Nếu không thì Hư Không công tử chết tại đây chắc chắn Yêu Thần Cung sẽ chiến đấu với Vấn Kiếm tông.
Mục Thiên Dưỡng khinh thường lạnh lùng cười:
– Hừ, bây giờ mới ra tay… Ngoài mạnh trong yếu!
Mục Thiên Dưỡng nói rồi mặc kệ chuyện lúc trước, xoay người đến gần Đinh Hạo.
Mục Thiên Dưỡng lạnh lùng nói:
– Tiểu tử, mặc kệ ai bảo vệ ngươi thì ngươi chết chắc rồi. Cho dù hôm nay có người che chở ngươi nhưng nhân danh kiếm trong tay, Mục Thiên Dưỡng ta thề một ngày nào đó sẽ chém ngươi ra thành thịt vụn. Bằng hữu, sư huynh đệ, thân nhân của ngươi cũng bị ta từng kiếm đuổi tận giết tuyệt, ta sẽ tự tay phá hủy những thứ ngươi quan tâm ngay trước mặt của ngươi!
Mắt Mục Thiên Dưỡng chớp lóe tia sáng, ngón tay xẹt qua trường kiếm bạc, đầy sát khí.
Cha nó, ngươi không làm bộ làm tịch sẽ chết sao?
Đinh Hạo thầm chửi thề trong lòng.
Nói nửa ngày Mục Thiên Dưỡng vẫn e ngại cường giả bí ẩn sau lưng Đinh Hạo, không dám đánh nhau nhưng vì mặt mũi nên hăm dọa hắn. Trong lòng Đinh Hạo biết oán hận đã kết, hắn và Mục Thiên Dưỡng không chết không ngừng.
Đinh Hạo cắn răng nhanh chóng quyết định.
– Mục Thiên Dưỡng, thực lực của ngươi cao hơn ta, có thể nhẹ nhàng đánh chết ta, đây là lợi thế của ngươi. Sau lưng ta đúng là có cường giả tuyệt thế bây giờ ngươi không thể nào sánh bằng, chỉ cần ta nói một câu thì ngươi có là thần đồng chó chết gì đó cũng sẽ bị giết, đây là lợi thế của ta.
Nói đến đây Đinh Hạo giắt trường đao vào bên hông, xòe tay tiếp tục bảo:
– Cho nên hai chúng ta người này không thể làm gì được người kia, hoặc là ta lòng dạ âm hiểm độc ác chút cầu xin cường giả sau lưng ra tay ngươi sẽ phun máu tại chỗ ngay, sau này ta không còn rắc rối gì nữa.
Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác, nam nhân lùn mập râu xồm căng thẳng.
Mục Thiên Dưỡng nghe vậy mắt lóe tia độc ác.
Đúng vậy, Mục Thiên Dưỡng không ngốc. Lúc trước Mục Thiên Dưỡng âm thầm thăm dò nhìn ra được người bí ẩn sau lưng con kiến nhỏ Vấn Kiếm tông này có thực lực trên cơ gã, nếu hôm nay không xử lý tốt thì sẽ có cuộc chiến sinh tử.
Đinh Hạo thấy đã hù sợ đối phương, khóe môi cong lên.
– Hay là như vậy đi, ước hẹn ba năm, sau ba năm vào đêm trăng tòn, trên đỉnh Thiên Hàn Tuyệt phong của Tuyết Châu, ngươi và ta quyết tử chiến. Không có người thứ ba tham gia, dựa vào bản lĩnh của mình, ai kỹ cao thắng, ai kỹ yếu thì chết, ngươi cảm thấy như thế nào?
Đinh Hạo muốn ước chiến với Mục Thiên Dưỡng.
Phản ứng đầu tiên của nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác là khinh thường, lạnh lùng cười:
– Hừ! Thứ con kiến đê tiện nhà ngươi có tư cách gì ước chiến với chủ nhân ta?
Nam nhân lùn mập râu xồm bĩu môi khinh thường nói:
– Nếu mèo chó gì khiêu chiến chủ nhân ta đều đồng ý thì chẳng phải là trò cười? Nếu chủ nhân nhà ta đồng ý thì đã để con kiến ngươi chiếm được danh dự khiêu chiến đệ nhất nhân thế hệ trẻ Tuyết Châu.
Đinh Hạo không quan tâm hai chó ghẻ, nhìn Mục Thiên Dưỡng, tiếp tục kích tướng:
– Như thế nào? Được gọi là thiên tài ngàn năm hiếm gặp của Thanh Bình học viện mà cũng sợ sao?
Mục Thiên Dưỡng nhướng chân mày trắng, đáp:
– Được, ta hứa với ngươi.
Mục Thiên Dưỡng vươn tay, trường kiếm bạc chợt lóe, biến mất, thu hơi thở lại.
Mục Thiên Dưỡng nghi hoặc hỏi:
– Ta hứa với ngươi không phải vì phép kích tướng vụng về mà để ngươi hiểu làm võ giả, dựa vào người khác là chuyện đáng buồn nhất trên đời. Coi như cơ hội để ngươi kéo dài cơ tàn, sau ba năm ta vẫn có thể một kiếm nhẹ nhàng giết ngươi thành cặn.
Mục Thiên Dưỡng nói xong dường như nhìn Đinh Hạo lâu hơn một giây là bẩn mắt, gã lắc người, một đoàn khí trắng tản ra. Mục Thiên Dưỡng bỗng nhiên biến mất tại chỗ.
– Tiểu tử hãy bảo quản cái đầu chó của ngươi cho tốt, sau ba năm chủ nhân nhà ta sẽ đến lấy!
Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác, nam nhân lùn mập râu xồm yên lòng, độc ác trừng Đinh Hạo, cười nhạt bay lên trời đi mất.
Trên mặt đất chỉ còn lại một mình Đinh Hạo.
Rắc rối tạm thời giải trừ.
– Phù, coi như tạm thời ứng phó qua.
Đinh Hạo thở phào, bình tĩnh lại.
Sức nóng rót vào người Đinh Hạo không biết từ bao giờ đã biến mất, cảm giác tràn ngập lực lượng không còn.
Đinh Hạo cung kính xoay người, quỳ lạy hướng truyền sức nóng sau lưng.
Đinh Hạo lớn tiếng nói:
– Đệ tử Đinh Hạo đa tạ tiền bối Đinh Hạo ra tay trợ giúp, xin hãy hiện thân cho ta gặp mặt, để tiểu tử ta biết ân nhân của mình có hình dạng gì.
Nhưng Đinh Hạo không được đáp lại, bốn phía yên lặng như màn đêm.
Cường giả bí ẩn không xuất hiện.
– Tiền bối? Tiền bối…
Đinh Hạo liên tục kêu mấy tiếng nhưng không ai đáp lời.
Sơn cốc âm trầm, rừng cây tĩnh lặng không một bóng người.
– Xem ra tiền bối tông môn này không muốn để ta biết thân phận, đã âm thầm đi rồi.
Đinh Hạo thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng Đinh Hạo cung kính quỳ, dập đầu hướng truyền sức nóng, thành tâm cảm ơn rồi mới đứng dậy. Đinh Hạo sửa sang lại y phục, ngẩng đầu nhắm một hướng nhảy vọt đi.
Đinh Hạo cần lấy lại quần áo, lệnh bài, thanh kiếm rỉ sét lúc trước giấu trong rừng.
Lúc này đã là hoàng hôn.
Ánh sáng trong rừng u ám, ma tính thô dã lại tràn ngập mặt đất. Nửa canh giờ sau bóng đêm hoang dã sẽ lại buông xuống, nguy hiểm tăng lên.
* * *
Ngay sau khi Đinh Hạo rời khỏi, một bóng người tiêu thái thon dài xuất hiện.
– Không tệ, tiểu tử này có chính nghĩa, trách nhiệm, tâm kế nhưng không chỉ lo làm người tốt, sát phạt quyết đoán, giết Tào Kha, dập tắt mối họa, không làm kẻ phụ người. Hì hì, độc hơn lão tử năm đó, tốt, tốt, ha ha ha ha ha ha! Ta thật sự không nhìn lầm người!
Thân hình thon dài kia cười to bảo:
– Tiểu tử, hãy để lão tử nhìn xem niềm tin của ngươi đến từ đâu? Dám ước hẹn ba năm? Nên biết rằng đối thủ của ngươi là siêu thiên tài ngàn năm có một của Thanh Bình học viện, ngươi trưởng thành thì đối thủ cũng tiến bộ. Thậm chí tốc độ trưởng thành của đối thủ càng nhanh hơn ngươi, trừ phi ngươi là yêu nghiệt vạn năm hiếm gặp, biến thái hơn thiên tài ngàn năm mới có một. Ha ha ha ha ha ha! Trong một năm ngươi sẽ trưởng thành đến đâu? Ha ha ha ha ha ha! Lão tử rất mong chờ.
Bóng dáng thon dài lắc người biến mất.
* * *
– Phù, may quá, đồ đạc còn đây không mất cái nào.
Đinh Hạo đi tới hốc cây giấu đồ, thở phào.
Quần áo, thanh kiếm rỉ sét còn đó.
Đinh Hạo cởi đồng phục Thanh Bình học viện dính đầy máu đổi trường bào xanh Thanh Sam Đông Viện, thanh kiếm rỉ sét và trường đao đỏ đều cõng sau lưng. Đinh Hạo sửa sang xong mới lao ra ngoài rừng.