Bất chợt một tỳ nữ bước nhanh đến, vội thi lễ với Tạ Lang, cung kính thưa: “Thập Bát lang, Tam phu nhân mời người qua bên ấy một chút ạ.”
Tạ Lang ngước mắt, nhìn thoáng qua tỳ nữ kia rồi “ừ” một tiếng, lúc chàng định cất bước đi thì nói với Cơ Tự: “Cùng ta đi qua đấy.”
Chỉ là năm chữ ngắn gọn như vậy nhưng đã thu hút hết sự chú ý của người khác. Trong cái nhìn chăm chú không chớp mắt của mấy tiểu cô, Cơ Tự rủ mắt nhẹ nhàng đáp lời: “Vâng.”
Cứ thế hai người một trước một sau cùng đi đến chỗ Tạ Vương thị.
Phu quân của Tạ Vương thị là Tạ Tam lang, tuy rằng là huynh trưởng ruột thịt của Tạ Thập Bát nhưng địa vị trong gia tộc và danh vọng trên khắp thiên hạ lại thua xa em trai mình. Hơn nữa, Tạ Tam lang là người lỗi lạc theo lối Nho gia, lòng đối đãi với người ngoài vô cùng phóng khoáng, là một chính nhân quân tử đích thực. Cho nên, Tạ Vương thị cũng thừa hiểu, với kiểu nữ tử như Cơ thị nữ mà thị không thể nào chấp nhận được, nếu đến chỗ phu quân mình, nói không chừng chỉ đổi lấy được một câu “Tùy Thập Bát lang quyết định” rồi thôi. Cũng vì phu quân mình xưa nay luôn tôn trọng em trai nên có việc gì cũng để mặc Tạ Thập Bát tự quyết, dù Tạ Vương thị bình thường có huênh hoang cỡ nào, vừa nhìn thấy Tạ Lang cũng sẽ bất giác rơi vào thế yếu ngay.
Thấy cảnh hai người họ không màng đến xung quanh tự nhiên bước đi cùng nhau, Ngu tiểu cô kia không kìm lòng được, cất cao giọng hỏi: “Thập Bát lang, tại sao lại như vậy?” Giọng nàng ta run run mang theo nỗi ấm ức, “Phụ nhân kia danh tiếng đã thối nát đến thế, sao người còn, còn yêu mến ả như vậy?”
Lời của Ngu tiểu cô cũng là tiếng lòng chung của các cô nương nơi đây, trong mắt họ, chọn bừa một người cũng hơn Cơ thị nữ gấp nghìn lần, nhưng tại sao Thập Bát lang như thần tiên thế kia lại chỉ yêu mến mỗi mình Cơ Tự? Danh tiết của ả đã bị hủy hoại triệt để nhưng tại sao chàng vẫn không hề vứt bỏ ả?
Tạ Lang ngẩng đầu lên, vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa trên môi, chàng nhìn Ngu tiểu cô, đôi mắt trong veo không hề vương chút trách móc hay không vui, cất giọng nói êm ái: “Cô không hiểu được đâu.” Rồi chàng quay lại cười nhìn Cơ Tự, “Đến đây nào!”
Cơ Tự như bị thôi miên, cứ thế ngơ ngác đi đến, đờ đẫn giơ tay, để mặc cho Tạ Lang nắm lấy tay mình, trong khoảnh khắc hai người tay nắm tay nhau, một tiếng khóc ai đó bất chợt òa lên.
Mãi cho đến khi họ đã đi xa rồi, Ngu tiểu cô vẫn mặt mày trắng bệch, sửng sốt một hồi lâu mới từ từ quay sang lẩm bẩm với tỳ nữ bên cạnh: “Chàng nói ta không hiểu… Chàng không nói rõ ra làm sao mà ta hiểu được cơ chứ?”
Tỳ nữ kia chỉ biết trơ mắt nhìn tiểu cô nhà mình lạc mất hồn vía, lòng thầm nghĩ: Tiểu cô à, người đâu phải là ai kia của Tạ Thập Bát, tại sao người ta phải đi giải thích với người?
Tuy Cơ Tự đã vô số lần được ở bên Tạ Lang, nhưng đây là lần đầu tiên chàng công khai nắm tay nàng trước nhiều người như vậy, cũng là lần đầu tiên nàng sánh vai đi với chàng trong hằng trăm ánh mắt ghen ghét căm hận thế này.
Trong lúc Cơ Tự cảm giác bước chân mình trở nên nhẹ bỗng thì một giọng nói the thé truyền đến: “Không ngờ Tạ Thập Bát lại thích cái loại đàn bà này! À, ta hiểu rồi, hóa ra Tạ Thập Bát cũng giống với một vị hoàng đế tiền triều đây mà, rõ ràng trong hậu cung có hằng hà mỹ nhân sạch sẽ cao sang, nhưng vị hoàng đế kia vẫn cứ thích chui vào kỹ viện. Cũng đúng thôi, thủ đoạn của loại hạ tiện này làm sao mà người như chúng ta có thể sánh được chứ?”
Lại là công chúa An Hoa, từng câu từng chữ đều cay nghiệt nhắm vào đả kích Cơ Tự. Nhưng bây giờ trong lòng Cơ Tự đã không còn hoảng sợ như khi nãy nữa, vì đã có Tạ Lang đang ở bên cạnh nàng đây rồi.
Cơ Tự liếc nhìn Tạ Lang, chàng cũng dời mắt nhìn về phía công chúa An Hoa, bày ra vẻ cảm khái, nói: “Công chúa nên đọc nhiều sách hơn một chút. Đừng để cứ hễ mở miệng ra nói chuyện lại giống y như đám đàn bà thô thiển nơi phố phường như thế.”
Dù lời này được nói ra rất nhẹ nhàng nhưng với thân phận danh chấn thiên hạ của chàng thì rõ ràng đây chính là một cái tát không hề kiêng dè vào mặt công chúa An Hoa. Thời này, những giai cấp không phải dạng hàn môn mà bị nhận xét rằng “thiếu khí chất quý tộc”, “giống đàn bà phố phường” chính là bị xem thường tột bậc. Mấy tiểu cô xung quanh mau chóng né xa nàng ta ra như né ôn dịch.
Nhóm lang quân hàn môn ở phía xa chứng kiến hết cảnh Tạ Lang không buồn giải thích bất cứ lời nào, chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà đã khiến cho một vị công chúa xấu hổ không biết trốn vào đâu, một lang quân liền cười khẩy khinh thường: “Thật muốn xem khi Chu Ngọc biết được chuyện này sẽ có vẻ mặt thế nào!”
Vương Trấn liền cất lời: “Hôn sự của Chu Ngọc và công chúa An Hoa chính là do bệ hạ chỉ hôn. Đừng nói công chúa An Hoa chẳng qua chỉ bị Tạ Thập Bát nhận xét không tốt, dù cho nàng ta có nuôi trai lơ bên ngoài đi nữa, Chu Ngọc cũng không từ hôn đâu.”
***
Tạ Lang nhanh chóng đã đi đến trước mặt Tạ Vương thị, chàng thi lễ, cung kính gọi: “A Lang tham kiến Tam tẩu.”
Tạ Vương thị gật đầu, nhưng không hề nói gì với Tạ Lang, đôi mắt vẫn cứ nhìn đăm đăm vào bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người. Mãi một lúc sau, Tạ Vương thị mới mấp máy môi, nói với chàng với giọng hiền hòa: “A Lang, đệ mới về Kiến Khang không lâu, có thể không biết, Cơ tiểu cô bên cạnh đệ…” Thị chưa kịp nói hết, Tạ Lang đã ngẩng phắt đầu lên.
Ánh mắt của chàng lúc này quá sắc bén, chỉ nhìn lướt qua thôi mà như đã thấu tỏ hết lòng người. Tạ Vương thị liền im bặt. Nhưng sự im lặng này của thị chỉ được trong chốc lát, khi thị thấy Cơ Tự vẫn rủ mắt đứng yên, lửa giận trong lòng lại bốc lên, thì không thèm e dè nữa, tiếp tục nói: “A Lang, Cơ thị nữ bên cạnh đệ cư xử không khéo léo, hơn nữa danh tiếng còn bại hoại. Tóm lại, một tiểu cô như vậy, tẩu tuyệt đối không chấp nhận cho cô ta bước vào phủ.”
Rốt cuộc thị đã nói ra câu này. Viên tiểu cô vênh cằm lên, mắt sáng ngời nhìn sang Tạ Vương thị. Giờ khắc này, đám tiểu cô sĩ tộc trong viện đều rất vui mừng.
Trong cả rừng ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, Tạ Lang chỉ khẽ cười, chàng quay lại tha thiết nhìn Cơ Tự, hỏi: “A Tự, nàng không thể vào hậu viện của ta, có thấy khó chịu không?”
Lời này của chàng nghĩa là sao? Mọi người chẳng hiểu gì cả!
Cơ Tự ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng nhìn Tạ Lang một chút rồi lắc đầu, sau đó nhẹ giọng đáp: “Không, việc này có gì đâu mà phải khó chịu.”
Tạ Vương thị nghe thấy thế liền ngồithẳng dậy, đám tiểu cô thì xì xào bàn tán. Song, Tạ Lang chỉ bật cười, tiếng cười của chàng vô cùng khẽ khàng và ẩn chứa vài phần bất đắc dĩ. Cười một lát, chàng mới quay lại nhìn Tạ Vương thị: “Tam tẩu có còn gì căn dặn nữa không?”
Ý chàng có nghĩa câu trả lời của Cơ Tự cũng chính là đáp án chàng đưa cho chị dâu mình ư?
Mặt Tạ Vương thị sa sầm, trừng mắt nhìn Cơ Tự, rồi nói với giọng thờ ơ: “Bây giờ ngươi chỉ là cứng miệng thôi!” Ý thị là Cơ Tự không có được nên mới nói như thế.
Cơ Tự vẫn không hề đáp lời, chỉ có Tạ Lang lên tiếng: “Nếu Tam tẩu không còn việc gì khác, vậy đệ và A Tự đi đây.” Dứt lời chàng thi lễ rồi nắm lấy tay Cơ Tự, quay đi.
Mải nhìn theo bóng lưng của họ, lát sau Tạ Vương thị mới hoàn hồn lại, vội hỏi to: “Hai người cứ thế mà đi sao?”
Thị đã nói rõ ràng không cho phép Cơ Tự vào phủ Tạ thị trước mặt bàn dân thiên hạ như thế, vậy mà phản ứng của Tạ Lang và Cơ Tự chỉ vỏn vẹn có một câu thôi ư? Chuyện lớn như vậy mà họ không hề phản kháng, không nói thêm vài câu nữa hay sao? Lẽ nào, Thập Bát đệ nhà mình cũng không để tâm đến Cơ thị nữ này lắm?
Nghe thấy tiếng gọi với theo của Tam tẩu mình, Tạ Lang dừng bước.
Chàng quay đầu nhìn về phía Tạ Vương thị, nói rất tự nhiên: “Ừ, cứ thế thôi. Hiện tại nếu Tam tẩu không đồng ý cho A Tự vào phủ, mà A Tự cũng không muốn vào hậu viện của đệ, trùng hợp đệ cũng không có ý định cưới thê nạp thiếp, vậy thì cứ giữ nguyên trạng này đi.”
Trong lúc mọi người còn đang mờ mịt không hiểu gì, Tạ Lang buông tay Cơ Tự ra, thi lễ với đám lang quân xung quanh, dõng dạc cất lời: “Chư quân, A Tự nhà ta có một sân viện ở số Chín ngõ Hồ, hiện giờ trong vườn đang độ hoa sen nở rộ, long nhãn xanh um. Tạ Thập Bát muốn mời chư vị đến dự một buổi tiệc, xem như là để chúc mừng ta và A Tự kết tóc xe tơ, chuyển đến sống cùng nhau. Kính mong chư vị đừng chê hàn xá bỉ lậu, giờ ta xin đi trước.”
Nói dứt lời, chàng lại thi lễ rồi nắm lấy tay Cơ Tự, điềm nhiên dẫn nàng đi thẳng ra ngoài.
Lúc này vẫn còn giữ được tâm trạng bình thường chắc hẳn chỉ có mình Tạ Lang chàng mà thôi. Khi Tạ Vương thị nghe được bốn chữ “kết tóc xe tơ” kia đã ngây cả người: Ý của Thập Bát lang là sao? Rõ ràng ta đã nói không cho phép Cơ thị nữ kia vào phủ Trần Quận Tạ thị rồi, sao đệ ấy còn nói chuyện tiệc hỉ gì chứ?
Cũng không trách được Tạ Vương thị tại sao lại choáng váng, vì từ “kết tóc xe tơ” chính là chỉ chuyện “kết duyên phu thê”, bốn chữ này không thể tùy tiện nói ra được.
Còn mấy tiểu cô lúc này chỉ còn biết trợn trừng mắt mà dõi theo bóng dáng Tạ Lang, mãi hồi lâu mới líu ríu được mấy câu: “Ý là Tạ Thập Bát định nhận Cơ thị nữ như ngoại thất của chàng sao?”, “Dĩ nhiên, Cơ thị nữ kia không được Trần Quận Tạ thị thừa nhận, thì chỉ có thể làm ngoại thất thôi.”, “Nhưng như vậy cũng không đúng, nếu là chỉ là ngoại thất sao Tạ Thập Bát lại dùng từ kết tóc xe tơ? Còn nữa, thân phận Tạ Thập Bát cao quý như vậy, dù có nuôi ngoại thất thì cũng có thể tự mình mua sân viện kia mà, tại sao chàng lại phải chuyển đến viện của Cơ thị nữ chứ? Chuyện này đảo lộn tôn ti trật tự quá!.”
***
Suốt cả quãng đường, Cơ Tự cũng ngây ra như phỗng vì câu nói khi nãy của Tạ Lang, thật lâu sau nàng mới đột nhiên tỉnh táo lại, vội trợn to mắt nhìn chàng, hạ giọng nói thật khẽ: “Mới vừa rồi chàng nói linh tinh gì thế? Ai muốn kết tóc xe tơ với chàng chứ? Chàng, chàng đừng quá đáng, lại còn ngang nhiên mời nhiều người đến như vậy nữa.” Cơ Tự cắn môi, gắt gỏng, “Ta, ta không đồng ý làm ngoại thất cho chàng đâu.”
Tạ Lang như đã lường trước chuyện nàng sẽ phản ứng như vậy, giọng nói và vẻ mặt chàng vẫn thản nhiên: “Nàng nói sai rồi, không phải nàng làm ngoại thất của ta, mà ta làm ngoại thất của nàng.”
Câu nói này khiến Cơ Tự chỉ biết nghẹn lời há hốc. Tạ Lang quay đầu lại, nhìn nàng chăm chăm, nhẹ nhàng cất lời: “Không phải nàng không muốn gả cho ta, không muốn bước chân vào hậu viện của ta đấy sao? Không phải lần này bị tên thủ lĩnh Hắc Giao kia hủy hoại danh tiết, nàng “vừa cảm thấy khổ sở vừa có chút nhẹ lòng” à?” Chàng lập tức chuyển giọng, “Biện pháp này ta đã nghĩ suốt mấy ngày rồi, tất cả đều chiều theo tâm ý của nàng, sao vậy, nàng còn thấy không vui ư?”
Cơ Tự chỉ biết thảng thốt nhìn chàng. Đúng là lúc bị Trang Thập Tam giở trò như thế, nàng “vừa cảm thấy khổ sở vừa có chút nhẹ lòng” thật, nhưng làm sao chàng lại biếtđược lòng nàng nghĩ gì cơ chứ? Còn, còn cái ý tưởng tệ hại kia của chàng nữa. Sao chàng có thể nói làtất cả đều chiều theo tâm ý của nàng? Sao nàng lại có thể ngu ngốc mặc cho chàng dắt mũi như thế này?