia chẳng phải là căn viện Ô Y Hạng trước đây của nàng sao? Nhìn một lát nàng mới chú ý đến vị lang quân đang chỉ huy đám công nhân kia không phải là Tạ Tài thì là ai?
Cơ Tự rướn cổ nhìn chằm chằm vào căn viện ấy, lát sau mới lắp ba lắp bắp: “Thay đổi nhiều quá, đình đài kia… lúc trước ta đâu có thấy… A Lang, chàng bắt đầu cho sửa sang căn viện này từ khi nào vậy?”
Tạ Lang ngồi bên cạnh phe phẩy cây quạt, nghe thấy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đáp gọn lỏn: “Bảy, tám ngày rồi.”
Bảy tám ngày rồi ư? Lẽ nào ngày ấy chàng vừa về đến Kiến Khang liền sai người sửa sang lại căn viện này luôn? Không, không đúng, sự thật là chàng vừa về đến Kiến Khang đã tính trước được nàng sẽ có ngày hôm nay, nên mới chuẩn bị xong hết mọi việc, ung dung đợi nàng cam tâm tình nguyện dọn đến ở chung với chàng…
Cơ Tự cảm thấy khá choáng váng, nàng xoa trán, buồn rầu thở dài một tiếng.
Sau khi xe lừa chạy ra khỏi Ô Y Hạng liền đi thẳng đến Thanh Viễn tự, cho đến khi xe ngừng hẳn, nàng mới phát hiện hóa ra đã đến bên bờ hồ rồi.
Tạ Lang xuống xe, chàng không gọi Cơ Tự, nhưng cũng không bước lên chiếc thuyền lá đang được neo gần đấy, chỉ đứng lẳng lặng ở đó. Nàng biết tuy mình đã rơi vào bẫy của chàng, nhưng trông điệu bộ chàng cứ xa cách, cố nén giận như vậy, nàng lại chột dạ một cách khó hiểu.
Thấy nàng vẫn e dè đánh giá mình hồi lâu, Tạ Lang bèn dứt khoát bước lên thuyền, Cơ Tự ngây người chốc lát rồi nhanh chóng đi theo chàng.
Tạ Quảng khẽ chống sào trúc, con thuyền dập dềnh từ từ trôi ra giữa hồ.
Cơ Tự nhìn ánh nắng chiều rực rỡ trải khắp mặt hồ, con thuyền rẽ nước làm gợn lên những đợt sóng lăn tăn, lòng miên man nghĩ ngợi. Xưa nay nàng chưa từng có ý định sánh đôi cùng chàng, cũng luôn cho rằng chàng sẽ nhanh chóng cưới thê nạp thiếp của mình, còn nàng sẽ vứt bỏ thân phận nữ nhi này, cải trang thành nam tử sống suốt quãng đời còn lại. Nhưng trước mắt, cả đất Kiến Khang này đều biết nàng đã là người của Tạ Lang, chàng lại còn an trí nhà cửa cho cả hai, nhân tiện mời thêm bao nhiêu người đến chứng kiến, quả thật, quả thật là y hệt như phong tục gả cưới trong dân gian vậy.
Với lại, chàng còn nói nghe rất bùi tai rằng chàng mới là… ngoại thất của nàng nữa chứ. Hứ! Lời này nói vậy cho có thôi, nàng có gan dám xem chàng là ngoại thất thật hay sao? Thiên hạ này ai mà tin nổi?
Tóm lại, bây giờ chàng đã nghiễm nhiên trở thành phu quân của nàng, mà nàng thì cũng chỉ biết ù ù cạc cạc, không hiểu tại sao lại đi đến bước đường này…
Trong lúc Cơ Tự mải rầu rĩ, Tạ Lang chợt cất giọng khẽ khàng: “Nàng và tên thủ lĩnh Hắc Giao kia là người quen biết cũ của nhau à?”
Tuy chàng nói rất nhẹ nhưng lời ấy truyền vào tai Cơ Tự lại khiến cho nàng chợt rùng mình.
Nàng còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì lại nghe giọng chàng ôn hòa truyền đến: “Khi ấy đội tàu Hắc Giao vừa mới qua một trận đại chiến trở về, hắn ta còn bị trọng thương nữa. Ban đầu rõ ràng hắn thờ ơ với lời cầu xin của mọi người, nhưng khi hắn trông thấy nàng thì lại đột nhiên thay đổi thái độ, bằng lòng mạo hiểm ra tay.” Giọng chàng trầm xuống, gặng hỏi, “A Tự, hắn là ai?”
Cơ Tự cúi đầu, nàng nghĩ, mình không thể khai ra Trang Thập Tam được, bất kể thế nào, Trang Thập Tam là người cứu tính mạng của nàng…
Đang lúc tâm trí nàng còn đang rối rắm, lại nghe thấy giọng điệu nhàn nhạt của chàng: “Sau khi biết được tin kia, ta đã rất tức giận, liền phái người đi đến đất Thục, cho đến hôm qua, đã tiêu diệt được hơn nửa toán Hắc Giao kia rồi.”
Gì cơ? Cơ Tự kinh hoảng. Nàng vừa định ngẩng đầu lên theo bản năng liền khựng lại, cuối cùng cố gắng đàng hoàng, giữ yên tư thế. Nhưng đúng lúc này cằm chợt đau nhói, Tạ Lang nắm lấy cằm nàng, bắt nàng nhìn thẳng vào chàng. Đôi mắt sâu hút nhìn xoáy vào mắt nàng, hồi lâu mới kề môi đến gần, dịu dàng hỏi: “A Tự, nàng không định nói ra hay sao?”
Chàng sắp nổi giận thật rồi! Cơ Tự thầm nghĩ. Thế là nàng mở to mắt nhìn chàng, mấp máy môi rồi cất giọng dịu dàng: “Dù sao hắn cũng đã cứu mạng ta… Với lại, chàng cũng biết là lúc ấy hắn bị trọng thương mà, hắn làm như vậy… chỉ là muốn trêu chọc ta mà thôi…” Mặc dù trò trêu chọc này chính là làm nhục danh dự Tạ Lang.
“Thật sao?”
“Vâng!”
“Nghe đồn thủ lĩnh Hắc Giao kia trông rất anh tuấn trẻ tuổi hả?”
“…Không có, không có đâu.” Cơ Tự nói lí nhí, “Lang quân tốt nhất thiên hạ này làm gì có ai ngoài A Lang của ta chứ?”
Cơ Tự vừa thốt ra lời này, Tạ Lang cười khẩy: “Nghe đồn, lúc nàng ở Tương Dương, bắt gặp một tên nô lệ tuấn tú liền nhìn không chớp mắt đúng không?”
“Không có mà, tuyệt đối không có chuyện như vậy đâu!”
“Thật không?”
“Thật, tuyệt đối là thật mà.”
“Vậy tại sao sau khi về Kiến Khang nàng chưa hề đến tìm ta?”
Vừa nghe được lời này, Cơ Tự lập tức thấy bi phẫn. Khi ấy nàng chịu uất ức đến thế, lẽ ra phải là chàng đến tìm nàng, phải dịu dàng trấn an nàng mới đúng chứ. À phải rồi, thực ra đâu phải là chàng không làm gì, chàng vừa trở lại Kiến Khang thì đã cho người tu sửa căn viện ở Ô Y Hạng khi trước của nàng, âm thầm chờ đợi ngày hôm nay nàng tự chui đầu vào rọ mà.
“A Tự đang giận ta ư?”
Dĩ nhiên là nàng đang giận chàng, dĩ nhiên là nàng vô cùng, vô cùng giận chàng! À không, không đúng…
Nàng chợt thấy ớn lạnh, liền dịu giọng nịnh nọt ngay: “Không có, không có giận, ta chỉ hơi ấm ức…”
“Ta chưa ấm ức mà nàng đã ấm ức cái gì?”
“Không, không, không phải ấm ức, mà là… thương tâm… Òa, chàng không hề dỗ dành ta gì hết…” Gần như vừa nói ra câu sau cùng, Cơ Tự đã nhào vào lòng chàng, òa khóc nức nở.
Tạ Lang cúi đầu, thở dài một tiếng rồi từ từ đưa tay lên ôm nàng vào lòng.
Tạ Quảng ở gần đấy cũng không dám quay lại nhìn hai người, vừa chú tâm chèo thuyền vòng quanh hồ, vừa nghĩ thầm: Cuối cùng lang quân đã được như nguyện rồi, chắc hẳn cuộc sống của bọn ta sau này không còn khổ cực như trước đây nữa.
***
Bóng tối mau chóng buông xuống. Tạ Quảng lái con thuyền từ từ cập vào bờ phía Thanh Viễn tự.
Mãi cho đến khi Cơ Tự được Tạ Lang ôm xuống thuyền, nàng vẫn nghĩ ngợi: Rõ ràng mình định nổi giận lên rồi tính sổ với chàng, sao tự dưng lại là chàng nổi giận rồi tính sổ với mình, đã thế mình còn quay sang nịnh nọt xin chàng tha thứ, khóc lóc đến mức thảm thương này vậy nữa?
Khi nàng và chàng cùng nắm tay nhau bước đi trên phố được một lúc khá lâu, phía trước loáng thoáng truyền đến tiếng bàn tán, nàng mới kinh ngạc dáo dác nhìn khắp xung quanh. Cơ Tự bất ngờ phát hiện cả hai bên đường cứ cách năm bước lại treo một chiếc đèn lồng, và đứng trước mỗi chiếc đèn là một bộ khúc. Mỗi khi họ đi đến đâu thì bộ khúc ấy sẽ lặng lẽ thắp đèn nơi ấy lên.
Con phố phía trước uốn lượn quanh co khúc khuỷu, nhìn không thấy điểm cuối, còn phía sau lưng là dãy phố dài chừng tám trăm bước, đã được thắp sáng đèn, tựa như con rồng lửa uốn lượn. Cơ Tự chỉ biết ngơ ngác nhìn cảnh tượng cả con phố dần rực sáng lên như trong đêm hội hoa đăng.
Đang tiết tháng Bảy nóng bức nên vẫn có lác đác vài người đi dạo trên phố, còn nhóm sĩ tộc thì đang hóng mát ở hai bên lầu các, thấy họ thi nhau chỉ trỏ, nàng rũ mắt xuống, khẽ hỏi: “A Lang, chuyện này là sao?”
Tạ Lang vẫn thong dong nắm tay nàng, thản nhiên trả lời: “Không có gì, ta chỉ sợ A Tự ngốc quá không nhớ rõ đường về nhà thôi.”
Hừ, rõ ràng chàng muốn cho tất cả mọi người biết nàng đã là người của chàng rồi thì có!
Song bất kể Cơ Tự thầm oán giận thế nào, nhưng vì sĩ diện, suốt cả quãng đường ấy nàng vẫn thẳng lưng bước đi thật tao nhã, trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
Về đến trang viên của mình thì đã sắp canh ba, cả ngày nay nàng bị chàng tra tấn tinh thần quá nhiều, vừa ngả lưng nằm xuống sạp liền ngủ thẳng một giấc đến tận buổi chiều hôm sau. Thời điểm nàng rời khỏi giường thì mặt trời đã ngả bóng về Tây, đang rửa mặt thì nghe thấy Tần Tiểu Mộc nói to ngoài cửa: “Tiểu cô đã thức dậy chưa ạ?”
“Vào đi.”
Tần Tiểu Mộc vừa bước vào đã lớn tiếng bẩm báo: “Tiểu cô, chuyện Thập Bát lang mời các vị lang quân đến Ô Y Hạng dự tiệc đã lan truyền khắp Kiến Khang rồi ạ.” Nói đến đây, Tần Tiểu Mộc lại ấp úng, “Tiểu cô, mấy tiểu cô bên ngoài… đều đang rất tức giận vì chuyện này…”
Cơ Tự thở dài: “Ai bảo Tạ Thập Bát tao nhã vô song thế làm gì, chuyện họ căm hận ta, ta đã sớm dự đoán được rồi.”
“Nhưng tiểu cô à, ngày mai chúng ta có phải dọn đến Ô Y Hạng không ạ? Bây giờ ngoài trang viên đầy rẫy người theo dõi thám thính. Nô tài còn nghe người ta bàn nhau rằng, ngày mai, ngày mai…”
Cơ Tự quay phắt đầu lại, nhìn Tần Tiểu Mộc, gằn giọng: “Họ định làm gì?”
Tần Tiểu Mộc cười khổ: “Tóm lại, lần này nhất định chúng ta phải có sự chuẩn bị trước mới được.”
Việc dọn nhà chớp mắt đã đến, hôm sau nàng không buồn thức dậy sớm, bởi vì nàng hiểu rõ con người Tạ Lang, chàng rất cầu toàn, còn rất biết hưởng thụ, nếu chàng đã cho người tu sửa thì tất nhiên căn viện kia đã được bài trí xa hoa lắm rồi, đồ vật cần thiết nhất định không thiếu thứ gì cả, có thể nói nàng không cần chuẩn bị gì, chỉ cần vác thân đến mà thôi.
Nhưng chuyện này đúng là bi thảm nhất cõi đời. Nàng rõ ràng vẫn còn là một tiểu cô chưa hứa gả, bây giờ chẳng những phải chủ động dọn nhà, tự dâng mình đến tay nam nhân, mà bên ngoài còn được khuyến mãi thêm cả đống người ganh ghét như vậy nữa! Thế mà cái người đầu sỏ gây ra chuyện này còn hô to khẩu hiệu chàng mới là ngoại thất của nàng, cứ như là nàng đang ức hiếp chàng lắm vậy.
Cơ Tự nghiến răng, nắm chặt lấy khăn tay.
Lúc chạng vạng, cả đoàn xe lừa bắt đầu lần lượt rời khỏi trang viên. Gần như vừa ra đến phố đã thấy hai bên đường treo đầy cờ trắng, mà những chiếc xe đang đỗ đầy trên phố cũng thay rèm màu trắng nốt. Mấy tiểu cô thì ai ai cũng mặc đồ tang, cài hoa trắng cả.
Cảnh tượng này không những khiến Cơ Tự kinh hãi, ngay cả khách qua đường cũng phải sửng sốt, bàn tán xôn xao.
“Là ai qua đời thế hả?”
“Chuyện này là sao? Nhà lão Vương rõ ràng đang yên đang lành cơ mà, sao tự nhiên cũng treo cờ trắng thế?”
Trong tiếng hỏi thăm liên tục, một tiếng cười lạnh của nữ tử vang lên: “Không có ai qua đời cả!”
“Vậy thì tại làm sao?”
“Đúng đấy, có chuyện gì xảy ra thế?”
Tiếng huyên náo đang sôi trào thì bỗng một tiếng nói trong trẻo của một tiểu cô vang lên: “Hôm nay sở dĩ toàn thành đều để tang không phải vì ai qua đời cả đâu, cũng không phải ở biên cảnh đã xảy ra việc lớn gì. Mà là Tạ Thập Bát lang bọn ta hằng yêu mến lại nhìn trúng một ả tiện phụ danh tiết bại hoại, ngay cả phụ tổ trong nhà cũng không có. Bọn ta làm thế là để khóc than lang quân mình yêu có mắt không tròng mà thôi.”
Câu nói kia vừa dứt, trong mấy xe lừa và lầu các khắp hai bên phố quả thật cất vang những tiếng khóc thảm thiết. Hàng trăm tiếng khóc dấm dứt, đau đớn hòa vào nhau như một dòng nước lũ, đến nỗi khiến tất cả những người đi đường đều đồng loạt ngoái đầu lại nhìn chằm chằm về phía đoàn xe của Cơ Tự.